Bởi vì chuyện Vương San tự sát nên bữa tiệc ăn mừng của A Khắc phải dời xuống cuối tuần. Những người tham gia gồm có: Tư Đồ Mạt, Cố Vị Dịch, Lão Mập, Anh Chàng Đeo Kính, Mộng Lộ, Đàn Chị. Dưới sự kỳ kèo nài nỉ của Lão Mập, Mạt Mạt gần như phải vừa dỗ vừa lừa mới lôi kéo được Mộng Lộ và Đàn Chị tới. Cũng may bạn trai của hai cô nàng không hay biết gì, nếu không Mạt Mạt nhất định sẽ bị người ta lột da róc thịt. Còn Phó Phái, người mà A Khắc mong muốn mời đến nhất lại không thể có mặt vì phải đến bệnh viện chăm sóc Vương San. Mạt M. thở phào nhẹ nhõm. Gần đây cậu ta sắp làm cho cô phiền tới ૮ɦếƭ rồi, suốt từ sáng tới tối, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cô, hết xin lỗi lại thổ lộ tình yêu. Hôm qua cậu ta còn sến súa tới mức nhờ Cổ Vị Dịch đưa thư tình cho cô. Cô đọc qua loa, cũng không biết cậu ta nhặt nhạnh được mấy câu đó ở đâu nữa, cái gì mà em như vì sao, như ánh trăng, như thái dương bao bọc quanh tôi khiến cô sởn hết da gà. Tính cách con người đúng là kỳ quặc. Khi yêu thì cậu ta nói gì cô cũng thích, không yêu nữa mới phát hiện cậu ta nói gì, làm gì cũng khiến cô cảm thấy phiền phức. Lời ngon tiếng ngọt do người trong lòng nói ra nghe sao cũng thấy ngọt ngào, ngược lại, nếu nó xuất phát từ người mình chẳng còn tình cảm sẽ chỉ khiến bạn buồn nôn mà thôi. Thật cười làm sao, điều cô chờ đợi gần sáu năm qua, bây giờ nghe lại thấy như chuyện cười.
Nghe nói, A Khắc xin được việc ở một công ty có đãi ngộ vô cùng tốt, vì thế cậu ta bắt đầu bước lên phong thái của bậc đại gia. Cả đám người hùng hổ tiến vào một trong những nhà hàng đắt nhất khu vực này.
Bước vào cửa, Mạt Mạt bỗng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Suy nghĩ một lúc cô mới nhớ ra đây chính là nhà hàng cô với anh Thiết tới lần trước, sau đó bị chuốc cho say mèm. Về sau cô còn bị anh Thiết mắng một trận vì không có nghĩa khí, bỏ lại anh ta chạy theo bạn trai. Mạt Mạt đưa mắt lén nhìn “anh chàng bạn trai” đang đi phía trước. Kể từ lúc đưa thư tình của Phó Phái cho cô, suốt từ hôm qua tới giờ, mặt anh cứ luôn hằm hằm như vậy.
Mấy lần cố định trêu chọc, đấu khẩu vài câu đều bị anh làm ngơ, vô cùng mất mặt.
“Mạt Mạt, bọn mình không phải góp tiền thật sao?” Mộng Lộ ghé vào tai Mạt Mạt thì thầm: “Chỗ này đắt như vậy, nếu bắt mình góp tiền, chắc mình phải bán thân mất.”
Mạt Mạt khẽ huých cô nàng, hơi cao giọng nói: “Đừng có nói thầm vào tai mình, nhột lắm. Hồi năm nhất có một lần mọi người nô đùa trong phòng ký túc, không biết ai đó khẽ thổi vào tai Mạt Mạt làm cô lăn lộn dưới nền nhà một lúc lâu. Từ đó trở đi mấy cô gái này cứ hơi một chút là thì thầm vào tai để trêu cô.
Cố Vị Dịch nghe thấy tiếng động bèn quay đầu liếc cô một cái, Mạt Mạt chột dạ liền rụt cổ.
Lúc ăn, vị trí ngồi của mọi người có hơi cổ quái. Mộng Lộ bị hai con sói là Lão Mập và Anh Chàng Đeo Kính kẹp ở giữa, Đàn Chị lại ngồi giữa Lão Mập và A Khắc, vì thế ở hai bên của Mạt Mạt chính là A Khắc và Cố Vị Dịch. Cái kiểu ngồi xen kẽ này khiến Mạt Mạt đột nhiên có cảm giác như cô cùng các bạn đang phải ngồi hầu rượu mấy tên kia vậy.
Mạt Mạt không biết A Khắc bị làm sao. Trước đây cô với anh ta chơi với nhau rất ổn, nhưng từ sau lần đó, dường như anh ta không ưa cô nữa. Nhất là lúc này, cô đã nói mấy lần là cô bị dị ứng cồn rồi, nhưng anh ta còn rót cho cô mấy cốc rượu đầy, cứ nói nếu cô không uống tức là không nể mặt anh ta, không mừng cho anh ta.
Mạt Mạt bất đắc dĩ đành phải nhận lấy cốc rượu từ . Khắc. Cô đang định uống thì Cố Vị Dịch bỗng đưa tay ra : | lấy, ngửa đầu uống cạn, giọng điệu không mấy vui vẻ, nói: “CA mà say thì người xui xẻo là tôi.”
A Khắc tỏ ra rất không hài lòng, “Vị Dịch, mọi người đều uống, cô ấy cũng muốn uống thì liên quan gì đến cậu?
Trong lòng Mạt Mạt thầm nghĩ, bà đây nói muốn uống lúc nào?
Cổ Vị Dịch đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, lạnh lùng đáp: “Tôi chịu trách nhiệm uống rượu của cô ấy."
A Khắc rót đầy rượu vào cốc trước mặt Cố Vị Dịch, “Vậy cậu uống nốt cả phần của Phó Phái hôm nay không tới được đi.
Câu nói này vừa thốt ra, Mạt Mạt liền hiểu vì sao anh ta cứ thích chĩa mũi giáo về phía mình rồi. Hóa ra là vì chuyện tình cảm của anh em. Không biết cô đã tạo nghiệt gì mà cứ như hồng nhan họa thủy thế này? Mạt Mạt giật lại cốc rượu trước mặt Cổ Vị Dịch, “Tôi uống.”
Cố Vị Dịch vỗ vào tay cô, “Cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”
Lần này anh ra tay rất mạnh. Tay Mạt Mạt để dưới gầm bàn đã tê cứng. Cô không kiềm chế được trừng mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh uống hết cốc này tới cốc khác.
Sau khi ăn xong, bọn họ rủ nhau đi hát karaoke. Đối với quyết định này Mạt Mạt giữ thái độ bàng quan, bởi vì Mộng Lộ và Đàn Chị là hai kẻ cuồng karaoke, chỉ cần nhìn thấy micro sẽ lập tức quên hết trời đất. Có lần phòng ký túc của cô rủ nhau đi hát Mạt Mạt và Vương San thậm chí chẳng được sờ vào chiếc micro lần nào.
Tới quán karaoke, Mạt Mạt phát hiện, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ cuồng karaoke sẽ còn có kẻ cuồng hơn. Ngoại trừ Cố Vị Dịch ra, ba tên đàn ông kia cũng thường xuyên tranh ςướק micro với nhau, thế là năm người cùng chen chúc chúi mũi vào chiếc máy chọn bài, chỉ trỏ hết bài nọ tới bài kia.
Mạt Mạt lén đưa mắt nhìn Cố Vị Dịch ngồi ở một góc sofa. Từ lúc tiến vào căn phòng này, anh vẫn luôn tựa đầu lên thành ghế, mắt nhắm nghiền, viền tại hơi ửng đỏ. Chẳng lẽ uống say rồi sao?
Thôi bỏ đi, Mạt Mạt khẽ than, giật nắp một lon Vương Lao Cát trên bàn đưa tới trước mặt anh, huých nhẹ, “Này, không sao chứ?”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh hé mở, hàng mi dài rậm khẽ lay động, cuối cùng nhắm nghiền, nói: “Không sao.”
Mạt Mạt trợn tròn mắt. Không sao mới lạ ấy. Anh mới nói hai từ mà cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra rồi. Cô kiên quyết nhét lon Vương Lão Cát vào tay anh, “Này, uống đi.”
