Một tay của Ngôn Tuyển còn đang cầm khăn tắm màu trắng.
Nghe thấy những yêu cầu liên tiếp của Tư Họa, thân người cao lớn đứng sững lại.
Ngôn Tuyển cúi đầu, nhìn vào ánh mắt tha thiết kia.
Người con gái vừa thốt ra mấy câu to gan đó đang nằm bên bờ hồ bơi, hai cánh tay vắt chéo, cổ trắng như thiên nga ngước lên, đôi mắt to tròn, nhìn anh chằm chằm.
Tư Họa mặc bộ đồ bơi mẫu mới được chuẩn bị bởi câu lạc bộ, từ cánh tay trở xuống đều ngâm trong suối nước nóng, thấp thoáng có thể thấy hai sợi dây áo mỏng manh trên bờ vai.
Ánh mắt nóng rực chạm nhau trong không trung, Tư Họa theo bản năng giơ tay chùi khóe miệng.
Người này thật là…
Còn đứng đó chi nữa!
Muốn xuống nước thì xuống lẹ đi!
Nhìn tiếp nữa cô sợ nước mắt của mình chảy xuống từ khóe miệng mất.
Sợ bản thân mình mất mặt, Tư Họa liền giơ tay biểu thị anh đổi chỗ: “Anh đừng đứng đó nữa, chấn động thị giác quá mạnh.”
“Em có thể không nhìn mà.” Không chỉ thế, anh còn cố ý bước gần vài bước về phía Tư Họa.
“…” Tư Họa nhanh tay che mắt.
Đúng, đôi mắt ở trên mặt của cô, cô có thể lựa chọn không nhìn.
Nhưng mà…
Thân hình gợi cảm như vậy, không nhìn thì rất lãng phí.
Tự mình đi đến trước mặt cô, tại sao lại không nhìn?
Nghĩ thông rồi, cô liền bỏ hai tay xuống, mở to đôi mắt lấp lánh, nhưng lại phát hiện người trước mặt đã không ở đó.
Eo nhỏ bị người khác ôm lấy, Tư Họa giật mình quay đầu. Người đàn ông ấy không biết lén lút xuống nước từ khi nào, đứng ở sau lưng cô.
“Chuyện nãy em nói…” Anh cố ý kéo dài chữ cuối để gây sự chú ý, tỉ mỉ quan sát biểu cảm thay đổi từng giây từng phút của Tư Họa, nhất thời cảm thấy vui vẻ không thôi.
Thấy cô mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy kỳ vọng, Ngôn Tuyển nhẹ nhàng nói: “Muốn anh đồng ý cũng không phải không được.”
Hàm ý là, phải có điều kiện.
Có thể đàm phán về điều kiện, đối với Tư Họa có nghĩa là gần như “Thành công”, cô rất tự tin với việc này.
“Vậy phải như thế nào anh mới đồng ý đây?”
“Tâm trạng anh tốt rồi, đương nhiên sẽ đồng ý thôi.”
“Chẳng lẽ bây giờ tâm trạng anh không tốt à?”
“Bây giờ không tệ, nhưng chưa đủ.”
Tư Họa hiểu rồi. Ý của câu này là, phải khiến anh vui thêm nữa mới chịu đồng ý?
“Cho nên, anh đây là muốn em làm cho anh vui vẻ sao?”
“Em hiểu như vậy cũng không sai.”
“Vậy anh muốn em làm sao mới khiến cho vui thêm hơn đây?” Hỏi cách cụ thể, phải làm như thế nào anh mới vui đến mức đồng ý chịu làm người mẫu đây?
“Tự mình suy nghĩ đi.” Ngôn Tuyển buông người ra, tự động kéo xa khoảng cách.
“Ơ…” Cô khoa trương há hốc miệng, trong họng phát ra một chuỗi âm thanh: “Anh trực tiếp ban hành nhiệm vụ cho em không được sao?”
Nói rõ ràng cho cô phải làm như thế nào, sau đó cô đi hoàn thành nhiệm vụ, dỗ anh vui vẻ, khiến cho anh tự nguyện ૮ởเ φµầɳ áo làm người mẫu của cô, đây không phải là một giao dịch tuyệt vời sao? Nhất định phải bắt cô động não.
