Mạt Mạt bị cơn đau đầu đánh thức. Cô vỗ vỗ vào đầu mình vài cái, rồi tiện tay với chiếc điện thoại ở đầu giường lên xem. Đã 9h30 rồi?! Cô hoàn toàn tỉnh táo, nhảy xuống khỏi giường mới phát hiện ra mình vẫn mặc nguyên cả bộ ngày hôm qua. Nhưng thôi, không để ý nhiều như thế được nữa, cô với lấy chiếc túi xách rồi lao ra ngoài. Lúc đi qua phòng khách, cô thuận miệng nói với Cố Vị Dịch một câu, “Tôi đi làm đây, bye”.
“Này, hôm nay cô không phải đi làm đâu.” Cố Vị Dịch vội vàng kéo cô lại rồi nói.
Động tác đi giày của Mạt Mạt khựng lại, “Thật á? Sao anh biết được?”.
“Tối qua điện thoại của cô cứ đổ chuông mãi. Tôi gọi thì cô không chịu tỉnh dậy, nên đành phải nghe máy. Đồng nghiệp trong công ty của cô nói dự án kia đã hoàn thành rồi. Cô được nghỉ bù hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật”.
Mạt Mạt nghi ngờ, hỏi, “Thật sao?”.
“Thật mà.”
“Yeah! Thích quá đi!” Mạt Mạt đá văng một chiếc giày vừa mới kịp xỏ vào chân, “Tôi lại đi ngủ tiếp đây”.
Cố Vị Dịch bước tới quan sát cô một cách tỉ mỉ, “Tư Đồ Mạt, mặt cô bị làm sao thế?”.
Mạt Mạt lại vỗ vào đầu mình, lao nhanh vào nhà vệ sinh để soi gương. Quả nhiên trên mặt và cổ của cô toàn là những nốt mẩn đỏ do dị ứng.
Cố Vị Dịch đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh, “Rốt cuộc là bị làm sao thế?”.
“Bị dị ứng. Tôi bị dị ứng nhẹ với chất cồn.” Mạt Mạt ai oán nói.
Anh nhếch môi cười, “Đáng đời cô chưa! Bị dị ứng với chất cồn mà còn uống nhiều rượu như thế. Giờ thì hay rồi, mặt cô y hệt như cái phiếu điền trắc nghiệm ấy”.
Mạt Mạt nghệt mặt ra một lúc vẫn chưa liên tưởng được ra cái phiếu điền trắc nghiệm. Mãi cô mới hiểu ra là mình lại bị anh châm chọc, bèn huých vào người anh, “Ra ngoài, ra ngoài đi. Người anh to như con tịnh ấy, đứng chắn hết cả cửa nhà vệ sinh rồi. Tôi đi vào đâu được nữa?”.
Cố Vị Dịch bị đuổi ra ngoài, vẫn không quên trêu chọc, “Đấy là vì diện tích người cô cũng to quá nên mới không lách qua được”.
Mạt Mạt bỗng dưng được nghỉ hai ngày, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô cũng chẳng buồn tính toán với anh nữa, chỉ nói, “Anh đã mua đồ ăn sáng chưa? Tôi thấy bụng cồn cào khó chịu quá”.
Cố Vị Dịch hừ mũi, “Cũng còn biết cồn cào khó chịu cơ đấy”.
Mạt Mạt vò đầu chán nản, “Anh tưởng tôi muốn lắm hả? Sống trong giang hồ bị dòng đời xô đẩy đấy chứ”.
Cố Vị Dịch không biết lôi đâu ra được một lọ dầu gió đưa cho cô, “Cô thuộc môn phái nào trên giang hồ thế? Lần sau mà nhìn thấy rượu thì làm ơn tránh xa một chút, để tôi đỡ phải chịu ђàภђ ђạ”.
Mạt Mạt nhận lấy chai dầu gió, “Tối qua cảm ơn anh nhé! Có điều, lúc say rượu tôi có làm trò gì không thế?”. Những chuyện xảy ra tối hôm qua cô chỉ nhớ mang máng, toàn là những hình ảnh đứt đoạn không liên quan gì đến nhau. Hình như Cố Vị Dịch cứ luôn chau mày, còn cô thì ôm lấy thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Cố Vị Dịch lườm cô, “Có. Bày rất nhiều trò luôn”.
Mạt Mạt cảm thấy vô cùng áy náy. Thực sự cô chưa từng uống say như thế bao giờ, nên cũng không biết khi say mình trở thành con người như thế nào nữa. “Tôi đã làm những gì thế?”
Cố Vị Dịch ra vẻ thần bí nói, “Không nói cho cô biết”.
Mạt Mạt tròn mắt nói, “Nói đi mà. Phải thế nào anh mới chịu nói?”.
Cố Vị Dịch mỉm cười, ghé sát vào mặt cô, “Cô nói cho tôi biết trên mặt cô có bao nhiêu vết mẩn đỏ thì tôi sẽ kể cho cô”.
Mạt Mạt đẩy anh ra, “Không nói thì thôi. Dù sao thì tôi cũng không quá muốn biết chuyện đó”.
“Không muốn biết thì thôi. Đi tắm đi, tắm xong thì ra ăn sáng.” Cố Vị Dịch vỗ nhẹ lên đầu cô như vỗ đầu một chú cún con vậy.
Mạt Mạt bất mãn tránh bàn tay anh, “Đừng có đánh vào đầu tôi nữa”.
Cố Vị Dịch bỗng có cảm giác không nói nên lời. Con người này tối qua cứ liên tục gí sát mặt vào cổ anh hít hà liên tục, hôm nay đã không cho anh chạm vào rồi?
Mạt Mạt thấy anh định quay người rời đi, vội vàng giữ lại, “Tôi không muốn uống sữa đậu đâu”. Cô nói như thế bởi vì tuần trước Cố Vị Dịch vừa mới tha một cái máy làm sữa đậu về. Mỗi khi rảnh rỗi anh lại làm hai bình sữa đậu to tướng rồi nhét vào trong tủ lạnh. Cô uống nhiều tới phát ngán lên rồi.
Cố Vị Dịch đảo mắt qua bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay anh của cô. Ngón tay trắng nõn nà đặt trên ống tay áo thun màu đen của anh càng trở nên nổi bật. Anh lại cong khóe miệng, nói, “Cô không có quyền chọn lựa”.
Mạt Mạt không nói lại được anh, đành ngoan ngoãn quay về phòng tắm rửa. Lúc tìm quần áo, cô cũng phải đắn đo một hồi. Theo lý mà nói, hôm nay không phải đi làm, cô có thể mặc đồ ngủ trong nhà. Nhưng mặc như thế cứ kỳ quặc làm sao ấy! Thôi, cứ lấy một bộ mặc ra đường đi! Sống chung với nhau được khoảng hai tuần nay, nhưng thực ra hai người họ rất ít khi chạm mặt nhau ở nhà. Nhất là Mạt Mạt, cô vừa mới vào công ty đã bị bóc lột sức lao động, ngày nào cũng mệt đến nỗi hoa mày chóng mặt. Về đến nhà là cô lăn ra ngủ luôn. Bây giờ tự nhiên hai người lại cùng ở nhà với nhau, Mạt Mạt có chút căng thẳng.
Tắm xong, Mạt Mạt vừa đi ra phòng khách vừa lau tóc. Cố Vị Dịch đang xay nước đậu. Âm thanh của chiếc máy xay này khiến người ta liên tưởng tới máy chém.
Mạt Mạt lấy khăn bông bịt chặt tai lại, “Này, Cố Vị Dịch, ồn ào quá đi”.
Cố Vị Dịch nhấn nút tạm dừng, “Năm phút nữa là xong rồi. Tóc cô ướt sũng, nhỏ cả nước xuống sàn nhà rồi kia kìa”. Nói xong, anh lại bắt đầu khởi động chiếc “máy chém” kia.
Mạt Mạt cúi đầu nhìn, đúng là sàn nhà đã có mấy giọt nước. Cô vội chạy vào lấy chổi lau nhà. Cố Vị Dịch gọi giật lại, “Đi đâu đấy?”.
“Đi lấy chổi lau nhà.”
“Mặc kệ nó, một lát nữa là khô thôi. Ra đây ăn sáng đã.”
Lúc này Mạt Mạt mới nhìn thấy mấy chiếc bánh bao, bánh màn thầu, sandwich, cháo bày đầy trên bàn trong phòng khách. Cô thốt lên, “Mua nhiều thế? Chúng ta có ăn hết được không?”.
Cố Vị Dịch không nghe rõ cô nói gì, chỉ “hả” một tiếng. Mạt Mạt xua tay, ý nói không có gì quan trọng. Dường như Cố Vị Dịch chợt nhớ ra điều gì đó, quay vào bếp mang một cốc nước ra đưa cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt nhìn cốc trà đặc trong tay anh mà không hiểu gì hết, “Không phải chứ? Tôi chỉ mới nói là không muốn uống sữa đậu thôi, anh cũng đầu cần phải mới sáng ra đã bắt tôi phải uống trà đặc như thế này chứ?”.
Cố Vị Dịch vẫn không nghe rõ, lại “hả” một tiếng nữa.
Mạt Mạt bất đắc dĩ phải hét lên, “Mới sáng ngày ra anh bắt tôi uống trà đặc để xuyên thủng cả dạ dày tôi ra à?”.
Cô tưởng rằng âm thanh của chiếc “máy chém” kia sẽ hoàn toàn át đi giọng nói của mình, ai ngờ đúng lúc ấy thì nó lại hoàn toàn im bặt. Tiếng hét của cô đã vang vọng khắp căn nhà.
Mạt Mạt cười ngại ngùng, “À... cái đó... Tôi muốn nói là, mới sáng ngày ra uống trà đặc sẽ có hại cho dạ dày”.
Cố Vị Dịch trừng mắt với cô, “Trà giải rượu”.
Mạt Mạt lại càng thấy ngượng ngùng hơn, “Thì ra đồng chí Cố lại là một chiến hữu tốt như vậy. Tôi đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi, he he...”.
Cố Vị Dịch ôm theo nỗi bực tức vì làm ơn mắc oán, quay người lại, rót sữa đậu ra.
Ăn sáng xong, Cố Vị Dịch rất tự giác đem bát đĩa vào rửa. Mạt Mạt ngồi trên sofa một lúc thấy vẫn không đỡ đau đầu chút nào, bèn trốn vào phòng ngủ bù thêm một giấc nữa.
Cố Vị Dịch rửa bát xong đi ra thì đã không nhìn thấy Mạt Mạt đâu nữa, bèn quay đầu nhìn sang cánh cửa phòng cô. Nó vẫn đang khép chặt, chắc là cô lại đi ngủ rồi. Anh cũng quay về phòng chơi game online một lúc. Đang chơi thì anh chợt nhớ tới mấy vết dị ứng do rượu của cô, bèn lên mạng tra thông tin.
Người ta nói ăn mấy miếng cam thảo là sẽ khỏi nhanh hơn. Thế là anh chẳng suy nghĩ gì nữa, xuống lầu ra hiệu thuốc mua cam thảo, tiện đường ghé qua cửa hàng 7 – 11 mua cơm hộp. Về tới nhà, anh cất cơm hộp vào trong tủ lạnh, tiện tay quăng thuốc lên bàn phòng khách, sau đó mới quay về phòng tiếp tục chơi game.
Mạt Mạt ngủ đủ một giấc ngon lành mới tỉnh dậy. Cô liếc qua điện thoại mới biết đã hơn 2h00 chiều. Hình như cô cũng không đói lắm. Cô lắc lắc đầu, đã đỡ đau nhiều rồi, thế là lập tức bò dậy, mở cửa đi ra ngoài. Không nhìn thấy Cố Vị Dịch trong phòng khách, cô liền gõ cửa phòng anh.
“Vào đi.” Giọng nói của Cố Vị Dịch truyền qua cánh cửa.
Mạt Mạt đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Cố Vị Dịch, nếu như không tính tới lần quét dọn kia. Phòng của anh cũng không có gì quá đặc biệt, tương tự như phòng của anh trai và em trai cô, nhưng có thêm một chiếc giá sách rất lớn. Lần trước cô vào đây quét dọn thì giá sách này vẫn trống không, bây giờ đã xếp đầy sách trên đó rồi. Cô đảo mắt qua giá sách của anh vài lần, thấy có Binh pháp Tôn Tử, Khái niệm mô hình chuẩn Vật lý hạt, Hậu hắc học, Ngôn ngữ Lập trình C,... Người này đọc nhiều thể loại sách quá, nhưng chẳng có cuốn nào cô thấy hay cả.
Cố Vị Dịch vẫn chăm chú vào máy tính, hỏi, “Tư Đồ Mạt, cô đã tham quan xong chưa?”.
Mạt Mạt nhìn quanh phòng một lượt nữa rồi mới gật đầu, “Cũng tương đối rồi”.
“Anh đang chơi game đấy à?” Mạt Mạt bước tới xem. Tay của anh không ngừng di chuyển và kích chuột, có lúc lại gõ như múa trên bàn phím. Sau đó, trên màn hình, hết nhân vật này tới nhân vật khác ngã xuống khiến cho cô cảm thấy rất mới lạ. Mạt Mạt không biết gì về game cả. Lúc còn ở nhà, em trai cũng mở bản đồ ra dạy cô chơi Tiên kiếm, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành buông tha cô khi thấy cô chơi cho nhân vật Triệu Linh Nhi ૮ɦếƭ tới vài chục lần.
Cố Vị Dịch đưa mắt nhìn cô, “Có muốn chơi không?”.
Mạt Mạt lắc đầu, “Anh không biết tôi chơi game ngốc tới cỡ nào đâu”.
Cố Vị Dịch cười, “Đâu chỉ có chơi game, đúng không?”.
Mạt Mạt chán nản, “Không muốn để ý tới anh nữa. Tôi đi kiếm cái gì ăn đây”.
“Đợi đã. Tôi rất thích thử tính nhẫn nại với những người ngốc.” Cố Vị Dịch gọi cô lại, nhường chỗ cho cô, “Cô qua đây. Tôi dạy cô chơi”.
Mạt Mạt không mấy tình nguyện ngồi xuống. Anh đứng phía sau cô, hướng dẫn cô cách đăng ký tài khoản. Mạt Mạt lưỡng lự ở ô tên đăng nhập một lúc, cô chưa từng chơi mấy cái game trực tuyến này bao giờ, không biết nên đặt tên là gì nghe cho đỡ “ngu” đây? Cô bèn quay sang nhìn Cố Vị Dịch, anh nói, “Mạt”.
Lần đầu tiên Mạt Mạt nghe thấy đơn từ duy nhất trong tên của mình phát ra từ miệng anh. Cô có chút mất tự nhiên, nhanh chóng quay đầu lại, gõ một chữ “Mạt” vào ô tên đăng nhập, sau đó bắt đầu đăng nhập vào trò chơi. Tới bước này, cô thực sự không biết phải làm những gì nữa, lại quay đầu nhìn Cố Vị Dịch. Anh nói, “Kết hôn với tôi”.
Đầu óc Mạt Mạt như một quả bom muốn nổ tung. Cô hoảng hốt đáp lại anh, “Như thế không hay lắm đâu”.
Cố Vị Dịch cốc vào đầu cô, “Cô vẫn chưa tỉnh rượu à? Tôi nói là kết hôn ở trong game, như thế tôi mới có thể đưa cô đi đánh quái được. Cô sẽ thăng cấp nhanh hơn. Cô lại suy nghĩ đi đâu thế?”.
Mạt Mạt đỏ bừng cả mặt, bĩu môi, “Không thèm. Ai thèm kết hôn với anh trong game”.
Cố Vị Dịch hừ một tiếng, “Nếu không thì cô định kết hôn ngoài đời thực à? Tôi chẳng có hứng thú đâu”.
Mạt Mạt bị người ta chê bai, cảm thấy vô cùng không thoái mái. Cô đẩy ghế đứng lên, “Tôi không chơi nữa đâu”.
Cố Vị Dịch nhún vai, nói, “Không chơi thì đi ăn đi. Trong tủ lạnh có cơm đấy, vi sóng lại là được. Còn có mấy miếng cam thảo trên bàn phòng khách nữa, nhớ ăn đi”.
“Sao lại phải ăn cam thảo?” Mạt Mạt đang định ra khỏi phòng thì dừng chân lại hỏi.
Cố Vị Dịch đã ngồi xuống ghế, lại tiếp tục chơi game, trả lời qua loa, “Cam thảo có thể chữa dị ứng do rượu. Cái này mà cũng không biết, chẳng biết cô làm thế nào mà lớn được bằng này nữa”.
Mạt Mạt không nói gì nữa, đi ra khỏi phòng. Cô nhìn thấy cam thảo trên bàn phòng khách, nhãn hiệu trên túi là của hiệu thuốc ngay dưới nhà, trên hóa đơn ghi thời gian mua hàng là buổi sáng nay. Mạt Mạt cứ ngơ ngẩn ngồi ôm túi thuốc. Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, cô đã bắt đầu học trường nội trú, phần lớn thời gian đều sống trong trường học. Cô phải tự chăm lo cho bản thân mình, nên đã học được rất nhiều điều từ khi còn nhỏ. Dần dần tự lập đã thành thói quen, ngay cả bố mẹ cô cũng tin rằng cô có thể tự chăm sóc rất tốt cho bản thân mình. Cô đã quen chăm lo cho mình, chăm lo cho người khác. Hình như từ trước tới nay, chẳng có ai từng nghĩ rằng cô cũng cần có người chăm sóc cả... Cô hắng giọng, cố kìm nén cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, đứng dậy đi vào bếp vi sóng lại đồ ăn.
Về sau, khi hai người đã chính thức ở bên nhau, Mạt Mạt và Cố Vị Dịch đã kết hôn ở trong game, cô mới biết tên trong game của anh là “Vị”, “Vị” và “Mạt” (*)...
Hai chữ này thật sự rất có tướng phu thê, cứ như thể nếu như không kết hôn với nhau thì thật quá có lỗi với hai chữ đó vậy.
Mạt Mạt bắt đầu hiểu được phần nào tính tình của Cố Vị Dịch.
Anh là tuýp người độc miệng, có thói gắt ngủ nghiêm trong, ưa sạch sẽ. Anh thích trốn trong phòng đọc sách, một khi đã chuyên tâm thì bất cứ âm thanh nào cũng không thể lọt vào tai anh.
Còn nhớ A Khắc từng nói, Cố Vị Dịch là một người sống hòa đồng, nhưng rất khó để có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng anh. Mạt Mạt lại không thấy như vậy. Cũng có thể do từng lời anh nói với cô đều rất độc địa, nhưng lại khiến cô cảm thấy anh là một người rất tốt, rất chân thành. Nói vậy nghe như cô thích tự ngược đãi bản thân ấy.
Mạt Mạt là một cô gái vô cùng nhạy cảm, không phải kiểu dễ rơi lệ mỗi khi nhìn thấy ánh hoàng hôn, mà là…nói thế nào nhỉ? Người nước ngoài có cách nói “middle child” để chỉ những đứa trẻ không phải con cả, cũng chẳng phải con út trong nhà. Như người xưa hay nói thì đó là những đứa trẻ không được yêu thương, không được chiều chuộng, thường xuyên bị lãng quên. Trên Mạt Mạt có anh trai, dưới có em trai, thêm nữa, từ nhỏ cô đã biết nghe lời, không khiến người lớn trong nhà phải lo lắng, nhọc lòng, thế nên Mạt Mạt không mấy được chú ý. Những đứa trẻ như vậy thường tự tìm cho mình những nguyên tắc sống. Nguyên tắc sinh tồn của Mạt Mạt chính là sự nhạy cảm trời sinh của cô.
Ai đối xử tốt với cô, ai đối xử không tốt với cô, trong một khoảng thời gian rất ngắn, cô đều có thể nhận ra . Chỉ cần cô cho rằng người đó đối xử tốt với mình , cô nhất định sẽ sống hết mình với người đó .
Với Từ Tiệp Nhi , Phó Phái hay đám Mộng Lộ và Đàn Chị ký túc xá đều như vậy . Tất nhiên , hai người Phó Phái và Từ Tiệp Nhi là do sự nhạy cảm của cô chưa được chuẩn xác lắm . Giờ đây , sự nhạy cảm ấy bắt đầu trỗi dậy . Cô thật sự muốn đánh cho nó một trận .
Cố Vị Dịch không thích sống chung với người khác , không thích ồn ào . Thế nên suốt bốn năm đại học , anh phải cố gắng làm mới có thể sống qua ngày .
Mẹ anh từng nói , sau này ai xui xẻo lắm mới lấy phải anh , tính tình cổ quái mặt mũi hằm hằm chằng khác gì bố anh . Anh cũng biết tính cách mình không tốt . Thế nên , anh luôn cố gắng hết sức để giữ khoảng cách xã giao với mọi người . Ngày này qua ngày khác , dần dần khiến người khác có ấn tượng anh là một kẻ lạnh lùng khó gần . Vì thế , từ trước tới nay , anh không có người bạn thật sự thân thiết nào cả , miễn cưỡng lắm chỉ có thể tạm biệt Phó Phái và A Khắc vào danh sách mà thôi .
Cố Vị Dịch chưa từng buồn chán vì điều đó , anh đã quen từ lâu rồi . Từ bé tới lớn , anh luôn được bảo mẫu chăm sóc . Hồi bé , bố mẹ đều bận công việc , không có thời gian dành cho anh . Có khi suốt mười ngày , nửa tháng , anh chàng gặp được họ . Đồ chơi của anh ngày càng nhiều và cao cấp . Người giúp việc trong nhà dần đông lên , chuyên nghiệp hơn . Nhà cũng chuyển liên tục , rộng rãi và sang trọng theo năm tháng . Thế là , tuổi thơ của anh , đồ chơi rất nhiều , nhưng bạn chơi lại chẳng có bao nhiêu.
Khi đó , không biết đầu óc mụ mị thế nào , anh lại đồng ý để Tư Đồ Mạt tới ở cùng . Có thêm cô ngôi nhà này dường như không chỉ là công trình kiến trúc để che mưa tránh gió nữa . Đối với anh mà nói , có lẽ Tư Đồ Mạt chính là người bù đắp hết những thiếu sót trong cuộc sống của anh . Anh cảm thấy sự tồn tại của cô là một điều gì đó hết sức tự nhiên , như thể từ trước đến nay họ vẫn sống với nhau vậy .
Ngày nghỉ thứ hai , Mạt Mạt thức dậy từ rất sớm . Đồng hồ sinh học là một thứ vô cùng lợi hại . Cô cố nằm lì trên giường hơn một tiếng đồng hồ tới khi âm thanh trò chuyện huyên náo bên ngoài khiến cô lồm cồm bò dậy thay quần áo . Trước khi ra khỏi phòng, cô còn soi gương trang điểm một chút. Cam thảo ở vô cùng hiệu nghiệm , mấy nốt mẩn dị ứng kia bình thường hai , ba ngày mới hết , giờ mới một ngày đã lặn rồi .
A Khắc mặc Âu phục thẳng thớm đang khua tay múa chân nói gì đó với Cố Vị Dịch . Hình ảnh này khiến người ta muốn bật cười , chẳng khác gì Charlie Chaplin \' phiên bản không râu .
“ Hi ! ” A Khắc thấy Mạt Mạt đi ra bèn chào một tiếng .
Mạt Mạt gật đầu , “ Anh ăn mặc như thế này làm gì ? Kết hôn à ? ”
A Khắc hơi mất tự nhiên , chỉnh trang lại quần áo , “ Tôi vừa đi phỏng vấn về . ”
Mạt Mạt ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường , “ Sớm thế ? ”
“ Tư Đồ Mạt . ” Cố Vị Dịch đột nhiên lên tiếng “ Đánh răng rửa mặt đi . Lát nữa cùng ăn sáng . ”
“ Ừm , được . ” Mạt Mạt xoay người đi vào nhà vệ sinh .
Ánh mắt của A Khắc không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người . Anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi .
Bữa sáng diễn ra không mấy vui vẻ . Chủ yếu là vì A Khắc đột nhiên nhắc tới Phó Phái , khiến Cố Vị Dịch và Tư Đồ Mạt vốn đang giành nhau miếng sủi cảo cuối cùng đột nhiên mất hết ý chí chiến đấu . Bầu không khí trở nên nhạt nhẽo .
A Khắc nói : “ Mạt Mạt , Phó Phái sắp phát điên rồi . Cô không liên lạc gì , cậu ấy cũng không dám liên lạc với cô . Bây giờ cậu ấy còn chẳng thiết tìm việc nữa . ”
Anh ta nói : “ Mạt Mạt , có chuyện gì cô nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi . Cứ thế này cũng không phải cách . Mạt Mạt , Phó Phái thật sự thích cô . Suốt bốn năm đại học , lúc nào chúng tôi cũng nghe cậu ấy nhắc về cô , cứ như niệm chú ấy , khiến bọn tôi phiền muốn ૮ɦếƭ luôn . Có phải thế không , Vị Dịch ? ”
Mạt Mạt nhìn về phía Cố Vị Dịch . Anh hờ hững gắp nốt miếng sủi cảo cuối cùng , khẽ gật đầu . Mạt Mạt không biết phải nói gì , đột nhiên thấy trong lòng có chút ấm ức , tủi thân , giống như chiếc áo lông phơi giữa tiết trời mưa phùn mãi không khô vậy , ẩm ướt , khó chịu .
A Khắc nói : “ Mạt Mạt , Phó Phái sắp phát điên rồi . Cô không liên lạc gì , cậu ấy cũng không dám liên lạc với cô . Bây giờ cậu ấy còn chẳng thiết tìm việc nữa . ” Anh ta nói : “ Mạt Mạt , có chuyện gì cô nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi . Cứ thế này cũng không phải cách . Mạt Mạt , Phó Phái thật sự thích cô . Suốt bốn năm đại học , lúc nào chúng tôi cũng nghe cậu ấy nhắc về cô , cứ như niệm chú ấy , khiến bọn tôi phiền muốn ૮ɦếƭ luôn . Có phải thế không , Vị Dịch ? ” - Mạt Mạt nhìn về phía Cố Vị Dịch . Anh hờ hững gắp nốt miếng sủi cảo cuối cùng , khẽ gật đầu . Mạt Mạt không biết phải nói gì , đột nhiên thấy trong lòng có chút ấm ức , tủi thân , giống như chiếc áo lông phơi giữa tiết trời mưa phùn mãi không khô vậy , ẩm ướt , khó chịu .
Ăn xong, trên đường quay về thì điện thoại của A Khắc đó chuông . Điện thoại vừa cúp , cậu ta tươi cười nói : “ Tối nay tôi mời mọi người đi hát nhé ? Công ty tôi phỏng vấn thông báo thi trúng tuyển , có thể tới thử việc rồi . ”
“ Nhanh thế sao ? Vừa phỏng vấn đã có kết quả rồi ? ” Cố Vị Dịch hỏi .
“ Không phải công ty hôm nay , là công ty hai ngày trước tôi đi phỏng vấn . ” A Khắc vừa nói vừa bấm điện thoại , “ Để tôi gọi bọn Lão Mập , tối nay cùng đi cho vui . ”
Mạt Mạt và Cố Vị Dịch đều im lặng .
Cúp điện thoại xong , A Khắc nói : “ Mạt Mạt , Phó Phái cũng tới đấy . Cô có ngại không ? ”
Không ngại cái đầu anh ấy .
Mạt Mạt sầm mặt , “ Tối nay tôi bận rồi . Mọi người đi chơi đi "
Không biết A Khắc ngốc thật hay giả vờ , anh ta nói : “ Bận gì ? Không phải vì cô không muốn gặp Phó Phái đấy chứ ? ” .
Mạt Mạt chưa kịp đáp lời đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang . Là Đàn Chị gọi tới : “ Đàn Chị à , có chuyện gì thế ? ”
“ Mạt Mạt . ” Đầu bên kia truyền tới tiếng khóc thút thít .
Mạt Mạt giật mình sợ hãi , vội vàng an ủi , “ Đừng khóc , đừng khóc , nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì ? ”
“ Vương San . . . Vương San . . . cậu ấy . . . cắt cổ tay . . . chảy nhiều máu lắm . ” Đàn Chị vừa khóc vừa nói .
Mạt Mạt bủn rủn tay chân , phải túm lấy cánh tay Cố Vị Dịch mới miễn cưỡng trụ vững , “ Đã đưa đi bệnh viên chưa ?
“ Đưa rồi . ”
“ Bệnh viện nào ? ”
“ Bệnh viện Nhân Dân . ”
“ Mình sẽ tới ngay . ” Cúp điện thoại cô liền co chân chạy . Cố Vị Dịch giữ cô lại , “ Bình tĩnh đã . Xảy ra chuyện gì vậy ? Cô định đi đâu ? ”
Mạt Mạt ổn định lại tinh thần , “ Vương San cắt cổ tay tự sát . Bây giờ đang ở bệnh viện . ”
“ Tôi đi cùng cô . ” Cố Vị Dịch nói . Sau đó anh quay đầu lại căn dặn A Khắc , “ Gọi điện thoại cho Phó Phái , bảo cậu ta đến ngay bệnh viện Nhân Dân . ”
Lúc đến nơi , hai người nhìn thấy Mộng Lộ và Đàn Chị ngồi trước cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn , nắm chặt tay nhau , khuôn mặt sợ hãi tột độ .
Mạt Mạt bước nhanh về phía trước , hỏi : “ Vương San sao thế ? ”
Đàn Chị nhào tới ôm lấy cô , run rẩy nói : “ Mạt Mạt . Dọa ૮ɦếƭ mình rồi . . . Mình đi mua cơm , quay về thấy Vương San đang nằm trên giường . Mình bước tới hỏi cậu ấy có muốn ăn gì không , ai ngờ trên giường toàn là máu . . ”
Mạt Mạt vừa vỗ lưng cô ấy , vừa hỏi Mộng Lộ , “ Cậu ấy thế nào rồi ? ”
Mộng Lộ sợ hãi lắp bắp : “ Ch . . . Chưa biết . ” Cô nàng ôm chặt hai người bạn , khóc òa lên , “ Mình sợ ૮ɦếƭ đi được . . . Toàn máu là máu , gầm giường cũng đầy máu . . . ”
Cố Vị Dịch đúng tựa vào tường nhìn ba cô gái đi khóc nức nở . Dường như anh lại quay về kỳ nghi sau khi tốt nghiệp cấp ba , cũng dãy hành lang dài dằng dặc thế này cánh cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt , mùi thuốc khu trùng nồng nặc trong không khí , và còn những tiếng khóc ai oán . Tất cả những điều ấy cứ luôn thường trực trong giấc mơ của anh .
Anh không thể tha thứ cho những người không biết trân trọng sinh mạng , càng không chịu đựng được những kẻ đem việc tự sát ra làm νũ кнí uy Hi*p người khác .
Ánh đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt . Một cô y tá đi ra , Mạt Mạt cùng mọi người vội vàng chạy đến hỏi : “Y tá , bạn tôi sao rồi ạ ?”
“Tình trạng bệnh nhân trước mắt đã ổn định . Nhưng vì mã máu quá nhiều nên chưa thể tinh ngay được . Y tá đã quá quen với tình cảnh này , bình tĩnh nói : “ Một lát nữa bác sĩ đi ra . Mọi người chờ để biết rõ hơn nhé ! ”
Bác sĩ đi đến giải thích với bọn họ : “ Đã cầm được máu cho bệnh nhân . Vết thương cũng khâu lại rồi . Cô ấy đang được truyền máu , chắc khoảng hai , ba tiếng nữa sẽ tỉnh . Thông thường những bệnh nhân nhập viện do tự sát sau khi tỉnh lại , tình trạng đều không được ổn định . Vì thế mong mọi người cố gắng đừng khiến cô ấy bị kích động . ”
Hai cô y tá đây giường bệnh của Vương San ra ngoài . Gương mặt cô nàng trắng bệch , đôi môi tím tái , khiến mọi người thấy mà đau lòng.
Cố Vị Dịch ra ngoài mua đồ uống cho ba người , lúc quay Về , anh gặp Phó Phái đang vội vàng chạy tới . Phó Phái vô cùng sợ hãi , túm lấy anh hỏi Vương San thế nào rồi . Nghe anh nói không còn nguy hiểm nữa , cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm , ngồi phịch xuống băng ghế chờ bên hành lang .
“Vị Dịch , tôi phải làm thế nào bây giờ ? ” Phó Phái mờ mịt nhìn về phía bạn . Ánh mắt cậu ta nhìn anh đã không còn vẻ hận thù sâu như biển cả trước đó nữa .
Cố Vị Dịch đưa cho cậu ta một chai nước rồi ngồi lên băng ghế .
Phó Phái Ϧóþ chặt chai nước trong tay , cứ như thể đang tự nói tự nghe , “ Tôi biết mình ham chơi , không chín chắn . Nhưng trước giờ tôi chưa từng muốn làm tổn thương ai đó . Mạt Mạt hay Vương đều như vậy . Từ trước tới nay tôi chưa từng muốn làm các cô ấy tổn thương . ”
Cố Vị Dịch vỗ vai cậu ta , “ Đừng suy nghĩ quá nhiều . Đi xem cô ấy thế nào đã . ”
Phó Phái dường như không nghe thấy anh nói : “ Tôi không biết Vương San lại để tâm như vậy . Lúc trước ở bên nhau , tôi đã nói với cô ấy , tôi không phải người nghiêm túc trong chuyện tình cảm . Cô ấy còn cười bảo tôi rằng , so với tôi , cô ấy càng thích chơi đùa hơn . Sau đó cô ấy chuốc tôi rất nhiều rượu , rồi bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo . . . ”
“ Phó Phái . ” Cố Vị Dịch cắt ngang lời cậu ta , “ Bây giờ nói mấy chuyện này chẳng giải quyết được gì . Cậu đi thăm cô ấy trước đã. Sau đó nghĩ cách giải quyết vấn đề.”
Phó Phái hít một hơi thật sâu rồi đi về phía phòng bệnh .
Vừa đẩy cửa bước vào , người đầu tiên cậu ta nhìn thấy chính là Mạt Mạt . Cô lạnh lùng ngước lên rồi đứng dậy đi ra ngoài .
Vương San vẫn chưa tỉnh , Phó Phái quay người bước theo Mạt Mạt . Nghe thấy tiếng bước chân đều đều phía sau , cô chủ động dừng lại , nhưng không hề quay người : “ Quay vào đi . ”
Phó Phái dừng bước , “ Mạt Mạt , cậu nghe tôi nói đã . ”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Mạt Mạt cảm thấy rất bực bội . Vì sao câu mở đầu cho các cuộc giải thích đều là “ Hãy nghe tôi nói ” ? Nói cái gì mà nói ? Cô chỉ muốn làm một người qua đường thôi . Vì sao cứ nhắm cô , lôi cô diễn cùng thế ? Đang buồn phiền vì không bia làm sao thoát thân , cô chợt nhìn thấy Cố Vị Dịch xuất hiện ở đầu kia hành lang . Mạt Mạt vô cùng nhanh trí , lao tới ôm lấy eo anh . Có Vị Dịch bị hành động của cô làm sững sờ . Sau khi lấy lại phản ứng , anh trừng mắt nhìn cô , nhưng vẫn mặc cô muốn làm gì thì làm .
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm , vờ như khí thế hùng hồn nói với Phó Phái : “ Bây giờ tôi và Cổ Vị Dịch đang yêu nhau . Mong cậu có thể chúc phúc cho bọn tôi . ” Vừa dứt lời , chính Mạt Mạt cũng thấy rùng mình .
Toàn thân Cố Vị Dịch thoáng run rẩy , không dám nhìn thẳng vào cô . Mạt Mạt nghĩ : Thôi xong rồi ! Đúng là không thể xem quá nhiều phim truyền hình được . Mấy câu kinh người như thế mình cũng nói ra được .
Phó Phái khó tin nói : “ Cố Vị Dịch , sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy ? ”
Trong lòng Cổ Vị Dịch thầm nghĩ : Làm sao tôi biết được Tôi chỉ ra ngoài mua nước thôi .
Mạt Mạt ςướק lời : “ Không liên quan tới anh ấy . ” Cô nghĩ một hồi lại cảm thấy không đúng lắm , bèn bổ sung thêm : “ Cũng không liên quan tới cậu . ”
Phó Phái đang định nói gì đó , Cố Vị Dịch liền lên tiếng : “ Tư Đồ Mạt , vở kịch này cô tự diễn đi . Có những chuyện không phải cứ nói từ một phía là có thể giải quyết được . Cần thì vẫn phải nói rõ . Tôi mang nước vào cho bạn cô . ”