“Không uống.” Ngữ điệu không lấy gì làm vui vẻ.
Cô bắt đầu thấy bực. Tên tiểu tử này dựa vào đâu mà cứ trưng ra cái bộ mặt hằm hằm từ sáng tới tối cho cô xem? Thấy cô hiền nên bắt nạt sao? Cô tự uống một ngụm Vương Lão Cát, hừ mũi, “Không uống thì thôi!” Sau đó quay trở lại ngồi một góc sofa. Nghĩ vẫn thấy tức, cô đi ra ghế đơn ngồi, có anh một chút.
Cố Vị Dịch hé mắt, thấy cô nhíu mày cau có nhìn lên màn hình.
Năm phút sau, Cố Vị Dịch nhấc một chiếc ghế lên, đi tó ngồi bên cạnh Mạt Mạt. Sau đó anh vươn tay giật lấy lon Vương Lão Cát của cô, “Tôi thấy hơi khát rồi.”
Mạt Mạt dời tầm mắt từ màn hình sang người anh. Cố Vị Dịch lặng lẽ uống nước, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng hát, hình ảnh này vô cùng tĩnh lặng, đẹp đẽ.
Vài giây sau, Mạt Mạt tập trung nhìn màn hình, mặt đỏ ửng lon Vương Lão Cát anh đang uống là lon nước Cô vừa uống.
Cố Vị Dịch ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, đầu óc hơi choáng váng. Anh uống thêm mấy ngụm rồi gần như tựa hắn vào ghế của cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mạt Mạt dường như muốn ngừng thở. Anh dựa sát vào cô như thế... Dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở mang theo mùi rượu của anh quanh quẩn bên bờ vai mình, khiến từng tế bào trên cơ thể như muốn trỗi dậy, buồn buồn, ngứa ngứa.
Hơn mười hai giờ, mấy danh ca bất đắc dĩ kia mới tạm thời tận hứng. Cố Vị Dịch gần như tựa hẳn vào thành ghế ngủ. Mạt Mạt vỗ vai anh, “Cố Vị Dịch, dậy đi. Cố Vị Dịch, chúng ta về thời
Cố Vị Dịch mơ màng ngẩng đầu dậy, “Về rồi à?”
Mạt Mạt gật đầu, “Ừm, về thôi."
Mấy người A Khắc chịu trách nhiệm đưa Mộng Lộ và Đàn Chị về trường. Lúc chuẩn bị lên xe, Mộng Lộ rút từ trong túi ra một bức thư đưa cho Mạt Mạt, nói: “Sáng nay gặp Phó Phái trong bệnh viện, cậu ta nhờ mình đưa cho cậu.”
Mạt Mạt ngơ ngẩn cầm bức thư trong tay, bây giờ là sao? Toàn dân đều trở thành người đưa thư à?
“Tư Đồ Mạt, về nhà thôi." Cố Vị Dịch sầm mặt, giật giật áo cô.
Mạt Mạt quay đầu, mỉm cười nói: “Được.” Rồi tiện tay ném bức thư vào thùng rác bên đường.
Cố Vị Dịch trừng mắt nhìn cô, “Đó là thùng rác đấy."
Mạt Mạt xua tay, cười tinh nghịch, “Đương nhiên tôi biết đó là thùng rác. Tôi có phải nhà xuất bản đầu, cậu ta ngày nào cũng nộp bản thảo thể làm gì.”
Tâm trạng Cố Vị Dịch tốt lên nhiều, xoa đầu cô, nói: “Cô không thấy cảm động sao? Lạnh lùng thế à?”
Mạt Mạt giơ bốn ngón tay lên trước mặt anh, “Bốn từ thôi, bệnh lâu thành lương y.” Anh mỉm cười, gạt tay cô xuống, “Rõ ràng là năm từ, dốt Toán quá đi mất.”
“Hả?” Mạt Mạt bắt đầu đếm từng ngón tay, “Bệnh, lâu, thành, lương, y, đúng là năm từ thật.
