Mạt Mạt được công ty cho đi đào tạo nghiệp vụ ở tỉnh khác hơn một tuần lễ. Trong thời gian đó, ngoại trừ một cuộc điện thoại duy nhất hỏi thăm cô đã đến nơi an toàn hay chưa, Cố Vị Dịch không hề liên lạc gì với cô. Ngược lại, tin nhắn của Phó Phái cứ gửi tới liên tục, mỗi lần nhận được cô đều thẳng tay xóa luôn.
Mạt Mạt cảm thấy vô cùng mất mát, thất vọng. Ít nhiều cô cũng cảm nhận được Cố Vị Dịch có ý với mình, vì thế, thuận theo tự nhiên, cô dần dần chú ý đến anh. Nếu không, tay của cô chẳng lẽ ai thích nắm là nắm được sao? Nếu không, vì sao cô có thể dứt khoát với Phó Phái như thế? Cách nhanh nhất để quên một người chính là nhung nhớ một người khác. Thế nên, Mạt Mạt vô cùng buồn phiền. Chẳng lẽ anh chàng Cố Vị Dịch kia định chơi trò “theo tình tình phớt, phớt tình hình theo” với cô sao? Có điều cô cũng không biết chắc được, dù sao anh và Phó Phái cũng là bạn bè thân thiết. Anh em và mỹ nhân, tay chân và quần áo, mặc dù cô rất khinh thường cách ví von ấy, nhưng suy cho cùng vẫn không biết được Cố Vị Dịch sẽ chọn chặt đứt tay chân hay vứt bỏ quần áo nữa.
Những thứ học được trong suốt một tuần này khiến Mạt | Mạt sắp phát điên rồi. Trái ngành trái nghề đúng là khó như lên | trời, dù sao Marketing cũng không phải chuyên ngành của cô.
Mạt Mạt học hành vất vả, đầu óc quay cuồng, vậy mà còn pha lưu tâm chuyện Cố Vị Dịch không thèm gọi điện cho mình. Thế nên cô càng nghĩ càng thấy giận anh.
Trong một tuần này, cô được công ty thu xếp cho một căn phòng trong ký xúc xá dành cho nhân viên của tổng công ty, điều kiện vô cùng tốt. Nghe nói, công ty con mà cô đang làm việc hiện nay cũng có ký túc xá cho nhân viên, điều kiện không tệ. Cô còn nghe nói, nếu được vào làm chính thức có thể chọn ở ký túc xá dành cho nhân viên hoặc thuê căn hộ được hỗ trợ giá của công ty nữa. Khi biết được tin này, phản ứng đầu tiên của Mat Mat là số tiền thuê nhà công ty sẽ hỗ trợ là bao nhiêu. Đúng là không có tiền đồ. Cô nghĩ, ngày mai cô quay về rồi, cầm điện thoại định gọi cho Cố Vị Dịch mấy lần lại thôi. Cô cắn răng điện thoại, đi thu dọn hành lý.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm cô đã lên máy bay, mơ m. màng màng ngủ thi*p đi mất hai tiếng, sau đó ngồi một tiếng trên xe ô tô mới về được tới nhà. Mở cửa ra, trong nhà hoàn toàn
yên tĩnh trống trải, Mạt Mạt gọi mấy tiếng mà không có ai đáp lời. Trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, cô kéo hành lý về phòng mình, đạp mạnh cửa rồi leo lên giường ngủ.
Khi Cố Vị Dịch lê tấm thân mệt mỏi rã rời về tới nhà, đập vào mắt anh chính là đôi giày để trên giá của Tư Đồ Mạt. Khóe miệng anh khẽ cong. Cô về rồi sao? Anh nhanh chóng thay giày, xông vào gõ cửa phòng cô, “Tư Đồ Mạt, Tư Đồ Mạt.”
“Cái gì?” Giọng cô nghe vô cùng uể oải.
“Cô ngủ à?”
"Ờ."
“Ra đây đi."
“Không, tôi buồn ngủ lắm.”
Cổ Vị Dịch càng gõ cửa mạnh hơn, “Ngủ gì mà ngủ, ra đây.”
Mạt Mạt tức giận, tốc chăn nhảy xuống giường, giật mạnh cửa ra, “Anh lắm chuyện thế! Đã bảo tôi buồn ngủ mà.”
