Mạt Mạt đã không thể nhớ nổi cô làm thế nào để quay về ký túc xá.
Trong phòng ký túc lúc này chỉ còn lại một mình Vương San. Cô ấy mang một chiếc ghế ra ngồi ngoài ban công. Khi thấy Mạt Mạt bước vào phòng, cô nàng chỉ quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy phẫn nộ. Nỗi căm hận ẩn chứa dưới đôi mắt như dao găm ấy khiến Mạt Mạt run cầm cập, sởn hết cả tóc gáy.
Không gian u tối, u tối tới mức khiến cho người ta không thở nổi.
Có hơi thở như có như không cứ kề sát bên tai cô. Gió rít từng hồi, tiếng lá cây xào xạc, còn có cả... tiếng phụ nữ khóc than từ xa vọng lại. Cô ta đang khóc. Vì sao lại khóc chứ? Mạn Mạn từ từ bước tới, khẽ vỗ vào vai cô ta. Người con gái quay đầu lại, đôi mắt trắng dã trừng cô. Khuôn mặt chỉ có đôi mắt cứ trừng lên, nhìn thẳng vào cô.
Mạt Mạt giật bắn người, tỉnh lại từ trong giấc mơ. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
May mà chỉ là mơ. Cô khẽ thở phào một hơi, lại trở mình, muốn nằm ngủ trong một tư thế khác.
Chợt phát hiện một người đang đứng ngay bên giường cô.
Điều đáng sợ hơn là, có một đôi tay to lớn đang ghì chặt cổ của cô, càng lúc càng Ϧóþ chặt, cho tới khi cô không thể thở nổi nữa.
Mái tóc dài xõa xuống ấy, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy phẫn nộ và hận thù ấy, tất cả đều khiến cô sợ hãi tới nổi da gà.
Dường như muốn Ϧóþ cổ cho tới khi nào cô tỉnh dậy mới thôi, bóng dáng đó cứ không ngừng trừng mắt hận thù về phía cô, sau đó từ từ bò từng bậc cầu thang leo lên giường tầng trên. Mạt Mạt run rẩy trùm chăn kín đầu, hoàn toàn không để lộ ra chút nào nữa.
Gặp phải cơn ác mộng đáng sợ như vậy, sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, đôi mắt Mạt Mạt cũng ửng đỏ. Cô lờ đờ bước vào nhà vệ sinh khiến cho Mộng Lộ giật mình khi*p sợ. Cô nàng vội nhổ ngụm nước súc miệng ra rồi hô lên, “Mạt Mạt, cậu làm sao thế?”.
“Ngủ không ngon.” Mạt Mạt thều thào đáp lời cô ấy.
Mộng Lộ xông tới, kéo cô ra đứng trước gương, “Không phải, cậu nhìn lại cổ của cậu mà xem”.
Mạt Mạt nhìn vào gương. Trên cổ cô có một vết đỏ kéo dài, gần như đang sưng đỏ lên. Những gì xảy ra vào tối hôm qua giống như thước phim ồ ạt tràn vào tâm trí Mạt Mạt, khiến đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Mạt Mạt, đó không phải là dấu hôn đấy chứ?” Mộng Lộ hỏi cô bằng giọng điệu kỳ quái.
Mạt Mạt đang muốn nói gì đó, lại chợt nhìn thấy cánh tay mình trong gương. Cô vội vàng xắn ống tay áo lên, trên đó chi chít toàn những chấm đỏ. Sau đó, cô lại quỳ gối xuống để kéo ống quần lên xem. Trên chân cô cũng đầy chấm đỏ như thế. Cô chỉ biết cười khổ, “Mình bị dị ứng cồn”.
“Thật sao? Nhưng mình thấy vết đỏ trên cổ cậu với mấy vết trên chân tay không giống nhau chút nào.”
“Trên cổ có nhiều mạch máu, đương nhiên là càng sưng đỏ nhiều hơn.” Mạt Mạt điềm nhiên giải thích.
“Liệu có cần phải đi khám không?”
Mạt Mạt lắc đầu, “Mấy ngày nữa là hết thôi. Chỉ cần không đi đâu là được”.
Mộng Lộ như sực nhớ ra điều gì đó, “Sao mình lại nhớ là mấy hôm trước cậu nói phải đi giúp ai đó dọn dẹp nhà cửa nhỉ?”.
Mộng Lộ vừa mới nhắc tới, Mạt Mạt cũng lập tức nhớ ra. Hôm nay cô phải đi “lao động công ích” cơ mà! Thật không muốn đi chút nào! Nhưng cô cũng không thể nói với Cố Vị Dịch rằng tôi bị người đàn ông trong lòng anh cưỡng hôn được. Tâm trạng không tốt đúng là không muốn động tay động chân làm gì nữa cả.
“Người trong lòng” ấy... Trái tim của ai mà không làm từ máu từ thịt cơ chứ? Trái tim của ai mà chẳng dễ dàng bị tổn thương. Nếu như có thể, Mạt Mạt thật sự rất muốn dán một dòng cảnh báo lên mỗi trái tim rằng: Đồ dễ vỡ, xin hãy nhẹ tay.
Thế cho nên, đối với trái tim của mỗi một con người, cầu xin những “người trong lòng” của người đó có thể nhẹ tay với trái tim của họ một chút, được không?
Phó Phái, cậu có nhìn thấy không? Dễ vỡ, xin hãy nhẹ tay.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt, cậu đang xuất hồn đi đâu đấy?” Mộng Lộ huých vào cô.
Mạt Mạt buông tay xuống, không sờ vào cổ nữa, cười nói, “Đâu có, chỉ đang suy nghĩ xem lát nữa đi ra ngoài làm thế nào để người ta không tưởng mình là diện phóng đãng quá độ thôi”.
Mộng Lộ vuốt cằm suy xét, “Cái này khó đấy”.
Cuối cùng, Mạt Mạt và Mộng Lộ mỗi người đứng một bên tủ quần áo lục lọi một hồi lâu mới tìm được một bộ đồ công sở kín đáo màu nâu, chất liệu vải rất ôm, không khác gì đang mặc một bộ đồ công sở đại hàn cả. Nhất là chiếc cổ lọ kia, đúng là kín cổng cao tường, trông chẳng khác nào một cái thân cây sần sùi trải qua bao năm tháng.
Mạt Mạt vô cùng coi thường Mộng Lộ, “Bộ này trông quá là anh dũng kiên cường ấy. Gu thẩm mỹ của cậu đúng là độc đáo”.
“Bạn trai mình tặng đấy.” Mộng Lộ bất đắc dĩ nói, “Khi mình nhận được nó cũng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, mà vẫn phải vờ như vô cùng sung sướng hạnh phúc. Cậu tưởng dễ dàng lắm sao?”.
“Ừm, không dễ dàng, không dễ dàng.” Mạt Mạt khẽ vỗ vào vai cô nàng, “Cực phẩm này không biết là mua được ở đâu nữa”.
“Mình thấy cậu nên mặc thêm một cái gì đó khoác ra ngoài ấy.” Mộng Lộ ngắm nghĩa một thôi một hồi mới nói.
Mạt Mạt nhìn ánh nắng chiếu rọi bên ngoài, “Nắng chang chang thế này mặc áo cổ lọ đã đủ thần kinh lắm rồi. Lại còn mặc thêm áo khoác nữa để mình nóng đến nổi mụn nhọt luôn à?”.
“Cổ của cậu mọc thêm mụn nhọt hay không cũng có gì khác biệt đâu. Nhưng thôi tùy cậu. Xấu quá đi mất!” Mộng Lộ buông lại một câu tổng kết rồi rời đi.
Mạt Mạt ngắm vuốt lại bản thân kỹ càng vài giây trước gương, cuối cùng không còn cách nào khác, vẫn phải khoác thêm một chiếc áo ra ngoài.
Cố Vị Dịch đêm hôm trước ngủ không ngon giấc. Thực ra anh là người khó ngủ, chỉ một chút âm thanh, cho dù là rất khẽ cũng không ngủ được. Vì thế nên 2h00 sáng, khi Phó Phái quay về ký túc, anh đã bị đánh thức, sau đó không ngủ tiếp được nữa, cứ nằm nhìn Phó Phái đứng suốt cả đêm ngoài ban công để hút thuốc. Một lúc sau, dường như anh có mơ màng thi*p đi, khi tỉnh lại thì đã không nhìn thấy Phó Phái đâu nữa rồi. Anh buột miệng hỏi A Khắc, “Phó Phái đâu?”.
A Khắc phải mất một lúc mới có phản xạ, “Sáng sớm nay mình đi ra ban công suýt chút nữa thì bị dọa ૮ɦếƭ. Khói thuốc nồng nặc! Mình còn tưởng là mình đã thăng thiên rồi chứ”.
“Dừng! Nói vào chủ đề chính đi.” Cố Vị Dịch vội cắt ngang cậu ta. Tên tiểu tử A Khắc này đứng trước mặt con gái thì cạy không được một lời, nhưng bình thường thì cứ nói liến thoắng không ngừng được, “mưa xuân” tưới khắp mọi nơi.
A Khắc đứng lên, đi ra ngoài ban công nhặt một đầu mẩu thuốc lá, đưa lên, “Cậu xem đi, đống thuốc này đều là cậu ta hút đấy. Cũng chẳng sợ rách phổi ra”.
Cố Vị Dịch nhìn đầu mẩu thuốc lá, khắp nơi đều là tàn thuốc, “Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy cậu nói cho tôi biết cậu ta đi đâu rồi”.
“Làm sao mà tôi biết được. Tôi nói chuyện cậu ta còn chẳng thèm đáp lời, sau đó liền đi ra ngoài.” A Khắc lại vứt đầu thuốc lá ra ban công, “Bày đầy tàn thuốc ra ban công, lại đến tay tôi đi dọn cho mà xem”.
“A Khắc, hôm nay cậu có rảnh không?” Cố Vị Dịch hỏi, “Nếu rảnh thì giúp tôi cùng quét dọn nhà mới”.
A Khắc từ ban công quay vào, “Được thôi. Có điều, sau khi tốt nghiệp, nếu như tôi mãi không tìm được chỗ ở thì cậu phải thu nạp tôi đấy”.
“Tôi sẽ nhường phòng khách cho cậu. Dọn dẹp một chút rồi đi thôi, chưa biết chừng Tư Đồ Mạt kia đã tới đó rồi.”
“Cậu thực sự sẽ sống chung với cô ấy sao?” A Khắc vừa tắt máy tính vừa hỏi, “Phó Phái nói thế nào?”.
Cố Vị Dịch tóm lược một câu, “Đại khái là những câu kiểu như cách xa Mạt Mạt của cậu ta một chút”.
“Thực ra tôi thấy hai người các cậu sống chung với nhau cứ thế nào ấy.” A Khắc buột miệng nói, “Tôi thấy Mạt Mạt là một cô gái không tồi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở lâu thế nào chẳng nảy sinh tình cảm. Đến lúc đó, một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, cậu biết phải làm sao?”.
Cố Vị Dịch lấy chìa khóa và ví tiền từ trong ngăn kéo, đút vào túi quần, động tác có hơi vội vã nên tiền bên trong ví rơi lả tả xuống đất. Anh đành phải khom người xuống để nhặt lên.
“Này, không phải là cậu đã thích Mạt Mạt rồi chứ?” A Khắc do dự hỏi.
Cố Vị Dịch cáu kỉnh, vo tiền lại thành một đống, đứng thẳng người dậy rồi nhét đại vào túi quần, “Đi thôi, tranh thủ đi sớm về sớm”.
A Khắc lục lọi túi áo túi quần một hồi, chắc chắn là trong người đã có tiền mới cùng Cố Vị Dịch rời khỏi ký túc xá.
Khi hai người đến nơi, Tư Đồ Mạt đang lau cửa kính. Cô đứng trên ghế, quay lưng về phía cửa, nghe thấy có động tĩnh liền quay đầu lại, cười nói, “Đến rồi đấy à? Ôi, A Khắc, lâu lắm không gặp”.
“Đứng vững vào, cẩn thận không ngã bây giờ.” Cố Vị Dịch nhắc nhở.
Mạt Mạt không để tâm, vẫn cười nói, “Không sao đâu, thân thủ của tôi nhanh nhẹn lắm”.
Mới sáng sớm ngày ra, vị thiếu gia này đã khó tính rồi! Mạt Mạt nhẹ nhàng đứng xuống đất, cười nói với A Khắc, “Anh cũng tới giúp một tay sao?”.
“Ừm.” A Khắc ngây ngô cười, “Tôi tới giúp một tay”.
Mạt Mạt đưa chiếc khăn lau trong tay cho Cố Vị Dịch. Anh nhận lấy rồi đứng lên ghế, “Còn chỗ nào chưa lau không?”.
“Hai tấm kính phía trước mặt tôi đã lau rồi, còn lại đều chưa lau.” Mạt Mạt nói xong liền quay sang nói với A Khắc, “Anh giúp tôi lau đồ đạc trong nhà, được không? Tôi sẽ lau sàn nhà”.
“Được.” A Khắc gật đầu.
“Thế anh đi theo tôi, tôi lấy giẻ lau cho anh.”
Cố Vị Dịch nhìn theo bóng dáng cô đưa A Khắc đi vào trong nhà vệ sinh thông qua tấm kính, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cảm giác cáu gắt suốt từ sáng tới giờ cũng nguôi ngoai đi phần nào.
A Khắc xách một xô nước đi ra, trong xô còn có sẵn một chiếc giẻ lau. Sau đó, Mạt Mạt kéo cả một chậu nước ra.
Cố Vị Dịch lau kính, Mạt Mạt lau sàn nhà, A Khắc lau đồ đạc, ai làm việc nấy. Bầu không khí lao động vô cùng vui vẻ.
Vài phút sau, Mạt Mạt nóng quá, không thể chịu đựng được nữa, nhất là chỗ cổ, mấy vết mẩn đỏ trên cổ cô chạm vào cổ áo thực sự rất ngứa. Cô do dự một hồi, vẫn quyết định cởi bớt chiếc áo khoác ngoài ra. Xấu thì mặc kệ xấu, dù sao sau này cùng sống chung một nhà, còn đầy dáng vẻ xấu hơn nữa cô cũng phải để cho anh ta xem.
Cố Vị Dịch quay đầu lại thấy Mạt Mạt đang ϲởí áօ khoác ngoài. Bộ đồ cô mặc bên trong thực sự quá xấu. Khóe môi anh giật giật, đúng là không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của phụ nữ. Đang muốn quay lại tập trung lau kính, đôi mắt anh đảo qua, thấy Mạt Mạt đang cúi xuống lau sàn nhà. Bởi vì cô cúi người quá thấp nên cổ áo của cô hơi hé ra. Nó chỉ hé ra một chút, một chút thôi, nhưng cũng đủ để anh nhìn thấy mấy vết hồng hồng như ẩn như hiện kia. Lại nghĩ tới chuyện đêm qua Phó Phái hút thuốc ngoài ban công suốt một đêm, chút tâm trạng vui vẻ mà khó khăn lắm anh mới tích lũy được khi nãy đã tan thành mây khói.
“Tư Đồ Mạt!” Cố Vị Dịch ném chiếc giẻ lau xuống gần phía chân cô, “Giặt giẻ lau”.
Mạt Mạt nhặt giẻ lau lên, nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Người này bị tâm thần phân liệt sao? Giặt xong giẻ lau, cô đưa lại cho anh. Anh ngơ ngẩn một lúc lâu mới đưa tay ra nhận lấy, tinh thần hoảng hốt, cũng chẳng biết là vì sao nữa.
Cố Vị Dịch cảm thấy mặt mình có hơi nóng, càng ra sức lau mạnh vào tấm kính hơn. Vừa rồi cô đứng ngược chiều với ánh nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, chăm chú nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, đầu óc anh hoàn toàn đình trệ... Đúng là càng ngày càng kém cỏi, mất mặt quá đi thôi.
“A Khắc, anh bê chậu nước này vào trong kia giúp tôi được không?” Mạt Mạt thử nhấc chậu nước lên mới thấy nó cũng nặng ra trò.