Lúc cô đếm ngón tay, đôi mắt hấp háy thật sự vô c. yêu. Cố Vị Dịch nắm lấy tay cô, “Chúng ta đi bộ về.”
Mạt Mạt muốn rút tay, nhưng anh nắm chặt quá, cô giận nói: “Anh có ý gì?”
Cố Vị Dịch cười híp mắt, “Tôi uống say, đứng không vững nữa.”
Mạt Mạt hoài nghi quan sát anh, viền tại hơi ửng đỏ, đôi mắt chẳng còn tiêu cự. Cô sâu sắc nhận ra rằng, nói lý lẽ với người say là một hành động vô cùng ngu xuẩn, thế nên cứ đành để mặc anh. Nhưng chuyện nắm tay cô có thể nhẫn nhịn được, chứ chuyện này thì không, “Anh có biết từ đây đi bộ về nhà mặt | bao lâu không? Tôi muốn gọi xe.”
Cố Vị Dịch không chịu,“Tôi ngồi xe sẽ thấy buồn nôn. Hơn nữa, lần trước cô say rượu tôi cõng cô về tận nhà đấy.”
Mạt Mạt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người, “Anh nhớ rõ ràng quá nhỉ! Anh có chắc mình thật sự say rồi không?”
Anh gật đầu chắc nịch, “Chắc chắn.”
Mạt Mạt chẳng biết làm sao, đúng là một con “ma men” thành thật, “Thế thì đi thôi.”
Dọc đường hai người cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi. Ánh đèn đường hiu hắt, chiếu sáng đội bóng đổ dài trên mặt đường của họ, kéo dài đến vô tận. Hai chiếc bóng ấy thi thoảng nói chuyện với nhau:
“Cố Vị Dịch, anh đừng nắm chặt như thế, tôi đau hết cả tay rồi này.”
“Đấy là do tay cô nhỏ quá, tôi không nắm được.” “Thế thì đừng nắm nữa.”
“Đã bảo tôi chóng mặt còn gì, cô tưởng tôi thích nắm lắm à?"
“Không hiểu anh say thật hay say đùa nữa.”
“Say thật.”
…
“Tư Đồ Mạt.”
“Cái gì?”
“Gọi thử xem cô có phản ứng không. Không phải cô ghét người ta gọi cô là Tư Đồ Mạt sao?”
“Sao anh biết tôi ghét bị người ta gọi là Tư Đồ Mạt?”
“Phó Phái kể.”
“Thế mà anh còn suốt ngày gọi.”
“Tôi thích.”.
WebTru yenOn line . com
Mạt Mạt cao giọng: “Cố Vị Dịch!”
“Nhỏ tiếng thôi, tôi đau đầu."
Mạt Mạt càng lớn tiếng hơn: “Cố Vị Dịch! Cố Vị Dịch! Cố Vị Dịch!” Cứ liên tục gọi như vậy, đột nhiên Mạt Mạt phát hiện, nếu như tên anh bỏ đi chữ Vị ở giữa, thì sẽ đọc là “Gu Yi” gà giống với từ “cố ý”. Cô đang đắc ý định mở miệng trêu anh thì nghe Cố Vị Dịch nói: “Cô cố ý đúng không? Cô muốn tôi đau đầu đến ૮ɦếƭ à?”
Mạt Mạt bị câu “Cô cố ý đúng không?” kia làm trái tim chệch nhịp, khuôn mặt ửng hồng, không biết phải tiếp lời thế nào.
Cố Vị Dịch khẽ gãi ngón tay vào lòng bàn tay cô, “Này, sao không nói gì nữa?
“Chẳng phải anh chị tôi ồn ào sao?”
“Cô biết là tốt rồi.”
“Vậy anh đừng nói chuyện với tôi nữa.”
Cô bảo tôi không nói là tôi không được nói à?"
Mạt Mạt cấu mạnh móng tay vào lòng bàn tay anh, “Chưa từng thấy ai say rượu mà lải nhải nhiều như anh.”
“Chưa từng thấy ai không có chút dịu dàng nào với người say rượu như cô.”
“Rốt cuộc anh say thật hay giả vờ thể? Lải nhải mà đâu vào đấy vậy à?"
“Say thật."
“Tốt nhất là như thế”