Gửi Thanh Xuân Ấm Áp Của Chúng Ta - Chương 07

Tác giả: Triệu Kiền Kiền

Cố Vị Dịch đưa Tiểu Quang đi mua kem, còn Mạt Mạt thì ngồi đợi trong nhà hàng, nghiên cứu thực đơn. Đồ ăn của nhà hàng này trông có vẻ rất ngon miệng. Nếu mà được gọi nguyên cả một bàn toàn đồ ăn thì tốt biết bao!
“Đã gọi món gì chưa?” Cố Vị Dịch dắt theo Tiểu Quang ngồi xuống đối diện cô.
“Vẫn chưa gọi. Đợi hai người.” Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong tay Tiểu Quang đang cầm một chiếc đàn guitar đồ chơi rất đáng yêu. Cô nhất thời tò mò, quên mất việc đứa bé này vô cùng có thành kiến với mình, hưng phấn hỏi, “Sao em lại có chiếc đàn guitar đáng yêu thế kia?”. Ngữ điệu của cô còn mang theo chút chiều chuộng, cưng nựng như muốn dỗ dành trẻ con.
“Chị ngốc thế! Đương nhiên là phải mua thì mới có rồi.” Tiểu Quang tặng cho cô một ánh mắt mang thông điệp: Đúng là cái loại không được tiếp cận văn minh.
Nụ cười trên gương mặt Mạt Mạt chợt khựng lại. Thằng nhãi này! Sớm muộn gì cũng có ngày chị đây trừng trị cho em biết tay.
Tay đang lật giở thực đơn của Cố Vị Dịch dừng lại một chút, thấp giọng cười thành tiếng.
Mạt Mạt chỉ biết cúi gằm mặt xuống, chăm chú xem thực đơn.
“Ăn món gì?” Cố Vị Dịch cố nhịn cười.
“Canh cá chua.” Mạt Mạt nói.
“Còn gì nữa?”
“Thịt bò áp chảo.”
“Gì nữa?”
“Cải làn xào tỏi.”
“Gì nữa không?”
“Sườn hấp.”
“Đã đủ chưa?”
“Gỏi dưa chuột.”
“Chúng ta chỉ có ba người thôi, làm sao mà ăn hết nhiều thế được?” Cố Vị Dịch không kìm được nói.
“Đấy là do anh cứ hỏi đấy chứ!” Mạt Mạt lén trừng mắt với Tiểu Quang đang ngồi một bên làm mặt quỷ với mình, “Tôi chỉ thèm ăn canh cá chua thôi, còn lại thì tùy hai người”.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo. Hai người không có gì để nói với nhau, Tiểu Quang lại là đứa trẻ luôn tỏ ra khinh khỉnh, không cần người khác dỗ dành hay kể chuyện. Mạt Mạt không thể chịu nổi bầu không khí nhạt nhẽo này nên đành phải tìm chủ đề để nói, “Căn nhà còn phải tu sửa bao lâu nữa?”.
“Hai ngày nữa là coi như xong xuôi, có thể ngừng thi công.” Cố Vị Dịch gắp một miếng thịt bò cho Tiểu Quang.
“Ờm.” Lại không có gì để nói nữa rồi... Mạt Mạt yên lặng một lúc, lại nói, “Thật ngại quá, hình như cả quá trình sửa chữa tôi đều chẳng giúp được gì cả”.
“Chiều nay cô có rảnh không?” Anh hỏi.
“Rảnh. Muốn tôi trông giúp thằng bé này sao?” Mặc dù rất không muốn ở cùng thằng bé kia, nhưng nếu cứ ngồi không hưởng lộc thì Mạt Mạt cũng thấy không được hay cho lắm.
“Không cần đâu, buổi chiều là mẹ nó về rồi. Chiều nay cô cùng tôi đi chọn đồ nội thất nhé?”
“Chọn nội thất?” Mạt Mạt thực sự không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, “Hình như tôi không biết gì mấy đâu”.
“Thêm một người thì thêm một ý kiến thôi mà. Dù sao thì sau này cô cũng ở trong căn nhà đó.” Cố Vị Dịch ngăn cản đôi đũa của Tiểu Quang đang hướng tới bát canh cá chua, “Cay lắm, không được ăn”.
Tiểu Quang ngoan ngoãn thu đũa lại. Mạt Mạt nhướng mày, thằng nhãi này cũng biết nhún nhường kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu đấy.
“Có đi không?” Cố Vị Dịch nhìn cô, hỏi.
“Đi.” Mạt Mạt nói.
Sau khi ăn xong, mẹ của Tiểu Quang đã tới đón thằng bé. Đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, yêu kiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt cuốn hút, đôi môi xinh đẹp luôn mỉm cười, mái tóc nâu uốn xoăn bồng bềnh, đôi bông tai màu vàng luôn tỏa sáng lấp lánh mỗi khi chị ta trò chuyện. Quả là một vẻ đẹp đáng để người ta chiêm ngưỡng.
“Tiểu Cố, cảm ơn cậu nhé!” Chị ta vừa dắt tay Tiểu Quang, vừa nói với Cố Vị Dịch, đôi mắt lại kín đáo quan sát, đánh giá Mạt Mạt. Đột nhiên, chị ta hỏi, “Bạn gái đấy à?”.
Cố Vị Dịch chỉ cười không đáp. Mạt Mạt vội vàng xua tay. Cố Vị Dịch đột nhiên đưa mắt ra hiệu cho cô. Mạt Mạt hiểu ý, vội vàng vờ như thẹn thùng, nấp ra sau lưng anh.
“Cô bạn gái nhỏ lại xấu hổ rồi.” Giọng nói của người phụ nữ mang vẻ trào phúng, châm chọc, “Đúng là một cô gái đơn thuần. Không giống như chúng tôi, suốt ngày phải lăn lộn ngoài xã hội”.
“Cô ấy không hay nói chuyện.” Cố Vị Dịch nói bằng một giọng điệu dịu dàng nhất có thể. Mạt Mạt nghe mà nổi hết cả da gà.
Hàn huyên thêm vài câu, hai bên mới đường ai nấy đi.
“Vừa rồi cảm ơn cô.” Cố Vị Dịch nói với Mạt Mạt.
“Không cần khách sáo.” Mạt Mạt đắn đo trong giây lát rồi mới nói, “Có thể hỏi anh vì sao phải làm như thế không?”.
“Một bà mẹ đơn thân, nhiệt tình quá mức.” Cố Vị Dịch giải thích một cách đơn giản.
Mạt Mạt bây giờ mới hiểu ngọn nguồn. Xem ra xu hướng giới tính của tên này chẳng ảnh hưởng gì đến sự đào hoa của anh ta.
Sau khi đến siêu thị nội thất, Cố Vị Dịch quen lối quen đường dẫn Mạt Mạt đi dạo một vòng qua mấy quầy hàng nội thất. Con mắt nhìn của anh rất tốt, chọn đồ vô cùng đơn giản, nhã nhặn mà lại thiết thực. Mạt Mạt anh hùng không có đất dụng võ, chỉ đành chọn mua những thứ đồ nhỏ nhặt như ghế, đèn tường...
Hai người đi dạo siêu thị nội thất suốt cả buổi chiều, cũng trở nên thân thiết hơn nhiều. Mạt Mạt đã dám cầm đèn bàn để soi vào mặt anh, dùng giọng điệu của cảnh sát Hồng Kông để nói: “Nói mau, Tiểu Quang có phải là con ngoài giá thú của anh không?”.
Anh dùng tay chắn ánh sáng lại, “Xét nghiệm ADN đi. Tôi lười phải giải thích lắm”.
“Xét nghiệm bằng nước bọt đi.” Mạt Mạt cười nói.
...
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên lại trở nên mờ ám hơn nhiều.
Cố Vị Dịch nhìn Mạt Mạt bằng ánh mắt kỳ quặc. Cô lại ngại ngùng chẳng dám nhìn anh, chỉ thầm mắng chửi chính mình trong lòng, ngón tay vô thức cứ tắt đi bật lại công tắc của chiếc đèn bàn.
“Cô sắp làm cháy cả bóng đèn rồi đấy.” Cố Vị Dịch giật lấy chiếc đèn bàn trong tay cô, “Có mua chiếc đèn bàn này hay không đây?”.
“Không.” Mạt Mạt nhanh chóng đáp lại. Cô có chút chán nản, lại bổ sung thêm một câu, “Ở ký túc xá, tôi có một chiếc đèn bàn rồi, đến lúc đó tôi cầm đi theo là được”.
“Ừm.” Anh nhún vai, tắt đèn rồi đặt lại chỗ cũ.
Khi hai người ra khỏi siêu thị nội thất thì phố phường đã lên đèn. Mạt Mạt do dự một lát rồi nói, “Tôi mời anh đi ăn nhé?”. Bữa trưa nay anh đã trả tiền rồi, nếu cô không mời lại thì ngại lắm.
“Đi thôi.” Cố Vị Dịch thoải mái nhận lời.
Hai người vào một quán KFC. Sau khi xem đi xem lại mấy món trên bảng thực đơn, Mạt Mạt hỏi Cố Vị Dịch, “Anh ăn gì?”.
“Hai suất hamburger, một Coca cỡ lớn.” Cố Vị Dịch đáp. Thực ra anh không thích ăn mấy món đồ ăn nhanh kiểu này. Nhưng trong ấn tượng của anh, hình như Phó Phái từng nói Tư Đồ Mạt rất thích ăn, thế nên anh mới lựa chọn vào đây ăn.
“Được rồi. Anh đi tìm chỗ ngồi đi, để tôi mua đồ ăn cho.” Mạt Mạt nói.
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt có chút khác thường. Rất hiếm cô gái nào tình nguyện xếp hàng để mua đồ ăn. Bạn gái trước đây của anh chưa từng xếp hàng để mua cái gì bao giờ.
“Đi đi.” Mạt Mạt thúc giục. Anh khẽ gật đầu, tìm một chỗ có thể quan sát được quầy bán hàng rồi ngồi xuống, nhìn cô xếp hàng chờ mua đồ ăn. Cô khẽ ngước mắt lên nghiên cứu bảng thực đơn, tới khi chuẩn bị đến lượt mình, bỗng nhiên cô đưa mắt khắp nơi như tìm kiếm gì đó. Tới khi ánh mắt hai người gặp được nhau, cô mới mỉm cười với anh, quay đầu lại để gọi đồ ăn.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Cố Vị Dịch đã thất thần. Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng mà mộc mạc của cô, xuyên qua dòng người đông đúc, làm trái tim anh lỡ nhịp.
Khi Cố Vị Dịch lấy lại được phản ứng, Mạt Mạt đã đặt hết đồ ăn vừa gọi lên bàn, phân chia một cách nghiêm túc. Cũng không hiểu một mình cô bê đống đồ ăn này ra đây kiểu gì. Cô đặt cốc Coca cỡ lớn và hai chiếc hamburger ra trước mặt anh, còn lại thì để ra trước mặt mình, sau đó mới ngồi xuống.
“Ăn đi. Nếu thiếu thì tôi lại mua thêm.” Mạt Mạt cười nói, “Hay là anh xem xem trong những món tôi gọi có cái gì anh thích ăn thì cứ lấy nhé. Tôi có thể chia cho anh. Tôi mua nhiều lắm”.
Cố Vị Dịch gật gật đầu. Đúng là cô đã mua rất nhiều.
“Anh có muốn ăn cái này không?” Mạt Mạt đẩy một chiếc hộp tới trước mặt anh. Cố Vị Dịch mở ra xem, hóa ra là bánh trứng. Anh lấy một chiếc, sau đó lại đẩy chiếc hộp về cho cô.
“Có ngon không?” Cô cứ nhìn anh ăn bằng ánh mắt trông đợi.
Anh khẽ lắc đầu, “Hơi ngọt”.
“Bánh trứng có gì mà ngọt? Không biết thưởng thức gì cả!” Bây giờ cô nhìn anh bằng ánh mắt coi thường.
“Thế thì cho tôi một cái nữa.” Anh đưa tay ra với.
Cô vỗ một cái vào tay anh, “Không thích ăn thì đừng có lãng phí bánh trứng của tôi”.
“Cho anh ăn cánh gà.” Cô lại đẩy một cái hộp khác tới trước mặt anh.
Anh uống một ngụm Coca rồi mới cầm miếng cánh gà lên, cắn một miếng. Tuy không cảm thấy ngon lắm, nhưng anh lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, chợt thấy buồn cười.
“Có ngon không?” Cô gặng hỏi.
“Không tồi.” Anh chỉ biết nói như thế thôi.
Bây giờ cô mới thấy hài lòng, gật đầu, hào phóng nói, “Thế thì tôi chia cho anh một nửa”.
“Thế tôi có cần phải chia một cái hamburger cho cô không?” Cố Vị Dịch nói.
“Không cần đâu. Tôi không thích ăn hamburger.” Mạt Mạt cầm một miếng cánh gà lên, “Tôi thấy là anh đừng nên ngắm tôi nữa thì hơn. Lúc ăn cánh gà tôi không thể nhã nhặn được đâu”.
“Tôi chưa từng được nhìn thấy tư thế nhã nhặn của cô bao giờ.” Anh nói vớ vẻ rất chê bai.
“Này, tôi với anh không thân thiết gì, làm sao anh biết được? Bình thường tôi thục nữ lắm đấy.” Mạt Mạt không để tâm, vừa nói vừa gặm cánh gà.
Cố Vị Dịch bĩu môi.
“Thái độ của anh như thế là ý gì?” Mạt Mạt bất mãn.
“Thái độ rất tán đồng.” Anh đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Dính cả lên mặt rồi kia kìa”.
Mạt Mạt nhận lấy khăn giấy, lau qua loa vài đường rồi lại tiếp tục chiến đấu với cánh gà.
Sau khi hai người ăn tối xong cũng đã gần tới 9h00 tối. Mặc dù Mạt Mạt đã nói cô có thể tự về, nhưng Cố Vị Dịch cứ nhất định đòi đưa cô về tận trường.
Đây là lần đầu tiên Cố Vị Dịch đến trường của Mạt Mạt. Anh thấy đèn trong trường cô vô cùng tối, hai bên đường trồng rất nhiều cây to, lối đi lại lắt léo, không giống khuôn viên trường học mà giống rừng cây hơn.
“Để tôi đưa cô về dưới lầu ký túc xá.” Anh nói.
“Không cần đâu. Không còn sớm nữa, anh cứ về đi. Nếu không là không bắt được xe đâu.” Mạt Mạt nhìn đồng hồ.
“Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Tiện thể cho tôi tham quan trường cô một chút.”
“Tối om om thế này thì có cái khỉ gì mà tham quan?”
“Đi thôi. Cứ đứng đây lải nhải nữa là muộn thật đấy.” Cố Vị Dịch đi trước hai bước, Mạt Mạt mới đuổi theo sau. Cô nghiêm túc giới thiệu cho anh về những tòa kiến trúc ẩn mình giữa rừng cây, “Đây là tòa nhà của phòng Hành chính, nguyên một tòa nhà đỏ rực. Ban ngày mà nhìn vào nó sẽ cảm thấy rất có phong cách. Phía trước là tòa nhà của khoa Toán. Cái khu đèn đuốc sáng trưng kia chính là thư viện. Con đường mà chúng ta đang đi bao quanh một cái hồ, gọi là hồ Tương Tư. Mấy tòa nhà thấp thoáng ở phía bên kia hồ chính là khu nhà ở của các giáo viên...”.
Cố Vị Dịch yên lặng lắng nghe. Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra cô cũng có khi hoạt bát, cởi mở như thế này.
“Tới nơi rồi.” Mạt Mạt dừng chân trước một tòa nhà, “Ký túc xá của chúng tôi buổi tối cấm nam sinh vào”.
“Tôi có nói là tôi muốn vào đâu.” Cố Vị Dịch có cảm giác như mình bị vu oan.
“He he.” Mạt Mạt cười hối lỗi. Cô đang định nói gì đó thì có tiếng gọi từ phía sau, “Mạt Mạt...”.
Hai người cùng quay đầu lại. Phó Phái đi ra từ một gốc cây đại thụ nào đó. Cậu ta đi vài bước thì lại có thêm một bóng người núp sau lưng cậu ta, chính là Vương San.
Hai người họ tiến thêm vài bước, Mạt Mạt mới nhìn rõ khuôn mặt đang ửng đỏ của Vương San, đôi môi thì sưng mọng, không cần nghĩ cũng biết là họ vừa làm chuyện gì.
“Mấy ngày trước tôi gọi điện cho cậu, sao cậu không nhấc máy?” Phó Phái chưa nói được câu nào đã bắt đầu lên án, “Nghe nói cậu sẽ sống chung nhà với Cố Vị Dịch?”.
“Điện thoại của tôi sóng yếu.” Mạt Mạt nói.
“Sao lại phải ở chung với cậu ta? Đàn ông đều là phường lang sói, cậu chưa nghe thấy câu này sao?” Phó Phái đưa tay ra định giữ lấy Mạt Mạt, nhưng cô đã kịp né tránh.
“Haizzz, ngại quá! Phường lang sói cũng đang ở đây đấy.” Cố Vị Dịch phát hiện đôi mắt của Phó Phái chỉ khóa chặt trên người Mạt Mạt, hoàn toàn không phát giác ra sự tồn tại của anh.
“Sao hai người lại đi cùng nhau?” Phó Phái nhìn hai người bằng ánh mắt hoài nghi.
“Sao cậu quản nhiều thế?” Cố Vị Dịch còn chưa kịp mở miệng thì Mạt Mạt đã ςướק lời, “Tôi đi lên trước đây”. Cô nói xong liền xoay người bước đi.
“Đợi đã.” Cố Vị Dịch gọi cô lại. Anh rút một chùm chìa khóa trong túi quần ra, đưa cho cô, “Đây là chìa khóa nhà. Sang tuần, lúc nào cô dọn đến cũng được”.
Mạt Mạt nhận lấy chìa khóa, khẽ gật đầu với anh, sau đó lại hỏi Vương San, “Có muốn cùng đi lên không?”.
Vương San quay đầu lại nhìn Phó Phái. Cậu ta khẽ gật đầu. Cô nàng cũng gật đầu theo.
Xe buýt giờ này vô cùng vắng vẻ. Phó Phái và Cố Vị Dịch mỗi người ngồi một ghế. Phó Phái ngồi phía trước, còn Cố Vị Dịch ngồi phía sau. Xe chuyển bánh được hơn mười phút mà hai người không ai nói với ai một câu nào, nhất là Phó Phái, khuôn mặt cứ hằm hằm như sát thủ.
“Cố Vị Dịch, Mạt Mạt là của tôi.” Một lúc lâu sau, giọng nói của Phó Phái mới vang lên.
Cố Vị Dịch cúi đầu yên lặng từ nãy tới giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tấm lưng cậu ta, không nói gì.
“Nếu như cậu... chúng ta chẳng thể nào làm anh em nữa đâu.” Phó Phái không đợi được câu trả lời của anh, lại nói thêm.
“Biết rồi.” Cố Vị Dịch nhàn nhạt đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp.
Nửa đêm canh ba, trăng lặn gió về.
“Mạt Mạt, tỉnh dậy đi, Mạt Mạt.”
Tiếng gọi cùng những cái lay thật khẽ đã đánh thức Mạt Mạt từ trong giấc mơ. Cô khó khăn lắm mới mở được mắt ra, trong bóng đêm nhìn thấy hai bóng người lờ mờ đang đứng bên giường mình. Cô giật cả mình, cố gắng nhìn kỹ lại mới biết đó là “đàn chị” và Mộng Lộ.
“Nửa đêm nửa hôm các cậu không ngủ mà dọa ma tôi làm gì?” Mạt Mạt gắt gỏng một tiếng rồi trùm gối lên đầu.
“Đàn chị” mạnh mẽ kéo chăn ra khỏi người cô, “Vương San đi cả đêm không thấy quay về”.
“Không quay về thì thôi...”
Mạt Mạt kéo lại chăn, nhắm chặt mắt. Ba giây sau cô lại trợn mắt lên, “Vẫn chưa về?”.
“Mình gọi điện thì cô ấy tắt máy, tin nhắn cũng không trả lời. Không biết là có xảy ra chuyện gì không?” “Đàn chị” nằm ở ngay bên cạnh giường của Vương San, chắc là người đầu tiên phát hiện ra cô nàng vẫn chưa trở về.
“Có biết cô ấy ra ngoài cùng ai không?” Mạt Mạt bước xuống giường, xỏ dép.
“Không biết nữa, liệu có phải là... Phó Phái không?” Mộng Lộ suy nghĩ một hồi mới nói.
“Để mình gọi điện hỏi xem.” Mạt Mạt mò mẫm chiếc điện thoại trong bóng đêm. Trong lúc bấm số, cô đã do dự rất nhiều, phải hỏi như thế nào bây giờ?
“Mạt Mạt, Mạt Mạt.” “Đàn chị” hối thúc cô.
“Ờm.” Mạt Mạt nhấn số của Phó Phái. Điện thoại lập tức kết nối, nhưng một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy. Cô lại gọi lại mấy lần nữa, nhưng vẫn không ai nghe. Thôi đi, chắc là cậu ta lại say khướt rồi đổ gục ở một góc êm ái nào đó rồi. Nếu không, cô gọi liên tục như thế, đến cả người ૮ɦếƭ cũng phải chui từ dưới đất lên để mà nghe điện thoại rồi.
“Điện thoại có tín hiệu, nhưng không có ai bắt máy.” Mạt Mạt để điện thoại xuống rồi nói.
Ba người im lặng một hồi, Mộng Lộ mới nói, “Cậu có cách nào khác để liên lạc với anh ta không? Ba giờ sáng rồi, nếu như không ở cùng với anh ta thì Vương San đã đi đâu?”.
Mạt Mạt lưỡng lự hồi lâu, lại cầm điện thoại lên, gọi vào máy bàn trong phòng ký túc của Phó Phái. Cô cũng gọi liên tục mấy cuộc liền mới nghe thấy tiếng nhấc máy “cạch” từ đầu bên kia. Cuối cùng cũng có người nhận điện.
“À... cho hỏi Phó Phái có ở đó không?” Nửa đêm phá vỡ giấc mộng của người khác là một hành vi vô cùng thiếu đạo đức, Mạt Mạt áy náy vô cùng.
“Không có.” Nghe giọng điệu thì có vẻ như người này đang vô cùng tức giận.
“Có phải Cố Vị Dịch không?” Mạt Mạt nghe thấy giọng nói này rất giống, “Tôi là Tư Đồ Mạt”.
“Có chuyện gì?” Giọng nói ở đầu bên kia không hề hòa hoãn đi chút nào, “Cô có biết là cái ký túc xá này không phải của riêng một mình Phó Phái hay không?”.
Mạt Mạt bị mắng cho một trận mới phát hiện ra một sự thật vô cùng quý giá: Cố Vị Dịch có tật gắt ngủ, hơn nữa còn là vô cùng gắt ngủ.
Cô tự biết mình đuối lý, chỉ biết nói, “Xin lỗi, tôi cũng không muốn đánh thức mấy người các anh. Nhưng mà Vương San vẫn chưa quay về ký túc. Chúng tôi lo cô ấy xảy ra chuyện gì nên mới muốn hỏi Phó Phái một chút”.
Yên lặng trong giây lát, đầu bên kia mới truyền tới giọng nói có vẻ hòa hoãn hơn, “Giờ ăn tối, tôi nhìn thấy hai người họ cùng đi ăn với nhau”.
Ừm... tiếp theo nên nói gì bây giờ?
Mạt Mạt nhìn sang “đàn chị” và Mộng Lộ đang ngồi một bên giường nghe ngóng, ngô nghê nói, “Thế... căn nhà đã sửa sang xong chưa?”.
Mộng Lộ và “đàn chị” đều trưng ra khuôn mặt không thể tin nổi. Đầu óc cô gái này có bị làm sao không? Nửa đêm canh ba lại bắt người ta thảo luận vấn đề sửa chữa nhà cửa?
Đầu bên kia đương nhiên cũng sững sờ. Một hồi lâu sau mới lấy lại được phản ứng, anh đáp, “Xong rồi, ngày kia sẽ bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Nếu cô có thời gian thì qua phụ giúp tôi một chút”.
“Ờm, được. Thế tôi không làm phiền anh nữa, bye bye.”
Đầu bên kia cúp điện thoại, cũng chẳng thèm chào tạm biệt.
Đúng là có tật gắt ngủ nghiêm trọng.
“Anh ta nói sao?” Mộng Lộ hỏi.
“Nói lúc buổi tối có nhìn thấy hai người họ cùng đi ăn.” Mạt Mạt cố gắng nháy nháy mắt, “Chắc là bây giờ hai người đó đang ở cùng nhau”.
Mộng Lộ đột nhiên bò lên giường của Mạt Mạt, “đàn chị” cũng bò lên theo. Mạt Mạt bị hành động của hai người họ làm cho không hiểu gì hết. Hồi lâu sau cô mới ngô nghê hỏi, “Sao hai cậu lại leo lên giường của mình?”.
“Đàn chị” cười tà ác, “Mạt Mạt, cậu đi theo bọn mình đi”.
Mộng Lộ ngoắc tay, “Bọn mình sẽ vô cùng nhẹ nhàng”.
Mạt Mạt trốn vào một góc, run rẩy nói, “Đừng qua đây, hai người mà qua đây là mình sẽ kêu lên đấy”.
“Kêu đi. Có kêu rát cả họng cũng không có ai thèm đến cứu cậu đâu.” “Đàn chị” hung dữ nói.
Mạt Mạt hô to, “ưm... a...”.
Mộng Lộ liền phủ lên người cô, “Mình chẳng có ai cả”.
“Ha ha... điên khùng... ha ha”
Rạng sáng tinh mơ, trong khu ký túc xá nữ nào đó, ba cô gái trêu đùa nhau vui vẻ.
Nhiều năm về sau, mỗi khi lượn lờ mấy diễn đàn, chỉ cần nhìn thấy các chủ đề gây cười theo kiểu “ưm... a...” là họ lại nhớ lại đêm hôm đó. Cô vô cùng biết ơn hai người bạn này đã dùng những tiếng cười vui vẻ để cùng cô vượt qua một đêm dài vô cùng buồn bã ấy.
Sau giờ cơm trưa ngày hôm sau, Vương San mới xuất hiện. Vừa bước vào cửa, cô nàng đã cười híp mắt nói với “đàn chị”, “Ôi chao, mình ngủ quên tới giữa trưa mới tỉnh dậy, quên mất không mở máy điện thoại. Thật là ngại quá, mình quên không nói với các cậu một tiếng”.
“Đàn chị” khẽ gật đầu, nói một câu, “Lần sau nhớ nói trước một câu”.
Lúc Vương San đi vào, Mạt Mạt đang giặt quần áo ngoài ban công, cũng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện trong phòng. Cô bèn vặn to vòi nước, để tiếng nước chảy vùi lấp đi những âm thanh kia. Như thế cô sẽ không phải nghe thấy gì nữa.
Vương San mở cửa ban công, nhìn thấy Mạt Mạt liền nói, “Đang giặt quần áo à?”.
Mạt Mạt “ừm” một tiếng. Trong lòng cô thầm nghĩ, cậu nhìn thấy rồi còn hỏi làm gì? Không giặt quần áo chẳng lẽ tôi nhìn trộm quần áo tắm sao?
Vương San vặn một vòi nước khác, lấy tay hứng nước rồi vốc lên mặt mình vài lần, sau đó lại khóa vòi nước lại, đứng bên cạnh Mạt Mạt vẩy tay cho khô, “Lúc cậu gọi điện thoại cho Phó Phái, anh ấy đang tắm, mình lại ngủ say quá. Sáng hôm sau bọn mình mới nhìn thấy cuộc gọi lỡ của cậu”.
Mạt Mạt thấy nước đã tràn ra khỏi chậu bèn khóa vòi nước lại, “Ờm”.
Tắm rửa muộn màng thế, chắc là kích thích lắm.
Vương San vẫn chưa có ý rời đi. Cô nàng tựa lưng vào tường, nói như thể đang chia sẻ kinh nghiệm, “Mạt Mạt, Phó Phái nói mình đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy”.
Mạt Mạt giật giật khóe môi, nhấc một chiếc áo trong chậu lên vắt, “Tốt quá còn gì, như thế cậu ta càng chẳng tốn sức lực để tô đen cậu”.
Vương San càng vẩy tay mạnh hơn, vài giọt nước bắn cả lên cánh tay Mạt Mạt. Mạt Mạt không thèm để ý tới cô nàng, mắc quần áo lên giá, sau đó lấy kẹp ra kẹp lại cẩn thận.
Vương San tự thấy nhàm chán bèn đi vào phòng. Mạt Mạt nắm chặt chiếc kẹp quần áo trong lòng bàn tay, quần áo ướt nhỏ nước tong tỏng, chạm vào quần áo khô mà Vương San phơi mấy hôm trước. Đã thật!
Mạt Mạt lau khô tay rồi lại ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính lên. Trong lúc chờ máy tính khởi động, cô tiện tay lật giở vài trang tiểu thuyết. Điện thoại trên giường bỗng đổ chuông, cô đặt cuốn tiểu thuyết xuống, nhận điện thoại từ một dãy số lạ, “A lô. Xin hỏi ai đấy ạ?”.
“Mạt Mạt à, chị là Hiểu Tình đây.”
“Ôi, chị ạ.” Mạt Mạt bỗng nhiên thấy hồi hộp.
“Em được tuyển rồi. Tuần sau bắt đầu thử việc.” Giọng nói của đàn chị khóa trên vô cùng hưng phấn.
Mạt Mạt như nở hoa trong lòng, “Thật sao ạ?”.
“Thật chứ. Chị biết được tin tức nội bộ mà. Chắc chỉ trong chiều nay là em nhận được email thông báo thôi. Chúc mừng em, giỏi thật đấy. Bao nhiêu người đến phỏng vấn mà chỉ có em được chọn thôi đấy.”
“Tốt quá rồi! Cám ơn chị nhé! Tới lúc đó em mời chị đi ăn. Ôi em yêu chị ૮ɦếƭ mất!” Mạt Mạt sung sướng đến nỗi nói quên cả suy nghĩ. Sau hôm đi phỏng vấn, cô có lên mạng tra cứu thêm, mới biết đây là một công ty quảng cáo vô cùng có tiếng trong ngành, vì thế mà cô không dám kỳ vọng quá nhiều.
“Được rồi. Trước tiên chị xin được thay mặt công ty hoan nghênh em.”
“Vâng. Cám ơn chị nhiều!”
“Bye bye.”
“Bye bye.”
Sau khi cúp máy, Mạt Mạt reo lên một tiếng rồi bổ nhào vào Mộng Lộ đang đứng ngay gần đó, khiến ngón tay đang chơi trò chơi của Mộng Lộ chợt run lên, không cẩn thận đã Gi*t ૮ɦếƭ nhân vật trong game của ông xã.
Mộng Lộ gạt tay Mạt Mạt ra, “Cậu hại ૮ɦếƭ mình rồi! Lát nữa thế nào mình cũng bị tên đàn ông nhà mình mắng cho tơi tả. Mình thế mà đã sát phu rồi”.
“Mộng Lộ, Mộng Lộ, mình xin được việc làm rồi.” Mạt Mạt vẫn kiên trì ôm chặt lấy Mộng Lộ không chịu buông.
“Thật sao?” Mộng Lộ xoay người ôm lại cô, “Chúc mừng cậu!”.
“Đàn chị” nghe tiếng cũng chạy tới, “Là cái công ty lần trước đi phỏng vấn sao? Mạt Mạt, cậu phải khao đi”.
“Được. Mình mời.” Mạt Mạt gật đầu, “Tối nay luôn nhé? Mình chủ trì, chủ chi luôn”.
“Yeah!” Mộng Lộ và “đàn chị” vui sướng hò reo, lại đồng thanh nói, “Mình còn muốn đưa người nhà theo”. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Đưa, đưa, đưa, thân bằng cố hữu, thú cưng gì cứ đưa theo hết.” Mạt Mạt khoát tay, tư thế hào sảng.
Hơn 3h00 chiều, Mạt Mạt đã nhận được email thông báo. Thời gian thử việc là ba tháng, mức lương và đãi ngộ đều rất tốt. Mạt Mạt lúc này mới dám thở phào một hơi. Cuộc đời cô cuối cùng cũng quay về chính đạo rồi. Chẳng trách người ta đều nói, ông trời đóng một cánh cửa này với bạn, thì chắc chắn sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác. Cánh cửa mục nát Phó Phái kia tuy rằng khép lại, nhưng công việc lại mở ra một cánh cửa mới cho cô. Có mất ắt sẽ có được. Thật tốt biết bao!
Tới giờ ăn tối, mấy người bọn họ hùng hổ xông vào một hàng ăn ngay gần trường học. Mọi người đều thực sự dẫn theo nửa kia của mình. Khi Mạt Mạt nhìn thấy Phó Phái đã ngơ ngác một lúc lâu. À phải rồi, Phó Phái bây giờ đã thành nửa kia của Vương San rồi.
Đã uống tới bình thứ sáu rồi đấy! Mạt Mạt không kiềm chế được, đưa mắt lườm Phó Phái. Con người này không cần mặt mũi nữa hay sao? Cho dù không phải trả tiền thì cậu ta có nhất thiết phải uống nhiều đến như thế không? Cô mở tiệc ăn mừng bản thân tìm được việc làm, cậu ta mang theo bộ mặt thối hoắc ấy tới để trưng ra cho ai xem?
“Phó Phái, cậu mà uống thêm nữa thì tự trả tiền đi.” Mạt Mạt không nhịn được vẫn phải nói ra. Nói xong, cô lại muốn đánh ૮ɦếƭ mình cho xong.
Vương San thuận thế muốn giật lấy bình rượu trong tay Phó Phái, “Đừng uống nhiều như thế”. Phó Phái sầm mặt, trừng mắt với cô ấy. Cô nàng lập tức thu tay về.
Mạt Mạt không nhìn thêm được nữa, “Vương San, lấy lại bình rượu đi. Đừng lãng phí tiền của tôi như thế”.
Vương San lại đưa tay ra để giật lấy bình rượu. Phó Phái hất tay cô ấy ra, không cẩn thận gạt tay vào chiếc bát ngay bên cạnh. Tiếng bát sứ bị rơi vỡ khiến bầu không khí trên bàn ăn trở nên yên lặng. Không một ai dám thở mạnh, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại ba người kia. Phó Phái vẫn đang gục đầu vào uống rượu, viền mắt của Vương San bắt đầu đỏ lên.
Mạt Mạt buông đũa xuống, kiềm chế hết sức để không lật bàn, gằn từng câu từng từ, “Phó Phái, cậu tới là để gây sự đúng không?”.
Phó Phái ngước mắt nhìn cô, siết chặt bình rượu trong tay tới mức nó sắp bị biến dạng tới nơi mới nặng nề đặt xuống mặt bàn, “Không uống thì không uống. Tôi đi đây. Chúc mừng cậu đã xin được việc làm”. Nói xong, cậu ta kéo ghế rồi rời đi. Vương San cũng chạy theo cậu ta ra ngoài.
Mạt Mạt lại cầm cốc rượu lên. Cốc rượu đầy tràn tới tận miệng. Cô một hơi uống cạn.
Mạt Mạt là người cuối cùng ra khỏi nhà hàng. Mọi người cặp nào cặp nấy đều đã ra về. Cô cũng không muốn đi theo họ làm kỳ đà cản mũi. Lúc thanh toán tiền, cô còn cố ý kéo dài thời gian hơn. Khi cô đi ra khỏi cửa hàng thì không biết mọi người đã đi đâu rồi.
Mạt Mạt cũng ngà ngà hơi men, nhưng ra ngoài này hóng chút gió trời thì cũng tỉnh táo lại đôi phần.
Cô mới đi được vài bước trên con đường cây cối um tùm, đột nhiên có một bóng người lao ra từ một gốc cây nào đó, khiến cô giật mình sợ hãi. Phó đại thiếu gia? Chẳng phải lúc nãy đã hùng hổ bỏ đi rồi hay sao? Mạt Mạt lườm cậu ta, “Uống say rồi thì về nghỉ sớm đi”.
Cánh tay Mạt Mạt bị giữ chặt. Cô thấp giọng than một tiếng, cũng biết mình không dễ dàng gì có thể thoát thân. Phim truyền hình chẳng phải đều diễn như thế sao? Một lát sau, nhất định cậu ta sẽ ép cô vào thân cây, sau đó thâm tình nói với cô ba từ đó, rồi hai người trao cho nhau cái ôm nồng thắm.
“Đừng sống chung một nhà với Cố Vị Dịch.” Phó Phái thấp giọng nói.
Mạt Mạt rất kiên nhẫn nói chuyện với cậu ta, “Phó Phái, cậu xen vào nhiều chuyện quá rồi đấy”.
Đột nhiên, cậu ta ép sát cô vào thân cây hơn. Trong lòng Mạt Mạt thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến rồi. Tình tiết kinh điển cuối cùng cũng đến rồi. Lát nữa cô sẽ phải dựa vào chỗ nào cho đẹp đây?
Nhưng ngoài việc ép sát cô vào thân cây ra thì cậu ta không có thêm hành động nào khác cả, cứ trừng mắt nhìn cô đầy ai oán.
Hai người trừng mắt với nhau một hồi lâu... Mạt Mạt không chịu được nữa, “Rốt cuộc là cậu muốn như thế nào?”.
Cậu ta cúi đầu, ghé sát vào cô. Khi hai người gần như chạm mặt vào nhau, Mạt Mạt nói, “Cậu có tin là tôi xẻo miệng cậu xuống, xào lên làm thức ăn không?”.
Cậu ta hoàn toàn bất động, ghì đầu vào vai cô, “Mạt Mạt, tôi thua rồi”.
Mạt Mạt nhất thời không hiểu đâu vào với đâu. Thua cái gì? Tiền nong sao?
Phó Phái thở dài một hơi, “Tôi đã chia tay với Vương San rồi. Chúng ta ở bên nhau đi, có được không? Cậu tốt nghiệp xong thì sống chung với tôi. Chúng ta cùng sống những tháng ngày vui vẻ”.
Mạt Mạt phải mất hồi lâu mới tiêu hóa hết mấy lời nói vừa rồi của cậu ta. Sau đó, cô từ từ co chân lên, dứt khoát huých đầu gối vào giữa hai chân Phó Phái một cách mạnh mẽ. Phó Phái hét lên một tiếng rồi ôm bụng ngã khuỵu xuống.
Mạt Mạt từ trên cao nhìn xuống cậu ta, “Từ trước tới nay tôi cứ nghĩ, cùng lắm thì cậu cũng chỉ hơi không thích ổn định, thích thay đổi thôi. Thật không ngờ, cậu lại là người không có nhân tính như thế”.
Phó Phái khó khăn lắm mới đứng thẳng người dậy được, “Cậu thôi đi. Đủ rồi đấy! Sao tôi lại là người không có nhân tính? Không phải là tôi chỉ thích cậu thôi sao?”.
Mạt Mạt hít sâu một hơi, “Hôm qua cậu và Vương San đã làm gì?”.
Phó Phái cụp mắt xuống, có chút mất tự nhiên, “Cô ta nói gì với cậu?”.
“Cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ bảo cậu là một người tốt.” Mạt Mạt nhìn bộ dạng chột dạ của cậu ta, trong lòng đã biết rõ ràng đáp án.
Trong mắt Phó Phái có chút khinh miệt, hừ một tiếng, nói, “Nếu so sánh với loại người như cô ta, thì tôi đích thực là một người tốt”.
Mạt Mạt tai nghe mắt thấy được lời nói cùng những ý tứ ẩn trong lời nói của cậu ta. Cô phải khó khăn lắm mới kiềm chế được ngọn lửa giận đang bùng cháy lên trong lòng mình.
Đường đường là đàn ông con trai, một thân nam nhi, thế mà lại nói xấu phụ nữ sau lưng người ta, thế còn ra thể thống gì nữa? “Tối qua cậu vừa mới lăn lộn cả một đêm với người ta, hôm nay đã nói người ta không phải là người tốt. Cậu là cái thứ đồ gì thế?”
Phó Phái cũng bắt đầu nóng giận, “Tôi đã bị cô ta gài bẫy”.
Mạt Mạt thực sự muốn giáng cho cậu ta một cái bạt tai, “Cậu mà không bằng lòng, chẳng lẽ con gái nhà người ta lại ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ được cậu?”.
Phó Phái đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, “Cậu nghĩ tôi là loại người như thế sao? Ha ha, tôi cũng không phải loại thanh cao gì. Cô ta đã lột hết cả quần áo ra rồi, nếu tôi còn có thể nhịn được nữa thì tôi không phải là đàn ông. Chẳng phải cũng chỉ lên giường với nhau thôi sao? Bây giờ là thời đại nào rồi? Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi phải rước cô ta về nhà để dỗ dành hay sao?”.
Men rượu khi nãy đã bắt đầu ngấm. Mạt Mạt thấy bụng mình đau cồn cào. Cô ôm bụng nôn khan. Phó Phái ghé sát vào muốn kéo cô dậy, nhưng cô lại hất tay cậu ta ra, “Đừng có động vào tôi”.
Cậu ta lại đưa tay ra túm lấy cô, “Đừng có gây sự nữa”.
Mạt Mạt dùng hết sức lực của mình để gạt tay cậu ta ra, “Đã bảo là đừng có chạm vào tôi rồi mà. Ghê tởm!”.
Ghê tởm? Cậu ta túm chặt lấy cánh tay đang cố sức vẫy vùng của cô, giữ sang một bên.
Mạt Mạt đưa chên lên ngăn cản. Bao nhiêu năm nay, cô đánh nhau cùng anh em trong nhà đâu có uống phí. Gót giày nhọn hoắt của cô đạp thẳng vào đầu gối Phó Phái. Cậu ta mất đà, khom người xuống, nhưng cánh tay vẫn giữ chặt tay Mạt Mạt, không cho cô thoát.
Mạt Mạt ngã xuống bãi cỏ, đôi mắt phừng phừng lửa giận. Phó Phái thuận thế áp xuống, đè lên cô. Cậu ta không quan tâm điều gì nữa, cứ thế hôn cô. Mạt Mạt sững sờ giây lát, sau đó ra sức giãy giụa. Cô điên cuồng lắc đầu để tránh nụ hôn của cậu ta, dùng cả tay chân để tấn công cậu ta. Phó Phái bị đánh tới phát điên, ra sức ghì chặt chân cô, túm chặt hai tay cô bằng một tay, ép mặt xuống. Đôi môi cậu ta bắt đầu hướng lên, lần tìm môi cô...
Không biết qua bao nhiêu lâu, Mạt Mạt cảm giác mình đã trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng. Cô mệt mỏi, không còn sức lực, không buồn giãy giụa nữa. Đôi môi Phó Phái vẫn còn đang triền miên dọc theo cổ của cô, có hơi xót. Cậu ta cứ như một khối sắt nóng bỏng đang gí sát vào da thịt, khiến cô bỏng rát.
Cả người cô mềm nhũn, mệt mỏi, nước mắt tuôn rơi. Cô chỉ biết cầu xin, “Phó Phái, thả tôi ra. Tôi xin cậu, xin cậu đấy, Phó Phái. Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu”.
Phó Phái ngẩng đầu lên, thấy Mạt Mạt đang nhắm nghiền mắt lại, nước mắt nơi khóe mi mềm mại không ngừng tuôn rơi, tuôn rơi.
Cậu ta cảm thấy cõi lòng mình như muốn tan nát, dùng hết sức lực bình sinh gồng mình lên, cứ thế đè lên người cô, thở dốc.
Màn đêm đen kịt, gió đêm hiu hắt, một người đàn ông cứ nằm thở dốc cùng một cô gái khóc lóc không ngừng khiến cả không gian vang lên những âm thanh thật kỳ dị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc