Quán canh cá chua mà Cố Vị Dịch dẫn họ tới quả nhiên rất ngon. Thịt cá tươi, canh chua dịu, không quá cay, khiến trái tim Mạt Mạt vui vẻ như nở hoa. Cô ăn liền một mạch tới lúc Cổ Vị Dịch không thể không giật lại đôi đũa của cô, sợ cô ăn nhiều quá mà bội thực.
Lục Giản Thi chẳng ăn được là bao. Cô ta vốn không ăn nhiều, cộng thêm việc bị hành động của hai người kia làm nổ cả mắt, lại càng nuốt không trôi.
Nếu bình tĩnh suy xét thì cử chỉ của hai người đó không thân mật như những cặp đôi yêu nhau bình thường, ai không biết còn tưởng họ chỉ là bạn bè mà thôi. Nhưng Lục Giản Thi biết, thế nên cô ta nhìn ra được vẻ dịu dàng của Cố Vị Dịch mỗi khi anh quay sang nói chuyện với Tư Đồ Mạt, vẻ bất đắc dĩ của Anh khi anh dùng đũa gõ vào thành bát của Tư Đồ Mạt, kêu cô đừng ăn nữa hay nụ cười khổ với thái độ chấp nhận số phận của anh mỗi khi lấy giấy lau những giọt nước canh mà Tư Đồ Mạt làm rớt trên mặt bàn...
Lục Giản Thi buông đũa,“Ấy... Tư Đồ Mạt? Có phải chị học trường chúng tôi không?”
Mạt Mạt lắc đầu, “Không phải, tôi học trường G.”
Lục Giản Thi hỏi tiếp: “Thế hai người là bạn học cùng cấp ba à?"
Mạt Mạt vẫn lắc đầu, “Không phải, tôi học cùng cấp ba với Phó Phái. Cô biết Phó Phái không?”
Lục Giản Thi gật đầu. Phó Phái, anh chàng phụ tình bạc nghĩa nổi danh khắp trường đại học Khoa học Tự nhiên. Nghe đồn, những người phụ nữ từng bị anh ta phụ bạc trên thế gian này đã hợp thành một tổ chức mang tên “Phụ nữ phải tự lập tự cường”, chuyên đi tuyên truyền, phổ biến về tình sử anh ta. Hơn nữa, họ còn xuất bản hẳn một cuốn sách mang tên Tùy cơ ứng biến những quy kế tình yêu của Phó Phái.
Mạt Mạt nhìn vẻ mặt hoang mang của Lục Giản Thi, thử thăm dò: “Xem ra cô từng nghe không ít chiến tích huy hoàng của cậu ta rồi nhỉ?”
Lục Giản Thi do dự một lát rồi gật đầu, kể cho cô nghe câu chuyện về tổ chức Phụ nữ phải tự lập tự cường. Mạt Mạt nghe xong cười sung sướng, vỗ bàn khen ngợi nữ sinh trường các cô quá tài hoa.
Cổ Vị Dịch lắc đầu nói: “Tư Đồ Mạt, em thần kinh à? Chuyện đấy cũng tin?”
Mạt Mạt vẫn cười, “Anh không biết đâu... Hồi học cấp ba, em nghe nói bạn gái cũ của cậu ta đi tới đâu cũng tuyên truyền về chiến tích lăng nhăng của cậu ta. Thật không ngờ... ha ha... lên tới đại học đã nâng cấp thành tổ chức hoạt động chuyên nghiệp rồi... Ha ha... Sinh viên đúng là có học, Có nhận thức hơn nhiều đấy... Ha ha... Ôi trời... em cười đau cả bụng rồi..."
Cổ Vị Dịch trợn trắng mắt, “Em cười khoa trương quá đấy."
Mạt Mạt cố nuốt một ngụm nước miếng để dứt cơn cười, nghiêm túc nói: “Em nhớ tới một câu nói: Đắc tội nhiều người, tội nghiệt sâu nặng.”
