Ngày tháng cứ thế trôi qua, không nhanh không chậm. Cố Vị Dịch đúng là một con người kỳ quặc, sau khi thổ lộ chỉnh hề tiến thêm bước nào. Anh đối xử với Mạt Mạt chẳng khác gì trước đây, cũng không thúc giục cô phải trả lời anh, cùng lắm chỉ là những lúc pha trà, tiện thể pha thêm một cốc rồi rủ cô cùng uống. Giống như tối nay, hai người đều ở nhà, nhưng anh ở trong phòng đọc sách, còn cô trốn vào phòng mình làm album kỷ niệm của lớp.
Vừa rồi Mạt Mạt có ghé qua phòng anh mượn giáo trình hướng dẫn sử dụng Photoshop. Lúc lấy sách đưa cho cô Có Dịch còn nhấn mạnh: “Đây là giáo trình trung cấp, nếu em đọc không hiểu thì cứ hỏi anh.”
Tâm tình thiếu nữ của Mạt Mạt trỗi dậy mạnh mẽ, ấp úng nói: “Ừm, được.”
Sau khi cô rời khỏi, Cố Vị Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Dạo này anh càng ngày càng kém cỏi, chỉ cần Tư Đồ Mạt xuất hiện thì dù căng mắt lên anh cũng không đọc nổi chữ nào. Nhìn thấy cô cười với mình, đầu óc anh sẽ trở nên mờ mịt, trong tâm toàn là nụ cười của cô.
Mạt Mạt về phòng liên thấy vô cùng ảo não vì bản thân Lông thể điềm tĩnh, vững vàng được như tượng đài sát vách kia. Cô đang mạnh mẽ lật sách thì Cố Vị Dịch ôm quần áo đi ngang qua, nhìn cô, nói: “Tư Đồ Mạt, cuốn sách đó đắc tội gì với em à?”
Mạt Mạt trợn mắt, chẳng buồn nghênh chiến. Cố Vị Dịch nhún vai, thấy không còn gì hay ho nữa bèn đi vào phòng tắm.
Khoảng mười phút sau, Mạt Mạt vừa nghiên cứu giáo trình Photoshop, vừa làm album kỷ niệm lớp, tiếng mở cửa phòng tắm truyền tới bên tai khiến cô bất giác ngẩng đầu.
Cố Vị Dịch đứng dựa vào cửa lau tóc, từng giọt nước chảy xuôi xuống đôi vai anh, quyến rũ vô cùng.
Mạt Mạt trừng mắt, “Anh làm gì đấy?" Cố Vị Dịch gật đầu: “Em có thể vào rồi.”
Mạt Mạt ngơ ngác không hiểu gì, “Vào đâu?”
Cố Vị Dịch nhíu mày, “Không phải em muốn vào nhà vệsinh à?”
Mạt Mạt càng chẳng hiểu gì, “Đâu có.”
Cổ Vị Dịch bắt đầu trêu đùa, “Không có? Thế em gõ cửa liên tục làm gì?”
Mạt Mạt cảnh giác, ngồi thẳng lên, “Không mà, em còn chưa một lần bước chân ra khỏi phòng”
Cổ Vị Dịch nhìn cô đầy nghi ngờ, “hư” một tiếng: Anh chẳng sợ mấy cái này đâu.” Dứt lời còn tặng có thêm cái trừng mắt nữa mới xoay người trở về phòng.
Mạt Mạt hoàn toàn đờ đẫn, anh không sợ, nhưng cô thì có. Tư Đồ Mạt chỉ có hai điểm yếu, một là không thể nhìn người khác khóc, hai là sợ ma. Đập gián đánh chuột với cô là chuyện nhỏ, nhưng không thể nghe bất cứ câu nói nào liên quan đến ma quỷ, cứ nghe thấy là lông tơ sẽ dựng đứng hết lên.
Mạt Mạt cố sức lấy lại bình tĩnh, nhưng lúc nào cũng cảm thấy có bóng ai đó ngoài cửa sổ, dưới gầm giường... cứ như thể cánh cửa kia đang khẽ lay động với tốc độ mà mắt thường không thấy được. Cô thật sự không thể chịu đựng thêm nữa, gần như bò bằng hai tay hai chân vào phòng Cổ Vị Dịch, nướcmắt lưng tròng nói: “Vừa nãy anh lừa em đúng không?”
Cố Vị Dịch rời mắt khỏi máy tính, quay ra nhìn cô, “Thật không ngờ em có thể diễn sâu đến thế. Anh bảo rồi, anh không sợ đâu, đừng lãng phí sức lực nữa.”
Cố Vị Dịch, em thật sự không lừa anh, anh cũng đừng lừa em. Em sợ cái này lắm, thật đấy."
Cố Vị Dịch bĩu môi, “Ai thèm lừa em. Không gõ cửa thì bảo không gõ cửa là xong, cứ coi như ma nó gõ đi."
Đầu óc Mạt Mạt trống rỗng, nước mắt rơi như mưa, “Làm gì có ma, anh đừng nói linh tinh..."
Cố Vị Dịch trợn tròn mắt. Anh không ngờ cô sẽ khóc. Cô từng bị xe motor kéo lê mấy mét ngoài đường, lệ không rơi lấy một giọt, vậy mà mới thế này đã khóc rồi? Anh vội vàng tìm khăn giấy, lóng ngóng lau nước mắt trên khuôn mặt cô vội Long xin lỗi: “Không có đâu, thật sự không có gì, anh chỉ trêu em chút thôi, anh xin lỗi... Em đừng khóc... Xin em đấy, đừngkhóc nữa mà.”
Mạt Mạt vừa khóc vừa tránh bàn tay đang vụng về lau nước mắt cho cô, “Anh đúng là khốn nạn, em không thèm yêu anh nữa, có ૮ɦếƭ cũng không thèm.”
Cố Vị Dịch bối rối vô cùng, dù là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể ngờ mọi chuyện lại diễn biến thế này. Khoảnh khắc nhìn thấy giọt nước mắt người con gái mình yêu rơi xuống, mọi sự thông minh lý trí đều bị anh ném lên tận chín tầng mây, chỉ còn bản năng thuần khiết nhất. Bản năng ấy khiến anh ôm chặt lấy cô, ghì lấy khuôn mặt đang lem nhem toàn nước mắt, đáp môi xuống.
Đôi mắt Cố Vị Dịch nhìn say đắm vào khóe mắt còn vươnglệ của cô.
Hơi thở của Tư Đồ Mạt vương vấn quanh hơi thở gấp gáp của anh, khiến anh không thở nổi.
Sau khi hai đôi môi quấn quýt đành phải tách ra, bầu không khí vô cùng gượng gạo...
Cố Vị Dịch hắng giọng: “Bây giờ đã hết sợ chưa?”
“Hả?” Mạt Mạt phản ứng chậm hơn bình thường 0.5 giây, chợt đỏ mặt, “Có ai nói chuyện như anh không?”
Cổ Vị Dịch cười, “Em không cho anh một cái tát, chứng em đồng ý làm bạn gái anh rồi?”
Mạt Mạt than thở, “Sao hành động của anh giống như đánh dấu lãnh thổ thế hả?”
Cố Vị Dịch cốc đầu cô, “Có ai nói chuyện như em không?"
Mạt Mạt xoa đầu lườm anh, “Anh cốc hỏng đầu em rồi đấy."
Cố Vị Dịch khẽ vuốt tóc cô, “Không sao, nó có tốt bao giờ đâu.”
Mạt Mạt gạt tay anh, “Tránh xa em ra.”
Cố Vị Dịch vẫn tiếp tục trêu đùa, vẻ mặt bất cần, “Bạn gái anh mà, sao tránh xa được."
Mạt Mạt trợn mắt, “Em chưa chấm điểm xong đâu.”
“Thôi chấm điểm làm gì, biểu hiện của anh quá xuất sắc, được tuyển thẳng luôn rồi.”
“Anh mà không nhắc tới biểu hiện xuất sắc là suýt nữa em quên mất đấy, lúc nãy sao lại dọa em?”
“Anh sao biết em sợ đến thế, chỉ muốn đùa chút thôi.”
Mạt Mạt nghiến răng nghiến lợi: “Xin lỗi đi.”
Cố Vị Dịch vô cùng thành khẩn: “Xin lỗi mà.”
Mạt Mạt bĩu môi, “Tha cho anh lần này đấy, tối nay anh chịu trách nhiệm giặt quần áo, bữa sáng mai cũng do anh chuẩn bị luôn.”
Cố Vi Dịch cười, “Còn chưa bước vào cửa nhà anh đã bắt đầu sai anh hết cái này đến cái kia thế à?".
Mạt Mạt vỗ vai anh, “Anh phải giác ngộ sớm đi, em đối xử với bạn trai tệ đến mức trời đất khó dung đấy."
Hôm sau, mới hơn sáu giờ sáng Mạt Mạt đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh Thiết yêu cầu cô thay quần áo tử tế ra sân bay đón Lâm Trực Tồn.
Trên đường ra sân bay Mạt Mạt mới nhớ đến việc nhắn tin cho anh bạn trai mới nhậm chức của mình, để anh khỏi mất công làm bữa sáng. Câu chuyện tối qua rất buồn cười, cả hai người đều là “tay mơ” trong chuyện yêu đương, ban đầu Con có thể tạm quên ngại ngùng nói với nhau mấy chuyện chuyên không đâu. Nhưng một lát sau, khi không còn chủ đề gì để nói nữa, chân tay lóng ngóng chẳng biết đặt vào đâu, ở trong cùng một gian phòng mà đứng không được, ngồi cũng chẳng xong, cuối cùng Mạt Mạt gần như tháo chạy khỏi phòng của Cố Vị Dịch.
Mạt Mạt vừa đảo mắt khắp xung quanh tìm kiếm hình bóng Lâm Trực Tồn, vừa thầm mắng mỏ nguyền rủa anh ta vì phá hỏng giấc ngủ của người khác. Ngôi sao lớn thế cơ mà, sao phải ngồi chuyến bay sáng sớm cơ chứ, sợ bị người khác chụp được ảnh thể cơ à? Nếu sợ bị người ta chụp ảnh thì đừng làm ngôi sao nữa!
“Tôi ở đây." Giọng nói có chút lãnh đạm truyền tới từ sau lưng Mạt Mạt.
Mạt Mạt quay đầu lại, Lâm Trực Tồn cùng trợ lý của n. | ta đang đứng ngay sau cô. Anh ta mặc áo thun và quần jean cùng đơn giản, có điều không hổ là ngôi sao, ánh hào quang dường như vẫn không thể che khuất được. Nghe nói quảng cáo thuốc nhỏ mắt lần trước đạt hiệu quả rất tốt, thế nên nhà đầu tư quyết định mời anh ta quay nguyên một series quảng cáo cho sản phẩm đó, điều này nghĩa là anh Thiết và Mạt Mạt còn phải hợp tác với Lâm Trực Tồn một thời gian rất dài nữa.
Thật ra Mạt Mạt vô cùng bất mãn với nhiệm vụ này, tốt xấu gì cô cũng bước chân vào ngành quảng cáo hơn một tháng nay rồi, vậy mà mới chỉ được gặp một ngôi sao nổi tiếng duy nhất là Lâm Trực Tồn, như thể bảo cô làm sao còn mặt mũi đi gặp thân bằng cố hữu cơ chứ?
Mạt Mạt khách khí chào hỏi: “Xin chào anh Lâm, tôi là Tư Đồ Mạt, đến từ công ty Quảng cáo Trí Lí.”
Lâm Trực Tồn gật đầu, “Chào cô.”
Mạt Mạt đưa anh ta tới một khách sạn đã được đặt trước, vừa ra khỏi cửa khách sạn thì điện thoại đổ chuông, là Cổ Vị Dịch. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra giọng nói ngọt ngào nhất có thể: “A lô, Vị Dịch à?”
“Hả? Em vẫn ổn đấy chứ?” Cố Vị Dịch yên lặng một lúc lên tiếng.
Mạt Mạt mơ màng không hiểu, “Cái gì mà vẫn ổn?”
“Nghe giọng em cứ kỳ kỳ sao ấy." Giọng nói dạt dào ý cười của anh truyền tới, nhuộm hồng cả vành tai Mạt Mạt.
Rã ràng cô biết anh không thể nhìn thấy mình, nhưng vẫn trợn mắt, nói: “Cố Vị Dịch, anh muốn ૮ɦếƭ đúng không?”
Tiếng cười vui vẻ sáng khoái của anh truyền tới qua điện thoai: “Không sai, thế này mới bình thường. Sao mới sáng sớmem đã đi ra ngoài vậy?”
Mạt Mạt không vui vẻ gì, nói: “Còn không phải tại cái tên ngôi sao nào đó hay sao, vì muốn trốn phóng viên với người hâm mộ nên tới sớm hơn hẳn hai tiếng đồng hồ.”
“Là người gọi anh đến đón hôm em bị say rượu à?”
Lúc này Mạt Mạt mới biết hóa ra người gọi điện cho Cố Vị Dịch là Lâm Trực Tồn, “Là anh ta sao? Em còn tưởng là anh Thiết cơ.”
“Không nói với em nữa, anh phải vào phòng thí nghiệm đây. Tối nay em về sớm chút nhé.”
“Hả? Được. Bye.” Chưa gì anh đã cúp máy khiến Mạt Mạt cảm thấy hơi hụt hẫng. Hình như cô đang yêu một anh chàng không mấy hiểu phong tình rồi.
Mạt Mạt quay về công ty, đúng lúc gặp anh Thiết và chị Hiểu Tình đang cãi nhau. Cô đành trốn vào phòng trà nước, rồi bất đắc dĩ phải quay về chỗ làm việc. Hai người đó đập bàn, đập ghế mạnh tới nỗi bàn phím của Mạt Mạt muốn rung lên. Cuối cùng, nhờ sự xuất hiện của sếp lớn thần bí - Giám đốc Tôn, mọi chuyện mới tạm gác lại.
Mạt Mạt chỉ được gặp anh ta một lần duy nhất hôm đi phỏng vấn. Nghe nói vị giám đốc này trước đây vốn là nhân viên trong công ty, nhưng không hề gần gũi, thân thiện với nhân viên chút nào, vì thế đa phần mọi người đều cố gắng tránh . Giám đốc Tôn vừa tới đã lôi chị Hiểu Tình vào văn phòng mình.
Mạt Mạt không hiểu vì sao anh ta lại gọi chị Hiểu Tình chứ không phải anh Thiết. Rất rõ ràng, anh Thiết cũng thấy khó hiểu, chỉ biết trút giận lên Mạt Mạt: “Tư Đồ, tôi chẳng qua chỉ trót quên mất ngày kỷ niệm gì đó thôi mà, có nghiêm trọng tới mức ấy không? Thật không hiểu nối cánh phụ nữ các cô nghĩ gì trong đầu nữa."
Mạt Mạt chỉ biết im lặng, vỗ vai anh ta thể hiện sự cảm thông và an ủi. Anh Thiết đang lải nhải thì đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Tư Đồ, tan làm có bận gì không?"
Mạt Mạt suy nghĩ một lát, “Không bận gì cả.”
“Cùng tôi đi mua quà sinh nhật nhé.”
“Mua cho ai? Chị Hiểu Tình sao?"
“Ừ.”
Mạt Mạt cảm thấy thật ra anh Thiết rất yêu thương chị Hiểu Tình, nghĩ thế, cô thuận miệng hỏi: “Sinh nhật của chị ấy là ngày nào? Tôi cũng muốn tặng gì đó cho chị ấy".
Anh Thiết xua tay, “Cô không cần tặng.”
“Tại sao?”
“Sinh nhật cô ấy từ tuần trước rồi.”
Tan làm, Mạt Mạt cùng đi dạo phố với anh Thiết, cuối cùng hai người quyết định mua tặng chị Hiểu Tình một sợ dây chuyền. Để đáp lại sự giúp đỡ của cô, anh Thiết mời Mạt Mạt một bữa, cô ăn uống no say rồi mới về nhà.
Vừa mở cửa, Mạt Mạt đã ngửi thấy mùi thơm của thuốc bắc. Cố Vị Dịch khoanh tay trước иgự¢ ngồi bên bàn ăn, trên bàn bày rất nhiều món ăn.
Mạt Mạt chột dạ, cười làm hòa, “Hôm nay anh về sớm thế?”
Anh lạnh lùng nói: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Mạt Mạt vốn định nói mình ăn rồi, nhưng vẫn ngồi xuống, cầm đũa lên, ấp úng hỏi: “Anh tự tay làm đấy à?"
Anh ngẩng đầu, “Không phải anh hứa sẽ làm bữa sáng cho em sao?"
“Ừm." Mạt Mạt bây giờ mới hiểu ra, cúi đầu gắp vài miếng thức ăn. Món sườn hấp này làm khá ngon đấy, tiếc là bây giờ cô nó quá rồi, ăn gì cũng thấy vô vị.
Cố Vị Dịch lạnh lùng liếc nhìn cô chọn hết miếng này đến miếng kia, giọng vô cảm: “Em ăn rồi đúng không?"
“À... em...” Mạt Mạt thấy chột dạ, nhưng vẫn đường hoàng ngồi thẳng lưng, nói: “Anh có bảo phải về nhà cùng ăn cơm đâu.”
Anh đặt mạnh đôi đũa xuống, “Không phải anh nói tan làm thì về sớm một chút sao? Em bảo được con gì?"
“Em cứ tưởng anh chỉ thuận miệng nói thế thôi. Thông thường người ta nói về sớm một chút cũng có khác gì câu “lúc nào rảnh thì cùng đi chơi đâu, người đáp đều nói đi còn gì.”
Gương mặt Cố Vị Dịch trở nên lạnh lẽo, “Nếu em no rồi thì đừng có ăn nữa.”
Mạt Mạt vô cùng tủi thân, tính tình lại nóng nảy, trừng mắt với anh rồi xoay người rời đi.
Hai người cứ thế anh dũng tiến hành cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên kể từ khi chính thức yêu nhau.
Mạt Mạt vừa về đến phòng đã bắt đầu hối hận. Dù sao anh cũng bỏ công sức làm một bàn đầy thức ăn để đợi cô về, tuy rằng mặt mũi hằm hằm, nhưng đúng là cô không nên tranh cãi với anh như thế. Hơn nữa, thời gian họ ở bên nhau đầu còn nhiều nữa? Hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức yêuđương, vậy mà lại cãi nhau, thật chẳng tốt lành tí nào.
Mạt Mạt chậm rãi ra khỏi phòng, tựa vào cửa bếp nhìn anh thu dọn bát đĩa, rất có phong cách đấy chứ, nhất là chiếc tạp dề màu hồng trên người anh, nhìn thật hài hòa, đẹp mắt.
Cố Vị Dịch là người làm bất cứ việc gì đều rất chuyên tâm, rửa bát cũng thế, tỉ mỉ kỳ cọ từng cái một, tráng xong còn giơ lên trước mặt nhìn kỹ xem đã sạch chưa. Mạt Mạt nhìn dáng người cao ngất đang khom lưng rửa bát của anh, cơn tức giận đã tiêu tan, cô nhẹ nhàng bước tới ôm anh từ đằng sau, khuôn mặt dán chặt vào lưng anh.
Tay Cố Vị Dịch khựng lại, hơi quay đầu nhìn người phía sau, ngoan ngoãn hiền dịu như vậy thì sao giận được cơ chứ.
Anh lau khô tay, quay người ôm cô, cơ thể nhỏ bé mềm mại nép gọn trong vòng tay anh, vô cùng tự nhiên, thoải mái.
“Tư Đồ Mạt.”
“Hả?"
“Mặt em áp vào tạp dề không sợ bẩn à?” Anh xoa đầu cô, hỏi.
Mạt Mạt ngước mặt, “Cố Vị Dịch, em bị điên rồi mới chạy đến ôm anh.” Nói xong cô định xoay người bỏ đi, Cố Vị Dịch vội vàng giữ lấy cô, “Đừng mà. Bẩn một chút cũng có sau đầu, lát nữa rửa mặt là được.”
Thế là, lần chiến tranh lạnh oanh liệt đầu tiên của họ kéo dài chưa tới hai mươi phút đã kết thúc chóng vánh một cách đầy tiếc nuối dưới sự làm hòa rất không có khí phách của Mạt Mạt. Nhưng Mạt Mạt nghĩ, thời gian cô và anh ở bên nhau vui vẻ thế này không còn bao nhiêu nữa, sau này phải chia cách cả đại dương xa xôi, vậy nên phải sống trọn từng phút từng giây. Tất nhiên tâm tình này phải được xây dựng dựa trên bối cảnh Cố Vị Dịch sẽ tới Viện Công nghệ Massachusetts. Cô không muốn hỏi anh, không dám hỏi, mà cũng không cần phải hỏi vì trong lòng Mạt Mạt luôn cho rằng anh nhất định sẽ đi Mỹ. Điều này cô có thể hiểu được. Nếu đổi lại là mình, cô cũng sẽ đi, không đi đúng là kẻ ngốc. Anh không hề ngốc, anh là thiên tài.
Mạt Mạt phát hiện, điều có thể khiến cho tình cảm dễ dàng thăng hoa nhất chính là tiếp xúc thân thể, tuy nói như vậy cóvẻ không được trong sáng cho lắm, nhưng kể từ giây phút huy hoàng cô chủ động ôm Cổ Vị Dịch, tình cảm của hai người đã có được bước tiến vượt bậc, ít ra thì khi ở bên nhau không còn ngại ngùng nữa. Tất cả những điều này đều là nhờ công 1ao to lớn của Cố Vị Dịch. Anh không còn tỏ ra lạnh lùng nữa, mỗi khi đi qua phòng cô, anh sẽ ghé vào làm phiền cô. Có thể trêu chọc cô vài câu, cũng có thể xoa đầu cô vài cái, nhưng đa phần anh sẽ ôm một cuốn sách, không thèm hỏi một lời xông thẳng vào ngồi trên giường cô đọc, thi thoảng góp chuyện đôi ba câu. Có lúc, anh sẽ đưa tay ra, đặt lên bàn tay đang cầm chuột máy tính của cô, cười nhạo tay cô nhỏ, đặt cạnh tay anh trông không hài hòa chút nào.
Mạt Mạt hơi tiếc nuối, hình như hai người họ còn chưa yêuđương cuồng nhiệt đã tiến vào hàng ngũ vợ chồng già bên nhau lâu ngày rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại, cuộc sống cứ tiếp diễn Lý này thật tốt đẹp biết bao.
Ngày tháng bình lặng trôi, Mạt Mạt hoàn toàn quên mất còn một nhân vật tên là Phó Phái, cho tới một hôm cô quay về nhà, bị Phó Phải chặn lại dưới lầu.
Nhiều ngày không gặp, cậu ta gầy đi rất nhiều, đôi mắt thâm quầng lộ rõ. Cậu ta giữ cô lại, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn cô chằm chằm.
Mạt Mạt cố nặn ra một nụ cười, “Vương San thế nào rồi? Dạo này tôi bận quá, không có thời gian đi thăm cô ấy."
Phó Phái sầm mặt, “Cậu đọc thư tôi gửi chưa?”
Mạt Mạt không nhớ mình rốt cuộc đã nhận được bao nhiêu bức thư của Phó Phái, ngoài bức thư đầu tiên ra, số còn lại đều được cống nạp cho sự nghiệp tái sử dụng rác thải của nước nhà rồi. Cô không muốn nói dối, cũng sợ nếu nói dối sẽ lộ ra sơ hở để cậu ta bắt bẻ, vì thế cố gắng nói giảm nói tránh, “Chỉ đọc một phần.”
Cũng may Phó Phái không gặng hỏi phần đó là phần nào, “Vậy ý cậu thế nào?"
Tuy Mạt Mạt chưa hề đọc, nhưng suy luận theo logic cũng đoán được cậu ta đang hỏi chuyện gì, trả lời chắc chắn, “Chúng ta không có khả năng đầu. Nếu cậu đồng ý chúng ta vẫn làm bạn, bằng không thì ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.”
Phó Phái bình tĩnh hơn dự kiến, “Cậu và Cố Vị Dịch đangyêu nhau?
Mạt Mạt do dự một lát rồi gật đầu, “Ừm.” Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Phó Phái cười lạnh, “Cậu biết cậu ta đăng ký vào Viện Công nghệ Massachusetts chưa?”
“Biết.”
Phó Phái gật đầu, “Được đấy, Tư Đồ Mạt, cậu có thể không màng tất cả để yêu một người, xem ra thì tổn thương mà tôi gây ra cho cậu vẫn chưa đủ sâu sắc.”
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, hôm nay Phó Phái mới gọi đầy đủ tên Tư Đồ Mạt một lần nữa. Mạt Mạt có chút áy náy, nhất thời không biết phải đáp lời cậu ta thế nào.
Phó Phái nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, đưa tay xoa đầu Mat Mạt, cô vội né tránh theo phản xạ. Cậu ta cười tự giễu, thu tan lại, “Cậu sợ tôi sao?”
“Không phải..." Mạt Mạt muốn giải thích, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, “Tôi..."
“Yên tâm đi, cuộc đời tôi mới có duy nhất một lần hóa thân thành người sói thì bị cậu bắt gặp, chắc do phong thủy nhà cậu không tốt rồi.” Phó Phái cười khổ.
Mạt Mạt không cười nổi, băn khoăn một lúc mới nói: “Thế... cậu... có phải là...”
“Có phải sẽ không dây dưa với cậu nữa không, đúng chứ?” Phó Phái có lòng tốt nói nốt nửa câu còn lại cho cô, “Tôi không biết nữa, cậu thích tôi bao lâu thì tôi cũng thích cậu bấy lâu, tuy rằng không được một lòng một dạ như cậu, nhưng đó vẫn là tình cảm. Mối tình lâu như thế không phải nói bỏ là bỏ được, điều này cậu càng rõ hơn tôi, nếu không cậu đã chăng dây dưa với tôi nhiều năm như thế.”
Mạt Mạt muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Phó Phái đột nhiên biến thành chàng thiếu niên đa sầu đa cảm, than thở mãi không thôi: “Thế nên, tôi không biết tới khi nào mới có thể đối xử với cậu như một người bạn bình thường, có lẽ là ngày mai hoặc rất lâu nữa. Nếu cậu hối hận, hãy nói cho tôi biết, chưa biết chừng lúc đó tôi vẫn đợi cậu đấy."
“Phó Phái...” Mạt Mạt đang định nói gì đó thì bị Phó Phải cắt ngang. “Bây giờ cậu không cần nói gì cả, cứ để tôi hèn mọnmột lần đi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không kiếm chuyện để tới gắn câu nữa đâu. Bây giờ tôi là vai thứ vĩ đại trong tiểu thuyết, đứng một bên nhìn cậu hạnh phúc, nói thôi đã thấy bản thân quá vĩđại rồi.”
Mạt Mạt rất nghe lời, không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ yên lặng đứng nhìn. Cậu ta bị cô nhìn chằm chằm tới mức ngại ngùng, huých vào cô, nói: “Tốt xấu gì cũng nên khen tôi là chàng trai si tình thế gian hiếm gặp đi chứ.”
Đột nhiên Mạt Mạt cảm thấy cậu ta trưởng thành rồi bèn cất lời an ủi: “Cậu là chàng trai si tình thế gian hiếm gặp.”
Phó Phái tiếp tục lải nhải, “Thôi bỏ đi, chẳng có thành ý chút nào, cậu lên đi, bảo Cổ Vị Dịch xuống đây, tôi có chuyện muốnnói với cậu ta.”
Mạt Mạt nhìn cậu ta đầy cảnh giác, “Cậu muốn làm gì?”
Phó Phái “hờ” một tiếng, “Cậu có nhất thiết phải che chở cho cậu ta như thế không? Đây là chuyện giữa tôi với cậu ta, cậu không xen vào được đâu.”
Mạt Mạt có chút xấu hổ, cười nói: “Thế tôi lên trước nhé."
Quay người rời đi, cô không thấy được vẻ đau khổ trên khuôn mặt cậu ta, cậu ta cũng không nhìn thấy ánh mắt muốn an ủi trên khuôn mặt cô.
Lúc bước vào nhà Mạt Mạt thấy Cố Vị Dịch đang nằm trên sofa, vẻ mặt rất nặng nề, xem ra anh biết chuyện Phó Phải tìmđến từ lâu rồi, chưa biết chừng còn do anh đưa tới, nếu khôn. Phó Phái sao biết được địa chỉ nhà họ.
Mạt Mạt ném chiếc túi trong tay lên sofa, mạnh mẽ ngồi xuống, khoanh tay trước иgự¢, không thèm nói chuyện.
Cố Vị Dịch híp mắt nhìn cô, không nhịn được hỏi: “Em không cảm thấy em nên nói gì đó sao?”
Mạt Mạt gác chân lên, “Nói cái gì?”
Anh vỗ vào chân cô, nói: “Bỏ chân xuống. Phó Phái nói gì với em?”
Mạt Mạt nhún vai, “Câu ta à, nói thích em.”
Cổ Vị Dịch ngồi thẳng người dậy,m“Thế em nói thế nào?”
Mạt Mạt cố nhịn cười, “Không nói gì cả.”
Anh bắt đầu sốt ruột, cao giọng nói: “Thế nào là không nói gì?”
Mạt Mạt nghiêm túc: “Thì là không nói gì. À, đúng rồi, cậu ta đang ở bên dưới, bảo anh xuống đấy. Cậu ta có chuyện muốn nói.”
Cố Vị Dịch trừng mắt với cô, ánh mắt ấy như muốn nói: Đợi lát nữa quay về xem anh trừng trị em thế nào, sau đó thay giày đi xuống dưới.
Cố Vị Dịch đi liền một mạch suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Mạt Mạt càng đợi càng nóng lòng, gọi điện thoại không ai nghe máy, không phải là hai người đó đánh nhau đấy chứ? Hay là hai
người đó càng nói chuyện càng thấy vừa mắt nhau, hai bên nảy sinh tình cảm rồi? Chẳng lẽ từ trước tới nay cô không hề đoán sai thiên hướng giới tính của Cố Vị Dịch, cô chỉ là tấm lá chắn để cho anh che mắt thiên hạ? Aaa... nếu còn nghĩ tiếp chắc cô điên mất.
Để không phải vào trại tâm thần, Mạt Mạt quyết định đi tắm, tắm xong giặt quần áo, mãi tới lúc đang phơi quần áo Mạt Mạt mới nghe thấy tiếng mở cửa. Cô vứt cả mắc áo chạy ra. Đập vào mắt là hình ảnh khiến người ta kinh sợ. Khuôn mặt trắng trẻo không tì vết của Cố Vị Dịch bây giờ đây những vết bầm tím.
Cố Vị Dịch thấy cô chạy ra vội vàng nói: “Em đừng qua đây.”
“Vì sao?" Mat Mat sững sờ.
“Trên người anh có máu. Không phải em sợ máu sao?”
Mạt Mạt nghe nói như thế càng hốt hoảng, một mực xông tới. Cố Vị Dịch theo phản xạ muốn tránh, vừa muốn chạy thoát khỏi cô vừa cao giọng nói: “Em ra đây làm gì? Anh không sao.”
Mạt Mạt vừa đuổi theo vừa nói: “Haiz, em thấy máu của người khác thì không bị ngất xỉu."
Cố Vị Dịch liền dừng bước, hỏi một cách kỳ quái, “Sao trước đây em lừa anh?”
Ngữ khí Mạt Mạt không mấy dễ chịu, “Ai lừa anh. Em chỉ ngất xỉu khi thấy máu của mình thôi, máu người khác thì không sao.”
Cố Vị Dịch nghe cô nói thế cảm thấy vô cùng thần kỳ, “Thật không ngờ chứng sợ máu của em cũng ích kỷ quá đi.”
Cô không thèm tranh luận với anh, kéo anh ngồi xuống sofa, tỉ mỉ quan sát vết thương. Trán chảy máu, mắt trái sưng vù, má bên phải bầm tím, khóe môi còn bị rách. Phó Phái kia ra tay tàn nhẫn quá.
Mạt Mạt mang hộp thuốc tới, mạnh mẽ bôi lên mặt anh. Cố Vị Dịch ngửa mặt, không chút biểu cảm để mặc cô bôi thuốc. Động tác của cô càng lúc càng mạnh hơn, nhất là khi bôi tớivết bầm tím trên mặt anh, nhưng khuôn mặt anh vẫn không hề biến sắc. Cuối cùng, Mạt Mạt mềm lòng, động tác tay nhẹ nhàng hơn, ai oán nói: “Lớn bằng này rồi, có chuyện gì không thể đăng hoàng nói với nhau được sao?”.
Cố Vị Dịch yên lặng, chẳng buồn giải thích với cô rằng trong tình yêu, nắm đấm của đàn ông cũng giống như súng ống chính trị. Nhưng anh càng không lên tiếng, Mạt Mạt càng ràm nhiều hơn. Cô nói: “Anh với Phó Phái đánh nhau tới mức này cũng coi như tại em.”
Anh rất tán thành gật đầu, Mạt Mạt lại huých tay vào đầu anh, “Anh muốn ૮ɦếƭ à?”
Cố Vị Dịch đang muốn cong khóe miệng cười, nhưng lại động tới vết thương, đành phải cố gắng kiềm chế.
Mạt Mạt nhìn mà xót xa, miệng làu bàu: “Gây sự tới mức này chẳng đáng chút nào.”
Cố Vị Dịch đưa tay vỗ nhẹ bàn tay đang đặt trên vai anh, “Thứ nhất, anh và Phó Phái đã giải quyết dứt điểm mọi ân oán; thứ hai, có đáng hay không do anh quyết định, anh cảm thấy rất đáng.”
Mạt Mạt cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế nụ cười.