“Ờm, được.” A Khắc đáp một tiếng, nhẹ nhàng bê chậu nước vào nhà vệ sinh.
Mạt Mạt tay cầm giẻ lau đứng tựa vào kệ tivi ngắm nhìn Cố Vị Dịch lau kính. Khuôn mặt anh lúc nhìn nghiêng thật sự rất đẹp, cứ như một bức họa được chăm chút tỉa tót đến từng nét vẽ vậy. Lông mày, mắt, mũi, miệng, có thể nói là đẹp đến từng chi tiết, vô cùng anh tuấn. Cánh tay đang ra sức lau tấm kính kia càng để lộ ra cơ bắp rắn chắc, còn vương vấn vài giọt nước trên đó, dưới ánh mặt trời, chúng như đang tỏa sáng lung linh. Mạt Mạt đứng ngắm mà say mê, ngơ ngẩn.
“Mạt Mạt, thay nước xong rồi.” A Khắc đã mang một chậu nước sạch khác ra.
“Ờm, cảm ơn.” Mạt Mạt cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình.
“Tư Đồ Mạt, cô đi lau sàn nhà trong các phòng trước đi.” Cố Vị Dịch đột nhiên nói.
“Tại sao?” Mạt Mạt chẳng hiểu gì cả, “Tôi sắp lau xong sàn phòng khách rồi”.
“Chúng ta còn đi đi lại lại ngoài phòng khách nhiều, lau xong lại bẩn thôi.” Cố Vị Dịch nói.
Mạt Mạt nghĩ cũng thấy đúng, không kìm được nói một câu, “Sao không nói sớm? Làm tôi lau từ nãy đến giờ”.
“Để tôi bê chậu nước vào phòng cho cô lau.” A Khắc bê luôn chậu nước đi.
Mạt Mạt nhìn theo bóng lưng cậu ta bằng con mắt tán thưởng. Đúng là một anh chàng chăm chỉ.
Cố Vị Dịch vắt kiệt nước trên giẻ lau. Những tâm trạng phức tạp vừa rồi khiến cho anh không muốn nhìn thấy cô chút nào, không muốn ở cùng trong một không gian với cô. Hơn nữa, cô cứ mang cái dáng vẻ không hay biết gì thế kia, lại còn dùng ánh mắt sùng bái để nhìn A Khắc nữa, khiến anh càng muốn phát điên lên.
Buổi trưa, Cố Vị Dịch ra ngoài mua cơm hộp, khi quay về thì thấy Mạt Mạt cùng A Khắc đang nghiêm túc nghiên cứu xem làm thế nào mà anh có thể lau kính sạch bóng loáng, trong veo tới mức có thể khiến cho ruồi nhặng húc đầu vào mà ૮ɦếƭ thế này? Mạt Mạt không chú ý tới khuôn mặt càng lúc càng lạnh của anh, còn ngô nghê hỏi ăn gì đấy, bị anh lạnh lùng buông cho một câu, “Không có mắt nhìn à?”. A Khắc lại càng đáng thương hơn, sau khi mở hộp cơm ra thì thấy trong đó toàn là món mà cậu ta không thích ăn, thế nhưng cũng chẳng dám nói câu gì, chỉ đành cúi đầu ăn cho xong.
“Này, A Khắc, lúc nào anh ta cũng hằm hằm cổ quái như thế à?” Mạt Mạt thấp giọng hỏi A Khắc.
A Khắc ngẩng đầu lên, đảo mắt qua Cố Vị Dịch, sau đó giơ cao hộp cơm của mình lên che mặt, thì thầm trả lời, “Không phải đâu. Hôm nay không biết vì sao lại thế nữa”.
Mạt Mạt cũng học theo cậu ta, giơ cao hộp cơm lên che mặt, “Thế phải làm thế nào bây giờ? Tôi sắp bị khuôn mặt lạnh của anh ta làm cho đóng băng luôn rồi”.
“Ăn nhanh lên.” Cố Vị Dịch trầm giọng nói. Ăn cơm thôi cũng phải dính sát vào nhau như thế làm gì?
Mạt Mạt và A Khắc đưa mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Một buổi chiều bận rộn cuối cùng cũng trôi qua. Ngoại trừ tâm áp thấp nhiệt đới Cố Vị Dịch ra, Mạt Mạt và A Khắc đều vô cùng vui vẻ. Cô phát hiện A Khắc là người rất hay ngại, trêu chọc cậu ta rất vui. Còn A Khắc lại thấy Mạt Mạt là một cô gái hào sảng, phóng khoáng, không nhõng nhẽo như các cô gái khác. Hai người nói chuyện rất hợp, chỉ thiếu nước cắt máu ăn thề, xưng huynh gọi đệ nữa thôi.
Hơn 9h00 tối, căn nhà mới được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm. Cố Vị Dịch cùng A Khắc đưa Mạt Mạt về tới tận dưới ký túc xá. Từ đằng xa, Mạt Mạt đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng người mà cô không muốn gặp nhất. Cô nhanh chóng nấp ra đằng sau lưng của Cố Vị Dịch, túm lấy góc áo anh, nói, “Mau gọi điện cho Phó Phái, bảo cậu ta đi đi”.
Cố Vị Dịch kéo cô từ đằng sau lưng ra, “Tại sao phải thế?”.
Mạt Mạt sợ bị nhìn thấy, xoay người định bỏ chạy, lại bị Cố Vị Dịch túm lại, “Cô định đi đâu?”.
“Đi gọi điện bảo cậu ta đi.” Mạt Mạt vẫn không chịu từ bỏ.
Cố Vị Dịch rút điện thoại từ trong túi quần ra, A Khắc vội ngăn anh lại, “Để tôi gọi cho”.
Cố Vị Dịch lại đút điện thoại vào túi quần. A Khắc bắt đầu bấm điện thoại. Mạt Mạt vội vàng nấp ra phía sau một thân cây. Cố Vị Dịch cũng chỉ còn cách nấp đi cùng cô. Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Vì sao hai người lại cứ phải thậm thà thậm thụt như đang yêu đương vụng trộm thế này?
“Anh cười cái gì?” Mạt Mạt liếc thấy nụ cười trên khóe môi anh, hơi cảm thấy bất mãn.
Cố Vị Dịch nhún vai, “Cô với Phó Phái xảy ra chuyện gì thế?”.
Mạt Mạt cũng không biết phải bắt đầu kể từ đâu, chỉ biết nói, “Nói ra thì dài dòng lê thê lắm. Từ nay về sau, trước mặt tôi, anh hạn chế nhắc tới con người này là được rồi. À, đúng rồi, bao giờ thì anh dọn vào nhà mới?”.
Cố Vị Dịch cũng không cố gặng hỏi, chỉ nói, “Vẫn chưa nghĩ tới”. Thực ra hai ngày nữa là anh đã bắt đầu chuyển vào sống ở đó rồi. Dù sao thì mấy ngày hôm nay anh cũng bị tên Phó Phái kia gây sự, bức cho tới phát điên lên. Mấy hôm trước, cậu ta còn cố tình gạt điện thoại của anh rơi từ trên bàn xuống đất.
Mạt Mạt chợt trở nên trầm lặng. Thực ra, cô rất muốn nhanh chóng chuyển vào nhà Cố Vị Dịch, một là vì không muốn để Phó Phái tìm thấy, hai là, nếu như Vương San cứ đứng bên giường cô hằng đêm như thế này, chắc chỉ ba ngày sau là cô sẽ phải vào trại tâm thần mất. Hơn nữa, cô cũng sắp bước vào thời gian thử việc rồi. Ở đó đi làm rất tiện. Nhưng mà chủ nhà người ta còn chưa vào ở, cô đã dọn vào thì đúng là đảo khách thành chủ, không hay cho lắm.
“Có điều chắc cũng chỉ chuyển vào ở trong một hai ngày tới thôi.” Dường như Cố Vị Dịch đã nhìn thấu được tiếng lòng của cô, “Cô chuyển vào ở lúc nào cũng được. Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi tôi một tiếng. Trừ phi là cô tự nói ra, còn tôi nhất định sẽ không nói địa chỉ nhà cho Phó Phái đâu”.
“Được.” Mạt Mạt nở nụ cười, vô cùng an tâm. Cô có cảm giác dường như sắp bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới. Không chỉ thế, nó còn là một cuộc sống không có Phó Phái hoàn toàn mới.
“Khó khăn lắm tôi mới lừa được Phó Phái đi chỗ khác, cô mau đi lên đi.” A Khắc chạy tới nói.
“Cám ơn hai người.” Mạt Mạt vội vàng chạy về phía ký túc xá. Trước khi lên cầu thang, cô còn quay lại vẫy tay chào tạm biệt với Cố Vị Dịch và A Khắc. Cô thật sự rất biết ơn hai người này, không cố gặng hỏi lý do, chỉ đơn thuần giúp đỡ cô mọi chuyện. Đúng là những con người lương thiện đơn thuần.
Chưa tới ba ngày sau, Mạt Mạt đã thu dọn hết tất cả đồ đạc, chuyển vào trong căn nhà mới. Không biết có ai đó từng nói, một khi phụ nữ đã tuyệt tình thì có sức ba bò chín trâu cũng không đấu lại được. Lần này, Mạt Mạt đã hạ quyết tâm một đao cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Phó Phái, không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.
Trước tiên, để ổn định tinh thần cho Phó Phái, cô đã nhắn một tin cho cậu ta, nói cô cần thời gian để có thể tĩnh tâm suy nghĩ về mối quan hệ của hai người họ. Tiếp theo đó là thể hiện cho Vương San thấy được, cô tuyệt đối, tuyệt đối không muốn xen vào giữa mối quan hệ giữa cô nàng và Phó Phái, hy vọng Vương San hãy giúp đỡ thêm cho cô, giấu diếm Phó Phái, để cô có thể thu xếp chuyển đi trong thời gian sớm nhất. Về điểm này, cô và Vương San gần như đã đạt được nhận thức chung. Vì thế, trong điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Mạt Mạt đã dọn vào ở nhà Cố Vị Dịch thành công, trở thành... người giúp việc trong nhà anh.
Mà anh cũng không chút khách khí coi cô như người giúp việc. Bắt cô phải nấu cơm thì thôi không nói làm gì, ngay cả việc lau nhà, giặt giũ, rửa bát cũng một tay cô phải làm. Cố Vị Dịch không hề bắt ép cô phải làm những việc đó, nhưng anh chẳng chịu làm gì, cả ngày cứ ngồi vắt chân chữ ngũ một cách nhàn tản. Cùng sống dưới một mái nhà, Mạt Mạt không chịu nổi cảnh nhà cửa bề bộn, nên đành chấp nhận làm việc nhà. Dù sao thì khi còn ở nhà, cô phải chăm sóc đám anh em nên cũng quen rồi, không để ý nhiều tới chuyện nam nữ khác biệt. Cho dù là áo ngoài hay áo trong, quần dài hay ҨЦầЛ ŁóŤ, nếu cô nhìn thấy nó ở trong giỏ quần áo thì cũng đều tiện tay đem đi giặt hết. Chuyện này cũng làm cho Cố Vị Dịch tức tới nổ đom đóm mắt. Chuyện là, vào buổi tối ngày thứ hai bọn họ sống chung, anh từ bên ngoài trở về, thấy cô đang đứng ngoài ban công phơi quần áo. Ban đầu anh không chú ý, còn ngồi xuống sofa cùng cô tán gẫu mấy chuyện vô thưởng vô phạt. Sau đó, đột nhiên anh nhìn thấy cô lôi... lôi... từ trong máy giặt ra một chiếc quần sịp nam. Anh híp chặt mắt lại, mãi một lúc sau mới sực nhớ ra đó chính là quần sịp của mình. Anh vội vàng lao tới, giật lại từ tay cô, đỏ mặt hồi lâu không thốt lên được lời nào. Mạt Mạt nhìn thấy da mặt mỏng của anh cứ ửng hồng hết cả lên, vô cùng đáng yêu bèn trêu anh vài câu, khiến anh tức điên lên, cho đến ngày hôm nay vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với cô.
“Cố Vị Dịch, ngày mai tôi bắt đầu đi thử việc rồi. Chuyện ăn uống anh phải tự lo liệu thôi.” Mạt Mạt rửa bát xong, nói với Cố Vị Dịch đang ngồi xem tivi ngoài phòng khách.
“Tôi không ૮ɦếƭ đói được đâu.” Cố Vị Dịch không vui vẻ gì nói.
Mạt Mạt có chút bất đắc dĩ. Thật không biết vị đại thiếu gia này bị làm sao nữa. Chẳng phải cô chỉ lỡ tay giặt chiếc quần sịp của anh ta thôi sao? có đến mức ấy không?
Cô bước tới, ngồi xuống, “Thế này đi, từ giờ trở đi anh tự giặt quần sịp, thế được chưa?”.
Cố Vị Dịch ngồi thẳng người dậy, “Tôi có nói gì đâu”.
“Thế từ sáng đến tối mặt mũi anh cứ sầm sì như thế làm gì? Phong cách xị mặt à?”
Cố Vị Dịch đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn: “Sao cô lại không e dè gì tôi thế?”. Anh cũng biết mỗi khi mặt mình sầm lại đều khiến cho người ta sợ hãi. Thế nên bình thường, anh rất ít khi biểu hiện tâm trạng của mình ra ngoài mặt. Bạn gái cũ của anh là một người tính tình rất tiểu thư, động một chút là gây sự cãi nhau. Nhưng cho dù cô ta có gây sự thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh sầm mặt xuống, là chưa đến ba mươi phút sau, cô ta sẽ tự động nước mắt lưng tròng tìm đến để xin lỗi anh. Tư Đồ Mạt thì ngược lại, anh đã sầm mặt suốt ba ngày nay rồi, ngày nào cô cũng vờ như không thấy, ung dung tự tại. Bây giờ mới thèm chạy tới hỏi anh chuyện gì, có phải là hơi muộn rồi không? Sao không đợi anh tức ૮ɦếƭ rồi hãy đến trước mộ anh mà hỏi thăm luôn đi?
Mạt Mạt bĩu môi, “Anh thế này có là gì? Cuộc đời tôi đã gặp không biết bao nhiêu loại mặt mũi hằm hằm rồi. Chút công lực của anh chẳng là gì đâu”. Khi Mạt Mạt còn nhỏ, điều kiện kinh tế của gia đình cô không khá giả cho lắm. Bố cô vì quá áp lực nên mặt mũi cứ lạnh lùng suốt cả ngày. Sau đó, càng ngày bố càng hiền từ hơn thì lại tới lượt anh trai cô muốn tỏ ra “cool ngầu”, thế là lại làm mặt lạnh từ sáng tới chiều. Em trai cô cũng muốn sống một cuộc sống của cậu ấm trong nhà, nên lúc nào cũng phải bày ra phong cách thiếu gia. Sau đó, cô lại gặp phải Phó Phái, cái phong cách công tử của cậu ta ấy à, bày mặt lạnh chính là tiêu chuẩn để rèn luyện đấy. Kinh nghiệm suốt nhiều năm qua cho thấy, bố cô sẽ chẳng bao giờ bởi vì con gái sợ hãi mà giãn mày giãn mặt; anh trai cũng chẳng bao giờ vì em gái không vui mà thôi tỏ ra “cool ngầu”; em trai cũng không vì sợ chị tức giận mà bày ra nét mặt gì tốt đẹp hơn; Phó Phái thì lại càng không dám trông mong gì. Vì thế, từ lâu Mạt Mạt đã biết rằng, những người mặt mũi suốt ngày hằm hằm, chẳng qua là do tự họ cứ bắt mình phải như thế thôi. Cho dù cô có tìm trăm phương ngàn kế lấy lòng cũng chẳng có ích gì.
Cố Vị Dịch nghe cô nói như vậy thì không biết nói gì nữa. Nếu nói thêm, há chẳng phải bản thân là người hẹp hòi hay sao? Trên đời này, chuyện khiến người ta điên tiết nhất chắc cũng chỉ có việc, rõ ràng là tức muốn ૮ɦếƭ mà lại không biết trút giận vào đâu.
Mạt Mạt chờ mãi mà không thấy Cố Vị Dịch đáp lại gì, bèn đứng lên đi về phòng.
Ngày đầu tiên tới công ty, Mạt Mạt không tránh được cảm giác bất an trong lòng. Nhưng sau đến công ty rồi, những bất an của cô đã được “ông chú” râu quai nón trấn an một cách nhanh chóng.
“Ông chú” râu quai nón tên thật là Lý Cương Thiết. Anh ta vô cùng tự hào với cái tên này, bởi vì cảm giác nó rất xứng với một trang nam tử hán. Vì thế, anh ta yêu cầu tất cả mọi người trong công ty, từ trên xuống dưới đều phải gọi anh ta là “Anh Thiết”.
Anh Thiết là người chịu trách nhiệm hướng dẫn cho Mạt Mạt. Anh ta sắp xếp cho Mạt Mạt ngồi ở chiếc bàn tận trong góc phòng, ngay bên cạnh chỗ ngồi của đàn chị Hiểu Tình. Như thế, Mạt Mạt sẽ dễ dàng hỏi đàn chị của mình mỗi khi cần giúp đỡ, hơn nữa, mỗi khi anh ta mượn danh nghĩa tới giao việc cho Mạt Mạt, cũng có thể thuận tiện “hỏi thăm” đàn chị của cô một chút.
Công việc của Mạt Mạt trong buổi sáng đầu tiên chính là nhập hết thông tin khách hàng vào trong máy tính. Đây là một công việc vô cùng nhàm chán, chẳng liên quan gì tới công việc làm quảng cáo vô cùng kích thích trong trí tưởng tượng của cô. Buổi trưa, Mạt Mạt đang gục mặt lên bàn nghỉ ngơi, lại bị đánh thức bởi tiếng nói cười ríu rít gần đó, mặc dù người ta đã cố gắng thật khẽ khàng. Cô len lén mở mắt ra, thông qua khe hở của cánh tay, cô nhìn thấy hai đôi chân đang chồng lên nhau ở dưới bàn làm việc của đàn chị. Một đôi giày da nam cùng một đôi giày cao gót màu đỏ của nữ. Có thể thấy là người đàn ông đã để cho người phụ nữ ngồi lên đùi mình. Mạt Mạt biết đôi giày cao gót kia chính là đàn chị của mình, bởi vì sáng nay, chị ta còn vô cùng đắc ý khoe với cô. Nhưng đôi giày da kia thì cô không biết là của ai, dù sao cũng không phải là của anh Thiết, bởi vì anh Thiết luôn đi dép lê tới công ty. Mạt Mạt không ngờ, ngày đầu tiên đi làm cô đã phải chứng kiến mấy chuyện thị phi này rồi. Cô sợ hãi nằm gục trên bàn, không dám động đậy, chỉ hận không thể hòa làm một với mặt bàn của mình.
Một lát sau, hai người kia tay trong tay rời đi. Lúc này Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô vẫn không dám động đậy, cứ nằm gục nguyên trên bàn, chờ chuông báo thức.
Buổi chiều, anh Thiết vẫn chỉ giao cho Mạt Mạt mấy công việc đánh máy. Cô không kìm được liếc mắt nhìn đôi giày của anh ta tới mấy lần, trong lòng không ngừng suy xét, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Buổi sáng vẫn còn đi dép lê, đến chiều đã thay giày da rồi. Mặc dù đôi giày anh ta đang đi với đôi giày cô nhìn thấy trưa này là cùng một hãng, nhưng mà đôi của anh ta rõ ràng còn mới hơn rất nhiều.
...
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Mạt Mạt đảo mắt vài vòng, cố gắng kiềm chế sự tò mò của bản thân. Tính tò mò có thể hại ૮ɦếƭ một con mèo, bắt buộc phải kiềm chế lại, phải kiềm chế lại.
“Mạt Mạt, trưa nay em đi đâu thế?” Đàn chị đột nhiên mở miệng hỏi, “Chị đi ra ngoài một lát, lúc quay lại định rủ em đi ăn trưa mà chẳng tìm thấy em đâu”.
“Thế trưa nay em đã đi đâu?” Anh Thiết đứng chắn trước Mạt Mạt, hỏi.
“Sao anh lại quản chuyện của em?” Đàn chị nói, tay túm chặt lấy chiếc áo thun của anh Thiết, đôi mắt nhìn vào đôi giày của anh ta chợt biến sắc, “Chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu sao?”.
Anh Thiết nở nụ cười, hỏi Mạt Mạt, “Thế trưa nay cô ăn trưa ở đâu? Cô quen thuộc khu vực này lắm sao?”.
Mạt Mạt nói, “Quen thuộc lắm. Thực ra tôi đang sống ở ngay gần đây thôi. Trưa nay tôi ăn ở nhà hàng ngay dưới lầu, ăn trưa xong là gục trên bàn làm việc ngủ”.
Đàn chị buông bàn tay đang túm chặt lấy áo của anh Thiết ra, nói, “Ngủ trưa à? Đây chẳng phải là thói quen của mấy cô cậu học trò thôi sao? Từ lâu chị đã không còn cái thói quen này rồi. Em vẫn còn có thể ngủ trưa được sao?”.
Mạt Mạt cười nói, “Đương nhiên là ngủ được chứ ạ. Biệt danh của em chính là ‘thần ngủ’ đấy”.
Anh Thiết gõ tay lên mặt bàn, “Hai người đã buôn chuyện xong chưa? Xong rồi thì làm việc đi”.
Mạt Mạt ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu làm việc. Đàn chị lại túm lấy cô, “Em đừng để ý đến anh ta. Con người anh ta chẳng nói được câu nào nghiêm túc cả”.
“Hiểu Tình!” Giọng nói của anh Thiết trở nên nghiêm nghị hơn.
Đàn chị khua tay, “Biết rồi, biết rồi. Mạt Mạt, chúng ta làm việc thôi”.
Anh Thiết lúc này mới dịu giọng hơn, khẽ đưa tay cốc vào đầu của đàn chị, bất đắc dĩ buông một câu, “Em đấy!”, rồi lại nói với Mạt Mạt, “Tư Đồ, cô học kế toán đúng không?”.
Mạt Mạt gật đầu.
“Thế thì sau này thủ tục thuế má của công ty sẽ giao cho cô xử lý hết nhé?”
“Dạ?” Mạt Mạt tròn mắt.
“Ha ha, trêu cô chút thôi.” Anh Thiết vỗ lên vai Mạt Mạt hai cái khiến Mạt Mạt suýt nữa muốn thổ huyết luôn.
Mạt Mạt và đàn chị đều chẳng thấy buồn cười ở chỗ nào, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Anh Thiết không biết giấu mặt đi đâu, bèn hắng giọng, “Tư Đồ, cô mới vào công ty, còn chưa có ai hướng dẫn cho cô những kiến thức chuyên ngành cơ bản đúng không?”.
“Dạ?”
“Khi cấp trên kể chuyện cười thì nhất định phải cười, biết chưa?”
“...”
Hơn 7h00 tối, Mạt Mạt về tới cửa nhà. Cô lục lọi trong túi một thôi một hồi mới nhớ ra, sáng nay lúc đi vội vàng quá, quên mang theo chìa khóa rồi. Cô nhấn chuông mãi mà không thấy ai ra mở cửa, bèn lôi điện thoại ra, lúc này mới sực nhớ ra mình vẫn chưa lưu số điện thoại của Cố Vị Dịch. Nếu gọi điện tới phòng ký túc của anh để hỏi thì cô lại sợ sẽ gặp phải Phó Phái. Mạt Mạt chán nản ngồi bệt xuống trước cửa nhà, hệt như khi còn nhỏ, đi học được thầy cô cho về sớm, nên ngồi trước cửa chờ mẹ về mở cửa cho vậy. Cô có chút mệt mỏi, lại có chút tủi thân.
Cố Vị Dịch vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Mạt Mạt đang ngồi co ro như con tôm ngay trước cửa nhà. Cô tựa đầu lên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm xuống nền đất, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Anh gọi mấy lần cô mới có phản ứng, đôi mắt mờ mịt nói với anh rằng cô đã đợi lâu lắm rồi.
Anh sững sờ mất mấy giây. Hôm nay anh quay về trường, lúc chơi bóng rổ cùng A Khắc, cậu ta nói Phó Phái sắp phát điên tới nơi rồi, ngày nào cũng ôm điện thoại ngồi hút thuốc ngoài ban công, không buồn để ý đến ai nữa. Sau đó, anh đi tìm Phó Phái, rủ cậu ta cùng đi ăn cơm. Phó Phái nói: “Cố Vị Dịch, tôi coi cậu như anh em, tôi sẽ nói thẳng luôn. Tôi đoán ra được cậu có chút tình cảm với Mạt Mạt, cũng biết bây giờ Mạt Mạt đang sống chung nhà với cậu. Tôi đã làm một vài chuyện vô cùng khốn nạn với Mạt Mạt. Tôi đang đợi cô ấy nguôi giận. Tôi và cô ấy đã như thế rồi, cô ấy nguôi giận sẽ lại quay về với tôi thôi. Thế cho nên, tôi khuyên cậu nên dứt bỏ chút tình cảm kia đi. Mối quan hệ giữa tôi và Mạt Mạt, cậu không thể xen vào được đâu”.
Thế nhưng bây giờ, cô lại dùng ánh mắt đó để nhìn anh, rồi nói với anh rằng cô đã đợi anh lâu lắm rồi. Trái tim anh như một tòa thành sụp đổ, hoàn toàn vụn vỡ. Làm sao có thể trốn tránh được nữa cơ chứ?
Cố Vị Dịch lấy chìa khóa ra mở cửa, nói, “Tư Đồ Mạt, cô không biết đường gọi điện thoại cho tôi sao?”.
Mạt Mạt lồm cồm đứng dậy, “Vừa rồi tôi mới phát hiện ra mình vẫn chưa có số điện thoại di động của anh”. Ngồi lâu quá, chân tay cô đều đã tê cứng hết cả, may nhờ có Cố Vị Dịch đỡ mới không bị ngã.
“Cô đợi ở ngoài này bao lâu rồi?” Cố Vị Dịch vừa mở cửa vừa hỏi.
Mạt Mạt nhìn đồng hồ đeo tay, “7h00 tôi tan làm, chắc là cũng được hơn hai tiếng đồng hồ rồi”.
“Đã ăn gì chưa?” Cố Vị Dịch đi về phía nhà bếp.
Mạt Mạt đổ người lên sofa, “Ăn rồi. Hôm nay tôi đúng là xui xẻo, ngày đầu tiên đi làm đã phải trông thấy gian tình”.
Cố Vị Dịch bưng một cốc trà từ dưới bếp lên, đưa đến bên tay Mạt Mạt. Mạt Mạt cũng cứ thế tự nhiên nhận lấy, “Pha cho tôi đấy à?”.
Anh trừng mắt với cô, “Uống nhanh lên”. Vừa nãy khi anh đỡ cô đã phát hiện tay cô lạnh cóng hết cả rồi. Thời tiết mấy ngày đầu xuân này rất dễ khiến cho người ta bị cảm cúm. Cô cứ ngốc nghếch ngồi chờ ngoài cửa như thế, nếu anh về muộn hơn một chút nữa thì phải làm sao?
Mạt Mạt vô cùng cảm kích, bưng cốc trà lên hít một hơi thật sâu hương trà thơm ngát. Sau đó cô cẩn thận ôm lấy cốc trà, bàn tay, bao bọc quanh cốc trà như thể một con đường bao quanh hồ nước vàng óng ánh. Hơi trà nóng bốc lên làm mờ đi đôi mắt cô, giống như một làn sương mờ phủ trên mi mắt.
“Uống đi chứ, ngơ ngẩn cái gì?” Cố Vị Dịch thúc giục cô.
Mạt Mạt khẽ nhấp một ngụm. Từng giọt trà ấm nóng tỏa hương vương vấn quanh khóe môi cô, dịu dàng hòa tan vị chát nơi đầu lưỡi, đi vào cổ họng rồi thấm xuống tận đáy lòng. Mạt Mạt nhìn mấy chữ khắc trên cốc trà, cho dù có ngắt câu ở chữ nào đi chăng nữa cũng có thể làm thành một câu thơ.
Trái tim này bình yên
Bình yên trong trái tim này
Trong trái tim bình yên
Trái tim hay là bình yên?
Cô cảm thấy mấy chữ này thực sự rất tài hoa, đang định nói gì đó, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt chuyên chú mà sâu xa của Cố Vị Dịch. Ánh mắt ấy còn mang theo chút hương vị của trà, dịu dàng như dòng nước, khiến cho người ta muốn trầm luân.
“Haizzz.” Mạt Mạt vươn vai mấy cái, cất tiếng than thở thứ một trăm lẻ một trong ngày hôm nay. Thực lòng cô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống cho xong, có thể mất mặt tới mức này quả là nhân gian hiếm thấy.
Thời gian quay ngược trở lại lúc trước khi tan làm, anh Thiết ở đâu chui ra, thù lù xuất hiện, nói với Mạt Mạt rằng ngày mai sẽ có một ngôi sao đến quay quảng cáo, căn dặn Mạt Mạt phải ăn mặc cho chuyên nghiệp một chút để đi cùng anh ta tới trường quay. Mạt Mạt nghĩ nát óc mãi vẫn không xác định được thời trang chuyên nghiệp của dân quảng cáo là thế nào, đành phải đi xin đàn chị chỉ giáo. Đàn chị mặc dù không vui vẻ gì nhưng vẫn phải nói cho cô biết cần phải ăn mặc thật sang trọng, hơn nữa, còn phải đi giày cao gót. Đàn chị này hâm mộ ngôi sao nổi tiếng kia từ lâu lắm rồi, rất muốn đi xem, nhưng nói thế nào anh Thiết cũng không đồng ý. Thế nên đàn chị tỏ ra vô cùng bất mãn với vận may “chó ngáp phải ruồi” của Mạt Mạt, cô thế mà lại được đi cùng anh ta.
Mạt Mạt vừa tan làm đã vội đi mua một đôi giày cao gót. Vốn dĩ cô cũng có một đôi, nhưng đôi giày đó đi rất đau chân, cô mới đi được có hai lần, mà lần nào cũng bị nó hành cho sống dở ૮ɦếƭ dở. Về đến nhà, tranh thủ lúc Cố Vị Dịch không có ở nhà, cô úp một bát mỳ tôm ăn tạm rồi bắt đầu tập đi lại bằng giày cao gót. Trước đây cô cũng từng đi giày cao gót vài lần để đi phỏng vấn xin việc, nhưng trình độ vô cùng sơ đẳng, đi vài bước thì còn đứng vững được, chứ đi lâu lâu một chút là chuyển thành dáng chấm phẩy ngay. Cô mới đi được hơn hai chục bước thì Cố Vị Dịch trở về, trong tay còn xách theo cả đồ ăn. Mạt Mạt vừa nhìn thấy hình ảnh ông già râu tóc bạc phơ in trên chiếc túi giấy đã bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực, nhìn anh với ánh mắt chờ mong.
Cố Vị Dịch bất đắc dĩ đưa chiếc túi cho cô, “Cái này là mua cho cô mà, không cần thiết phải tỏ ra đáng thương tội nghiệp như thế đâu”.
Mạt Mạt reo lên một tiếng rồi nhanh chóng lao về phía chiếc túi đồ ăn KFC kia. Bi kịch bắt đầu xảy ra từ đây.
Cô nàng Mạt Mạt bị đồ ăn ngon làm cho mờ mắt đã quên mất rằng mình còn đang đi đôi giày cao gót bảy phân dưới chân. Và thế là... Mạt Mạt đã ngã xuống trong tư thế vồ ếch tiêu chuẩn.
Và thế là... bởi vì [khoảng cách = vận tốc x thời gian]
Mà ta biết rằng:
Khoảng cách giữa Cố Vị Dịch và Mạt Mạt < vận tốc của Mạt Mạt x thời gian Mạt Mạt lao tới
Vì thế, Mạt Mạt đã ngã nhào vào Cố Vị Dịch một cách đầy vinh quang.
Lại bởi vì, không biết vấn đề Toán học thần bí đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho khoảng cách chiều cao giữa Mạt Mạt và Cố Vị Dịch... khi Mạt Mạt bổ nhào vào người anh... ôi... cái đó... trời ơi... môi hai người gần như đã hoàn toàn gí sát vào nhau.
Như thế đã đủ ngại ngùng chưa? Nào, chúng ta hãy cùng xua tay, lắc đầu cùng Thượng đế. Như thế làm sao mà đã đủ? Chưa đủ được.
Cả Mạt Mạt và Cố Vị Dịch đều vội vàng tách nhau ra, chân tay luống cuống. Haizzz, cái đó... trong lúc chân tay luống cuống, Mạt Mạt đã lỡ tay chạm vào thứ không nên chạm vào, sau đó... cái thứ mà không nên chạm vào ấy lại thực sự có phản ứng trỗi dậy hệt như trong lời đồn.
“Haizzz!” Mạt Mạt từ trên giường ngồi bật dậy. Cái tên Cố Vị Dịch đó lúc nãy đã nói gì? Anh ta nói: “Tư Đồ Mạt, cô đói khát đến thế cơ à? Nếu như cô thực sự có nhu cầu cấp bách như vậy, chúng ta có thể từ từ thương lượng thêm”. Ôi! Cái tên Cố Vị Dịch thối tha này! Chỉ cần vài ngày anh ta không nói mấy câu châm chọc xỉa xói cô thôi, chắc chắn cô sẽ cố gắng liệt anh ta vào diện người tốt. Mạt Mạt đập đầu vào gối vài cái, rồi lại tiếp tục nằm xuống giường. Hai giây sau, cô lại bật dậy. Anh ta... anh ta có phản ứng? Anh ta có phản ứng với cô? Mà thật trùng hợp làm sao, cô lại là phụ nữ, thế cho nên... theo như logic thông thường thì...
Nếu A = B, A = C, thì suy ra, B = C.
Nếu C = D, thì suy ra, B = D.
Điều đó có nghĩa là, anh ta... có phản ứng với phụ nữ. Thế cho nên, tất cả những yêu hận tình thù giữa anh ta và Phó Phái mà cô cứ tự ảo tưởng từ trước tới nay đều là do đầu óc cô bị nhúng nước hay sao? Đột nhiên, Mạt Mạt cảm thấy thật nhẹ nhõm, hơn nữa còn có chút tự giễu. Trời đất, mấy tình tiết mang đậm tính phim truyền hình như thế mà cô cũng nghĩ ra được, không đi viết kịch bản phim đúng là quá phí phạm tài năng. Nếu như để cho Cố Vị Dịch biết được cô tưởng anh yêu thầm Phó Phái, có khi anh sẽ Gi*t cô diệt khẩu mất.
Cố Vị Dịch đang ngồi trên giường đọc sách, xem được mấy dòng lại bất giác dừng lại, lắng nghe động tĩnh từ phía căn phòng sát vách, lúc thì loảng xà loảng xoảng, lúc lại có tiếng than thở não nề. Anh khẽ chạm vào môi mình, đau quá đi mất thôi! Răng cửa của cô cắn mạnh vào môi anh không hề thương tiếc. Ngày mai nhất định phải xem xem cô dùng bàn chải của nhãn hiệu nào mà răng lại chắc khỏe như vậy. Khóe miệng anh bất giác khẽ cong lên. Anh hắng giọng, cố gắng kiềm chế nụ cười đã chực sẵn bên môi, lại giở một trang sách, đọc được hai dòng mới phát hiện ra trang trước còn chưa đọc xong, thế là lại giở lại. Căn phòng sát vách lại vang lên âm thanh loảng xoảng của đồ vật va vào nhau. Cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt đi cùng anh Thiết tới trường quay.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mạt Mạt được nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng sống sờ sờ trước mặt. ૮ɦếƭ, cái miệng ăn mắm ăn muối này, cô cũng không muốn nhìn thấy ngôi sao nào ૮ɦếƭ đâu. Nói thật lòng thì Mạt Mạt cũng chẳng biết người này là ai. Hồi cấp ba cô nội trú ở trường, rất ít khi xem tivi, từ đó đã hoàn toàn thoát ra khỏi con đường làm “fan girl”, đến khi lên đại học cũng chẳng có mấy hứng thú với chuyện theo đuổi thần tượng, thế nên hiểu biết của cô về các ngôi sao nổi tiếng chỉ dừng lại ở thời đại Tứ Đại Thiên Vương và Tứ Tiểu Thiên Vương mà thôi. Nhưng Mạt Mạt vẫn có thể nhìn ra được anh chàng này vô cùng nổi tiếng, người hâm mộ bao bọc vòng trong vòng ngoài xung quanh khu vực trường quay. Nghe nói còn có rất nghiều người hâm mộ từ xa còn lặn lội bắt tàu bắt xe để tới xem anh ta. Ngôi sao này vô cùng điển trai, cũng không có “bệnh ngôi sao”, cư xử rất lễ độ, biết quan tâm mọi người, có vẻ như là một người hòa đồng.
Suốt từ sáng tới giờ, Mạt Mạt luôn đứng bên cạnh anh Thiết quan sát anh chàng ngôi sao kia trao đổi, bàn bạc với đạo diễn và nhân viên trong đoàn. Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh Thiết khiến người ta vô cùng sợ hãi, so với hình ảnh “ông chú” kỳ quặc cứ thích bắt con em người ta nghe truyện cười siêu nhạt trong văn phòng hằng ngày kia dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Giờ nghỉ trưa, Mạt Mạt đi mua nước. Trên đường trở về, cô bị ba cô gái vây quanh, cứ bám lấy đòi cô giúp bọn họ xin chữ ký. Ba cô nhóc này có lẽ mới chỉ là học sinh trung học, nhưng rất cao ráo, nước mắt lưng tròng kể khổ với cô rằng họ phải ngồi tàu hỏa suốt hai ngày trời mới tới được đây. Mặc dù Mạt Mạt cũng biết có thể họ đã nói dối, nhưng vẫn mềm lòng đồng ý. Cũng chỉ có độ tuổi của các cô ấy mới có thể yêu mến, thậm chí là si mê một người không hề quen biết như thế.
Mạt Mạt ôm cuốn sổ của ba cô gái, cùng với mấy chai nước, do dự mãi mới dám tiến lại gần ngôi sao nổi tiếng kia, “À... Anh Lâm, anh có cần uống nước không ạ?”.
“Không cần đâu. Cảm ơn.” Anh ta còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Mạt Mạt quay đầu lại, thấy ba cô bé kia vẫn đang dõi theo cô với ánh mắt chờ mong. Cô thầm than trong lòng, nói, “Anh Lâm, là thế này, có ba cô bé là... “fan” của anh, họ từ xa tới đây, rất mong anh có thể ký tên tặng cho họ”.
Bấy giờ Lâm Trực Tồn mới ngẩng đầu lên nhìn Mạt Mạt, “Thật ngại quá, tôi không tiện”.
Mạt Mạt không ngờ anh ta lại từ chối thẳng thừng như vậy, có chút tức giận. Chẳng qua cũng chỉ đưa tay ký vài đường thôi mà? Anh ta có bị gãy tay đâu, có gì mà không tiện? Tiếc rằng, cho dù có tức giận đến đâu, Mạt Mạt cũng chẳng dám nói lời nào, chỉ đành lặng lẽ rời đi, nói với ba cô bé kia, “Thật ngại quá, công ty đã quy định là không được xin chữ ký”.
Có một cô bé đã bắt đầu rơi nước mắt, “Chị ơi, chị giúp bọn em lén đưa cho anh ấy ký được không ạ?”.
Mạt Mạt vừa nhìn thấy cô bé khóc đã bối rối. Đối với Mạt Mạt, nước mắt chính là νũ кнí lợi hại nhất. Con người cô không thích khóc, thế nên chỉ cần nhìn thấy người khác rơi lệ, cô sẽ cảm thấy những giọt nước mắt ấy vô cùng quý giá. Cô vội vàng nói, “Được, được, được, để chị nghĩ cách khác, em đừng khóc nữa”.
Mạt Mạt quay lại, đứng đằng sau Lâm Trực Tồn, ngập ngừng giây lát rồi quyết định tiến lên phía trước, “Anh Lâm, thật là ngại quá, anh có thể ký cho mấy cô bé kia vài chữ được không? Họ thực sự rất yêu mến anh”.
Anh ta có chút mất kiên nhẫn, buông tờ giấy trong tay xuống, “Tôi đã nói là không tiện còn gì?”.
Mạt Mạt nhanh nhảu ngắt lời, “Không tiện ở chỗ nào?”.
Anh ta nhíu mày, nở nụ cười, “Chỗ nào cũng không tiện”.
Mạt Mạt bị nụ cười bất ngờ của anh ta làm cho đầu óc trở nên hồ đồ. Cô ôm một tia hy vọng, nói, “Ký vài chữ có mất bao nhiêu thời gian của anh đâu”.
“Tư Đồ! Cô đang làm cái gì ở đây thế?” Giọng nói của anh Thiết truyền tới từ phía sau hai người.
Mạt Mạt có cảm giác mình như cô học trò nhỏ mắc lỗi bị thầy cô giáo phát hiện, vô thức lùi về phía sau một bước, “Dạ... người hâm mộ của anh ấy nhờ tôi tới hỏi xem có thể xin chữ ký không ạ”.
Lâm Trực Tồn trợn tròn mắt. Cô gái này có bị ngốc hay không? Cứ thế nói thẳng nói thật? Không sợ bị ăn mắng sao?
Anh Thiết sầm mặt lại, quát, “Tôi đưa cô đến đây để làm việc chứ không phải để cô giúp người hâm mộ theo đuổi thần tượng đâu. Trong đầu cô chứa cái gì vậy hả? Cô làm như thế sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công việc đấy, cô có biết không?”.
Mạt Mạt bị mắng cho một trận, hoàn toàn ngây ngốc, “Ký vài chữ còn chưa mất tới một phút”.
Anh Thiết tức điên lên, “Cô bị dở hơi à? Cô không nhìn thấy ngoài kia có bao nhiêu người đang vây quanh sao? Cô giúp được một người xin chữ ký thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư. Hay là thôi, chúng ta không quay chụp gì nữa, để cô tổ chức hoạt động ký tặng cho anh ta nhé? Rốt cuộc cô có biết thế nào là chuyên nghiệp hay không hả?”.
Mạt Mạt cúi thấp đầu, cắn chặt môi dưới, cố gắng nặn ra ba tiếng, “Tôi xin lỗi”.
Lúc này, cơn giận của anh Thiết mới nguôi ngoai được một chút, “Xin lỗi tôi làm gì? Mau xin lỗi anh Lâm đi”.
Từ trước tới nay, Mạt Mạt luôn là người biết sai biết sửa. Lầm lỗi lớn nhất của cô trong cuộc đời, tính tới thời điểm này chính là thích Phó Phái. Nhưng khi nhìn nhận ra được sai lầm, cô cũng đã sửa đổi. Mấy chuyện lặt vặt cỏn con này được nhiên chẳng là gì với cô. Cô xoay người lại, khom người vừa đúng bốn mươi lăm độ trước mặt Lâm Trực Tồn, “Anh Lâm, tôi xin lỗi, đã làm phiền tới anh rồi”.
Lâm Trực Tồn đột nhiên tâm trạng rất tốt, nói, “Tôi có thể ký tặng giúp cô, nhưng chỉ ký vào ba cuốn sổ trong tay cô thôi”.
Mạt Mạt có cảm giác như có một cái bánh từ trên trời rơi xuống, gật đầu như giã tỏi.
Cuối cùng Mạt Mạt cũng có thể trả lại mấy cuốn sổ cho ba cô gái, “Được rồi, các em mau về nhà đi, nếu không mọi người trong nhà sẽ lo lắng đấy”.
Ba cô gái kia vô cùng cảm kích. Cô bé khi nãy vừa khóc đột nhiên lôi một chiếc MP3 từ trong túi ra, nói, “Chị ơi, chị giúp em thêm một lần cuối cùng này nữa được không ạ?”.
Tiếng chuông báo động trong lòng Mạt Mạt rung lên liên hồi, “Không được đâu. Chị phải đi làm việc bây giờ”.
Cô bé dúi chiếc MP3 vào trong tay Mạt Mạt, “Em xin chị đấy. Chị bảo ông xã nhà em ghi âm cho em một đoạn để gọi trên giường được không ạ?”.
Mạt Mạt kinh ngạc nhìn cô bé đó. Gọi trên giường? Cô không theo kịp thời đại, hay là xã hội phát triển quá nhanh chóng thế?
“Chị ơi, sao chị lại đỏ mặt ạ? Ý em là thu âm giọng nói đánh thức em mỗi buổi sáng ấy ạ.” Cô bé kia thấy Mạt Mạt đỏ mặt vội giải thích.
Mạt Mạt vô cùng xấu hổ vì tư tưởng thiếu lành mạnh của mình. Cô đưa lại chiếc MP3 cho cô bé kia, “Chị thực sự không giúp được bọn em nữa đâu”, nói xong vội vàng rời đi.
Một ngày làm việc quay cuồng kết thúc. Ngồi trên xe buýt để về nhà, cảm giác mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm toàn thân Mạt Mạt. Đôi chân phải đi giày cao gót suốt cả một ngày đau nhức tới mức làm cô muốn chửi thề. Phụ nữ phương Đông sao mà khổ sở thế? Vừa mới thoát khỏi phong tục bó chân nhỏ tí xíu thì lại phải cập nhật theo xu thế đi giày cao gót của người phương Tây.
Về tới nhà, Mạt Mạt nhìn thấy ánh đèn lọt qua khe cửa, có chút bối rối. Suốt từ tối qua tới giờ, cô cố ý tránh Cố Vị Dịch, vì thế hai người vẫn chưa chạm mặt nhau. Lát nữa không biết bầu không khí sẽ gượng gạo tới mức độ nào nữa.
Cô hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào nhà. Cố Vị Dịch đang nằm trên sofa xem tivi. Cô lững thững đi tới, chào hỏi một câu, “Tôi đã về rồi”.
Cố Vị Dịch đang lim rim ngủ bỗng tỉnh táo hẳn, ngồi dậy nói, “Cô đã ăn gì chưa?”.
“Ăn rồi. Tôi ăn cơm hộp ở trường quay.”
Cố Vị Dịch khẽ cong môi, ý vị sâu xa nói, “May mà cô ăn rồi, nếu không, quá đói khát thì tôi không chống đỡ nổi đâu”.
Ngọn lửa nhỏ bé trong lòng Mạt Mạt bị anh thổi cho bùng cháy lên rồi. Cô quăng mạnh chiếc túi trong tay về phía anh, “Anh có thích ૮ɦếƭ không hả? Tôi đã bảo là không cố ý rồi cơ mà”.
Anh vừa cười vừa tránh đi, “Có người thẹn quá hóa giận rồi kìa”.
Mạt Mạt bước tới, nhặt túi xách lên, tiện thể lại đánh anh thêm hai cái, “Thế anh đã ăn gì chưa?”.
Anh ôm chặt cánh tay chống chọi lại cú đánh của cô, “Chưa ăn, đợi cô về nấu cơm”.
Mạt Mạt không thể tin được nhìn anh, “Anh không cần mặt mũi à? Tôi đã mệt đến thế này rồi anh còn định bắt tôi nấu cơm cho anh sao?”.
Cố Vị Dịch vỗ nhẹ lên đầu cô, “Không thể nói như thế được. Tấm thân trong trắng ngọc ngà của tôi đây tối hôm qua đã bị cô dày vò như thế. Ít nhất cô cũng phải nấu cho tôi bữa cơm để đền bù lại những tổn thất về mặt tinh thần chứ?”.
Mạt Mạt chán không buồn nói nữa, nghiến răng nghiến lợi buông một câu, “Anh đúng là đồ không tim không phổi”.
Cố Vị Dịch cười đáp, “Không sao, chí ít thì tôi vẫn còn dạ dày”.