Cố Vị Dịch bị mái tóc bù xù của cô chọc cười. Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhưng càng vuốt càng rối hơn, “Cô ăn phải thuốcnổ đấy à?”
Mạt Mạt rất khó chịu với thái độ của anh, tức muốn nổ đầu, “Rốt cuộc anh gọi tôi dậy làm gì?”
Anh vẫn cười, “Sao thế? Ai chọc cô tức giận đến nông nỗi này thế?”
Mạt Mạt bị anh hỏi một câu như thế, ngược lại không biết trút giận vào đâu, lắp bắp nói: “Làm gì có ai, tại tôi buồn ngủ.".
Anh cũng không hỏi gì nữa, “Thay quần áo đi, tôi đưa cô đi ăn cái gì đó thật ngon.”
Mạt Mạt trợn mắt, “Tôi không đói. Đi ngủ tiếp đây."
“Này.” Cố Vị Dịch giữ cô lại, “Đừng có không nể mặt thế chứ. Tôi có một tin vui muốn nói với cô.”
Mạt Mạt vốn định nói rằng tin vui của anh thì liên quan gì tới tôi, nhưng lại không thốt ra được, đành quay về phòng thay quần áo.
Cố Vị Dịch đưa cô tới một nhà hàng Tây. Bầu không khí tương đối lãng mạn, khiến trái tim Mạt Mạt đập nhanh hơn. Đặc biệt là khi cô gọi món đắt nhất trong thực đơn, Cố Vị Dịch vẫn nở nụ cười, vui lòng đáp ứng tất cả điều này càng khiến cô tưởng rằng anh chuẩn bị thổ lộ với mình, nên trái tim cứ như đánh trống liên hồi.
Nào ngờ, anh Cố nhà người ta lúc này bắt đầu kể cho cô nghe một tuần vừa qua, anh và giáo sư của mình đã “bế quan” trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, chiến tích anh hùng cái thế. Mặc dù chủ đề nhạt nhẽo vô vị tới nỗi khóe miệng cô không buồn nhếch lên, nhưng cô vẫn lờ mờ đoán được anh đang giải thích nguyên nhân vì sao không gọi điện cho cô. Có điều, cách giải thích này chẳng đáng yêu chút nào.
Cách giải thích có phần ngốc nghếch này của Cố Vị Dịch khiến tâm trạng Mạt Mạt khá lên đôi chút. Nhưng, rốt cuộc thì bao giờ anh mới nói vào chủ đề chính? Cô phải ngồi nghe về Electron, Ion, quang năng, điện năng gì đó suốt nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Cố Vị Dịch.” Mạt Mạt huơ huơ chiếc dĩa trong tay, “Không phải anh nói là có tin vui gì sao?”
Cố Vị Dịch làm như sực nhớ,“Giáo sư hướng dẫn đã mangvăn tốt nghiệp của tôi gửi đến cuộc thi luận văn tốt nghiệp viên khối Vật lý học toàn thành phố và được giải nhất đấy!
Mạt Mạt không hiểu rõ lắm ý nghĩa của giải thưởng này, chỉ biết nói: “Nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ."
Cổ Vị Dịch nhún vai, “Tôi được lên thẳng cao học ở trường. Hơn nữa tôi còn nhận được thư mời của Viện Khoa học thành phố. Còn nữa, hồ sơ đăng ký học ở MIT tôi nộp học kỳ trước cũng nhận được thông báo trúng tuyển rồi.”
Bây giờ có lẽ Mạt Mạt hiểu ra rồi. Viện Khoa học! Viện Công nghệ Massachusetts! Không phải anh rất lợi hại, mà anh là siêu cấp vô địch! Không ngờ tên tiểu tử ngày nào cũng nằm ườn trên sofa đọc tạp chí chính là nhà khoa học trong truyền thuyết... Sau khi cô tận mắt nhìn thấy một ngôi sao nổi tiếng bằng xương bằng thịt thì lại bước lên một đỉnh cao mới của cuộc đời, quen biết một nhà khoa học đang sống sờ sờ. Hơn nữa, cô còn sống chung một nhà với nhà khoa học ấy.
Viện Công nghệ Massachusetts? Ngôi trường này trong mắt lũ học sinh bình thường như cô có khác gì thần thánh đâu. Rốt cuộc anh là loại người gì mà có thể nhận được thông báo trúng tuyển của nơi ấy? Đột nhiên, Mạt Mạt cảm thấy trên đầu anh có một vầng hào quang tỏa sáng, khiến cô sùng bái vô cùng.