Cố Vị Dịch dùng một ngón tay khẽ gõ vào trán cô, “Thật biết cười trên nỗi đau của người khác.”
Mạt Mạt xoa trán ai oán, “Sao anh cứ gõ vào trán em thế?"
Anh mỉm cười, lấy tay xoa giúp cô, “Anh xem nào. Được rồi, lần sau sẽ gõ vào chỗ khác.”
Ngón tay Lục Giản Thi vô thức bấu chặt lấy áo. Đột nhiên, cô ta nhớ lại hồi nhỏ xem Tây du ký, Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý vẽ một vòng tròn trên mặt đất để sư phụ cùng các sư đệ trốn vào trong. Tất cả những yêu ma quỷ quái có mưu đồ xấu xa, chỉ cần bước tới gần vòng tròn đó lập tức sẽ bị đẩy ra ngoài.
Lục Giản Thi cảm thấy dường như mình đã bị đẩy ra ngoài rồi, hơn nữa, còn bị đạp cho ngã chổng ௱ôЛƓ trên đất, đau tới nhức nhối tâm can.
Ăn cơm xong, Cổ Vị Dịch hỏi Lục Giản Thi: “Thí nghiệm buổi chiều nay có làm nữa không?”
Lục Giản Thi nhìn Tư Đồ Mạt. Cô đứng bên cạnh anh, hai ngón tay túm tay áo anh khẽ lay. Đây chỉ là một hành động trong vô thức, nhưng lại khiến sống mũi Lục Giản Thi cay cay, lời định thốt ra đành nuốt trở lại. Cô ta nói: “Em không được khỏe, thí nghiệm chiều nay không làm nữa.”
Cố Vị Dịch gật đầu, “Cô về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tư Đồ Mạt lo lắng nhìn cô ta, “Cô có thể tự về được không chúng tôi đưa cô về nhé?"
Tư Đồ Mạt bị Cổ Vị Dịch dùng cánh tay và Ⱡồ₦g иgự¢ ôm chặt, tiến về phía trước. Cô vẫn đang hờn dỗi vì mấy lời khi nãy của anh. Sau khi hai người đi khuất khỏi tầm nhìn của Lục Giản Thi, Mạt Mạt vui vẻ hỏi: “Lúc nãy anh nói trong phòng thí nghiệm có đồng loại của em, là muốn chỉ Lục Giản Thi sao? Thật ra em cảm thấy, em và cô ấy chẳng có điểm nào giống nhau cả. Cô ấy theo trường phái khí chất thanh cao. Còn em theo trường phái trẻ trung sôi nổi.”
Cố Vị Dịch quét mắt qua cô, “Anh nói đồng loại là mấy con chuột bạch ấy. Em và chúng có đôi mắt lanh lợi giống nhau.
Cô cứ thể bị giội một gáo nước lạnh. Thật muốn cắn ૮ɦếƭ anh.
Cổ Vị Dịch thấy cô bĩu môi tới mức có thể treo được nguyên một lọ xì dầu, mới cười vuốt ve khuôn mặt cô, “Ôi nhìn đôi môi này, anh có định hôn em đâu.”
Mạt Mạt lườm anh, “Tránh xa em ra.”
Cố Vị Dịch buông cô ra thật, một mình đi phía trước, bỏ lại cô đứng ngơ ngác phía sau. Anh đi được năm, sáu bước mới quay đầu nhìn, sau đó tươi cười chạy trở lại, “Tránh thế đủ xa rồi chứ? Giờ anh quay lại rồi đây."
Mạt Mạt sững sờ, tới khi phản ứng được mới phát hiện cô chẳng lĩnh hội nổi trò đùa của anh, ngược lại càng tức giận hơn, “Anh bệnh hoạn thế...” Khi thật sự tức giận, cô sẽ chẳng nói được gì, nhất thời không biết mắng thế nào. Thôi đành xoay người đi về hướng khác.
Là một chàng trai không hiểu phong tình, Cố Vị Dịch có gắng dùng con mắt khoa học để phân tích nguyên nhân khiến cô đột nhiên tức giận tới mức quay đầu bỏ đi, nhưng không có ý quả. Anh vội vàng đuổi theo, “Sao thế?"
Mạt Mạt gạt tay anh ra, không nói gì.
Hiếm khi tính khí Cố Vị Dịch lại dễ chịu như lúc này. Anh dỗ dành cô: “Được rồi, đừng giận nữa mà.”
Anh đã xuống nước như thế, cô cũng thấy nguôi ngoai kèm theo chút áy náy, bởi thật ra cô cũng không rõ lúc nãy mình tức giận vì cái gì nữa.
Cô khoác tay anh, “Thế chiều nay anh đưa em đi đâu chơi? Hôm nay là Quốc tế Thiếu nhi đấy
Cố Vị Dịch vô cùng bất lực trước tính khí thất thường, thay đổi như thời tiết, sáng nắng chiều mưa của cô, thở dài nói: “Em còn bé lắm sao?”
Mạt Mạt trịnh trọng gật đầu, “Đúng, em vẫn còn bé.”
Anh đặt tay lên vai cô, “Đi, ra cửa hàng đồ chơi mua quà cho em.”
Mạt Mạt và hưng phấn hò reo, “Oh yeah! Go go go!”
Mạt Mạt cứ tưởng Cố Vị Dịch nói linh tinh để trêu đùa cô thôi. Mãi tới khi hai người đứng trước cánh cổng lớn với hàng chữ “Thế giới đồ chơi” to đùng, cô mới ý thức được rằng anh nói thật. Anh nghiêm túc coi cô là trẻ con rồi.
Đi thôi, anh mua 乃úp bê Barbie cho em.” Cố Vị Dịch nắm tay cô chuẩn bị bước vào.
Mạt Mạt đứng yên không nhúc nhích, “Không cần đâu, mất mặt lắm. Em lớn thế này rồi.”
Cố Vị Dịch cười như có như không, “Lúc nãy chính em nói được còn gì?”
“Em hối hận rồi.”
“Mất mặt đâu mà mất mặt. Cùng lắm người ta chỉ cho rằng chúng ta đến mua quà cho con thôi.”
“Con ở đâu ra?
“Sinh thì sẽ có.”
Mạt Mạt hơi đỏ mặt, “Muốn sinh thì anh tự sinh đi. Ai thèm sinh con với anh?”
“Anh có bảo sinh con với em đâu.” Thấy Mạt Mạt chuẩn bị trở mặt, Cố Vị Dịch vội vàng ghé sát vào cô, “Mẹ nó à, em nói xem nên mua gì cho con mình đây?”
Mạt Mạt chưa kịp trở mặt đã bị anh chọc cười, “Mua một thanh đao về. Em dạy con chém bố nó.”
“Lòng dạ phụ nữ đúng là độc ác nhất.”
“Anh Cổ.”
Giọng trẻ con truyền tới bên tai, Cố Vị Dịch và Mạt Mạt cùng quay đầu nhưng chẳng nhìn thấy ai cả. Hai người đảo mắt một vòng mới thấy một đứa trẻ mũm mĩm xông vào đứng giữa Cố Vị Dịch và Mạt Mạt. Cả hai cùng cúi xuống, Tiểu Quang ôm chặt chân Cố Vị Dịch, liên tục gọi: “Anh Cổ.."
Cố Vị Dịch ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Quang, sao em lại ở đây? Mẹ em đâu?”
Mạt Mạt đảo mắt một vòng, bắt gặp ánh mắt của chị Lý Lị. Ôi, sao bỗng dưng cảm thấy người này không có ý tốt thế này?
Chị Lị Lị kia thướt tha bước tới chỗ hai người,“Tiểu Cố, sao cậu lại ở đây?”
Cố Vị Dịch đứng lên, một tay dắt Tiểu Quang, “Đi ngang qua thôi, hai người tới mua quà tết Thiếu nhi sao?"
Tiểu Quang lắc lắc cánh tay mũm mĩm, “Mẹ nói sẽ mua rô bốt cho em. Anh Cố, anh chọn giúp em được không?"
Mạt Mạt từ đầu tới cuối bị gạt sang một bên, nhìn bàn tay đang nắm tay Tiểu Quang của Cố Vị Dịch, lại nhìn bàn tay trong rỗng của mình, không biết là mùi vị gì. Tết Thiếu nhi còn phải ghen tị, tranh giành với trẻ con sao?
Cố Vị Dịch nhìn Mạt Mạt, áy náy nói với Tiểu Quang,“Xin lỗi em. Anh Cố và chị Tư Đồ còn có việc, không thể chọn đồ chơi cùng em được. Em cứ mua đi rồi lúc nào cho anh xem được không?"
Tiểu Quang ôm chặt chân anh không chịu buông, “Không thèm, không thèm. Anh Cố, anh chọn cho em đi mà.”
Chị Lý Lị nói: “Tiểu Quang, đừng cứ bám chặt lấy anh Cố như thế. Người ta còn phải ở bên bạn gái nữa, không rảnh chơi với con đâu.”
Không biết tại sao ngữ điệu của chị ta khiến Mạt Mạt cảm thấy chị ta chẳng có ý khuyên bảo trẻ nhỏ gì cả, hình như còn muốn kích động nó hơn.
Quả nhiên, Tiểu Quang càng ôm chặt hơn, còn lén lút quay sang lườm Mạt Mạt, “Chị lớn như thế rồi còn cần có người ở bên à? Đúng là mặt dày.”
Mạt Mạt khóc không được cười cũng chẳng xong, không nhịn được châm chọc một câu, “Em là con trai mà cứ ôm chặt lấy con trai, càng mặt dày hơn.”
Cổ Vị Dịch nghe mà đờ đẫn. Đòn phản kích của cô sao chỉ đạt được tới trình độ mẫu giáo thế kia?
Tiểu Quang buông chân Cố Vị Dịch ra, nói: “Bây giờ em không ôm nữa rồi, thế nên chị mới mặt dày."
Cổ Vị Dịch và Mạt Mạt đưa mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh nói: “Bye bye.” Sau đó, Cổ Vị Dịch dùng tư thế như gió bão chớp giật, nắm tay Mạt Mạt cùng bỏ chạy.
Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Chạy hết cả con phố, hai người mới dừng lại, nhìn đối phương, thở hổn hển rồi bật cười.
Mạt Mạt vỗ mạnh vào lưng anh, “Cố Vị Dịch, anh bớt trêu hoa ghẹo nguyệt đi được không? Em không chống đỡ được hết đâu.”
Cố Vị Dịch rất bất đắc dĩ, “Anh nào có.”
“Anh có. Bây giờ phải làm sao? Đi đâu đây?” Cố Vị Dịch giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc rối lòa xòa, “Về nhà?”
Mạt Mạt không nghĩ ra được nơi nào tốt hơn, đành phải gật đầu.
Thế là hai người đi lòng vòng mãi mới tìm được bến xe buýt. Vì không phải giờ tan tầm nên trên xe chẳng có mấy người. Những nơi này cách xa nhà họ, chắc phải qua hơn hai mươi bến mới tới. Cố Vị Dịch ngồi ghế sát cửa sổ, Mạt Mạt tựa vào vai anh, ngáp dài ngáp ngắn. Ánh nắng tầm ba, bốn giờ chiều hơi gắt, Mạt Mạt chập chờn rơi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được tay của Cố Vị Dịch chạm nhẹ lên trán mình, lòng bàn tay mở rộng, chắn ánh nắng giúp cô. Dường như cô mơ hồ nói với anh: “Cảm ơn, có anh thật tốt.” Dường như... anh đã hôn nhẹ lên trán cô.
Cô nói câu đó, hay chưa nói nhỉ?
Anh hôn cô, hay không hôn nhỉ?