Mạt Mạt trợn mắt há miệng nhìn bóng lưng đang rời đi của Cố Vị Dịch. Đồ phản bội! Đúng là đồ phản bội gian ác! Ai bảo đàn ông coi trọng nhất là nghĩa khí? Toàn là lừa dối!
“Mạt Mạt, sao cậu phải lừa tôi?” Phó Phái giữ chặt tay MạtMạt hỏi.
Mạt Mạt hất mạnh tay cậu ta,“Thôi bỏ đi. Chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”
Mạt Mạt và Phó Phái ngồi đối diện nhau, nhất thời cả hai đều không biết phải bắt đầu từ đâu. Nếu xét trên góc độ tiểu thuyết tình yêu thì cảnh tượng này có lẽ phải vô cùng sến súa. Nhưng Mạt Mạt chẳng còn tâm tư đầu cho mấy chuyện đó nữa. Cô chỉ muốn bỏ mặc tất cả, trốn về nhà lên mạng, xem tivi thôi. Khó khăn lắm mới được nghỉ mấy ngày Cơ mà.
Phó Phái hít sâu một hơi, nói: “Mạt Mạt, tôi và Vương San không giống những gì cậu tưởng tượng đầu. Tôi chỉ muốn chọc tức cậu mà thôi. Thật không ngờ...”
Mạt Mạt xua tay,“Không sao đâu. Chuyện này không quan trọng. Tôi không muốn biết."
“Mạt Mạt...” Phó Phái bày ra khuôn mặt bị thương.
“Chúng ta chỉ cần nói về chuyện giữa hai chúng ta thôi. Để tôi nói trước đi. Cậu đừng ngắt lời tôi, tôi sẽ nói một lần cho hết. Tôi thích cậu từ rất lâu rồi. Ít nhất là trước khi cậu và Vương San ở bên nhau, tôi vẫn luôn thích cậu. Tôi đoán cậu luôn biết điều đó. Ai cũng cho rằng tôi đối với cậu mập mờkhông rõ ràng. Nhưng cả cậu và tôi, trong lòng chúng ta đề, hiểu rõ, mấy năm nay cậu luôn bắt thóp tôi. Cậu rất tự tin, cậu cho rằng dù thế nào tôi vẫn sẽ chờ đợi cậu. Mà tôi cũng rất chủ quan nghĩ rằng cậu chơi bời mệt tự khắc sẽ quay trở về bên tôi.” Mạt Mạt nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp: “Thật ra, trước đây tôi rất ấu trĩ. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần đối xử tệ với cậu thì cậu sẽ luôn chú ý tới tôi. Cậu không có được tôi thì sẽ càng muốn có được. Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là một suy nghĩ buồn nôn. Hiện tại, tôi thật sự không còn thích cậu nữa, cũng không hiểu nổi hồi đó vì sao tôi lại thích cậu. Chắc Phật tổ hiển linh, tôi thoát được khỏi bể khổ là cậu. Những gì tôi muốn nói chỉ có vậy thôi. Giờ tới lượt cậu."
Phó Phái mấp máy môi, mãi mới thốt thành lời: “Mat Mạt, tôi thật sự rất thích cậu. Tôi có thể thay đổi. Cậu cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu. Sau này tôi nhất định sẽ không bao giờ để cậu phải buồn nữa, được không?”
Mạt Mạt vô cùng thất vọng khi cậu ta không nắm bắt được nội dung chính mà cô muốn nói, đành phải nhắc lại: “Vấn đề bây giờ không phải cậu, mà là tôi. Tôi không thích cậu nữa." Nói xong câu này, Mạt Mạt bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm thư thái.
Lửa giận của Phó Phái bắt đầu xông lên não, “Sao cậu có thể nói nhẹ như không thể được? Tình cảm của cậu sắt son một lòng quá đấy!"
Sắt son một lòng cụm từ này mới đẹp đẽ làm sao! Mạt Mạt thật muốn đứng lên vỗ tay tán thưởng. Năm, sáu năm qua, cô đúng là mù đến thảm hại rồi, hi sinh những năm tháng tuổi xuân đẹp đẽ nhất để ôm ấp một mối tình không đâu vào đâu. Như thế chắc cũng đạt tới trình độ “sắt son một lòng" rồi, bảo sao cô lại muốn nhảy lên múa may quay cuồng.
Mạt Mạt nhập thêm một ngụm trà, sống chung với Cố Vị Dịch lâu ngày, cô cũng bị lây nhiễm thói quen uống trà của anh, đúng là tệ thật. Ngón tay cô khẽ vẽ một vòng tròn trên miệng cốc. Cô xoay chiếc cốc trong tay, nói: “Phó Phái, cậu nghĩ rằng cậu có tư cách giảng giải đạo lý với tình cảm của tôi sao? Tôi cho rằng tôi không thích cậu nữa rồi. Tôi thấy mình xứng đáng có được một người tốt hơn. Tôi có thể gặp gỡ một người tốt hơn.
Phó Phái đập mạnh lên bàn rồi đứng bật dậy, “Ai là ngườitốt hơn? Cổ Vị Dịch à?”
Mạt Mạt không thể chịu được cảnh làm trò cười cho mọi người xung quanh. Cô trừng mắt, “Nếu cậu không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng thì đừng nói nữa. Một mình cậu ngồi đây đập bàn đập ghế cho sướng tay đi.”
Phó Phải cố gắng nuốt cơn tức giận, ngồi xuống, nghiến răng nói: “Cậu thích Cố Vị Dịch à?”
Mạt Mạt nghiêm túc suy nghĩ một lát, tự thấy tình cảm cô dành cho Cố Vị Dịch vẫn chưa đến mức thích, vì thế không nên phá hoại tình cảm anh em của người ta. Cô nói: “Không, đơngiản vì tôi tự thấy cậu không thể cho tôi một mối tình như tôi mong muốn.”
Phó Phái bắt đầu kích động, “Mối tình cậu mong muốn là thế nào? Dựa vào đầu nói tôi không thể cho cậu?”
“Nếu như cậu muốn tôi phải nói một cách cụ thể thì tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Nhưng ít nhất, mối tình đó phải khiến tôi cảm thấy tôi có tài đức gì mà có được nó, chứ không phải khiến tôi nghĩ rằng mình xứng đáng có được một tình yêu tốt đẹp hơn.”
“Ý cậu là, tôi không xứng?” Phó Phái “hư” một tiếng.
Mạt Mạt liều mạng gật đầu. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu được những gì cô nói.
Đột nhiên cậu ta nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng kiên định, “Tôi biết mình phải làm thế nào rồi. Tôi nhất định sẽ khiến cho cậu cảm thấy tôi xứng đáng." Nói xong, cậu ta đứng dậy rồi đi, khí thế ngút trời.
Mạt Mạt ngồi ngẩn người. Chưa nói tới khí thế khiến người ta áp lực lúc rời đi kia, cậu ta làm thế nào rút ra được cái kết luận mang tính tự biên tự diễn vậy?
Trên đường trở về phòng bệnh, Mạt Mạt gặp Đàn Chị và Mộng Lộ. Họ bảo Vương San muốn nói chuyện riêng với Phó Phái, thế nên hai cô nàng tranh thủ quay về ký túc lấy ít đồ. Mạt Mạt chợt nhớ đã lâu rồi cô chưa quay về trường, nên đi cùng họ luôn. Trên đường, cô lắng nghe Mộng Lộ kể về thiên tình sử tới ૮ɦếƭ vẫn triền miên của Phó Phái và Vương San trong những cô dọn đi. Cô ấy không nhớ được hết, chỉ nhớ điển hình nhất là câu chuyện trong một đêm mưa nào đó, Vương San và Phó Phái cãi nhau điên cuồng ở dưới ký túc xá. Ngay cả tiếng mưa rơi sấm giật, gió thổi ào ào cũng không át được tiếng cãi vã của hai người họ. Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của cả đám nữ sinh cô đơn lâu ngày, họ còn mang luôn ghế ra hành lang ngồi hóng chuyện.
Theo bình chọn của phần lớn quần chúng trí tuệ ngút trời thì những câu thoại kinh điển trong cuộc cãi vã giữa hai người họ gồm có:
Phiên bản Vương San:
“Anh có biết không? Em yêu anh tới đánh mất cả chính mình. Em không còn nhận ra mình là ai nữa!”
“Em đau lòng muốn ૮ɦếƭ, muốn ૮ɦếƭ, muốn ૮ɦếƭ, muốn ૮ɦếƭ, muốn ૮ɦếƭ... đây này."
“Em yêu anh như thế, sao anh không yêu em chứ? Sao anh có thể?”
Phiên bản Phó Phái:
“Anh có lỗi với em, nhưng anh là một đám mây chưa từng dừng chân ở khoảng trời nào.”
“Sao em không thể học cách không màng tới thiên trường địa cửu?”
“Chúng ta không thể để những chuyện đã qua tan thành mây khói sao?”
Theo như phân tích của nữ sinh xuất sắc nhất khoa Trung văn năm nhất, sáu câu thoại này sở dĩ đạt được tỷ lệ bình chọn cao, bởi vì chúng sử dụng rất nhiều biện pháp tu từ như gia thiết, phản vấn, cường điệu, so sánh, ẩn dụ, cảm thán... khiến cho câu văn trở nên dễ hiểu và lôi cuốn hơn.
Mạt Mạt đứng ngoài cửa phòng ký túc chờ mọi người dọn dẹp xong vết máu trên giường. Nhàm chán không có việc gì làm, cô tựa vào tường lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, sau đó xóa bớt những tin không quan trọng đi. Lướt đến tin nhắn của Cố Vị Dịch, cô liền cảm thấy kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô, hình như cô và Cố Vị Dịch chưa từng nhắn tin cho nhau bao giờ. Tin nhắn này từ đầu ra nhỉ? Cô mở ra xem, chỉ có một câu đơn giản: Vết thương của cô đã đỡ chưa?
Cô nhìn ngày giờ gửi, chính là hôm chân cô bị thương. Mạt Mạt lờ mờ nhớ ra, hình như hôm đó có một tin nhắn hỏi thăm đến từ số máy lạ. Con gái thường rất dễ cảm động bởi những tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy. Mạt Mạt đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cứ nghĩ đến thì ra từ rất lâu trước đây, Cố Vị Dịch đã quan tâm mình như vậy, Mạt Mạt thấy người lâng lâng, tâm trạng vui vẻ tới mức muốn bay lên không trung. .
“Mạt Mạt, có thể vào được rồi đấy." Đàn Chị gọi cô. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Mạt Mạt đút điện thoại vào túi, không cẩn thận ấn nhầm phím gọi. Giọng nói trầm thấp của Cố Vị Dịch truyền ra từ trong túi cô.
Mạt Mạt bắt máy: “A lô, là tôi đây."
“Phí lời. Tôi đương nhiên biết là cô. Cô chạy đi đâu thế? Tôi đi khắp nơi mà không tìm thấy cô.” Giọng Cổ Vị Dịch mang theo chút gì đó lo lắng, vội vàng.
Lúc này Mạt Mạt mới sực nhớ cô đã bỏ quên Cố Vị Dịch ở bệnh viện, trong lòng có chút áy náy,“Tôi đang ở trường. Tôi với bạn cùng phòng quay về ký túc xá lấy ít đồ.”
“Cô có phải con người không? Đi cũng không thèm nói một tiếng, bỏ tôi một mình với đôi uyên ương đau khổ kia.” Cổ Vị Dịch ngừng một chút rồi nói, “Lấy đồ xong thì về nhà sớm một chút. Chuyện của bọn họ cô đừng quản nữa.”
“Được.” Mạt Mạt ngoan ngoãn nhận lời.
Giọng nói của Cố Vị Dịch vẫn có chút hoài nghi: “Cô không uống rượu đấy chứ? Nghe lời như vậy sao?”
Mạt Mạt cười nói “Đâu có tôi sẽ… về nhà sớm.”