Mạt Mạt sực nhớ Viện Công nghệ Massachusetts ở Mỹ. Như vậy nghĩa là... anh sắp ra nước ngoài rồi? Tâm trạng vui vé của Mạt Mạt bỗng trở nên trống rỗng lạc lõng đến cùng cực.
Cô đành cố gượng cười, hỏi anh: “Đúng là lợi hại thật đấy. mừng anh nhé! Thế... anh định chọn học tiếp ở đâu?"
Cố Vị Dịch lắc đầu, “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
“Ừm." Mạt Mạt cúi đầu cắt bít tết.
Cố Vị Dịch nhìn cô, thử hỏi thăm dò, “Cô nghĩ thế nào?"
Đôi tay cầm dao dĩa của Mạt Mạt hơi khựng lại. Cô ngẩng đầu cười nói: “Làm ơn đi, Viện Công nghệ Massachusetss đấy. Nếu nơi ấy chịu thu nạp tôi, dù có ૮ɦếƭ tôi cũng phải bay ngay tới đó.”
Cố Vị Dịch gật đầu. Đôi mắt anh thoáng qua tia thất vọng.
Hai người đã kết thúc bữa ăn như thế nào, Mạt Mạt không nhớ nổi nữa. Đại khái chỉ có nhai và nuốt mà thôi. Tiếc thay cho miếng bít tết đắt đỏ kia.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm trời đã mưa ào ào. Tiếng mưa rơi tí tách trên tấm kính khiến Mạt Mạt cảm thấy bồn chồn bất an ngay cả trong mơ, cuối cùng vẫn phải thức giấc.
Cô tựa vào gối, cố gắng nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ hoang mang vội vã ấy. Dường như trong đó có Cổ Vị Dịch, còn có cả Nữ thần Tự Do hòa lẫn với nhau. Cô vỗ mạnh đầu mình, mau chóng mở cửa đi ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi phòng, cô trông thấy Cố Vị Dịch quay lưng lại với mình, đứng bên khung cửa sổ ngoài phòng khách. Có lẽ anh đang ngắm mưa rơi, vô cùng lãng mạn... Mạt Mạt do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đứng yên.
Cố Vi Dịch mất ngủ cả đêm. Mặc dù trong lòng anh ít nhiều đã có sự lựa chọn, nhưng vẫn không tránh khỏi do dự, băn khoăn. Chuyện tương lai ai mà nói trước được? Nên đi hay nên ở? Liệu sau này mình có hối hận không? Tất cả mọi khả năng cóthể xảy ra anh đều đã nghĩ tới.
Rạng sáng nay, trời bắt đầu đổ mưa, anh liền thức dậy, pha trà rồi đứng ngắm mưa. Đúng là hiếm khi được lãng mạn thế này. Anh xoay tròn chiếc cốc trong tay, ngẩng đầu nhìn qua tấm kính trong suốt. Cô định đứng đằng sau ngắm anh đến bao giờ?
Mạt Mạt chớp chớp mắt, trong lòng thầm thở dài. Ngoài trời mưa xối xả, anh định quay lại thời niên thiếu sao? Khẽ hăng giọng, cô xoay người rời đi.
Cố Vị Dịch uống một ngụm trà, đã nguội mất rồi. Đuôi mắt anh liếc qua hình bóng cô, mở miệng gọi: “Tư Đồ Mạt
Mạt Mạt vừa nhấc chân định bước đi, chợt dừng lại, hỏi: “Sao?”
Anh quay người lại, cười nói: “Qua đây."
Mạt Mạt chậm rãi bước tới gần Cố Vị Dịch. Anh đưa cốc trà cho cô. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, “Làm gì thế?”
Cố Vị Dịch chỉ mỉm cười, đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, “Như thế này thì tay anh mới rảnh rỗi để ôm em”
Mạt Mạt tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, đầu óc trở nên trống rỗng. Mãi cô mới thốt được một câu: “Anh thế này là... là có ý gì?”
Cố Vị Dich nới lỏng vòng tay, lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Em vẫn muốn giả ngốc à?”
Mạt Mạt quay đầu tránh ánh mắt anh,“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Cố Vị Dịch xoay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh yêu em, muốn ở bên em. Bây giờ em hiểu anh đang nói gì chưa?”
Đôi mắt Mạt Mạt dường như lóe sáng trong phút chốc, nhưng cô vẫn không chịu nhìn thẳng vào mắt anh, “Ừm.”
Ừm? Đây là câu trả lời kiểu gì thế? Cố Vị Dịch ngây ra một lúc. Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ tình cảm với một người con gái, thật sự không có chút kinh nghiệm nào. Nhất thời anh không biết ứng phó với tình huống này ra sao, gặng hỏi: “Ý em thế nào?”
Mạt Mạt cúi đầu, lắp bắp: “Em không biết nữa.”
Cố Vị Dịch đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, “Thế nào là em không biết? Em mà không biết thì ai biết?
Cô bị anh truy hỏi đến mức luống cuống tay chân. Sẵn tiện trong tay có cốc trà, cô liền đưa lên miệng uống, nhưng vì uống vội quá nên bị sặc, họ liên hồi.
Cố Vị Dịch vỗ lưng cho cô dễ chịu hơn, đột nhiên nhướng mày cười, “Không phải em xấu hổ đấy chứ?”
Mạt Mạt ưỡn thẳng lưng, gạt tay anh ra, bất mãn nói: “Ai thèm xấu hổ chứ! Anh là người thổ lộ, anh không xấu hổ thì thôi, việc gì em phải xấu hổ.”
Anh vừa cười vừa vuốt tóc cô, “Được rồi, không xấu hổ thìcho anh câu trả lời đi.”
Mạt Mạt trốn tránh, vẫn cố cứng miệng: “Không thèm.”
Cố Vị Dịch bỗng căng thẳng, “Em nói là không thèm ở bên anh, hay không thèm trả lời anh?"
“Hả?" Mạt Mạt chớp mắt không kịp phản ứng, “Anh cho em chút thời gian suy nghĩ nhé?”.
“Bao lâu?”
“Cái gì bao lâu?”
“Suy nghĩ bao lâu?”
Mạt Mạt nghĩ một lát, giơ hai ngón tay lên, “Hai tuần nhé:
Cố Vị Dịch vỗ vào tay cô, “Hai tuần? Sao em không nói hai năm luôn đi? Không được, nhiều nhất là hai ngày.”
“Hai ngày ít quá.” Mạt Mạt kéo áo anh, kỳ kèo, “Một tuần đi mà.”
“Không được. Hai ngày hoặc hai tiếng, tùy em chọn.” Cố Vị Dịch cụp mắt nhìn ngón tay cô đang túm chặt áo anh.
Mạt Mạt trừng mắt nhìn anh, “Thế thì bây giờ em trả lời anh luôn cũng được. Em không thèm ở bên anh.”
Cổ Vị Dịch cũng trừng mắt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, như thể một cảnh trong truyện tranh vậy.
Cuối cùng, hai người đều mỏi mắt không chịu nổi nữa. Cố Vị Dịch nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tuần thì một tuần.”
Mạt Mạt cười vô cùng đắc ý. Cô đặt cốc trà vào tay, “Anh cứ từ từ ngắm mưa, em đi đánh răng rửa mặt."
Sau khi cô vào nhà vệ sinh, Cố Vị Dịch mới đặt mạnh cốc trà lên bệ cửa sổ, vô cùng chán nản bởi hành động bồng bột vừa rồi của mình. Sao anh không chọn một thời cơ nào đó với bầu không khí lãng mạn hơn? Nếu không ít ra cũng phải đợi nữ chính đánh răng rửa mặt đàng hoàng đã chứ.
Trong phòng vệ sinh, Mạt Mạt tựa vào cửa để bình ổn nhịp tim mình. Ôi mẹ ơi, tim muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Cô muốncắn lưỡi tự tử luôn cho xong. Cô tự thấy phục chính mình. Vừa nãy thái độ vừa đấm vừa xoa, ít nhất vẫn duy trì được chútnhõng nhẽo mà thiếu nữ nên có, lại không thiếu vẻ kiên cường của một người phụ nữ hiện đại, chuẩn hình tượng một bông hoa hồng xinh đẹp nhưng có gai.
Đánh răng rửa mặt xong, Mạt Mạt đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối tình này, điều quan trọng bây giờ không phải là cô có nhận lời anh không, mà là anh có ra nước ngoài không. Cô không dám hỏi, sợ mình hỏi sẽ khiến anh cảm thấy áp lực và bị ảnh hưởng. Cho dù anh đi hay ở cô vẫn hy vọng đó là quyết định của chính anh, bởi chuyện này có liên quan tới cuộc đời anh sau này. Cô rất trăn trở, lo lắng, lại không dám can dự. Nhưng nếu hai người ở bên nhau, dĩ nhiên cô có quyền can dự vào cuộc đời anh, can dự sớm hay muộn thì có khác gì nhau?
Cô nghĩ mãi vẫn chưa biết nên làm thế nào. Cũng đúng thôi, chẳng phải người ta vẫn hay nói tình yêu không thể dùng lý trí để giải quyết sao, thôi thì cứ tung đồng xu quyết định vậy.
Mạt Mạt ra khỏi nhà vệ sinh, đảo mắt qua phòng khách, không biết Cố Vị Dịch đã đi đâu rồi.
“Cố Vị Dịch?
Không ai trả lời, trong phòng anh, cũng không có ai. Người này đúng là kỳ lạ, lẽ nào vừa mới thổ lộ xong, anh đã hối hận nên bỏ đi rồi? Lẽ nào những chuyện vừa xảy ra là do cô mộng du?
Mạt Mạt tìm kiếm khắp trong nhà, cuối cùng phát hiện ra một tờ giấy nhắn trên bàn phòng khách, nội dung như sau:
Tư Đỗ Mạt, giáo sư vừa mới gọi điện cho anh, anh phải quay về trường rồi. Trong tủ lạnh đã có sẵn đồ ăn, em tự làm bữa sáng nhé. Không được nhìn đầu đấy.
Cô Vị Dịch.
Chữ anh rất đẹp.
Mạt Mạt gấp tờ giấy nhắn lại, cất gọn gàng vào ngăn kéo trong phòng mình. Vốn định lên giường ngủ bù thêm giấc nữa, nhưng nghĩ thế nào cô lại đi vào bếp làm cho mình một bữa sáng đơn giản. Khi cô quay về phòng lần nữa thì cơn buồn ngủ đã qua đi, bèn mở máy tính lên mạng. Cô vừa mở QQ đã thấy mọi người trong nhóm chat của lớp đang trò chuyện rôm rả.
Xem qua một lượt thì thấy mọi người đang bàn bạc làm album kỷ niệm lớp. Mạt Mạt vội vàng ẩn nick, nhưng không còn kịp nữa rồi, lớp trưởng đã kịp thời gọi cô, cô bất đắc dĩ phải đọc tin nhắn: Mạt Mạt, chẳng phải cậu làm trong công ty quảng cáo sao? Vụ album kỷ niệm của lớp mình giao cho cậu nhé.
Mạt Mạt không trả lời, vờ như không ngồi máy.
Một lát sau, lớp trưởng lại nói: Mạt Mạt, đừng có giả vờ giả vịt, không trả lời là mình gọi điện cho cậu đấy.
Mạt Mạt: Chẳng phải mình trả lời rồi đây sao? Vừa nãy đi vệ sinh. Dạo này mình bận lắm, làm gì có thời gian làm album kỷ niệm.
Lớp trưởng: Không sao, còn một tháng nữa mới tốt nghiệp, cậu cứ từ từ làm, chỉ cần xong một tuần trước khi tốt nghiệp là được.
Mạt Mạt: ...
Lớp trưởng: Tôi thay mặt toàn thể sinh viên trong lớp cảm ơn sự cần cù và vất vả của bạn Mạt Mạt.
Mạt Mạt cảm thấy bất lực. Từ trước đến nay cô đều khôn đấu lại vị lớp trưởng biết lùi, biết tiến trăm trận trăm thắng này đành phải nhận lời thôi. Mạt Mạt là kiểu người việc hôm nay chẳng để ngày mai, vì thế, một khi đã nhận lời, cô liền bắt tay thực hiện ngay. Nhưng cô chưa có kinh nghiệm trong việc làm album kỷ niệm của lớp, chỉ còn cách lên mạng tải vài album về tham khảo.
Sau khi xem qua vài bản mẫu của các tiền bối đi trước mới phát hiện, việc này không khó như cô tưởng, đại khái chỉ là những bức ảnh chèn thêm vài dòng lưu 乃út kỷ niệm, tổng hợp thành một album thôi. Cô vào nhóm chat của lớp trên QQ kêu gọi mọi người gửi ảnh cá nhân hoặc ảnh chụp chung mà họ muốn có trong album tới hòm thư điện tử cho cô. Lúc này cô mới nhận ra, trong quá trình thực hiện, việc khó khăn nhất chính là giục mấy vị thiếu gia, tiểu thư của lớp nộp ảnh. Chắc trong ngày hôm nay cô chưa có ảnh để làm rồi. Mạt Mạt trèo lên giường xem lại cuốn sổ cô ghi chép lại trong những buổi lên lớp, lúc được công ty cử đi bồi dưỡng. Trang cuối cùng của cuốn sổ, cô còn ghi cả tên những cuốn sách các thầy cô giới thiệu.
Mạt Mạt nghĩ, chi bằng tranh thủ hôm nay có thời gian, mình ra hiệu sách mua về luôn. Cô xé trang cuối cất vào túi xách, lấy thêm ít đồ rồi ra ngoài. Không ngờ vừa xuống dưới lầu thì gặp Cố Vị Dịch. Cô không nghĩ sẽ gặp lại anh nhanh như Cây có chút căng thẳng vì chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Cô sững sờ một lát, sau đó chợt đỏ mặt.
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, “Này, sao em lại đỏ mặt?”
“Em đâu có.” Cô chu môi, đổi chủ đề theo phản xạ, “Không phải anh tới trường sao?”
“Anh đi được nửa đường thì có điện thoại báo ngày mai mới phải đi. Còn em? Định đi đâu thế?”
“Hiệu sách.”
Cô Vị Dịch như cười như không, nói: “Sao thế, giả làm phântử trí thức à?”
Mạt Mạt trợn mắt với anh, sao lại có người độc miệng cơ chứ? “Đúng, anh là phần tử tri thức. Anh cứ yên tâm tới viện Công nghệ Massachusetts đi, đừng làm phiền em.”
Anh vỗ vai cô, “Viện Công nghệ Massachusetts chỉ là mấy khói phù du thôi, anh thấy trêu chọc em thú vị hơn nhiều. Anh đi với em nhé."
Mạt Mạt lườm anh, “Mây khói phù du thì tránh xa em ra, em không muốn bị sặc khói đâu.”
Cổ Vị Dịch cười, “Để anh hít hết khói cho. Đi thôi, tới hiệu sách xong chúng ta đi ăn trưa, anh đói lắm rồi.”
“Anh chưa ăn à?"
“Anh ra ngoài vội vàng như thế, làm gì có thời gian ăn”.
“Mình không ăn, còn không biết xấu hổ để lại giấy nhắn bắt người ta ăn.”
“Đó chẳng phải vì anh sợ thức ăn trong tủ lạnh sẽ bị hỏng hay sao?”
“Đáng đời anh, cho anh đói ૮ɦếƭ luôn.”
Tới hiệu sách.
Mạt Mạt nhanh chóng tìm thấy mấy cuốn trong danh sách của mình. Sau đó cô nhàn nhã dạo quanh quầy tiểu thuyết và truyện tranh mấy vòng. Cố Vị Dịch vừa đến đã chôn chân ở quầy sách về tài liệu nghiên cứu khoa học. Mạt Mạt trước nay chưa từng biết tới tài liệu nghiên cứu khoa học, hôm nay coi nhưđược mở mang tầm mắt.
Cô thấy mấy cuốn sách anh đọc quá vô vị, bèn dúi một cuốnthuyết vào tay anh, Anh không đọc tiểu thuyết à?"
“Có đọc, có một cuốn tên là Một trăm tác giả nổi tiếng bắt buộc phải đọc trong cuộc đời, anh đọc hết một trăm cuốn sách được kể tên trong đó rồi.”
Đột nhiên Mạt Mạt cảm thấy anh thật sự rất đáng yêu, cười nói: “Em cộng thêm mười điểm cho anh.”
Anh chẳng hiểu gì cả, “Cộng mười điểm?"
Mạt Mạt thuận miệng nói: “Em đã kẻ một bảng theo dõi, mỗi khi anh làm điều gì khiến em vui em sẽ cộng mười điểm, khiến em không vui bị trừ mười điểm, kết quả cuối cùng nếu đạt tiêu chuẩn em sẽ đồng ý ở bên anh."
Cố Vị Dịch bất mãn, “Không chơi kiểu ấy. Thứ nhất, tiêu chuẩn đánh giá điểm số của em không công bằng, anh còn chẳng biết vì sao vừa rồi lại khiến em vui, tương tự như thế, anh cũng không biết mình đã làm gì khiến em không vui. Thứ hai, cách làm này vô cùng ấu trĩ, tình yêu của chúng ta vì sao phải thiết lập dựa trên cách thức ấu trĩ như vậy chứ?”
Thật ra Mạt Mạt chỉ thuận miệng bịa ra cho vui thôi, nhưng bị anh chê bai như vậy, trong lòng cô rất không thoải mái, “Anh cảm thấy nó ấu trĩ, vậy thôi, mười điểm vừa rồi không cộng vào nữa.”
Cơ mặt Cố Vị Dịch khẽ giật, kiềm chế một lúc lâu sau mới nói: "Tùy em thích cộng điểm thế nào thì cộng, nhưng mười điểm vừa nãy nhớ công cho anh.”.
Mạt Mạt cố nén cười, nghiêm túc gật đầu.
Anh bị cô chọc tức không nói nên lời, lại không biết giận vào đâu, đành cúi đầu tiếp tục nghiên cứu mấy cuốn sách trên giá.
Mạt Mạt hạ thấp cuốn sách, hé mắt nhìn Cố Vị Dịch đang ngồi ở đầu bên kia của sofa. Từ lúc ăn trưa xong đến giờ, ngoại trừ lúc anh đứng lên pha trà hỏi cô có muốn uống hay không, thì hai người không hề nói với nhau thêm câu nào. Một tiếng đồng hồ này đúng là dài đằng đẵng! Có ai theo đuổi bạn gái như anh không?
Cô liếc mắt nhìn anh lần nữa. Anh vẫn đang dồn toàn bộ sự tập trung vào cuốn sách Tài liệu nghiên cứu về Bê tông Asphalt. Mạt Mạt vô cùng bất lực. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, cô chủ động bắt chuyện: “Cố Vị Dịch."
“Hả?” Anh còn chẳng buồn ngẩng đầu lên. “Anh yêu em thật à?” Cô bỗng cảm thấy hoài nghi điều này.
Đôi mắt người nào đó vẫn không buồn rời khỏi trang sách, nhưng ngữ khí kiên quyết vô cùng, “Thật.”
“Thế anh yêu em vì điểm gì?
Cuối cùng đôi mắt Cố Vị Dịch cũng ngước lên, đảo mắt nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới, “Không biết.”
Mạt Mạt cao giọng, “Thế nào gọi là không biết. Nhất định phải nói được lý do.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Anh rất nghiêm túc suy nghĩ, “Không nghĩ ra.”
Mạt Mạt chẳng thiết gì mặt mũi nữa rồi, “Anh không nghĩra? Được, trừ điểm.”
Cố Vị Dịch thở dài, bất đắc dĩ gập sách, nói: “Dáng vẻ của em lúc bị dị ứng rượu rất đáng yêu.”
“Coi như em đã nhiều lời rồi.”
Mười phút sau, Mạt Mạt lại bắt chuyện với anh: “Này, Cố Vị Dịch.”
“Hả?” Vẫn không ngẩng đầu lên.
Mạt Mạt thầm nghĩ, sao có người thích đọc sách đến vậy nhỉ? Hai mắt cứ dán chặt vào cuốn sách, chẳng trách có thể thi được vào Massachusetts. Nghĩ tới đây, cô đột nhiên hỏi, "Này, ngay cả Viện Công nghệ Massachusetts anh cũng thi đậu, vậy sao không thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại?"
Đôi tay đang lật sách của Cổ Vị Dịch ngừng lại, ánh mắt thoáng trầm xuống, ngẩng đầu cười nói: “Nếu thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại thì sao gặp được em.”
Mạt Mạt thầm mắng anh khôn lỏi, nhưng mấy lời như thế rất xuôi tai, “Anh đừng dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ em.”
Cố Vị Dịch cười tươi như hoa, “Em đỏ mặt rồi. Hay là cộng điểm cho anh đi.”
Mạt Mạt trừng mắt, “Trừ điểm.”
Anh cũng trừng mắt, “Vì sao?”
Mạt Mạt đảo mắt, “Miệng lưỡi trơn tru có gì hay ho.”