xiêu phách lạc, không sao bình tĩnh nổi. Nhưng lần này là suy nghĩ được nhiều điều hơn. Trong tâm trí cô lúc này, đầu tiên phải kể đến “sự trống rỗng nghệ thuật” mà thầy giáo Mỹ thuật từng giảng trước đây. Đầu óc cô rất phối hợp mà trống rỗng vàigiây, sau đó là hàng loạt những cảm xúc kỳ diệu ùa tới. Đôi môi anh vô cùng ấm áp, mềm mại, cảm giác gần giống chiếc bánh dẻo cô hay ăn hồi bé. Tiếp đó là tới khứu giác, hơi thở của anh rất dễ chịu, như chiếc ga giường thơm tho mẹ vừa giặt rồi phơi khô, sạch sẽ, phảng phất chút hương dịu nhẹ, như ánh nắng ban mai rực rỡ, ấm áp.
Khi Cố Vị Dịch buông Mạt Mạt ra, đôi môi nhỏ bé của cô có chút sưng đỏ. Khuôn mặt anh thật ra cũng phiếm hồng. Nhưng anh vẫn cố tỏ ra chút quyền uy của người có kinh nghiệm dày dạn, khẽ than thở: “Haiz, em không biết cách lấy hơi à?”
***
Mới sáng sớm, Tư Đồ Mạt đã ngại ngùng gõ cửa khiến Cố Vị Dịch lửa giận ngút trời. Đêm qua anh phải cùng cô làm album kỷ niệm lớp tới tận hai giờ sáng, còn tốn thêm gần nửa tiếng đồng hồ để ngồi nghe cô lải nhải, lên án những thành viên trong tổ Sáng tạo của công ty coi thường người khác ra sao, nghĩ ra được những câu slogan quảng cáo kinh dị thế nào... Bây giờ mới có sáu giờ thôi! Anh vừa nằm xuống chiếc gối này chưa đầy ba tiếng. Muốn Gi*t người cũng không thể dùng cách này được.
Mạt Mạt gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời, chỉ buông một câu: “Em vào nhé?” Rồi cứ thế mở cửa xông vào. Cố Vị Dịch đang nằm trên giường, trùm chăn kín đầu, thẳng tưng như một xác ૮ɦếƭ. Cô bước tới định kéo chăn ra nhưng anh giữ rất chặt. Hai người giằng co hồi lâu, cô mới kéo được xuống, lộ ra khuôn mặt của Cố Vị Dịch. Một tay anh giữ chắn, tay kia bịt mắt, “Bà cô của tôi ơi, mới sáng ngày ra em đã chạy tới giày vò anh làmgì thế?”
Mạt Mạt gỡ tay đang bịt chặt mắt của anh ra, dỗ dành, “Anh dậy đi mà. Em làm bữa sáng cho anh.”
“Không ăn.”
“Em làm sữa đậu cho anh uống." Ngay sau khi trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà này, Mạt Mạt đã giấu luôn chiếc máy chém” làm sữa đậu kia.
“Không uống.”
Mạt Mạt lay lay tay anh, “Thôi mà, anh dậy đi mà...”
Cố Vị Dịch bị làm ồn, không thể chịu nổi nữa, bèn ngồi dậy gào lên: “Tư Đồ Mạt! Em làm gì thế?”
Mạt Mạt cười vui vẻ, đưa tay vuốt lại những sợi tóc lộn xộn của anh, “Anh dậy đi. Chúng ta dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay em hẹn Mộng Lộ với Đàn Chị đến nhà mình chơi.”
Cố Vị Dịch díp hết cả mắt lại, gầm gừ: “Em bị điên à? Sáu giờ sáng dậy dọn dẹp nhà cửa? Em tiếp đón nguyên thủ quốc gia à?”
Mạt Mạt vẫn cười vui vẻ, “Chẳng phải là tạo cơ hội để anh gặp gỡ bạn bè của em hay sao? Em cho anh một danh phận còn gì.”
Cố Vị Dịch vùi đầu vào gối muốn ngủ tiếp, mơ màng nói: “Không phải đều gặp hết rồi sao?”
“Đâu giống nhau. Thân phận của anh khi gặp họ đã thay đổi rồi.” Mạt Mạt giải thích mãi cũng cảm thấy chán nản bèn đe dọa anh: “Rốt cuộc anh có chịu dậy hay không? Anh không dây em bảo họ không cần đến nữa. Sau này cũng không cần phải gặp nữa.”
