Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 09

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Dự án quảng cáo mà Mạt Mạt và anh Thiết đang tiến hành là về một loại thuốc nhỏ mắt. Nội dung chính của clip quảng cáo là Lâm Trực Tồn vào vai một hacker, ngày nào cũng chỉ biết cắm mặt vào chiếc máy tính. Máy tính tỏa ra rất nhiều tia bức xạ có hại nghiêm trọng cho đôi mắt. Sau đó, anh ta thâm nhập vào trang mạng của một trung tâm nghiên cứu khoa học kỹ thuật, lấy được phương pháp điều chế một loại thuốc nhỏ mắt ngăn ngừa bức xạ mà bọn họ vừa mới nghiên cứu ra. Từ đó, đôi mắt của anh ta đã được cứu chữa.
Lâm Trực Tồn hóa thân thành một hacker chuyên nghiệp, ngồi trước bàn máy tính, tay lướt như bay trên bàn phím. Màn hình máy tính đang hiện lên những dòng chữ Latin màu trắng không ngừng biến đổi trên nền màu đen. Cảnh quay này sau khi xử lý hậu kỳ chắc chắn sẽ mang lại cảm giác công nghệ cao cho người xem. Nhưng nếu đứng xem trực tiếp ở trường quay như thế này thì chỉ nhìn thấy Lâm Trực Tồn không ngừng gõ nhăng gõ cuội trên chiếc bàn phím, còn có một người khác quỳ bên cạnh anh ta, không ngừng ấn đi ấn lại nút khởi động lại trên máy tính. Hơn nữa, Mạt Mạt thấy Lâm Trực Tồn cũng chỉ gõ đi gõ lại mấy phím trên bàn phím. Cô nhàm chán đứng một bên lôi sổ tay ra ghi chép. Một lúc lâu sau, cô mới phát hiện ra, từ nãy tới giờ anh ta chỉ gõ đi gõ lại dòng chữ: Tôi chán quá, chán ૮ɦếƭ mất thôi... Mạt Mạt vô cùng tự hào bởi phát hiện đó của mình, đồng thời cũng cảm thấy Lâm đại minh tinh gần gũi với cuộc sống đời thường hơn rất nhiều. Thì ra ngôi sao nổi tiếng cũng có lúc cảm thấy nhàm chán vô vị như vậy.
Dự án quay quảng cáo này phải mất một tuần mới thực hiện xong. Mạt Mạt thậm chí còn không được nghỉ cuối tuần. Mỗi ngày về tới nhà là cô mệt đến nỗi chẳng buồn nói chuyện nữa. Có điều, mấy ngày nay cô rất ít khi nhìn thấy Cố Vị Dịch, thế nên có về nhà cũng chẳng ai trò chuyện với cô. Hình như anh phải về trường hoàn thiện luận văn tốt nghiệp. Chuyên ngành của anh là nghiên cứu về Ion và Electron gì gì đó. Có một lần, anh đã từng nhắc tới nội dung đề tài trong luận văn tốt nghiệp của mình với Mạt Mạt. Mạt Mạt nghe mãi mà vẫn không hiểu gì. Nhưng vì không muốn để anh phải “độc diễn” một mình, cô cũng cố gắng tham góp vào. Song, cô mới chỉ nói được một câu, “Ừm, nghe có vẻ ‘hot’ đấy”, từ đó về sau, Cố Vị Dịch không bao giờ nói với Mạt Mạt những chuyện có liên quan tới luận văn tốt nghiệp của mình nữa.
Hôm nay là ngày quay cuối cùng. Sau khi quay xong, công ty nói sẽ mở tiệc liên hoan chúc mừng, thế nên mới có tình cảnh như lúc này đây. Mọi người cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt, anh Thiết bị chuốc không ít rượu. Ban đầu có anh Thiết chắn rượu cho, nên Mạt Mạt chưa phải uống nhiều. Một lúc sau, anh Thiết đã say khướt, ốc không mang nổi mình ốc nữa rồi, vì thế tới lượt cô bị người ta chuốc rượu. Lúc cô bắt đầu mơ mơ màng màng, Lâm Trực Tồn bước tới nói chuyện với cô. Mạt Mạt phải cố gắng túm chặt những tia lý trí tỉnh táo cuối cùng của mình để đáp lại anh ta vài câu. Nhưng thực ra cô cũng chẳng biết mình đang nói cái gì nữa, dường như tất cả đều trả lời theo phản xạ. Sau cùng, anh ta lôi điện thoại từ trong túi cô ra, đi sang một bên gọi điện thoại. Một lát sau, cô lại thấy Cố Vị Dịch xuất hiện bên cạnh mình, túm lấy cô nói gì đó. Thần kinh cố gắng kéo căng suốt cả một buổi tối của Mạt Mạt cuối cùng cũng có thể buông lỏng, yên tâm để cho mình hoàn toàn mất tỉnh táo.
Lâm Trực Tồn rất thích quan sát người khác, cũng có thể một phần là do giới giải trí quá phức tạp. Người trong cái giới này, ai nấy đều phải đeo không biết bao nhiêu là lớp mặt nạ, khiến anh ta có cảm giác việc quan sát mọi người xung quanh là một thử thách dành cho chính mình. Mấy ngày hôm nay, đột nhiên anh ta lại có hứng thú quan sát, để ý cô gái này. Đó là một cô gái vô cùng đơn thuần. Cấp trên gọi cô là Tư Đồ. Có lẽ, Tư Đồ là một cô gái chỉ vừa mới bước chân vào xã hội chưa lâu, vô cùng ngây ngô, thuần khiết, làm việc gì cũng rất nghiêm túc. Những lúc công việc bận rộn, cô ấy đi giày cao gót nhưng vẫn khuân từng thùng, từng thùng nước vào để phân phát cho nhân viên công tác. Khi nhàn rỗi lại thấy cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh cấp trên của mình để chờ chỉ thị. Sống trong giới giải trí nhiều năm, anh ta đã gặp gỡ đủ loại mỹ nhân sắc nước gương trời. Cô cũng không phải là một cô gái xinh đẹp nổi bật gì cho cam. Anh ta chú ý tới cô là bởi vì cô rất hay cười. Mỗi khi cô nở nụ cười, đều có thể khiến cho không gian xung quanh trở nên rực rỡ. Khóe miệng cô có hai má lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn, đột nhiên khiến anh ta nhớ tới câu nói “Nụ cười nghiêng nước nghiêng thành”.
Nhìn thấy cô liên tục bị người ta chuốc rượu, đôi mắt không mở ra nổi nữa, nhưng tay vẫn không ngừng bấu chặt vào chân để bắt bản thân mình phải giữ tỉnh táo, anh ta bèn đi tới nói chuyện với cô. Cô cứ ngây ngô cười, nói, “Tôi biết là anh cảm thấy rất nhàm chán. Tôi nhìn thấy lúc gõ bàn phím, anh cứ không ngừng gõ câu: Tôi chán quá...”.
Lâm Trực Tồn bị cô chọc cười, hiếm khi mở lòng từ bi, hỏi cô, “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về”.
Cô lắc đầu, “Không được đâu. Anh mà đưa tôi về là tôi nổi tiếng luôn đấy”.
Anh ta vẫn cười. Cô nàng đã say như thế này rồi mà vẫn còn lý trí ra phết nhỉ! Anh ta cũng biết hôm nay mình có chút thất thường. Nhưng đằng nào thì cũng đã ôm chuyện bao đồng rồi, thôi thì đã giúp thì giúp cho trót. Anh ta lại hỏi, “Thế có ai có thể đến đón cô về nhà không?”.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp, “Gu Wei Yi , anh bảo anh ấy tới đón tôi. Anh ấy là người có thể tới đón tôi”.
Lâm Trực Tồn bảo cô đưa điện thoại cho anh ta, tìm cái tên “Cố Vị Dịch” trong danh bạ rồi gọi điện. Quả nhiên, đầu bên kia tỏ ra rất lo lắng, sốt ruột, sau khi hỏi rõ địa chỉ đã vội vàng cúp máy. Chưa tới nửa tiếng đồng hồ sau, người này đã xuất hiện rồi.
Đó là một chàng trai vô cùng anh tuấn, đôi mắt mang theo vẻ chín chắn thâm trầm mà những người cùng tuổi ít có được. Chàng trai rất lịch sự nói lời cám ơn với anh ta, thái độ còn mang theo đôi chút phòng bị, đôi tay không ngừng vây lấy Tư Đồ, nhỏ giọng nói với cô, “Tôi phải bế cô lên rồi. Chắc là phải bế ngang cô về thôi”. Nhìn bóng lưng hai người dần dần rời xa, Lâm Trực Tồn bất giác cảm thán, tuổi trẻ đúng là đẹp đẽ. Có thể họ chưa va vấp nhiều thăng trầm như anh ta, nhưng bọn họ lại sở hữu hạnh phúc thực sự, có thể quang minh chính đại nắm tay nhau đi trên đường, thoải mái ăn suất ăn tình nhân trong nhà hàng. Cũng không biết rằng anh ta may mắn hơn hai người họ, hay họ may mắn hơn anh ta nữa. Chỉ biết nói rằng, mọi sự so sánh đều là khập khiễng, vì thế, không nên đố kỵ so bì với ai.
Cố Vị Dịch bế Mạt Mạt ra khỏi nhà hàng rồi đặt cô ngồi xuống một bậc thềm ở bên đường. Cô dựa vào người anh, cả người mềm nhũn không chút sức lực, miệng cứ liên tục lải nhải mấy lời không đâu. Cố Vị Dịch ghé sát tai vào nghe, một lúc mà vẫn không hiểu cô đang nói cái gì. Anh chỉ đành bất đắc dĩ xoa đầu cô, “Uống say tới như vậy sao?”.
Anh vừa dìu cô, vừa đưa tay ra bắt taxi. Có mấy chiếc xe đã dừng lại rồi, nhưng sau khi nhìn thấy một con “ma men” là vội vã rời đi luôn. Cố Vị Dịch chỉ còn biết nhìn trời than thở, sau đó vỗ vào vai cô, “Tư Đồ Mạt, tôi phải cõng cô về rồi. Cô bám chắc vào, nghe rõ chưa?”. Mạt Mạt chun mũi, gạt tay anh ra, sau đó liền dựa hẳn vào người anh. Anh ai oán trừng mắt nhìn cô, cuối cùng cũng đành chấp nhận số phận, ngoan ngoãn ngồi xuống. Khó khăn lắm anh mới có thể để cô yên vị trên lưng mình.
Cố Vị Dịch cõng cô từng bước đi về nhà. Hơi thở ấm nóng còn mang theo chút men rượu của cô cứ không ngừng phả lên cổ, lên vành tai anh, khiến cho anh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng không hề khó chịu. Tay cô còn vòng qua ôm lấy cổ anh, thỉnh thoảng lại đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó siết chặt lấy cổ anh. Đôi chân vắt ngang hai bên hông cứ không ngừng đung đưa theo từng bước chân của anh trên đường.
Đột nhiên, cô cứ nhúc nhích, giãy giụa không ngừng, vừa giãy giụa vừa kêu ca, “Cởi ra, cởi ra, cởi ra đi...”.
Cố Vị Dịch sợ cô ngã, đành phải đặt cô xuống, dỗ dành, “Không được cởi. Chúng ta đang ở ngoài đường đấy”.
“Tôi muốn cởi ra.” Cô tỏ ra vô cùng đáng thương nói, sau đó lại nhăn mũi hít hít vài hơi.
Cố Vị Dịch cười bất đắc dĩ, “Thế đợi về nhà rồi chúng ta cởi, được không?”.
Mạt Mạt không chịu, giậm chân, “Không chịu! Bây giờ cởi! Tôi thấy khó chịu”.
Câu nói này thật dễ dàng khiến người ta liên tưởng xa xôi. Cố Vị Dịch chợt đỏ mặt, “Không được”.
“Chân tôi vừa đau vừa tê...” Mạt Mạt túm tay áo anh, “Tôi muốn cởi giày”.
Cố Vị Dịch nghệt mặt ra một lúc. Đột nhiên anh lại thấy hổ thẹn bởi tư tưởng không trong sáng của mình, “Thế cởi giày xong cô phải ngoan ngoãn để tôi cõng cô về nhà đấy nhé? Không cho phép cựa quậy lung tung!”.
Mạt Mạt gật đầu: “Được”.
Cố Vị Dịch lại ngồi xổm xuống, cẩn thận tỉ mỉ cởi đôi giày cao gót của cô ra, sau đó ngẩng đầu lên nói, “Đưa chân phải lên... Không phải, cô đang giơ chân trái. Chân kia cơ mà... Đúng rồi”.
Chân của cô cọ vào giày đã sưng đỏ cả lên, chẳng trách cứ luôn miệng kêu đau như vậy. Anh thấy đôi chân của cô đúng là tai bay vạ gió, hết tai nạn này đến tai nạn kia. Cố Vị Dịch suy nghĩ một lát rồi kéo ống quần của cô lên xem, vết sẹo kia đã mờ đi, gần như không còn nhìn rõ nữa rồi. Đúng là cô bé may mắn.
Mạt Mạt khẽ vỗ lên đầu anh, “Tôi buồn nôn”.
Cố Vị Dịch vội vàng lôi cô tới thùng rác ven đường, một tay vỗ vào lưng cô, tay kia giúp cô túm gọn tóc cho khỏi lòa xòa trước trán.
“Thấy đỡ hơn chưa?” Cố Vị Dịch vỗ nhẹ vào lưng cô. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mạt Mạt mơ màng, “Đỡ rồi”.
Anh buông tóc cô ra, hỏi, “Có còn thấy buồn nôn nữa không?”.
Mạt Mạt lắc đầu, “Không”.
Cố Vị Dịch lại ngồi xổm xuống, “Thế thì trèo lên lưng tôi đi. Cúng ta về nhà thôi”.
“Được.” Mạt Mạt dễ dàng nhảy lên lưng anh, còn tiện thể quệt vào áo anh để lau miệng.
Cố Vị Dịch nhíu chặt mày, cõng cô lên, “Tư Đồ Mạt, cô bẩn thế!”.
Mạt Mạt cười vui vẻ, sau đó lại lau miệng vào áo anh thêm vài lần nữa.
Cố Vị Dịch ngoái đầu lại nhìn cô. Cô đang tựa đầu vào vai anh, đôi mắt mơ màng không hề có tiêu cự, khuôn mặt khẽ ửng hồng, nhưng vẫn cười ngô nghê với anh. Đột nhiên, anh cảm thấy toàn thân nóng rực, vội vàng quay đầu lại, tập trung nhìn đường.
Dáng vẻ say rượu của Tư Đồ Mạt đúng là hoàn toàn khác ngày thường. Cô không còn vẻ ngoan cố, quật cường nữa, mà trở nên biết nghe lời hơn, còn biết làm nũng nữa, bộc lộ những đặc tính của con gái khiến cho người ta muốn yêu chiều, thương xót.
Anh cõng cô trên lưng, đi được hơn hai mươi phút thì phát hiện dường như cô đã ngủ thi*p đi tự lúc nào. Khuôn mặt cô ghé sát vào cổ anh, đôi tay quấn chặt quanh cổ anh cũng từ từ buông lỏng. Vì mất trọng lực nên thân thể cô cứ dần dần tuột khỏi lưng anh. Cố Vị Dịch đành phải đánh thức người đằng sau lưng dậy, “Tư Đồ Mạt, đừng ngủ”.
“Được.” Cô mơ màng đáp một tiếng, khẽ dụi dụi khuôn mặt vào cổ anh.
Cố Vị Dịch gọi thêm hai, ba câu, không thấy cô phản ứng lại, mà cứ ngày một tuột xuống khỏi lưng anh. Anh chỉ đành giữ chặt lấy cô, đôi tay như muốn tê cứng lại rồi. Đi thêm khoảng mười phút thì Cố Vị Dịch không thể chịu đựng thêm được nữa. Sức mạnh tình yêu dù có vĩ đại đến đâu đi chăng nữa, suy cho cùng con người ta cũng chỉ làm bằng da bằng thịt. Anh đành phải đặt cô xuống, ôm trong lòng, khẽ vỗ vào mặt cô, “Tư Đồ Mạt, tỉnh lại đi”.
Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, mấp máy môi, “Tôi buồn ngủ lắm”.
“Đừng có ngủ. Chúng ta đi về nhà đã.” Cố Vị Dịch cầm cả hai chiếc giày cao gót bằng một tay, bàn tay còn trống kia nắm chặt lấy tay cô, “Đi bộ một lúc là sẽ hết buồn ngủ”.
Mới đi được hai bước, Mạt Mạt đã không muốn đi nữa rồi. Cố Vị Dịch kéo cô đi, cô liền ngồi thụp xuống để phản đối.
Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào, chỉ đành dỗ dành cô, “Tư Đồ Mạt, đứng lên nào. Sắp tới nhà rồi”.
“Tôi không thích. Đau chân lắm.” Cô ngồi xổm xuống, xoa tay vào vết sưng đỏ trên chân, sau đó lại cười vui vẻ, “Này, mọng nước chưa này”.
Cố Vị Dịch thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không thể tức giận với cô được, chỉ có thể cười khổ mà thôi. Anh đành chấp nhận số phận, lại ngồi xổm xuống, “Lên đi”.
Mạt Mạt reo lên một tiếng, rồi bổ nhào lên lưng anh, “Tôi muốn ngủ”.
“Cô mà ngủ tôi sẽ không cõng cô nữa.” Cô Vị Dịch đe dọa cô.
“Thế thì tôi không ngủ nữa.” Cho dù đã say mèm nhưng Mạt Mạt vẫn rất biết thân biết phận.
Năm phút sau, Cố Vị Dịch cảm thấy người ở sau lưng kia lại sắp tuột xuống rồi. Anh đành bất lực, trợn trừng mắt, “Tư Đồ Mạt, cô đã bảo là không ngủ cơ mà?”.
Không có ai đáp lại, anh đành cố gắng giữ chặt cô, than thở, “Tư Đồ Mạt, nhất định là kiếp trước tôi mắc nợ cô rồi”.
Mãi đến rất lâu, rất lâu về sau, Cố Vị Dịch ngồi xem phim thần tượng cùng với Tư Đồ Mạt. Có một bộ phim tên là Thơ Ngây, trong đó có cảnh nữ chính uống say, nam chính cũng phải vất vả khổ sở, vừa dìu, vừa cõng, vừa bế cô ấy về tới tận nhà. Xem tới đoạn này, Cố Vị Dịch thấy đồng cảm sâu sắc. Tư Đồ Mạt thì lại cảm động tới mức muốn hét lên. Cô kéo áo anh nói, “Cố Vị Dịch, anh chưa từng dịu dàng với em như thế bao giờ”. Cố Vị Dịch nhìn cảnh tượng quen thuộc ấy, ghì chặt lấy cằm người phụ nữ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em mà còn dám uống say thì anh sẽ ném em ra ngoài”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc