Chương 66: Ngoại truyện 1Tư Họa mang thai.
Được phát hiện đúng hôm hôn lễ diễn ra.
Chuyện này khiến cho một người từ nhỏ đến lớn gần như chỉ toàn nhận lời khen như Ngôn tiên sinh lần đầu tiên bị quở trách.
“Họa Họa mang thai gần hai tháng, con còn, con còn dắt con bé đi khắp nơi, con làm chồng kiểu gì vậy? Cháu dâu và chắt trai của bà mà có chuyện gì, bà không tha cho con đâu!” Nghe bác sĩ nói Tư Họa do mệt mỏi quá mức nên khiến vị trí thai nhi bất ổn, bà nội Ngôn liền xách tai cháu trai giáo huấn.
“Bà nội, chuyện này không trách anh ấy được. Bọn con đều không nghĩ đến chuyện sẽ có thai.” Tư Họa ngồi trên giường ra sức trấn an bà lão.
“Họa Họa, con đừng biện hộ cho nó, cho dù không mang thai thì khi thấy con khó chịu nó phải để ý chứ.” Dù thế nào thì bà nội Ngôn vẫn đứng về phía cháu dâu.
Hai người cũng không muốn tranh cãi với bà, thuận theo bà gật đầu hối lỗi. Bà nội cũng không còn gì để nói, chỉ lặp đi lặp lại dặn dò Ngôn Tuyển chú ý chăm sóc cho Tư Họa.
Ngoài trừ bà nội là người phản ứng lớn nhất thì bố Tư và mẹ Ngôn mỗi người ngồi một góc chờ đợi, sau đó bố Tư một mình gọi Ngôn Tuyển ra nói chuyện: “Cậu theo tôi ra ngoài.”
“Bố, bố đừng…” Cô sợ bố mình kêu Ngôn Tuyển ra để giáo huấn lại lần nữa.
Hai người đàn ông đều ra hiệu cô không cần nhúng tay.
Góc khuất hàng lang, bố Tư lấy ra bao thuốc lá và bật lửa, chợt nhớ đến ở đây là bệnh viện, bèn cất lại vào túi.
“Bố.” Ngôn Tuyển cung kính gọi ông.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Bố Tư tràn đầy tâm sự thở sâu một cái: “Năm đó lúc mẹ Họa Họa mang thai con bé, lại là lúc sự nghiệp của bố đang trên đà thăng tiến, chỉ có thể tập trung toàn bộ tâm trí cho một thứ, nên chỉ còn cách thuê người chăm sóc bà ấy. Sau đó, có lần nửa đêm mẹ con bé khó chịu gọi điện thoại cho bố, bố lại đang đi công tác ở nơi khác không về được, giờ nhớ lại chỉ còn là tiếc nuối.”
Sau này, khi ông đã nhận ra vợ và con gái là quan trọng nhất, từ bỏ hết mọi danh lợi thì cũng không thể đổi lấy tính mạng của vợ mình.
Đây là nỗi đau mà cả đời này của ông cũng không thể buông bỏ được.
“Tính cách Họa Họa nhạy cảm, bây giờ nó hoàn toàn ỷ lại vào con, hy vọng con đừng phụ lòng tin của nó.” Bố Tư chau mày, khi biết được con gái mang thai, trong lòng ông ngổn ngang trăm mối tơ vò.
“Bố, xin hãy yên tâm. Trước đây là do con sơ ý, sau này con sẽ chăm sóc Họa Họa thật kỹ càng hơn. Con sẽ cố gắng cân bằng giữa công việc và cô ấy, nếu đến khi không thể cân bằng, chắc chắn con sẽ chọn Họa Họa.” Từng câu từng chữ của anh vô cùng tha thiết, không qua loa khoác lác, thẳng thắn càng khiến người ta tin tưởng.
Bố Tư gật đầu, phẩy phẩy tay kêu anh quay về: “Về bên nó đi.”
Ngồi trên giường bệnh, Tư Họa cứ ngóng trông nhìn về phía cửa, chờ bọn họ quay lại. Thấy Ngôn Tuyển xuất hiện, cô lòng hỏi: “Bố đã nói gì với anh vậy?”
“Bảo anh phải chăm sóc cho em thật tốt.”
“Những lời khi nãy người lớn nói, anh không giận chứ?” Tư Họa âm thầm quan sát phản ứng của anh.
“Sao có thể.” Ngôn Tuyển cụp mi: “Thật ra anh hiểu tại sao bà nội lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.”
Bình thường bà nội đối xử với mọi người rất hiền hoà và dễ gần, nhưng vì xuất hiện sự tồn tại của Niệm Niệm, lại biết tin mẹ của Niệm Niệm đã qua đời, mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy thương xót và đau lòng.
Phụ nữ mang thai cơ thể thường yếu ớt, không thể qua loa. Bà sợ người trẻ không biết cách chăm sóc cho người mang thai, vì thế dễ xảy ra chuyện.
Nhìn cái bụng bằng phẳng của Tư Họa, Ngôn Tuyển ngồi bên cạnh giường, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dán lên, ánh mắt ấm áp dịu dàng rất nhiều: “Em đúng thật là tạo cho anh bất ngờ quá lớn.”
Bọn họ luôn sử dụng biện pháp tránh thai, tính ra thì có lẽ là lần đi Thuỵ Sĩ, tham lam một lần, rồi trúng thưởng luôn.
Hai ngày này bận rộn du lịch rồi chuẩn bị hôn lễ nên vô tình có chút sơ ý. Nếu như bình thường mà thấy cô ăn nhiều ngủ nhiều, chắc chắn đã đi kiểm tra từ sớm.
Thấy anh lộ ra vẻ đăm chiêu, Tư Họa nghiêng đầu, giọng lí nhí hỏi: “Anh không… không thích hả?”
Theo kế hoạch định ra, thì hai năm này họ không có ý định có con.
Ngôn Tuyển sửng sốt, rõ ràng anh không nghĩ là cô lại lo lắng chuyện này đến thế, tức khắc dở khóc dở cười: “Em nghĩ đi đâu thế, anh vui còn không kịp đây.”
Bào thai bên trong bụng cô là sinh mệnh nhỏ mang dòng máu của bọn họ, tám tháng sau sẽ cất tiếng khóc chào đời, lớn một chút sẽ gọi bọn họ là bố mẹ.
Cuộc sống như thế, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy tuyệt vời.
–
Bởi vì đột nhiên chào đón một sinh linh nhỏ, nên bọn họ phải bỏ dở tuần trăng mật, về nước trước dự định.
Vốn dĩ thể chất Tư Họa cũng tốt, bình thường không bệnh tật gì. Chỉ vì mấy ngày trước bọn họ không biết chuyện, sáng sớm đã đi, tối mịch mới quay về, hao tổn sức lực, hiện tại cần tĩnh dưỡng để hồi phục.
Nghĩ đến chuyện này, Tư Họa còn chút tiếc nuối, ngón tay vẽ vòng tròn ra dấu: “Mới đi chơi được ba ngày hà.” Kế hoạch ban đầu tới nửa tháng lận.
“Đi du lịch theo kế hoạch thì mệt quá, chờ em khoẻ lại, anh sẽ dẫn em đi xem nơi khác, được không?” Ngôn Tuyển thuận theo ý cô nói.
“Em còn phải quay lại làm việc nữa.” Tư Họa ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhẩm nhẩm tính số ngày phép còn lại.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Ngôn Tuyển ngẩng đầu, xoa xoa đầu cô: “Ừ, chờ hết kì nghỉ rồi quay về.”
Đôi vợ chồng trẻ không cảm thấy có gì không ổn với sắp xếp như vậy, sau đó Tư Họa trở về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, ăn ngon ngủ ngon, đúng hạn trở lại công ty đi làm.
Mang thai hai tháng chưa có biểu hiện rõ ràng, lúc đầu đồng nghiệp xung quanh không hề hay biết, cho đến khi có một bà mẹ từng sinh con phát hiện ra cô thèm ăn chua, mỗi ngày đi giày bệt, còn đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống nên lờ mờ đoán ra.
“Tư Họa, có phải, em mang thai rồi phải không?” Bà mẹ đó hỏi riêng cô.
Tư Họa hơi sững sờ, gật đầu thừa nhận.
“Vậy em cần phải chú ý nhiều, mỗi ngày tiếp xúc với máy tính nhiều như chúng ta không có tốt đâu.”
Đối phương là bà mẹ đã sinh con, đặc biệt tới nhắc nhở, Tư Họa đáp lại bằng nụ cười thân thiện: “Em sẽ chú ý, cám ơn chị nhiều.”
Sau chuyện này hai ngày, người đồng nghiệp đó thường đến tìm cô nói chuyện, nói về những chủ đề liên quan trẻ con. Đối phương là người có kinh nghiệm, lúc đầu Tư Họa nghe hết sức chăm chú, không biết từ lúc nào đã chuyển chủ đề: “Thật ra thì em cũng không thiếu tiền, sao không về nhà lo sinh đứa bé trước đã? Chồng của em cũng ủng hộ để em đi làm hàng ngày vậy sao?”
“…” Quả nhiên, đồng nghiệp là những người nhiều chuyện nhất.
Đêm đó, nhân lúc Ngôn Tuyển đang giúp cô thoa dầu chống rạn da, Tư Họa muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi đó: “Anh ủng hộ em tiếp tục đi làm như vậy, em còn nghĩ là anh sẽ thuyết phục em ở nhà dưỡng thai chứ.”
“Phải ủng hộ chứ, đó là chuyện em muốn làm mà.” Là chồng thì phải quan tâm chăm sóc tốt cho vợ mình, không hạn chế những việc cô ấy muốn làm. Nhưng khi nói những lời này, anh nhấn mạnh nhắc nhở cô: “Nhưng phải nhớ kỹ, làm việc thì phải nghỉ ngơi. Giữa công việc và sức khỏe, em nhất định phải coi trọng sức khoẻ, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tư Họa nhíu mày, liếc nhìn anh một cái.
Ngôn Tuyển thu lại nụ cười trên mặt: “Nếu không thì anh không đảm bảo mình đủ bao dung và thấu hiểu, để cho em đi làm đâu đấy.”
“Em biết rồi, em đảm bảo bé cưng là số một, công việc là số hai!” Cô liền giơ ba ngón tay lên đảm bảo.
Anh một tay cầm cái bình một tay giơ lên đè tay cô xuống, anh sửa lời cô: “Sai rồi, sức khoẻ của em là đầu tiên.”
“Hì hì.” Tư Họa đưa tay vòng qua cổ anh, cố sức hít lấy hít để mùi thơm từ anh.
Ngôn Tuyển nắm chặt tay cô, đẩy ra thì lại không đành lòng, bất đắc dĩ nói: “Cục cưng, bây giờ em đừng đùa với lửa.”
Cô không biết rằng mình có sức hấp dẫn lớn thế nào với anh sao.
Tư Họa mím môi, do dự một chút, xích lại gần thì thầm bên tai anh. Người đàn ông nhếch khóe môi: “Được, anh sẽ nhẹ nhàng.”
*
Chớp mắt đến tháng sáu, trước sinh nhật Ngôn Tuyển một ngày, là ngày Tư Họa được hẹn khám thai.
Trước đó đã từng tới bệnh viện kiểm tra nên cũng hiểu rõ đại khái toàn bộ quá trình, lần này có chồng đi theo cùng, nên quá trình khám thai vô cùng thuận lợi.
Lúc rời khỏi bệnh viện, một người phụ nữ ôm con vội vàng chạy vào, rất may là Ngôn Tuyển kéo cô né kịp nên không bị va trúng.
Người phụ nữ đó vô thức quay đầu, khi nhận ra Tư Họa, liền vội vàng xoay người quay đi, vội vã ôm đứa bé trong lòng chạy vào bệnh viện.
“Có sao không?”
Tư Họa nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao.”
Chỉ là vừa rồi, người phụ nữ xông tới từ góc cua nên hơi giật mình.
Một tay Ngôn Tuyển đặt sau lưng cô, một tay bảo vệ phía trước cho đến khi lên xe.
Nhìn từ phía xa xăm về phía cổng lớn bệnh viện, trong mắt Tư Họa lóe lên dáng vẻ vội vàng của người phụ nữ ôm con ban nãy, đoán chừng hơn phân nửa là vì đứa bé.
“Em thấy trong lòng người phụ nữ lúc nãy có ôm một đứa bé, không biết có phải bị bệnh hay không, nên người mẹ mới lo lắng như thế.” Sau khi mang thai, bản năng làm mẹ dâng cao, coi không ít video mẹ và bé chịu khổ, có lúc lại lướt những chủ đề liên quan tại diễn đàn mẹ và bé, đều có chút đau lòng.
Ngôn Tuyển khẽ mở miệng, cuối cùng vẫn quyết định nói với cô: “Đó là Quý Anh.”
“Quý Anh?” Tư Họa bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt đầy sự kinh ngạc.
Năm ngoái từ miệng Thư Mịch biết được, Quý Anh và nhà họ Thư có một mối quan hệ phức tạp, sau đó cũng không nghe tin gì liên quan đến “Kết hôn” hay “Em bé” từ nhà họ Thư. Chuyện xấu thì không đồn ra, cô cũng không quan tâm, hay để ý đến những người và chuyện không liên quan.
Sau khi mang thai thì ngoài công việc, có lúc còn liên hệ với người phụ trách ngân sách của quỹ “Hy vọng”, cô cũng chẳng có thời gian để ý đến người khác. Nếu như Quý Anh bình an sinh con, thì chắc đứa bé cũng được ba bốn tháng tuổi.
“Những người khác trong nhà họ Thư đều nghi ngờ Quý Anh, Thư Mịch đã điều tra rất lâu, biết được lúc Quý Anh tiếp cận anh trai cô ấy còn có mối quan hệ với người đàn ông khác, cho nên sinh lòng nghi ngờ đứa bé trong bụng cô ta.”
“Lúc đó anh của Thư Mịch bị dao động. Người nhà họ Thư hứa, đợi đứa bé sinh ra sẽ kiểm tra DNA, nếu như là con cháu nhà họ Thư thì sẽ nhượng bộ mà đón cô ta vào cửa, nhưng kết quả không phải.”
Đứa trẻ không phải huyết thống họ Thư, lúc đó ngay cả Quý Anh cũng không xác định được. Không đợi cô ta nghĩ ra được cách giải quyết thì có người phát hiện cô ta mang thai, vì thế cô ta cứ thế tương kế tựu kế nhờ vào đó để thượng vị. Cô ta muốn dùng kỹ thuật diễn mèo mửa của mình để lừa mọi người, cuối cùng lại bị đánh hiện nguyên hình.
“Ác giả ác báo.”
Bản thân Quý Anh vốn có chút bản lĩnh cũng có chút khôn vặt, diện mạo cũng xinh. Với những điều kiện cơ bản này, để có được cuộc sống thoải mái là điều không khó gì, nhưng hết lần này đến lần khác bị lòng tham phá tan lá bài tốt ngay tại thời khắc quan trọng nhất.
Chỉ là nghe Ngôn Tuyển biết rõ chuyện nhà người ta, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Anh đã biết từ lâu rồi sao?”
“Hả? Ừ.” Những chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, nhưng những nhà thế gia thường hay qua lại với nhau, rất khó có thể giữ bí mật.
“Sao em không biết?”
“Em bận cả ngày, sao phải bận tâm những chuyện vặt vãnh này.”
“Nhưng bây giờ anh đang kể cho em đấy thôi.”
“Kể cho em nghe vậy thôi.” Anh còn nhớ rất rõ lúc đầu trong mấy phần tài liệu đã từng ghi chép lại những chuyện đã qua kia, người phụ nữ đó, cũng coi như gián tiếp ức Hi*p cục cưng nhà anh. Kết cục của kẻ có tâm địa xấu xa, anh hoàn toàn không thấy thương xót.
Chuyện này đối với người đích thân trải qua thì rối rắm phức tạp, nhưng đối với bọn họ chỉ là câu chuyện cười mà thôi, nghe thôi là đủ rồi.
Tư Họa lắc đầu, không muốn nhắc lại: “Đừng nói tới cô ta nữa, dù sao cũng không liên quan gì chúng ta.”
“Được.” Ngôn Tuyển nắm tay vợ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mềm mại, trong mắt hiện lên nụ cười ấm áp.
Chuyện của nhà người ta liên quan gì anh, ngay giây phút này ở bên cạnh vợ con của mình, thật hạnh phúc biết bao.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Xe chạy với tốc độ trung bình, đi ngang qua một tiệm bánh kem, bỗng Tư Họa “Ai da” một tiếng, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Ngôn Tuyển: “Ngày mai là sinh nhật anh, anh muốn được tặng quà gì?”
“Nước đến chân mới hỏi, Họa Họa thật không có thành ý.”
“Hỏi rõ rồi mua thì mới đúng ý anh chứ.”
“Anh muốn cái gì cũng được hả?”
Nhìn ánh mắt của anh, đầy ý nghĩ xấu muốn bắt nạt cô, Tư Họa liền giả vờ bối rối, ôm lấy cánh tay của anh, nhắm mắt lại khẽ dựa đầu vào vai anh: “Em buồn ngủ rồi, em ngủ đây.”
Nhìn dáng vẻ hồn nhiên chơi xấu của cô, Ngôn Tuyển lắc đầu, ánh mắt đành chịu vậy thôi.
–
Ngày sinh nhật, Ngôn Tuyển vẫn mời khách ở câu lạc bộ năm ngoái. Câu lạc bộ tư nhân có thể cung cấp ăn uống giải trí, diện tích rộng, mỗi năm đều có cảm giác mới mẻ.
Điều mới mẻ hơn chính là năm nay không chỉ có bạn bè ở Cảnh Thành, ngay cả người bạn hai năm mới gặp Tống Tuấn Lâm cũng chạy tới Cảnh Thành. Nói là vì chúc mừng sinh nhật Ngôn Tuyển, chủ yếu vẫn là tới chơi.
Hai năm không gặp, vị thiếu gia này ngoại trừ đẹp trai hơn, thì tính cách vẫn vậy không khác gì lúc trước, mang kính râm vào là giống tiểu bá vương.
Tư Họa còn nhớ rõ lần đầu đi núi tuyết, Tống Tuấn Lâm giúp bọn họ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ leo núi tuyết, cũng là lần đầu cô bị nhận nhầm là bạn gái của Ngôn Tuyển.
“Lâu không gặp, chị dâu càng xinh đẹp hơn rồi.” Những lời này của Tống Tuấn Lâm không hề có ý đùa giỡn, anh ta thẳng thắn thoải mái khen, lúc nói chuyện, thể nào Tư Họa cũng bị chọc cười.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi tới, Tống Tuấn Lâm gọi ly rượu, lại hỏi Tư Họa uống gì.
Lúc này Ngôn Tuyển cuối cùng cũng đã xuất hiện, thẳng thừng từ chối: “Cô ấy không thể uống rượu.”
“Thật ngại quá, cơ thể tôi có chút không tiện.” Tay Tư Họa di chuyển tới bụng.
Lúc này Tống Tuấn Lâm mới để ý thấy, thì ra cái váy rộng là để che cái bụng hơi nhô lên.
Bốn tháng vẫn chưa thấy rõ, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được, chỉ là Tống Tuấn Lâm lại sơ ý quá, nói chuyện nửa ngày mà vẫn không nhận ra.
“Chúc mừng chị dâu.” Tống Tuấn Lâm chắp tay chúc mừng.
Mặc dù thỉnh thoảng có giữ liên lạc với Ngôn Tuyển theo một cách nào đó, nhưng vì Tống Tuấn Lâm tham gia vào giới bạn bè của Ngôn Tuyển ở Cảnh thành, vốn là người hướng ngoại, nên rất nhanh đã làm quen với mọi người.
Hôm nay vốn Ngôn Tuyển là chủ buổi tiệc, nhưng vì nhân vật chính này phải ở bên bảo vệ vợ suốt buổi tiệc, nghĩ cho Tư Họa mang thai cần được chăm sóc, bọn họ cũng tâm lý một chút, không rót rượu cho Ngôn Tuyển.
Là người đầu tiên chứng kiến Ngôn Tuyển theo đuổi vợ, lúc này Tống Tuấn Lâm là người có nhiều chuyện để kể nhất: “Tôi kể cho mọi người nghe, biết anh Tuyển theo đuổi vợ tuyệt thế nào không? Lúc đó gửi cho tôi danh sách mua đồ dài ngoằn, giờ album ảnh trong điện thoại tôi vẫn còn lưu đây.”
“Còn mấy hôm hai người bọn họ từ núi tuyết tới ở nhờ nhà tôi, thật là…” Tống Tuấn Lâm vừa nói vừa lắc đầu, ôm tim làm lố: “Đày đọa kẻ độc thân.”
“Bọn họ đã làm gì?”
“Không làm gì cả, tính cách của anh Tuyển mọi người không phải không biết, mật ngọt ૮ɦếƭ ruồi, nước ấm nấu ếch, cho nên tôi ở bên cạnh ngó là muốn đỏ mắt.” Rõ ràng bọn người Tư Họa ở lại biệt thự không lâu, thế mà anh ta lại nhớ kỹ thế: “Đúng rồi, anh ấy còn uy Hi*p tôi, làm công cụ cho anh ấy.”
Tống Tuấn Lâm kể với giọng điệu hài hước, cùng giọng nói vui tai, khiến người nghe rất vui.
Lúc này trong đám người đột nhiên ló ra một cái đầu nhỏ, hai bím tóc rủ xuống, Tống Tuấn Lâm nghe thấy âm thanh ngọt ngào dễ thương: “Anh hai em uy Hi*p anh ạ? Anh ấy uy Hi*p anh thế nào?”
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, một cô gái với thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, mặt xoan má đào từ trong đám đông bước tới, Tống Tuấn Lâm đứng hình tại chỗ.
Đúng lúc này, Ngôn Tuyển ôm Tư Họa xuất hiện, Tống Tuấn Lâm ngẩng đầu máy móc hỏi: “Anh Tuyển, em theo đuổi em gái anh được không?”
Ai cũng không ngờ Tống Tuấn Lâm ngay tại buổi tiệc sinh nhật hôm nay, đã trúng tiếng sét ái tình với Ngôn Hy.
Sinh nhật năm nay cũng không cố ý tránh mặt Thư Mịch, vì cô ấy đã xác định rõ ràng lùi về ranh giới bạn bè.
Gần một năm trôi qua, mọi người đều thấy Bùi Vực và Thư Mịch thân thiết, cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ thành đôi. Lúc có người đùa, Bùi Vực đều quan sát thái độ của Thư Mịch trước, thấy cô chau mày, liền ra sức ngăn không cho bạn bè nhắc đến.
Qua ba lần rượu, có người tiếp tục ồn ào, có người ra ngoài hít thở thả lỏng.
Không biết lúc nào, một người đẩy cửa tiến đến hô: “Thư Mịch, Bùi Vực tìm cô.”
“Vừa rồi tôi thấy anh ấy đang đi về hướng phía bể bơi, bảo tôi gọi cô một tiếng.”
Thư Mịch hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn đứng lên, ra ngoài tìm người.
Thư Mịch vừa đi, người chuyển lời liền vỗ tay cười nói: “Nói cho mấy người biết, chút nữa có trò hay để xem.”
Bùi Vực uống say rồi, một mình ngồi ở chỗ đó đần độn luyện tập tỏ tình, sao những người anh em như bọn họ không hỗ trợ thúc đẩy một cái chứ.
Dựa theo phương hướng được chỉ, Thư Mịch mang theo nghi hoặc đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên bờ bể bơi.
Lờ mờ nghe thấy người kia đang lẩm bẩm làu bàu gì đó.
Bên cạnh bể bơi, Bùi Vực đứng đó, hai tay nắm chặt đưa về phía trước nâng lên hạ xuống.
“Anh thích em…”
“Anh rất thích em, em có thể làm bạn gái anh không.”
Dựa theo hơi men, Bùi Vực không ngừng lặp lại câu nói này, tập nói cho lưu loát, sợ mình nói ít đi một câu sẽ quên mất.
Mãi đến khi sau lưng đột nhiên truyền đến một luồng thanh âm quen thuộc: “Bùi Vực.”
Là cô ấy!
Các ngón tay đột nhiên siết chặt hơn, tim Bùi Vực đập rộn ràng, hồi hộp đến mức nghẹt thở.
Tiếng bước chân vang lên bên tai càng ngày càng rõ ràng, Bùi Vực bỗng nhiên quay đầu mở miệng tỏ tình ngay và luôn: “Thư Mịch, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?”
Anh ta nói nhanh, cực kỳ nhanh, nhưng cũng đủ để cô nghe rõ. Thư Mịch im lặng không nói gì, Bùi Vực âm thầm cắn chặt răng. Thành bại là ở lúc này, ánh mắt anh tràn đầy hy vọng, hy vọng người mình thích có thể đáp lại mình…
“Xin lỗi anh.”
Thanh âm lạnh giá đi vào tai, trong phút chốc Bùi Vực cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy hình như mình uống nhiều quá sinh ra ảo giác.
Anh dụi dụi mắt, xác định hết lần này đến lần khác người đứng trước mặt mình chính là Thư Mịch hàng thật, là người con gái anh thích, một giây trước đó, đã không chút do dự cự tuyệt lời tỏ tình của anh.
Trong nháy mắt, ánh sáng trong đôi mắt Bùi Vực vụt tắt.
Bầu không khí trở nên xấu hổ, Bùi Vực quay mặt qua một bên gãi gãi tóc: “Hi, xin lỗi nha, vừa nãy chơi đại mạo hiểm thua, người ta nhất định bắt tôi tỏ tình với người mình thấy đầu tiên, lần này bọn nó đúng là đã hại ૮ɦếƭ tôi rồi.”
Sắc mặt Thư Mịch trắng bệch.
Một mình anh đứng ở chỗ này, lại đi chơi trò đại mạo hiểm kia cùng ai.
Rõ ràng là nói tào lao, trong lòng cô hiểu rõ.
Cô có thể buông được Ngôn Tuyển, nhưng lại không cách nào làm trái lương tâm mà tiếp nhận lời tỏ tình của Bùi Vực, đó có khác gì đùa giỡn với tình cảm của người ta đâu.
Dù sao, cũng là bạn bè nhiều năm.
“Bùi Vực, tôi thật sự xin lỗi.” Thư Mịch hơi cúi đầu, lại làm rõ thêm một lần, trịnh trọng nói lời xin lỗi với anh.
“Cô xin lỗi tôi cái gì chứ, tôi chơi thua thì bị phạt thôi, cô cự tuyệt tôi cũng rất bình thường.” Bùi Vực quay lưng về phía cô, thậm chí không còn dám nhìn cô.
Nói xin lỗi anh cái gì chứ, là tự anh thích Thư Mịch, Thư Mịch không thích anh, cự tuyệt anh, đây không phải lỗi của cô.
Anh dùng giọng điệu đùa giỡn vô tâm che giấu nội tâm bi thương, đằng sau gương mặt tươi cười kia là trái tim đã sớm tan nát trăm lỗ.
Ngay từ đầu, anh đã không dám hi vọng xa vời.
Bên trong sảnh CLB, đám người vẫn mãi chưa đợi được tin tức tốt, nhưng chỉ nghe nói Bùi Vực và Thư Mịch kẻ ra trước người ra sau từ biệt rời đi, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đây là lén lút trải qua thế giới hai người hả?”
“Sao nhìn không giống.”
Có người suy đoán hai người đã ở bên nhau, có người lại đoán hơn nửa là chẳng có gì xảy ra, sợ xấu hổ mới sớm rời sân.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tư Họa lén hỏi Ngôn Tuyển: “Anh cảm thấy, bọn họ có thể thành đôi không?”
“Hai người bọn họ đều là tuýp người rất nghiêm túc.”
Khi nhận định một chuyện gì rồi thì rất khó thay đổi, giống như Thư Mịch nỗ lực bỏ ra nhiều tâm tư như vậy đối với một người, cho dù quyết định buông xuống, cũng cần thời gian.
*
Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, đến giữa tháng bảy tháng tám, có lúc Tư Họa nằm ngủ sẽ thấy không thoải mái.
Bởi vì mang thai, nhiệt độ máy lạnh không được quá thấp, mà quá cao cũng không được. Bình thường thì có thể thích ứng, nhưng sau khi mang thai thì hình như cô trở nên sợ nóng, trên người thường xuyên đổ mồ hôi.
Ngôn Tuyển đau lòng cực kỳ, ban đêm ngồi ở trên giường dùng quạt giấy quạt cho cô.
Trong nhà không chỉ có hai người bọn họ, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng đến để định chế ngày ba bữa sáng trưa tối. Trải qua thời gian cẩn thận điều trị, lại thêm thời tiết biến hóa, tình hình thân thể của Tư Họa đã có chuyển biến tốt.
Mang thai tháng thứ bảy, Tư Họa căn cứ theo tình hình thực tế của bản thân để giảm bớt lượng công việc. Ngôn Tuyển gần như không đi công tác nữa, mỗi ngày đều đúng giờ tan sở về nhà làm bạn với vợ.
Thỉnh thoảng cũng có lúc không thể phân thân, nhiều nhất chỉ đi một hai ngày, Ngôn Tuyển cũng sẽ gấp rút trở về.
Mỗi ngày còn phải làm những việc thiết yếu, tỉ như hôm nay Tư Họa quên thoa dầu chống rạn, anh nhất định sẽ nhớ kỹ: “Bảo Bảo, hôm nay còn chưa có thoa dầu.”
“Buồn ngủ.” Phụ nữ mang thai thể chất khác biệt, có ít người giai đoạn đầu thích ngủ, còn Tư Họa ở giai đoạn sau càng ngày càng dễ mệt rã rời.
Lúc lười lên, hoàn toàn không muốn động.
“Thoa xong chúng ta sẽ ngủ, ngoan nào.” Anh kiên nhẫn dỗ, cầm lấy cái bình, quen tay thay cô thoa dầu, không hề thấy phiền một tí nào.
Từ khi biết Tư Họa mang thai, Ngôn Tuyển đã bắt đầu không ngừng học tập về các vấn đề cần chú ý trong thai kỳ, bao gồm cả việc mỗi ngày kiên trì không ngừng thoa dầu chống rạn da cho cô. Chỉ cần Ngôn Tuyển ở nhà, thì đều là công việc của anh.
Mang thai tám tháng, bụng đã rất rõ, không tiện xoay người.
Lúc đi tắm thì sợ cô ngã, lúc cúi người sợ cô không thoải mái, tiểu Ngôn tổng lại lần nữa tùy hứng ném công ty lại cho người phụ trách tạm thời, tự duyệt cho mình nghỉ phép, mỗi ngày chỉ xoay quanh bên cạnh vợ mình.
Thời tiết tháng mười một dần chuyển lạnh, Tư Họa đã mang thai chín tháng.
Một buổi sớm mai yên tĩnh ấm áp, cô tỉnh lại từ trong mơ, đột nhiên phát hiện——
Vỡ nước ối rồi.
“Ngôn Tuyển.” Mẹ bầu còn có hơi mơ hồ, đưa tay kéo người bên cạnh.
“Sao vậy cục cưng?” Ngôn Tuyển hơi híp mắt.
Tư Họa sờ bụng: “Hình như em, sắp sinh…”