Mạt Mạt nhận được điện thoại của bố mẹ Cố Vi Dịch lúc đang bàn bạc về slogan của quảng cáo với anh Thiết. Đầu óc nhất thời chưa kịp xoay chuyển, cứ ngây ngô đồng ý đi gặp họ.
Mạt Mạt xin nghỉ rồi vội vàng đi tới điểm hẹn. Lúc đến nơi, thấy chưa có ai, tâm trạng cô dần trở nên căng thẳng, hồi hộp. Tay run run, cô bấm nút gọi điện cho Cố Vị Dịch thì nhìn thấy một đôi vợ chồng bước vào. Mạt Mạt vội vàng ngắt điện thoại, sợ anh gọi lại bèn tắt nguồn luôn.
Cuộc đời này, Mạt Mạt chưa từng trải qua tình huống nào long trọng như lúc này. Cô ngồi thẳng lưng, hơi cúi đầu, đôi môi cong lên một góc mười lăm độ: “Con chào dì Vương, con chào chú Cổ.”
Dì Vương mỉm cười, dáng vẻ vô cùng cao quý, nhã nhặn, “Mạt Mạt à? Đúng là giống hệt mẹ! Tiểu mỹ nữ đây mà!”
Chú Cố khẽ gật đầu, vẫy tay, nói: “Ngồi xuống đi."
Gọi đồ uống xong, dì Vương cười hiền từ, hỏi: “Mạt Mạt à, dạo này mẹ con có khỏe không?”
Mạt Mạt gật đầu, “Khỏe lắm ạ. Mẹ con nói, có dịp phải cảm ơn dì thật đàng hoàng ạ.” Dì Vương xua tay, “Đừng nhắc mấy chuyện đó nữa. Nhớ năm xưa thời còn trẻ, mẹ con giúp dì mới gọi là nhiều. Hơn nữa, thằng nhóc Cổ Vị Dịch kia nhất định là được con chăm sóc rất chu đáo rồi.”
Mạt Mạt chẳng biết nói thế nào. Cô không biết rốt cuộc Cố Vi Dịch đã nói với mọi người trong nhà chuyện hai người yêu nhau hay chưa. Vì thế, cô không dám suy đoán bừa bãi xem bố mẹ anh tìm mình có chuyện gì, chỉ đành mỉm cười đáp lời nổi cách lễ phép, khách sáo: “Đâu có ạ, toàn là anh ấy chăm sóc cho con đấy.”
“Làm gì có chuyện nó chăm sóc cho con. Con đừng khách sáo như thế. Tính nết con trai dì, dì còn không hiểu sao? Con có thể sống chung một nhà với nó đã là chuyện không dễ dàng gì.”
Mạt Mạt không đáp. Cô đâu thể nói rằng: Đúng đấy ạ, đúng đấy ạ. Con cũng cảm thấy con trai dì rất khó ở chung.
Nhân viên mang nước và bánh kem đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Chú Cố từ nãy tới giờ vẫn im lặng, sau khi nhấp một ng cafe đen liền nói: “Hai đứa bây giờ đang yêu nhau đúng không?
Mạt Mạt giật bắn người sợ hãi vì cách hỏi thẳng thắn này. Cô nhất thời ngơ ngác không biết phải trả lời sao.
May mà có dì Vương giải vây giúp, “Có ai hỏi như ông không? Con gái nhà người ta xấu hổ thì sao?”
Mạt Mạt gượng gạo cười, “Đúng ạ.”
Dì Vương vỗ nhẹ lên tay Mạt Mạt, “Mấy đứa trẻ các con giống hệt nhau. Chuyện lớn như thế mà không thèm nói với mọi người trong nhà một tiếng."
“Bọn con cũng chỉ mới bắt đầu thôi, còn chưa kịp nói với mọi người. Đây là lỗi của bọn con ạ.”
“Không sao, không sao. Thằng nhóc Vị Dịch kia có dì ép tới không còn đường lui mới chịu khai ra chuyện của hai đứa. Hai con ở bên nhau thật tốt biết bao! Chúng ta thân lại càng thêm thân.”
Mạt Mạt bị mấy từ “thân càng thêm thân” kia làm choáng váng, chỉ biết cười khan.
Chú Cố mặt mày nghiêm nghị lên tiếng: “Con có biết việc Vị Dịch đăng ký vào Viện Công nghệ Massachusetts không?”
Mạt Mạt gật đầu, “Biết ạ.”
“Thế có biết việc nó quyết định không đi nữa không? Mạt Mạt trợn tròn mắt kinh ngạc, “Không đi ạ?”
“Xem ra con vẫn chưa biết. Thế chắc chắn con cũng không Biết nó quyết định không đi nữa là vì con?”
Nghe khẩu khí của ông, Mạt Mạt thật sự không nhận ra đây có phải là đang tiến hành chất vấn hỏi tội có hay không. Cô cố gắng khắc chế tâm trạng chấn động của mình, lời nói có chút không liên quan, “Bọn con... còn chưa bàn bạc gì về vấn đề này. Con cứ tưởng... anh ấy nhất định sẽ đi.”
Chú Cố muốn nói thêm gì đó thì dì Vương đột nhiên chen ngang, “Haiz, chẳng phải ông nói ở công ty còn công việc cần giải quyết sao? Ông cứ về trước đi, để tôi ngồi đây nói chuyện với Mạt Mạt."
Chú Cố còn chưa kịp bước ra sân khấu biểu diễn đã bị đuổi vào sau cánh gà một cách không thương tiếc. Chỉ còn lại hai người Mạt Mạt và dì Vương, người xướng kẻ họa cho hội và tuồng này.
Dì Vương nở nụ cười hiền từ, chậm rãi ăn một miếng bánh kem chocolate, “Mạt Mạt, ngon lắm. Con có muốn ăn thử một chút không?”
Mạt Mạt lắc đầu, “Dì ăn đi ạ, con vừa mới ăn trưa xong."
Dì Vương rất tự nhiên cúi đầu ăn bánh kem. Mạt Mạt chỉ biết ngơ ngác, trợn mắt nhìn. Cô cứ nghĩ, mẹ Cổ Vị Dịch phải rất nghiêm nghị, đoan trang vì dù gì bà cũng là một người phụ nữ hô mưa gọi gió trên thương trường cơ mà?
“A phải rồi, Cố Vị Dịch nhà chúng ta đối xử với con thế nào?” Đôi tay đang chọc bánh kem của dì Vương dừng lại, hỏi cô. .
“Dạ, tốt lắm ạ.”
“Thế thì tốt. Dì cứ tưởng với cái tính cách cổ quái khi người ấy của nó thì sẽ chẳng bao giờ tìm nổi bạn gái cơ. Cũng may con có thể chịu đựng được tính nết của nó.”
Mạt Mạt chỉ biết đáp lại một cách khách sáo, “Không có đâu ạ. Tính cách anh ấy rất tốt.”
Vẻ mặt dì Vương không hề đồng tình, “Con đừng có khách sáo, xa cách với dì như thế. Con dì, chẳng lẽ dì còn không biết sao? Trước nay dù không có thời gian để chăm sóc cho nó. Nó oán trách dì, dì có thể hiểu được. Mấy năm gần đây, dì luôn luôn cố gắng bù đắp cho nó, dỗ dành nó, nhưng nó không thèm thân thiết với dì. Thật sự chưa thấy đứa nào khó hầu hạ như nó.
Đúng là chưa từng thấy bà mẹ nào có thái độ chán ghét như thế đối với con mình. Mạt Mạt không biết nói gì hơn, đành im lặng mỉm cười.
Dì Vương đặt chiếc dĩa trong tay xuống, “Năm đó, lúc Vị Dịch thi tốt nghiệp trung học, dì một lòng muốn nó thi vào khoa Quản trị Kinh doanh, sau này có thể kế thừa sự nghiệp của chú và dì. Nhưng nó nhất quyết không chịu. Năm nó thi tốt nghiệp trung học đã xảy ra chút chuyện, thành tích của nó không tốt lắm. Di cứ nghĩ nó sẽ đổi sang chuyên ngành khác. Ai ngờ, nó thà thay đổi nguyện vọng một chứ nhất định không đổi chuyên ngành. Chú và dì không khuyên nổi nó nên đành để mặc. Đây giờ nó bảo không đi Mỹ nữa, chú và dì nói thế nào cũng không nghe. Chú và dì cho rằng, nó đã thích con đường này như vậy, nếu bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này thì đáng tiếc biết bao. Dì phải đấu tranh với nó mãi mới môi được tin tức về chuyện của hai đứa. Di tìm tới con cũng chỉ muốn nhờ con giúp chúng ta khuyên nó.”
Nghe xong những lời này, tâm trạng Mạt Mạt vô cùng ngổn ngang, nhưng cô phải vờ điềm tĩnh nói: “Dì ạ, để con thử xem sao. Con cũng không biết anh ấy có nghe con không nữa.”
“Thật ra vừa yêu đương chưa lâu đã bắt hai đứa phải xa cách, đúng là rất buồn. Nhưng con phải nhìn xa trông rộng một chút, tạm thời xa nhau là để tương lai có thể bên nhau lâu dài. Hơn nữa, bây giờ phương tiện liên lạc thuận tiện như vậy, xa nhau một thời gian ngắn, có khi lại mặn nồng hơn lúc ở gần nhau ấy chứ.”
Về tới công ty, Mạt Mạt chẳng còn tâm trạng làm việc nữa. Suốt cả buổi chiều cô cứ như cái xác không hồn. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng giờ biết được hóa ra anh không hề có ý định đi Mỹ, lòng còn chưa kịp vui mừng đã phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề khuyên nhủ anh. Trong hai, ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tâm trạng cô cứ như thể tàu lượn siêu tốc lên lên xuống xuống.
Chờ mãi mới đến giờ tan làm, Mạt Mạt dọn dẹp đồ đạc, đi cùng chị Hiểu Tình xuống lầu. Suốt cả đường đi, cô cứ phải nghe đàn chị lải nhải mãi về việc anh Thiết không hiểu phong Anh ra sao. Mạt Mạt rất muốn nói với chị ta rằng: Em cảm thấy anh Thiết rất tốt. Hơn nữa, em thấy người không ra sao là chị đấy. Mới ngày đầu tiên đi làm em đã nhìn thấy chị còn cặp kè với người khác.
Xuống tới đại sảnh, cô cố gắng đứng tán gẫu với đàn chi thêm một lúc nữa. Mặc dù nói là tán gẫu cùng nhau, nhưng thực tế chỉ có đàn chị nói, còn cô nghe. Mạt Mạt đang vô cùng chán nản thì chị ta đột nhiên dừng lại, “Ô, sao lại là cậu ta?”
Mạt Mạt nhìn theo ánh mắt của chị ta, người đó chính là Cố Vị Dịch.
“Sao em lại tắt điện thoại?” Cố Vị Dịch vừa bước tới cạnh Mạt Mạt đã hỏi.
Mạt Mạt sững sờ giây lát mới nói: “Hả? Em quên mất.”
Anh trừng mắt với cô, “Đúng là không bao giờ khiến người ta yên tâm được”, rồi mới quay sang chào hỏi: “Xin chào. Tôi bạn trai của Tư Đồ Mạt, Cố Vị Dịch.”
“Chào cậu. Tôi là đàn chị kiêm đồng nghiệp của Mạt Mạt." Hiểu Tình đưa tay ra, “Thật ra tôi biết cậu. Tôi cũng học trường trung học X, trên cậu một khóa.”
Cố Vị Dịch ngẩn người, sau đó liền chào hỏi rất tự nhiên: “Chào chị."
Tình tỏ ra biết ý, nhìn anh nói: “Ừm. Hai người nói chuyện đi. Tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa. Bye bye.”
Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh: “Bye bye.
Đợi chị Hiểu Tình đi xa rồi, Cố Vị Dịch bắt đầu dạy dỗ: “Em gọi điện cho anh xong lại tắt máy. Em cố tình muốn anh sốt ruột tới ૮ɦếƭ phải không?”
Mạt Mạt không trả lời câu hỏi của anh, “Sao anh tìm đến được đây?”
“Anh biết công ty em ở gần nhà, lên mạng tra là ra thôi."
“Ngay cả tên công ty em anh cũng không biết thì tra kiểu gì?”
“Không phải gần đây công ty em đang hợp tác quay quảng cáo với một anh chàng ngôi sao họ Lâm sao? Anh tra những hoạt động tuyên truyền của anh ta thời gian gần đây, sau đó lại tra công ty quảng cáo cùng hợp tác là ra thôi.”
“Thông minh thế thảo nào thi được vào Viện Công nghệ Massachusetts."
Trong lòng Cổ Vị Dịch bắt đầu xâu chuỗi mọi việc. Sau khi hai người ở bên nhau, cô chưa hề nhắc đến vấn đề đi du học, cô cũng không cho anh nhắc đến. Hơn nữa, hai ngày trước, lúc mẹ anh gọi điện, anh cũng tiện thể tiết lộ một chút chuyện của hai người. May mà có sự phối hợp của “thái hậu” nhà mình, nếu không chiêu “mượn dao Gi*t người” này làm sao có thể tiến hành nhanh thế được.
Anh không tỏ thái độ gì, “Nói đi, lúc nãy vì sao gọi điện cho anh sau đó lại tắt máy?”
Mạt Mạt túm cánh tay anh, vừa đi vừa nói: “Bố mẹ anh tới tìm em"
Cố Vị Dịch chợt dừng bước, “Họ nói gì với em?”
Mạt lại lôi anh đi, “Đi thôi, bố mẹ anh không nói gì chỉ bảo anh không đi Mỹ nữa, muốn em khuyên nhủ anh. Em thấy anh vẫn nên đi thì hơn.”
Cố Vị Dịch kéo tay cô khoác vào khuỷu tay mình, “Em nhận lời rồi chứ gì?”
“Đương nhiên phải nhận lời rồi.”
Cổ Vị Dịch sầm mặt, “Em muốn anh đi thế cơ à.”
Mạt Mạt cảm thấy lần này anh đang gây sự vô cớ, nên càng cố chọc tức anh: “Đúng. Chỉ mong anh đi sớm một chút, nói xong liền nhấc cao giày cao gót rời đi.
Cổ Vị Dịch đứng lại chừng năm phút mới nhận ra cô nà này lại bắt đầu giận dỗi rồi, đành phải đuổi theo, “Sao thế? Anh lại đắc tội gì với em à?”
Mạt Mạt không thèm đáp lời, tiếp tục đi về phía trước. Hai người một trước một sau ngồi trên xe buýt về nhà.
Về tới nơi thì ai vào phòng người nấy, không buồn bước ra ngoài nữa. Hơn một tiếng sau, cánh cửa phòng Mạt Mạt bị người ta gõ ầm ầm. Cơn tức giận của cô còn chưa nguôi ngoai, vì thế giọng nói mang đầy tính công kích: “Có chuyện gì? Em muốn đi ngủ rồi.”
Bên ngoài yên tĩnh một lát, sau đó cánh cửa bị người ta mơ ra. Cổ Vị Dịch thò đầu vào nói: “Rõ ràng em đang lên mạng.” Mạt Mạt lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, “Em không hề muốn anh đi.”
Cố Vị Dịch ôm lấy vai cô, để cô khẽ tựa vào mình, “Anh biết "
Mạt Mạt ngẩng đầu lên từ vòng tay anh, “Anh muốn đi sao?”
“Không muốn. Ở đây anh cũng có thể học cao học, còn được đi thực tập ở Học viện Khoa học Công nghệ tỉnh”
“Là vì em à?”
Cố Vị Dịch không muốn gạt cô: “Đúng Anh nói là “Đúng”.
Bởi vì cô nên anh không đi Mỹ.
Không thể nói là không cảm động, nhưng cô cảm thấy bất an nhiều hơn. Cô đã có một vai trò quan trọng đến như vậy rồi sao? Cô có thể ảnh hưởng tới cả cuộc đời anh rồi sao? Liệu anh có hối hận, có trách cô không? Đột nhiên cô có cảm nhận được gánh nặng mà sinh mệnh nhỏ bé của mình không thể gánh vác nổi. Thế nên Mạt Mạt thu dọn vài bộ quần áo rồi quay về trường ngay trong đêm. Cô chỉ để lại cho anh một mẩu giấy nhắn: Em về trường ở mấy ngày, anh đừng tìm em. Khi nào trở lại, em có chuyện muốn nói với anh.
Cô cũng biết làm như vậy là rất vô trách nhiệm. Nhưng cô không biết làm thế nào để biểu đạt với anh một cách trọn vẹn những suy nghĩ của mình mà không để lộ ra sự ích kỷ hay đuối của bản thân.
Sau khi quay về trường cô mới phát hiện, trong quãng thời | gian cô vắng mặt ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vương San đã về quê, Mộng Lộ đã tìm được việc làm; Đàn Chị cùng người yêu quyết định đăng ký kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, ngày lành tháng tốt đã chọn xong xuôi, dì quản lý ký túc xá cũng đã đổi thành người khác, giá phơi quần áo trong phòng ký túc bị gãy mất một thanh... Dường như cô đã bỏ bể bạn bè suốt một thời gian dài. Đáng ra cô phải ở bên họ nhiều hơn. Vì thế, Mạt Mạt tràn đầy nhiệt huyết liên lạc với chị em bạn dì, thế mà lại bị mấy cô nàng ấy khinh bỉ. Hai hôm đầu cô ngủ chung với Mộng Lộ, sau đó bị xua đuổi, phải sang ngủ với Đàn Chị một đêm đến ngày thứ tư phải khăn gói về nhà. Mấy cô nàng ấy tặng cho Mạt Mạt một lý do rất đường hoàng chính đáng, nói cô hồn vía lên mây, ánh mắt tràn ngập nỗi tương tự. Nhưng Mạt Mạt càng muốn tin tưởng rằng, mấy cô nàng kia rõ ràng chê bai cô làm phiên họ, ngày nào cũng tranh giành nhà vệ sinh, tranh giành chỗ ngủ, tranh giành máy tính với họ, nhất là máy tính, đầu sỏ của mọi cuộc chiến sứt đầu mẻ trán.
Khi Mạt Mạt bước chân về tới nhà thì trời đã ngả hoàng hôn. Cố Vị Dịch đang đứng ngoài ban công. Bầu trời vàng thâm óng ả, trong tia sáng mờ ảo ấy chỉ tồn tại duy nhất một chiếc bóng dài cô đơn. Mạt Mạt cố tình hắng giọng để đánh tiếng Anh nghe thấy nhưng không quay đầu lại, chắc đang giận. Chưa từng thấy ai phũ phàng như vậy. Cô đi ba ngày liền mà anh. Chẳng thèm gửi cho cô lấy một mẩu tin nhắn. Anh không biết rằng phụ nữ toàn là loại nói một đẳng nghĩ một nẻo hay sao? Bảo anh không cần tìm, thật ra vẫn muốn anh đi tìm mà.
Đương nhiên, không nói lời nào đã bỏ đi là cô không đúng. Tạm thời gác lại cái tôi của mình cũng được coi là một phẩm chất tốt đẹp. Vì thế, Mạt Mạt đi ra ban công, đứng sóng vai anh, nói: “Em về rồi.”
Cố Vị Dịch nhẹ nhàng khép cuốn sách trong tay lại, “Nói đi."
Mạt Mạt sắp xếp lại những suy nghĩ của mình trong suốt mấy ngày qua, còn có cả những lời mẹ đã nói với cô.
Ngay sau hôm bố mẹ Cố Vị Dịch tới tìm, mẹ có gọi điện cho cô, nói: “Mạt Mạt, mẹ nghe dì Vương nói con với con trai dì ấy đang hẹn hò phải không? Con trai dì ấy cũng được đấy chứ! Được ra nước ngoài du học đúng không? Nhưng nó lại vì con mà muốn ở lại học trong nước? Nam nhi chí tại bốn phương. Mẹ có bao giờ dạy con đi làm lỡ dở con đường tương lai của người khác đâu...
Mấy lời mẹ nói khiến Mạt Mạt thấy vô cùng tủi thân. Tuy cô không muốn Cố Vị Dịch đi, nhưng từ đầu tới cuối, cô có nói câu nào níu giữ anh đâu. Sao ai cũng coi cô như vật cản ngăn trở con đường sự nghiệp của anh, chỉ hận không thể san bằng vật cản ấy thế nhỉ? Ngay cả mẹ cô cũng nghĩ thế. Cổ Vị Dịch lại chăng hề bất mãn gì với việc cô không mở lời níu kéo anh. Tự
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
nhiên cô bị dồn vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết nói sao cho phải.
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Vị Dịch cốc đầu cô.
Mạt Mạt vò đầu bĩu môi, “Đang nghĩ sao em lại gặp phải một anh bạn trai thiên tài thế này cơ chứ?”
Anh nắm lấy tay cô, “Anh biết, mọi người đã dồn hết áp lực chuyện anh không đi Mỹ lên người em.”
Mạt Mạt nhìn đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, không nói gì cả.
“Anh chẳng có lý do gì để bắt buộc phải đi Mỹ cả. Ở đây anh cảm thấy vui vẻ hơn. Thế nên, anh không đi Mỹ nữa không hoàn toàn là vì em."
Mạt Mạt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, “Nếu như chúng ta không ở bên nhau, liệu anh có đi không?”
Bàn tay đang nắm tay cô khẽ siết chặt, “Có lẽ là có. Anh không biết nữa. Anh nói rồi, anh không có lý do gì để bắt buộc phải đi cả. Chỉ là em đã cho anh lý do để không đi nữa mà thôi. Thế nên, em không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần phải áp lực. Đây là quyết định của riêng anh.”
Nói thì nói như thế, nhưng làm sao cô có thể không áp lực cho được? Nếu như anh không đi, chẳng phải cô sẽ được liệt vào diện hồng nhan họa thủy khiến hoàng đế không thèm lên triều nữa hay sao?
Mạt Mạt tựa vào anh, nũng nịu thì thào: “Chúng ta đều còn quá trẻ. Quyết định bất cứ điều gì đều sợ sau này sẽ hối hận."
Cố Vị Dịch khẽ vỗ đầu cô, “Đừng suy nghĩ nhiều như thế. Bộ não này dung lượng chỉ có hạn thôi. Đừng làm khó nó quá."
Cô cũng rất phối hợp, cố nặn ra một nụ cười, “Anh đúng là thông minh.”
Yên lặng tựa vào người ấy, ngắm mây bay lượn trên bầu trời, nhìn dòng xe hối hả dưới phố... Có đôi khi, hạnh phúc chỉ cần đơn giản, mộc mạc như vậy thôi.
Bầu không khí đang tốt đẹp là thế, Mạt Mạt đột nhiên chọc vào xương sườn anh, vừa chọc vừa đếm từng cái một, “Anh nhiều xương sườn thế?”
Cố Vị Dịch trợn mắt lên nhìn cô, “Số xương sườn của anh và của em đều bằng nhau.”
Mạt Mạt thu tay lại, tự chọc vào xương sườn của mình, “Chẳng phải người ta bảo Thượng đế rút một chiếc xương sườn của Adam để tạo ra Eva sao? Thế không phải là đàn ông sẽ ít hơn đàn bà một chiếc xương sườn à?”
Cố Vị Dịch bật cười, “Ngốc nghếch. Đó chỉ là truyền thuyết thôi. Cả nam và nữ đều có hai mươi tư chiếc xương sườn, vô cùng đối xứng, không có chuyện thừa hay thiếu một chiếc đâu.”
Mạt Mạt có chút thất vọng. Cô cứ tưởng rằng cấu tạo tự nhiên của cơ thể con người ít nhất còn có một thứ lãng mạn là chiếc xương sườn. Nào ngờ đó chỉ là câu chuyện do người ta bịa ra mà thôi. Tình huống này cũng tương tự như thời cấp ba, có một hôm, Phó Phái nhất thời cao hứng cho cô biết sự thật rằng, câu chuyện về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hoàn toàn bịa đặt. Hai người họ còn không phải nhân vật trong cùng một triều đại, chỉ trùng hợp có mộ ở tương đối gần nhau mà thôi.
Truyền thuyết rõ là đẹp đẽ, vậy mà thực tế luôn phũ phàng quét sạch mọi hứng thú của người ta.
Cố Vị Dịch thấy cô rầu rĩ không vui bèn trêu chọc, “Được rồi, nếu không thì em đánh gãy một cái xương sườn của anh đi. Như thế của anh sẽ ít hơn em.”
Cô bị anh chọc cười, “Thế anh cố chịu đựng nhé. Chắc sẽ hơi đau đấy.”
Khuôn mặt anh vô cùng quả cảm, thấy ૮ɦếƭ không sờn, cô thì ra sức chọc vào anh.
“Này, này, này, em ra tay tàn nhẫn thế?” Cố Vị Dịch giữ tay cô lại, “Gãy hẳn ba cái rồi đấy.”
Mạt Mạt đột nhiên vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, “Em không muốn trở thành hòn đá ngáng chân anh. Những việc anh đã lên kế hoạch tỉ mỉ chu đáo thì anh cứ thực hiện. Thế giới của hai chúng ta không nên chỉ có mình đối phương. Chúng ta còn có bạn bè, người thân, và cả... ước mơ nữa.”
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô cứ giữ chặt eo anh, giọng nói đầy vẻ ấm ức, “Anh đi đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh trở về. Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, sống thật nghiêm túc. Anh đi hiện ước mơ của riêng mình. Em cũng cố gắng theo đuổi những điều em ao ước. Sau đó, đến một ngày, chúng ta sẽ cho tất cả mọi người trong nhà biết rằng, tình cảm của chúng ta vô cùng sâu sắc, vô cùng bền chặt. Chúng ta cùng dìu bước nhau trưởng thành.”
Cố Vị Dịch hoàn toàn yên lặng. Anh biết Tư Đồ Mạt là một cô gái rất lý trí, nhưng không ngờ, cô lại có thể lý trí đến như vậy. Là bởi vì yêu chưa đủ, hay đã yêu quá nhiều? Anh dần dần cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ mình bắt đầu ẩm ướt. Những giọt nước mắt của cô đang ngấm qua lớp áo, thấm vào da thịt anh, khiến tim anh nhức nhối. Cổ Vị Dịch thở dài, ôm chặt người trong lòng, “Tư Đồ Mạt, em thật sự có thể thích ứng được với việc yêu xa sao?”
Giọng nói của Tư Đồ Mạt nghèn nghẹn: “Em có thể... Anh thì sao?”
Trong lòng anh trăm mối ngổn ngang. Anh ở lại vì muốn mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của cô. Nhưng nếu đây không phải điều cô mong muốn, nếu như quyết định này khiến cô khó chịu, thì đó không phải chú ý ban đầu của anh. Em có tấm lòng bao dung muốn để anh bay thật xa, vậy tại sao anh không thử vì em mà cố gắng một lần? Anh có thể vì em ở lại, đương nhiên cũng có thể vì em mà ra đi.
Cố Vị Dịch cười khổ, “Chỉ cần em có thể, đương nhiên anh có thể".
Mạt Mạt không hiểu những suy nghĩ trong lòng anh chỉ một lòng một dạ cho rằng: Thế là phải xa nhau rồi, phải xa nhau thật rồi... Càng nghĩ như thế, nước mắt càng không kịp nén được mà lăn dài. Dù ngoài miệng cô có thể nói nghe rất sảng khoái, nhưng thật ra, trong lòng lại đang vô cùng buồn bã.
Cố Vị Dịch lau nước mắt cho Cô, không biết nói lời nào để an ủi, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói vỗ về cô: “Đừng khóc nữa, đừng khóc...”
Mạt Mạt khóc rất lâu, mặt mũi nhem nhuốc, trong quả thực rất xấu. Đôi mắt cô sưng húp như quả đào, khiến Cố Vị Dịch nhìn mà đau lòng. Anh tìm mọi cách để dỗ cho cô vui, “Tư Đồ Mạt, em lau hết nước mắt nước mũi lên áo anh như thế không thấy rất bất nhã à?".
Mạt Mạt gạt hai hàng lệ, mắng: “Anh bệnh hoạn thế"
Cố Vị Dịch khẽ lắc đầu, tiếp tục trêu: “Suyt! Suỵt! Sụyt Khóc xấu vậy đã đành, còn mắng người ta ghê gớm như thế."
Mạt Mạt bị anh chọc tức, gạt tay anh ra định đi về phòng, nhưng bị anh giữ lại. Anh thuận thế ép cô vào lan can, khuôn mặt như cười như không ghé sát vào cô, “Anh bệnh hoạn thật rồi.”
Hơi thở của anh không ngừng vấn vít trên khuôn mặt cô. Cô muốn trốn nhưng không còn đường lui nữa, chỉ có thể tìm chặt lấy eo anh để khỏi bị ngã, lắp bắp nói: “Anh... anh mắc bệnh lúc nào? Anh... đừng có ép sát vào em như thế...”
Cố Vị Dịch khẽ 乃úng vào trán cô, “Chính là bệnh thích trêu em.”
Mạt Mạt bĩu môi, định đưa tay lên xoa chỗ trán vừa bị anh 乃úng. Tay vừa giơ lên liền bị anh giữ chặt, cô vội vàng giơ tay kia lên. Cố Vị Dịch cười, giữ chặt hai tay cô bằng một tay, "Sao em căng thẳng thế?"
Mạt Mạt càng lắp bắp: “Em... Làm gì có. Anh... Anh... Anh muốn làm gì?”
Cố Vị Dịch cười tà ác, “Muốn hôn em.”
Mạt Mạt đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: “Đừng.”
Cố Vị Dịch nhướng mày, khuôn mặt gần như gí sát vào chóp mũi cô, “Sao không được?”
Mạt Mạt bị anh trêu chọc sắp phát điên lên rồi. Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng không được, đành cúi đầu để tránh khỏi sự tiếp xúc của anh, “Chẳng phải anh nói em khóc trông rất xấu sao...”
Cố Vị Dịch gật đầu tán đồng, “Ừm đúng là rất xấu. Nhưng bạn gái anh mà, anh không chê."
Mạt Mạt theo phản xạ định ngẩng đầu lên để chành chọe với anh. Khoảnh khắc cô vừa ngước lên, đôi môi anh đã đáp xuống một cách ngọt ngào.
Đây là lần thứ ba hai người hôn nhau. Lần đầu tiên, thú thực Mạt Mạt chỉ cảm thấy răng cửa hơi đau.