“Dậy." Anh híp mắt, đành thỏa hiệp, “Mấy giờ họ tới?”
“Em hẹn mười giờ.”
“Mười giờ?” Cố Vị Dịch cao giọng, “Mười giờ mà em dậy chuẩn bị từ sáu giờ?”
Mạt Mạt đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Sáu giờ đâu mà sáu giờ! Sáu rưỡi rồi. Chúng ta còn phải quét dọn nhà cửa, đi chợ nấu ăn nữa. Họ đến là chỉ việc ăn thôi.”
Anh vô cùng bất lực, “Không ra ngoài ăn được à?”
Mạt Mạt hùng hồn phản đối, “Không được. Em đã hứa sẽ nấu nướng đãi họ một bữa rồi.”
Anh vừa bước xuống giường vừa làu bàu: “Sao với anh, em không tốt như thế đi? Còn nấu nướng nữa.”
Mạt Mạt giúp anh gấp gọn chăn, “Đâu giống nhau được. Họ đã gây dựng bề dày tình cảm với em bốn năm nay rồi, anh . còn non lắm.”
Cố Vị Dịch nghe mà tức anh ách. Anh xoay người đè ép cô Ang giường, hai chóp mũi dán chặt vào nhau, “Em nói lại lầnnữa xem?”
Cô vội vàng lấy lòng anh, “Cố Vị Dịch, em sai rồi. Bề dày tình cảm của anh và em mới là lớn mạnh, sâu sắc và bền chặt nhất.”
Cố Vị Dịch bị lời nói mang đầy tính tuyên thệ của cô chọc cười, “Em nói thêm mấy câu dễ nghe nữa anh sẽ tha cho em.”
Mạt Mạt vô cùng phối hợp, “Cố đại ca, Cổ đại gia, Cố tổ tông, anh để em ngồi dậy đã. Nói chuyện kiểu này chẳng hay gì cả.”
Nhưng anh chẳng phối hợp chút nào, “Thưa quý cô, nói chuyện không hay thì đừng nói nữa. Cười cho đại gia đây xemchuyện không hay thì đừng nói nữa. Cười cho đại gia đã cái nào.”
Mạt Mạt vô cùng vui vẻ, thật thà cong khóe miệng, cười ngốc nghếch. Thật sự, nụ cười của cô vô cùng ngây thơ.
Thế nên tim anh lại lỡ mất một nhịp. Mới sáng sớm ngày ra, một cô gái xông lên giường của anh, còn cười xinh xắn như thế. Mà quan trọng, cô ấy còn là bạn gái anh. Về tình về lý anh đều nên...
“Huych” một tiếng! Cố Vị Dịch ngã xuống sàn nhà.
| Mạt Mạt cảm thấy lạ lùng. Cô nhổm dậy, cúi xuống nhìn anh đang xoa ௱ôЛƓ, khó hiểu hỏi: “Sao tự nhiên anh lại bị ngã thế? Có đau không?”
Mạt Mạt ngồi ở trên cao, cô đang chống tay trên giường, cúi xuống nhìn anh. Cổ áo vì thế hơi trễ xuống. Cố Vị Dịch ngồi dưới sàn nhà, tầm nhìn rất vừa vặn xuyên thẳng vào cổ áo cô, cảnh xuân lộ rõ.
Mạt Mạt liên tục hỏi: “Không sao chứ?” Nhưng chẳng thấy anh trả lời, bèn theo ánh mắt anh nhìn lại chính mình. Cô giật mình hét lên rồi nhảy xuống, “Đồ háo sắc!” Cô lấy gối ném vào anh. Cố Vị Dịch nhanh chóng né được, “Này, anh có cố ý đâu.”
Mạt Mạt không thèm quan tâm anh cố tình hay vô ý, đuổi đánh anh khắp phòng. Anh vừa chạy vừa xin tha,“Thưa quý cô, đại gia đây sai rồi. Hay để đại gia cười một cái cho em xem nhé?”
Đùa giỡn một thôi một hồi, hơn chín giờ hai người mới ra khỏi nhà đi chợ. Suốt quãng đường, Mạt Mạt luôn cảm khái mình là người thông minh nhìn xa trông rộng. Cô đi ra chợ không cần tốn nhiều tinh lực, bởi đã có nhà khoa học họ Cố phát huy tối đa tinh thần khoa học của mình ngoài chợ rồi. Cá phải chọn loại tươi, có thể sống lâu nhất, rau phải chọn loại ít thuốc kích thích và thuốc trừ sâu, thịt đương nhiên phải tươi ngon không có chất phụ gia rồi. Đừng hỏi anh làm sao mà kiểm nghiệm được những điều này. Anh chỉ cần liếc mắt qua, đưa lên mũi ngửi là biết.
Lúc hai người về tới khu nhà thì nhận được được điện thoại của Đàn Chị nói họ đã tới bến xe buýt. Cô đưa hết đồ cho Cố Vị Dịch rồi vội vàng chạy đi đón bạn.
Đàn Chị và Mộng Lộ vừa bước vào tới khu nhà đã bắt đầu Hầm trồ bàn tán, nói cho dù có được bao nuôi chắc cũng chỉ đạt tới đẳng cấp này là cùng. Họ khuyên cô nên nhanh chóng nắm lấy tương lai này. Trong lúc cao hứng, Đàn Chị còn định dắt cô và Cố Vị Dịch đi gặp thầy để chọn ngày lành tháng tốt. Mạt Mạt nghe mà khóc không nổi, cười chẳng xong. Cô cảnh cáo hai cô nàng, sau khi vào nhà không được nói nhăng nói cuội biến cô thành một cô gái nôn nóng muốn lấy được chồng.
Tiếc là, hai cô nàng kia vừa bước vào nhà đã quăng hết mấy lời cảnh cáo của Mạt Mạt ra khỏi đầu, ra sức quảng cáo về Mạt Mạt với Cố Vị Dịch. Ban đầu họ còn nghiêm túc khen cô là con ngoan, trò giỏi, bạn hiền, vào được phòng bếp, lên đượcphòng khách. Một lát sau, ngay cả mấy lời nói đại loại như: “Ôi Mạt Mạt dáng chuẩn lắm, đường cong chữ S tiêu chuẩn, иgự¢ tấn công, ௱ôЛƓ phòng thủ, sau này chắc chắn là rất dễ sinh, bé con không lo thiếu sữa... Cũng tuôn ra hết. Mạt Mạt nghemà toát hết mồ hôi lạnh, nhanh chóng kéo Cố Vị Dịch vào bếp làm đồ ăn, để mặc hai cô nàng ngồi cắn hạt dưa, xem tivi trong phòng khách.
Mạt Mạt vừa thái cà chua vừa nói với Cố Vị Dịch “Bọn họ cứ thích nói lung tung. Anh đừng nghe.”
Cổ Vị Dịch rất nghiêm túc rửa rau, thuận miệng hỏi: “Đừng nghe câu nào?
Mạt Mạt trợn mắt, “Câu nào cũng đừng nghe.”
Anh nhìn cô cười, “Thông qua giám định của anh lúc sáng anh cảm thấy cầu đường cong chữ S tiêu chuẩn kia không phải là nói lung tung đâu.”
Mạt Mạt phồng má tức giận, vô cùng kiềm chế nỗi kích động muốn phi dao. Nhà đang có khách, không nên gây ra thảm án vào lúc này.
Trong bếp còn đang đao kiếm đấu nhau, ngoài phòng khách lại vô cùng náo nhiệt.
Thời gian gần đây, Mộng Lộ và Đàn Chị gặp được toàn chuyện vui vẻ và thuận lợi, vì thế tâm trạng họ rất thoải mái,cứ nô đùa không ngớt. Không biết là ai bày trò trước, hai người lấy hạt dưa ra ném nhau, càng đùa càng hưng phấn, hét hò ầm Lĩ, nhảy lên nhảy xuống. Hạt dưa cứ bay qua bay lại trong khôngtrung. Mạt Mạt nghe thấy bèn chạy ra xem có chuyện gì. Cảnh tượng này tuy chưa đến nỗi dọa cô sợ ૮ɦếƭ khi*p, nhưng cái tên Cô Vị Dịch ưa sạch sẽ nghiêm trọng kia thì... Bình thường, cô chỉ cần để chân lên ghế thôi đã bị anh càu nhàu mãi không thôi. Bây giờ khắp phòng khách đầu đâu cũng là vỏ hạt dưa thế này,không biết anh sẽ bộc phát cơn giận trong bao lâu mới hết đây?
Mạt Mạt còn đang lo lắng thì bị một nắm vỏ hạt dưa bayvào mặt, sau đó, từng cái, từng cái từ trên đỉnh đầu cô rơi xuống sàn nhà.
Lần này cô cũng không kiềm chế nổi, xông lên bốc một nắm vỏ hạt dưa, hét: “Hai tên yêu tinh các cậu, chịu ૮ɦếƭ đi!”, rồi xông tới ném tới tấp vào hai cô nàng. Ba người chạy tới Tay lui, rượt đuổi nhau trong phòng khách. Đột nhiên, Mộng Lô dừng lại, quay về phía nhà bếp, cười áy náy. Mạt Mạt cùng Đàn Chị lúc này mới cùng nhau quay đầu nhìn. Cố Vị Dịch đứng tựa cửa nhìn họ như cười như không, chẳng biết anh đứng đó bao lâu rồi.
Mạt Mạt nhìn anh, rồi lại cúi xuống nhìn bãi chiến trường rắc đầy trên thảm trải sàn, khẽ nuốt nước miếng. Cô định nói gì đó thì Cố Vị Dịch bước tới, túm lấy cổ áo cô, cười với hai người còn lại, “Hai cô cứ từ từ chơi. Cô ấy đang làm đồ ăn thì chuồn mất. Tôi đưa cô ấy quay về bếp tiếp tục lao động.”
Mộng Lộ không buồn để tâm, xua tay, “Đem đi đi, đem đi đi. Cô dâu nhà anh hung hãn quá. Bọn tôi không đấu lại được.”
Cố Vị Dịch đưa tay nắm thành quyền, hành lễ, “Đại ân không có gì đền đáp. Xin cảm tạ!”
Sau khi quay trở lại bếp, Mạt Mạt quan sát biểu cảm trên mặt Cố Vị Dịch một lúc lâu, sau đó rút ra kết luận: Chẳng có biểu cảm gì cả. Cô nghĩ, hay cứ giải thích đôi câu, “Mấy cô ấy điên cuồng như thế xong lát nữa sẽ tự dọn sạch sẽ.”
Cố Vị Dịch bùng lên trán cô, “Ai lại để khách dọn dẹp. Em không ngại nhưng anh ngại.”
| Mạt Mạt nhào tới ôm lấy cánh tay anh, “Anh không giận à? Chứng ưa sạch sẽ đâu rồi?”
Anh tiếp tục bùng lên trán cô, “Chẳng phải là ra mắt hội chị em thân thiết hay sao? Anh phải có thể hiện cho tốt chứ. Dù saocũng phải đợi họ cho anh một danh phận còn gì! Làm gì dám tức giận!”
Mạt Mạt buông lỏng đôi tay đang ôm lấy cánh tay anh, đứng cách xa anh một chút, “Được đấy. Thế anh cố gắng thể hiện cho tốt. Đừng có 乃úng vào trán em suốt thế, 乃úng nữa em thành ngốc luôn đấy.”
Khó khăn lắm mới dọn được cơm lên. Mộng Lộ và Đàn Chị càn quét sạch sẽ, phong thái đĩnh đạc chỉ huy Cố Vị Dịch hết việc này tới việc kia. Mà Cổ Vị Dịch hôm nay rất tu thân dưỡng tính, bảo đi xới cơm là đi xới cơm, bảo đi mua đồ uống là đi mua đồ uống, bảo đi mua bài pocker là đi mua bài pocker. Hơn nữa, làm bất cứ việc gì, nụ cười cũng thường trực trên môi, khiến Mạt Mạt mắt tròn mắt dẹt. Sao cô chưa bao giờ được hưởng sự đãi ngộ này nhỉ?
Cố Vị Dịch ra ngoài mua bài, Mạt Mạt, Mộng Lộ và Đàn Chi mỗi người chiếm một góc sofa để tán gẫu. . Mạt Mạt, mình thấy Cố Vị Dịch hơi bị được đấy. Ít nhất cũng đáng tin cậy hơn tên Phó Phái kia nhiều.” Mộng Lộ vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Đàn Chị đạp chân vào cô nàng. “Ai bảo hơi bị được? Quá được luôn ấy chứ." Sau đó, cô nàng quay sang bàn bạc với Mạt Mạt, “Hay mình đổi tên đàn ông nhà mình cho cậu nhé, có được không?”
Mạt Mạt trừng mắt, “Không cần đâu, mình không sống chung với dân anh chị được.”
௱ôЛƓ Lộ nói xen vào: “Mạt Mạt, cậu để anh ta đi Mỹ thật sao?"
Mạt Mạt bị chạm đến nỗi đau, yên lặng gật đầu.
௱ôЛƓ Lộ an ủi: “Cũng phải. Sao có thể làm lỡ dở tiền đồ của người ta chứ. Nhiều nhất cậu phải đợi anh ta hai năm thôi. Hai năm sau các cậu sẽ là đôi chim liền cánh cùng nhau trải qua bao thử thách, mỗi con một phương trời vẫn có thể tìm đường quay lại với nhau, phong ba bão táp cũng không thể đánh bại.”
Đàn Chị lại bày ra khuôn mặt vô cùng u buồn, trăn trở, “Nếu bắt mình nói, mình chỉ thấy với nhan sắc của anh ta, cậu cẩn thận không bị người ta ςướק mất đấy. Mình thấy ấy à, chi bằng nhanh chóng đăng ký kết hôn cho xong. Nếu không vướng bận gì thì cậu đi theo làm bà xã hàng tặng kèm cũng được.”
Mạt Mạt và Mộng Lộ đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói. Đàn Chị hổ vồ kia từ khi lao mình vào nấm mồ hôn nhân lúc nào cũng như bị ma nhập, chỉ mong xung quanh ai ai cũng phải giống mình, cất cao giọng hát quân hành ca xông vào chiến trường hôn nhân ấy.
Mấy người túm tụm cùng nhau chơi bài pocker suốt cả buổi chiều, ai thua sẽ bị 乃úng tai. Mộng Lộ và Đàn Chị mặt dày vô cùng, bày ra hết trò này tới trò kia một cách quang minh chính đại. Mạt Mạt giậm chân nhất định không chịu làm theo, nhưng Cố Vị Dịch thì lại tỏ ra cực kỳ điềm tĩnh. Quả nhiên, suốt cả buổi chiều, Cố Vị Dịch toàn thắng, còn Mạt Mạt thì thua. Mộng Lộ cùng Đàn Chị không thắng không thua, ngồi một bên xem Mạt Mạt bị 乃úng tai.
Sau khi ăn cơm tối xong, vì sợ không bắt được xe buýt nữa nên hai cô nàng lục tục ra về.
Mạt Mạt có ý níu giữ nhưng không được, bèn cùng Cố Vị Dịch tiễn hai cô nàng ra tận bến xe buýt.
Trước khi lên xe, Đàn Chị trịnh trọng nói với Cố Vị Dịch, “Biểu hiện của anh ngày hôm nay khiến chúng tôi tương đối hài lòng. Chúng tôi chính thức giao Mạt Mạt cho anh. Hơn nữa, chúng tôi cho rằng, biểu hiện của anh xuất sắc hơn dự kiến, vì thế cũng hào phóng tặng thêm cho anh một tin tức tuyệt mật. Tại của Mạt Mạt vô cùng mẫn cảm đấy. Cố gắng giữ gìn cho tốt nhé! Tạm biệt!”
Nói xong, hai người co giò chạy thẳng. Mạt Mạt định đuổi theo bắt lại nhưng không kịp, cô bị Cổ Vị Dịch giữ chặt mấtrồi. Người ta bảo phải chọn bạn mà chơi, quả nhiên không sai chút nào.
Mùng Một tháng Sáu, cả thiên hạ rôm rả chúc mừng tết Thiếu nhi, nhưng Mạt Mạt lại chẳng thể vui lên nổi. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lịch trình đi Mỹ của Cố Vị Dịch đã được lên kế hoạch cụ thể vào ngày Hai mươi hai tháng Bảy. Như thế nghĩa là thời gian họ có thể ở bên nhau chỉ còn một tháng hai mươi mốt ngày. Trừ thời gian cô đi làm và thời gian anh ở trong phòng thí nghiệm, cô và anh còn chưa tới nửa tháng để quấn quýt bên nhau.
Hôm nay, ngôi sao lớn họ Lâm, Lâm Trực Tồn, người đang hợp tác với công ty Mạt Mạt trong một dự án quảng cáo thờigian gần đây phải đến trại trẻ mồ côi để thăm hỏi và tặng quà cho các cháu. Thật ra, lịch trình quay quảng cáo của bọn họ vô cùng dày, phải nghỉ quay một ngày như thế này quả là chuyện không dễ dàng gì. Nhưng người ta phải đi làm từ thiện, những việc liên quan đến thiện nguyện công ích thế này, công ty cô không thể không ủng hộ. Chính vì thế mà Mạt Mạt và anh Thiết phải tăng ca suốt mấy ngày qua cũng được “từ thiện cho nghỉ một ngày.
Mạt Mạt trước nay vô cùng hào hứng chào đón những ngày nghỉ không phải cuối tuần, bởi vì nó khiến cô có cảm giác mình được hời. Nếu như trùng hợp, Cổ Vị Dịch không phải đến phòng thí nghiệm ở trường, thì cô lại càng hội to. Nhưng đáng tiếc hôm nay chỉ được “hời” thôi, chứ không “to”.
Cố Vị Dịch biết Mạt Mạt được nghỉ một ngày, vốn định xin nghỉ để ở nhà với cô. Dù sao thì thí nghiệm mà anh đang hướng dẫn cho Lục Giản Thi làm cũng sắp kết thúc. Nào ngờ, anh vừa gọi điện xin nghỉ lại gặp ngay lúc giáo sư đang ở phòng thí nghiệm, bị giáo huấn một bài, vấn đề gần như được nâng tầm lên tinh thần khoa học và văn hóa của loài người rồi. Anh không còn cách nào khác, đành phải hứa với giáo sư sẽ hướng dẫn cho Lục Giản Thị từng bước tới khi thí nghiệm kết thúc.
Ở trên xe buýt, trong đầu Cổ Vị Dịch tràn ngập dáng vẻ đáng thương buồn bã của Mạt Mạt trước khi anh đi. Cô ôm gối ngồi trên sofa, phụng phịu nói: “Anh có thể về ăn trưa cùng em không?”
Mạt Mạt vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngồi ngơ ngẩn trên so suốt từ lúc Cố Vị Dịch ra khỏi nhà. Dạo này, càng ngày cô càng không thể rời xa anh được. Những lúc bận rộn còn đỡ, cứ khi nào rảnh rỗi cô lại nhớ anh da diết. Giai đoạn yêu cuồng nhiệt muộn màng này không biết bao giờ mới có thể chấm dứt. Nếu cứ tình trạng này, tới lúc anh đi Mỹ cô phải sống sao đây?
Cô đang suy nghĩ lung tung thì chuông cửa đột nhiên reo vang. Mạt Mạt khẽ ngẩng đầu, chẳng buồn động đậy nữa. Chưa biết chừng lại là mấy thể loại giống như chị Lý Lị tới đưa mỳ lạnh. Khi cô đang lầm bầm chửi rủa vận đào hoa của Cố Vị Dịch thì cửa mở, Cố Vị Dịch đẩy cửa bước vào, “Em ở nhà sao khôngmở cửa cho anh?”
Mạt Mạt chẳng còn sức lực, híp mắt nhìn anh, “Anh lại quên đồ à?
Cố Vị Dịch nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Mạt Mạt, càng khẳng định quyết định quay về của mình là đúng. Anh bước tới kéo cô dậy lôi về phòng, “Để quên em. Mau thay quần áo đi.”
Mạt Mạt bị đẩy về phòng vẫn cố quay đầu hỏi: “Thay quần áo làm gì? Hôm nay anh không phải đến phòng thí nghiệm nữa à? Anh định đưa em đi chơi sao?”
- Cố Vị Dịch nghe cô hỏi đầy mong chờ như thế thì trong lòng thấy hơi áy náy. Anh khẽ xoa đầu cô, nói: “Anh không xin nghỉ được, thế nên em cùng anh tới trường. Trưa nay đưa em đi ăn canh cá chua gần trường anh.”
Mạt Mạt cảm thấy rất vui vẻ, ôm anh reo hò, sau đó cònchảy chân sáo về phòng thay quần áo.
Cố Vị Dịch lắc đầu cười, đúng là dễ dỗ.
Mạt Mạt cẩn thận dè dặt thò đầu vào thám thính phòng thí nghiệm. Cô đảo mắt quanh một vòng, sau đó lại quay ra. Cố Vị Dịch đứng đằng sau mỉm cười nhìn dáng vẻ lấm lét của cô, khẽ cốc đầu cô, “Vào đi chứ.”
Đôi mắt Mạt Mạt sáng rực lên, “Có thể chứ?"
Không hiểu tại sao, đôi mắt sáng ngời đang nhấp nháy kia của cô lại khiến anh liên tưởng đến mấy con chuột bạch được nuôi trong phòng thí nghiệm. Anh cười nói: “Có thế. Lát nữa em còn được gặp đồng loại nữa đấy." Dứt lời, anh bước vào trong trước.
Mạt Mạt vội vàng theo sau anh, vừa bước vào cửa đã trông | thấy một đại mỹ nữ toàn thân khoác áo blouse trắng đang trọn tròn mắt ngơ ngẩn nhìn mình. Trong lòng cô thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là đồng loại mà anh vừa nói? Đều xinh đẹp như nhau sao? Cô tự suy luận rồi tự thấy vui vẻ, cười híp mắt, túm lấy tay áo Cố Vị Dịch ý bảo anh mau giới thiệu.
“Đây là Lục Giản Thi, đàn em cùng làm thí nghiệm với anh.” Cổ Vị Dịch chỉ về phía mỹ nữ áo blouse trắng, sau đó khẽ xoa đầu Mạt Mạt, giới thiệu với Lục Giản Thi: “Đây là Tư Đồ Mạt, bạn gái tôi.”
Mạt Mạt cảm thấy cái tên này có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, đành mỉm cười lịch sự, “Hi!”
Lục Giản Thi cố gắng kìm nén cú sốc trong lòng, khóe môi cứng đờ mấp máy: “Hi!”.
- Mạt Mạt vô cùng hiếu kỳ, chỉ tay vào chiếc áo blouse trắng, “Mọi người đều phải mặc như thế này sao? Cô mặc áo blouse trắng trông có khí chất lắm đấy."
Cố Vị Dịch lấy một chùm chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, tìm một chìa trong số đó rồi đưa cho cô, “Ngoài cửa có tủ để đồ. Tủ của anh số 311, đây là chìa khóa. Em ra lấy áo của anh vào đây. Trong tủ còn có sách đấy, nếu em thấy chán thì đọc tạm.”
Mạt Mạt vui vẻ chạy đi mở tủ, tìm thấy chiếc áo, tiện thể đảo qua xem trong tủ có những sách gì. Cô có bị dở hơi đâu mà thiếu một đoạn
Ừm." Mạt Mạt nhìn xung quanh gian phòng một lượt, nâng tay đang túm áo anh ra, nhưng vẫn nói thêm một câu, “Anh nhớ nhanh lên đấy.”
Tay đang cầm ống nghiệm của Lục Giản Thi thoáng run rẩy. Cuối cùng, cô ta không thể kìm nén được cơn sóng cuộn trào trong lòng, hỏi: “Đàn anh, bạn gái anh xinh đẹp như thế sao từ trước tới nay chưa từng gặp?”
Cố Vị Dịch lấy chiếc kẹp ra, kẹp vào ống nghiệm trong tay cô ta, sau đó hơ qua đèn cồn, thành ống nghiệm xuất hiện một lớp khí bẩn. Anh chỉ tay vào đó và nói: “Ống nghiệm không sạch sẽ ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm.
Lục Giản Thi gật đầu. Trước giờ cô ta chưa từng mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Hôm nay đúng là không được bình hàng chút nào.
Cố Vị Dịch nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước tới gần Tư Đồ Mạt. Cô đang khom người trò chuyện với chuột bạch.
“Bọn mày xui xẻo quá. Mấy nhà khoa học kia mỗi khi rảnh rỗi sẽ cho chúng mày uống thuốc độc phải không?”
“Chít... chít..."
“Tao cũng nghĩ thế. Kiếp sau đầu thai, tốt nhất chúng mày đừng làm chuột nữa, làm mèo tốt biết bao.”
“Chít chít..."
“Bọn mày vẫn muốn làm chuột? Thế làm chuột cống đi, đừng làm chuột bạch nữa. Tuy rằng chuột cống không trắng trẻo đáng yêu, nhưng ít nhất sẽ không bị bắt vào phòng thí nghiệm”.
“Chít... chít...”
“Đúng thế. Sao cả thế giới này làm thí nghiệm cứ phải dùng chuột bạch thế nhỉ?”
“Chít... chít...”
“Haiz, bọn mày sao biết được. Người trong cuộc mù mờ mà. Ôi chán quá đi mất, tao nhàm chán tới mức độ phải trò chuyện với bọn mày rồi, cứ như thể tao ngây thơ hoạt bát hồn nhiên lắm không bằng.”
Lúc này Cố Vị Dịch khẽ hắng giọng, kéo kéo đuôi tóc, “Phải dùng chuột bạch bởi vì gene của chuột bạch gần giống với gene của con người nhất. Hơn nữa, màu sắc thuần, từ bên ngoài có thể quan sát những biến đổi của thí nghiệm một cách rõ ràng nhất. Tư Đồ Mạt, em thật ấu trĩ.”.
nhất. Tư Đồ Mạt, em thật ấu trĩ."
Mạt Mạt quay đầu nhìn anh, “Anh mới ấu trĩ ấy. Đã làm thí nghiệm xong chưa? Có thể đi ăn canh cá chua chưa?”
“Chưa, anh tranh thủ ra xem em với chuột bạch diễn cảnh gia đình hòa hợp.”
Mạt Mạt phồng mang trợn mắt, “Đừng kéo tóc em, hỏng hết cả tạo hình của em bây giờ.”
Cố Vị Dịch không chịu buông tay, “Thế này cũng được coi là tạo hình sao?”
Cô đưa tay lên định chỉnh lại tóc, nhưng anh vẫn không chịu buông tay, đành phải thay đổi sách lược, “Thôi mà, em đau đấy."
Lục Giản Thi ngơ ngẩn đứng nhìn hai người đùa giỡn qua - kính: Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cô bĩu môi không chịu, nhưng anh mãi không buông tay. Rồi cô nũng nịu nói gì đó, anh mỉm cười, buông tóc cô ra, còn thân thiết vuốt tóc cô thêm lần nữa.
Bỗng nhiên, Lục Giản Thi cảm thấy anh cười trông thật xa lạ. Không phải bình thường anh không bao giờ cười, nhưng nụ cười của anh lúc nào cũng mang theo chút khách sáo và xa cách, không giống hiện tại, cười một cách đơn thuần, một nụ cười từ tận trong tim.
Cố Vị Dịch quay lại phòng thí nghiệm, nhìn cô nàng đàn em đang hồn vía lên mây, gọi mấy câu cũng không thấy trả lời. Làm thí nghiệm cần sự tập trung tỉ mỉ, chính xác tuyệt đối. Anh rất bất mãn với thái độ này của cô ta, vì thế ngữ điệu không mấy mềm mỏng, “Lục Giản Thi, nếu hôm nay cô không tập trung được thì đừng làm thí nghiệm nữa.”
Lục Giản Thi hoang mang nhìn anh, “Dạ?”
Cố Vị Dịch chỉ vào ống nghiệm với lượng hóa chất vượt mức rõ ràng trong tay cô ta, “Làm thí nghiệm mà không thể tập trung thì tốt nhất đừng có làm, lãng phí thời gian của người khác.” Anh phải hi sinh cả thời gian ở bên bạn gái để tới hướng dẫn cô ta làm thí nghiệm đấy.
- Lục Giản Thi thấy giọng điệu của anh trở nên nghiêm khắc | thì vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói: “Xin lỗi... em sẽ chú ý.”
Cố Vị Dịch gật đầu, “Giảm lượng hóa chất đi một nửa, chú ý độ pH."
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Tư Đồ Mạt nằm bò ra bàn ngáp ngắn ngáp dài, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, thấy hai người một trước một sau bước ra. Cổ Vị Dịch mặt không biểu cảm, nhưng từng đường nét cứng ngắc trên đó vẫn khiến Mạt Mạt đoán anh đang tức giận. Lục Giản Thi cắn môi đi theo sau, gương mặt vô cùng sợ hãi, CÓ vẻ sắp khóc tới nơi. - Mạt Mạt không chịu nổi bầu không khí kỳ dị giữa hai người, bèn chủ động lên tiếng: “Anh làm thí nghiệm xong rồi à?”
Cố Vị Dịch lắc đầu, “Không làm nữa. Chúng ta đi ăn cơm.”
“Sao không làm nữa?”
Lục Giản Thi lí nhí nói xen vào: “Tôi đánh vỡ ống nó khi hợp chất chuẩn bị kết tủa. Xin lỗi.”
Cố Vị Dịch lạnh lùng nhìn cô ta, “Chiều nay không cần là nữa. Bao giờ cô tập trung được hãy làm.”
Mạt Mạt khẽ nhéo eo anh, “Cô bé à, đừng buồn. Anh ấy không có ý đó đâu.”
Cố Vị Dịch trừng mắt nhìn cô, trên mặt viết rõ: Anh chính là có ý đó.
Mạt Mạt không để ý đến anh, cười híp mắt nói với Lục Giản Thi: “Không phải cô bị anh ấy dọa sợ ૮ɦếƭ khi*p nên mới không làm được thí nghiệm đấy chứ? Hay chúng ta cùng đi ăn trưa đi,