Làm khó ai vậy chứ?
Cô bặm môi, lưng Ngôn Tuyển dựa vào cầu thang trong hồ, ung dung tự tại nhìn cô, hình như đang đợi cô nghĩ cách. Cơ bụng ở dưới nước thoắt ẩn thoắt hiện, cô đã tưởng tượng ra được đây sẽ là kiệt tác như thế nào sau khi được vẽ thành tranh, chắc chắn đẹp hơn những gì cô từng thấy trên tiết học mĩ thuật.
Tư Họa im lặng nuốt vài ngụm nước miếng, nghiêm túc lại.
Cô vịn tường chủ động đi tới đó. Mái tóc được tiện tay 乃úi lại lúc trước bắt đầu rời rạc, Tư Họa dứt khoát giật nịt buộc tóc ra, mái tóc đen ả mềm mượt nổi trên mặt nước, nhúc nhích theo những cơn sóng.
“Anh cao quá.”
“Hửm?” Anh nghe lời cúi đầu trước mặt cô, hơi khom lưng xuống.
Tư Họa giơ tay liền nắm lấy mái tóc mềm của người đàn ông, nhẹ nhàng ấn vài cái, đột nhiên bị Ngôn Tuyển nắm lấy cổ tay: “Không biết đầu của đàn ông không được tuỳ tiện sờ sao?”
“Anh cũng sờ qua tóc của em rồi, em không được hả?” Cô hơi ngẩng đầu, do ngâm trong suối nước nóng, gò má đỏ đến mức tựa như được phủ lên một lớp má hồng diễm lệ.
Ánh mắt của Ngôn Tuyển rơi trên mặt nước, từ từ buông tay ra, nuông chiều nói: “Ừm, chỉ có Họa Họa được phép.”
Trong lúc vô ý cảm thấy chính bản thân mình được một người khác chiều chuộng, trong lòng rất ngọt ngào.
Có lẽ cô đã biết, chuyện gì có thể khiến cho Ngôn Tuyển vui hơn rồi.
Tư Họa liếm liếm môi: “Cho anh hôn, tâm trạng của anh sẽ trở nên vui vẻ nhất à?”
“Em thử xem?” Khóe môi anh hơi cong lên.
Không có phản bác, cũng không có cự tuyệt.
Lời nói dụ dỗ khéo léo, khiến cho tim Tư Họa không nhịn được mà ngứa ngáy, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, từ đó mượn lực đứng vững trong nước, nhón chân lên hôn anh.
Gạch trong suối nước nóng chống trượt, nhưng cũng không chịu nổi lực từ chân cô. Tư Họa vừa mới chạm lên môi anh, ngón chân trượt một cái, lòng bàn chân chạm vào mặt đất.
Ngôn Tuyển nhanh tay ôm lấy cô, cánh tay săn chắc tóm cô lại, bất ngờ đập vào Ⱡồ₦g иgự¢.
Thân thể nóng rực.
“Nhột, nhột quá… ” Cô không nhịn được mà bật cười, vài giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Cô mặc một chiếc áo cúp иgự¢ hai dây cùng chiếc váy ngắn lá sen, chiếc eo nhỏ bị lộ ra một khoảng lớn, đồ bơi màu xanh xám càng tôn lên màu trắng của da. Bàn tay lớn để đằng sau không biết tự khi nào đã chạm đến eo nhỏ, nơi đó là nơi nhạy cảm của cô.
“Thì ra Họa Họa sợ nhột.” Sự hứng thú trong mắt anh càng đậm hơn, không định bỏ qua dễ dàng như vậy. Anh cố ý chơi xấu, chọc Tư Họa liên tiếp cười.
“Anh đừng, đừng chọt em… haha…” Chơi đùa trong suối nước nóng, tạo ra hết trận sóng nước này đến sóng nước khác. Eo của cô thật sự rất nhạy cảm, không thể không bật cười, cũng không thể thoát khỏi đôi tay dài mạnh mẽ kia.
“Ngôn Tuyển!” Vài giọt nước ướt sũng rơi trên khuôn mặt đỏ ửng của cô, cô cười đến mức chảy nước mắt, nếu không phải có người vịn lại, có khi còn chẳng đứng thẳng eo được: “Huhuhu bụng em đau quá, anh tha cho em đi.”
Cô cầu xin tại chỗ, nhân lúc người ấy thả lỏng, giơ chân đá một cái, vịn lấy cầu thang trèo lên bờ.
Sau lưng dậy lên bọt nước cực lớn, tạo ra những vệt sáng lăn tăn.
“Ấy? Ngôn Tuyển?”
“Anh không sao chứ?”
Tư Họa quay đầu nhìn qua một cái, thân thể của người ấy chìm trong nước, không còn phát ra tiếng động gì nữa.
Nghĩ đến cái đá chân hồi nãy của mình, lông mày Tư Họa nhíu lại, nhanh chóng vịn vào cầu thang xuống nước lần nữa. Nhưng khi chân cô vừa mới chạm đáy bể, đột nhiên bị kéo vào trong suối nước nóng, đôi môi nhận lấy một nụ hôn nồng thắm.
Đáy hồ trong xanh, những cơn sóng lăn tăn, giữa hai bóng dáng ở trong lớp nước tràn ngập sương khói mờ ảo ở, lớp này hoà với lớp kia, bóng người chồng lên nhau.
“Ục ục.”
Cổ họng liên tiếp nuốt mấy ngụm nước, nổi lên mặt nước, Tư Họa áp hai mu bàn tay vào hai má, cảm giác nóng như vừa mới chưng xong.
Người ấy được nước làm tới, mượn lấy đôi tay của cô, âm thanh khàn khàn quyến rũ gọi tên cô hết lần này đến lần khác, luôn gạt cô rằng: “Rất nhanh là ổn rồi.”
Mãi đến cuối cùng, khi bàn tay cô cạn kiệt sức lực mới được giải thoát.
“Em không ngâm nữa, mệt.” Suối nước nóng này không chỉ không thư giãn đầu óc, ngược lại còn giày vò cô đến mức toàn thân mất sức.
“Được, vậy chúng ta đi về trước.” Ngôn Tuyển lên trước, quay người giơ tay kéo cô.
Từ suối nước nóng ra cả người ướt sũng, vừa mới lên bờ chưa thích ứng được nhiệt độ trong không khí, lạnh tới mức cả người cô run lên. Ngôn Tuyển nhanh chóng lấy khăn tắm trùm lên người cô.
“Đợi đã!” Trong lòng Tư Họa vẫn còn nhớ đến chuyện quan trọng nhất.
Cuối cùng cô cũng không hỏi nữa, thẳng tay kéo khăn tắm của Ngôn Tuyển, nhẹ nhàng thổi hơi bên tai anh: “Làm, người, mẫu, cho, em.”
“Nếu như em còn sức lực…” Anh vừa nói, ánh mắt di chuyển đến đôi tay thon thả.
Tư Họa lập tức giấu hai tay đi: “Có! Em làm được! Em làm được tất!”
Cô đã trả giá nhiều như vậy, không được cũng phải được.
Nhận được đáp án khẳng định của cô, dù thế nào Ngôn Tuyển cũng sẽ thỏa mãn cô, chỉ là ngày mai Tư Họa phải đi, muốn vẽ tranh phải thức khuya. Hơn nữa trong tay còn đang thiếu dụng cụ vẽ tranh, trừ phi về nơi ở trước đó để lấy.
Nhưng câu lạc bộ này cách nơi đó rất xa, đi đi về về e rằng chẳng kịp làm gì nữa.
“Haiz…” Tư Họa than thở, cơ hội tốt như vậy vậy mà lại không cánh mà bay.
Ai nấy tự thay quần áo của bản thân, Ngôn Tuyển đi tới, vỗ vỗ vai cô: “Qua đây, anh sấy tóc cho em.”
Tóc dài đẹp nhưng rất phiền, làm ướt rồi sấy khô rất tốn thời gian. Cũng may lúc Ngôn Tuyển ở bên cạnh, cô không cần tự mình sấy tóc, có thể thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của người bạn trai, làm biếng một lát.
Mười mấy phút sau, tiếng “Ù ù” của máy sấy tóc cuối cùng cũng dừng lại, Tư Họa lấy tay che miệng ngáp một cái, nghe thấy Ngôn Tuyển nói: “Đi, dẫn em đi coi nhà mới.”
“Nhà mới?”
“Mấy tháng trước tới đây phát hiện phong cảnh ở đây khá đẹp, cho nên…” Bỏ tí tiền biến nơi đây thành địa bàn của mình.
Biết được Ngôn Tuyển còn có nhà ở gần đây, Tư Họa cắn răng run rẩy: “Ngôn Tuyển, anh nói thật cho em nghe, nhà anh phân phối nhà phải không?”
“Câu hỏi hay đấy, anh giữ bảo mật trước.” Anh đùa giỡn với Tư Họa, lúc hai người rời khỏi câu lạc bộ thì tiện tay sắp xếp một tài xế, chở họ tới thẳng đích đến.
Nhà mới lần này có kiến trúc giống một trang viên nhỏ, buổi tối không nhìn được xa lắm, nhưng theo miêu tả Ngôn Tuyển, có thảm cỏ lớn có ao hồ, diện tích rất lớn. Trong nhà thiết kế theo lối kiến trúc thịnh hành, Ngôn Tuyển còn xây một khuôn viên hoa nhà thuỷ tinh ở tầng cao nhất, để một cái đàn piano cho tăng sự cao cấp.
“Đẹp thì đẹp, nhưng mà trong tay em bây giờ chẳng có gì cả.”
“Giấy 乃út, đều có chuẩn bị.” Không chỉ thế, anh đã chuẩn bị một căn phòng dùng để để công cụ vẽ tranh, làm phòng tranh nhỏ.
Trong lòng Tư Họa rất cảm động.
Thì ra cảm giác được một người khác nâng niu, là như thế.
Những gì anh có, chuyện anh làm, đều có thể liên quan đến cô.
Công cụ rất đầy đủ, hoạ sĩ người mẫu đã vào chỗ, có thể bắt tay vào làm liền——
“Cởi đi.”
Giọng nói dứt khoát của cô nghe rất bình tĩnh.
Ngôn Tuyển nhíu mày, ngón tay dừng lại ở giữa tà áo, dưới ánh nhìn của cô từ từ kéo lên, để lộ cơ bụng V line gợi cảm.
Tay cầm 乃út của Tư Họa hơi nắm chặt lại: “Tiếp tục.”
Ngôn Tuyển giơ tay lên, ϲởí áօ sơ mi theo chỉ thị của cô, đường nét cơ bụng rõ ràng hấp dẫn ánh nhìn.
“Tiếp tục…” Cô cắn răng, cố gắng khống chế 乃út vẽ trong tay mình không bị run.
Tiếp đó, anh từ từ tháo khoá da, tỉ lệ thân hình hoàn mỹ phối hợp với động tác, tràn đầy cảm giác cấm dục.
Chỉ còn một lớp cuối.
Rõ ràng khung cảnh giống với ngay khi cô nhìn thấy Ngôn Tuyển cởi bỏ khăn tắm, nhưng hoàn cảnh hoàn toàn khác, bầu không khí hơi kì diệu, sự khác biệt trong tâm lý cực kỳ lớn.
Từng nhìn thấy thân hình của người mẫu trong tiết học mỹ thuật, trai gái đều có, ban đầu cô cũng xấu hổ, sau khi thích ứng được, đặc điểm của những người ấy trong mắt của họ trở nên bình thường vô cùng. Nhưng khoảnh khắc khi cô bị thân hình hoàn mỹ của Ngôn Tuyển hấp dẫn, thì chắc chắn không thể nào đối xử với người mẫu đặc biệt này như là mẫu vật được.
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua một cái, không dám quan sát kỹ càng, màu đỏ nóng rực lan ra từ đôi tai đến chiếc cổ trắng ngà. Ngay khi người ấy định cởi bỏ màn chắn cuối cùng, Tư Họa đột nhiên đẩy bản vẽ ra đứng dậy: “Đợi chút!”
Cô lùi một bước đến bên cửa, giơ tay giải thích: “Có thể em… hôm nay hơi mệt, không thích hợp vẽ tranh.”
Người đàn ông tuỳ ý ngồi trên chiếc ghế có phủ lớp vải mỏng, đây là cảnh vật mà hồi nãy chuẩn bị cho anh tạo dáng khi làm người mẫu. Một tay để lên lưng ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái, anh nghiêng đầu cụp mắt nhìn Tư Họa, khoé môi hiện lên ý đùa giỡn: “Tư tiểu thư, em đang đùa với anh à?”
“Không không không, tuyệt đối không phải!” Tư Họa chột dạ đến mức nhảy dựng lên.
Ban đầu đúng là cô thưởng thức thân thể này, thưởng thức người mẫu với tư cách họa sĩ. Nhưng quan hệ của họ không bình thường, nên mới không thể bình tĩnh vẽ tranh được.
“Người nói bắt đầu là em, nói mệt cũng là em, lật lọng quá nhanh, khiến cho người ta khó có thể tin được.”
Nói là vì sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại hiến thân, đợi anh cởi xong đồ thì lại bỏ chạy, như vậy có khác gì lưu manh?
“Không lật lọng, chỉ là, chỉ là em cảm thấy hôm nay không phải thời cơ tốt, em mệt quá nên mới vẽ không đẹp. Đợi lần sau…” Cô nuốt nước bọt: “Lần sau kiếm cơ hội thích hợp hơn, em nhất định sẽ vẽ được.”
Lật lọng nhanh chóng là thật, nhưng từ bỏ thì không thể từ bỏ. Nói gì cũng phải tóm được cơ hội không dễ dàng có được này, nếu không lãng phí biết bao nhiêu năm học vẽ của cô.
“Anh mặc quần áo vào trước đi, đừng để bị cảm.” Tư Họa đưa lưng về phía anh, dựng lại bản vẽ, lụm lại cây 乃út vẽ, cái cớ thật là sơ sài hết mức.
Thời tiết tháng sáu, trong phòng khống chế nhiệt độ, dù có không mặc áo cũng không thể cảm được.
Chiếc mền mỏng che đi bộ phận quan trọng, Ngôn Tuyển từ từ nhặt quần áo của bản thân lên, mặc lại lên người, áo sơ mi rộng thùng thình được kéo chặt, che đi phần lớn phong cảnh đẹp đẽ.
Vừa mới đưa tay lên cài nút, ánh mắt quét qua bóng dáng phía trước, lề mà lề mề không dám quay người, anh lập tức đổi lời nói với bóng dáng ấy: “Qua đây, cài nút dùm anh.”
Một tay Tư Họa ấn trán: “Anh không tự mình mặc quần áo được à?”
“Anh nghe lời em, đặc biệt cởi cho em xem, sao em lại lật mặt không thừa nhận rồi vậy? Họa Họa.” Giọng nói của anh không nặng không nhẹ, chỉ khi gọi tên cô, cực kỳ cố tình.
Nói đi nói lại đều là cô thua thiệt, lờ mờ cảm giác như mình làm gái hư. Tư Họa buông 乃út vẽ xuống đi đến trước mặt anh, cúi người chỉnh sửa cổ áo sơ mi, men theo mép cúc xuống dưới, lúc đến gần lại ngửi thấy hương thơm nhẹ.
Cả người Tư Họa run lên.
Không được rồi, người đàn ông này từ trên đến dưới, bất kể thị giác, thính giác, xúc giác hay khứu giác, cái nào cũng đang tỏa ra sức hấp dẫn, là sự hấp dẫn trí mạng dành cho cô.
Mới cài được một nửa, Tư Họa rất không có tiền đồ đã bỏ chạy giữa chừng.
Người đàn ông cầm lấy các áo chậm rãi đứng lên, quay đầu đi vào phòng tắm. Đợi đến khi dục hỏa của anh bình ổn lại, về phòng thì đã thấy cô gái gây chuyện đó cuộn người ngủ trên sofa rồi.
“Đúng là mệt thiệt à.”
Ngôn Tuyển cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó bế người về phòng.
Trong thời gian học tập bận rộn gây áp lực cho chính bản thân, phải bỏ ra tinh thần gấp người khác hai lần mười lần để đi tham gia cuộc thi đấu. Hành trình chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, bôn ba không ngừng nghỉ, chỉ để có thể dành ra khoảng thời gian nhỏ đích thân về đây chúc mừng sinh nhật anh.
Đúng là khiến cho người ta phải yêu thương.
Lúc buông tay, Tư Họa dường như có cảm giác, nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, lẩm bẩm: “Ngôn Tuyển, sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật năm nay đã qua rồi.” Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim giờ vừa mới điểm mười hai giờ khuya.
“Vậy thì chúc sinh nhật trước cho năm sau.” Trong lòng vẫn nhớ đến việc mừng sinh nhật cho anh, ngủ mê rồi vẫn không quên.
“Đến lúc đó em tự mình nói cho anh nghe.” một tay anh chống trên giường, vén tóc dính vào cổ cô qua một bên, nhẹ nhàng vỗ vai cô giọng điệu nhè nhẹ dỗ dành: “Ngủ ngon, cục cưng.”
*
Ngày thứ hai sau khi sinh nhật Ngôn Tuyển kết thúc, Tư Họa ngồi máy bay quay về trường học. Những người xung quanh quen cô, khi biết cô đã thành công vào vòng chung kết đều đến chúc mừng, đến cả thầy giáo huấn luyện cũng vì thế mà nhìn cô với con mắt khác.
Nếu lần này cô có thể lấy ra tác phẩm tuyệt vời kinh người trên trận chung kết, cho dù không giành được quán quân, cũng sẽ nhận được sự chú ý từ ngoài giới.
Nếu vận khí may mắn nữa, thực lực mạnh hơn nữa có được giải thưởng, không chỉ có thể đề cao danh tiếng trên trường quốc tế, sau này địa vị trong giới cũng sẽ tăng cao.
Tháng bảy, ánh nắng mặt trời nóng rực chiếu rọi khắp nơi.
Tư Họa ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ bay xuyên quốc gia đến nơi thi đấu, tuyển thủ đến từ các nước ai nấy đều mang niềm hy vọng đợi tới trận chung kết.
Trước khi vào khu vực thi đấu, Tư Họa nhận được cuộc gọi của Ngôn Tuyển. Lần thi đấu này, có người ở dưới đài cùng cô.
Chủ đề thi đấu lần này là thiết kế “Lễ phục thời trang”, sau màn catwalk và diễn thuyết hấp dẫn kích thích, nhiều tuyển thủ tập trung lại một chỗ, tập trung tinh thần đợi nhà tổ chức tuyến bố kết quả.
Các tuyển thủ đến từ các quốc gia khác nhau, nhiều người có kinh nghiệm lão luyện, hơn nữa đã có thành tích trong ngành thiết kế thời trang từ trước. Tuy Tư Họa tràn đầy hy vọng, nhưng cũng chuẩn bị sẵn tâm lý bị trượt khỏi tất cả các giải. Dù sao nhìn từ góc độ của cô, có một vài tác phẩm của một số người cũng khiến cho cô cảm thán liên tục.
Giải thưởng được trao đầu tiên là giải ưu tú, từ đầu đến cuối đều không nghe tên “Tư Họa”. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến lúc đối mặt vẫn có chút thất vọng, ngay cả giải ưu tú cũng không có được.
Ngay lúc cô cúi đầu thất vọng, mọi người ở hiện trường đều nghe thấy, MC trên đài dùng tiếng anh lưu loát đọc to: “Giải ba của cuộc thi đấu thiết kế lần này, là nhà thiết kế đến từ Trung Quốc—— Tư Họa.”
Tiếng vỗ tay chúc mừng liên tục vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Tư Họa khi bị gọi tên là ngơ ngác, không thể tin được. Sau khi tiếp nhận thông tin này, cô nắm chặt tay, kích động không thôi.
Giải ba…
Cứ ngỡ rằng lễ phục mà bản thân thiết kế sẽ trở thành không công, không ngờ rằng sau “Giải ưu tú” mà nhiều người đạt được, là giải ba!
Được lên đài nhận thưởng trong một cuộc thi đấu mang tính quốc tế như vậy, thật sự không dễ. Dù không phải quán quân, cô cũng là nhà thiết kế duy nhất được xếp hạng!
Tư Họa vui vẻ không thôi, lúc đứng trên đài nhận thưởng với một vẻ trang nhã, thật ra trong lòng vui đến điên rồi.
Sau khi kết thúc, cô liền vội vàng bê cúp thưởng đi tìm Ngôn Tuyển, xém tí ᴆụng vào Đường Dự Văn đang đi về hướng này.
“Đường sư huynh?”
“Chúc mừng nhé, tiểu sư muội.” Chứng kiến hai vòng thi, hai lần chúc mừng, lần này thật sự là nhận được sự vui mừng đến bất ngờ.
Tư Họa nhìn qua nhìn lại, Đường Dự Văn nghi hoặc hỏi: “Em đang tìm ai vậy?”
“Em…” Tư Họa đang tính giải thích, quay đầu nhìn thấy người đàn ông đi về hướng cô, lập tức nghiêng người vẫy tay, đi qua Đường Dự Văn.
Đường Dự Văn bị tiểu sư muội vô tình phớt lờ hít một hơi sâu, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu sư muội xấu hổ trong ấn tượng của anh ta vồ vào lòng của một người đàn ông đẹp trai ở nơi công cộng nghìn tai nghìn mắt này. Hai người ôm nhau, bó hoa lớn trong tay người đàn ông che đi một nửa bóng dáng của Tư Họa, tay còn lại đang cầm máy ảnh.
“Chúc mừng Họa Họa.”
Anh nói câu chúc mừng ở bên tai, giọng nói chân thành.
“Em không ngờ mình có thể đoạt được thành tích tốt như vậy.” Chiến thắng trong cuộc đấu kịch liệt, dù không phải là tốt nhất, nhưng đối với một người học sinh đang huấn luyện như cô, đã là chuyện vui mừng ngoài ý muốn rồi.
Cô đưa cúp thưởng trong tay cho Ngôn Tuyển, bây giờ mới nhớ đến Đường Dự Văn ở đằng sau.
“Sư huynh, ăn cơm chung không? Sẵn giới thiệu hai người cho nhau.” Hôm nay cô đoạt giải nên tâm trạng tốt, muốn chia sẻ niềm vui khó có được này với mọi người.
Đường Dự Văn: “Được thì được, nhưng anh dẫn một người theo được không?”
…
Mười mấy phút sau, Tư Họa, Ngôn Tuyển, Đường Dự Văn và Bourne đến một nhà hàng Pháp gần đó, bốn người một bàn.
Vì hôm nay Bourne gặp cô chỉ nói lời xin chào đơn giản, không có đề cập đến chuyện “Mời cô làm người mẫu”. Tư Họa nể mặt Đường Dự Văn, hơn nữa hôm nay tâm trạng tốt, nên mới đối xử bình thường với Bourne.
Đường Dự Văn đã biết sự tồn tại của Ngôn Tuyển từ trước, xem qua ảnh, bây giờ gặp được người thật, đại khái cũng hiểu được vì sao người đàn ông này lại có thể lấy lòng bố con nhà họ Tư nhanh như vậy.
Nhã nhặn ung dung, nói chuyện đĩnh đạc, tính cách, thái độ đối xử với người khác rất được lòng người.
Anh ta nghĩ đến giáo sư Susan của mình, mặc dù giới tính khác nhau, nhưng có một số người lúc ở cạnh sẽ gây ra liên hệ vi diệu. Cảm giác bao dung ôn hoà ấy, chính là thứ bố con nhà Tư không thể chống đỡ nổi.
Tư Họa gặp anh, nhất định sẽ thua.
Nhân cơ hội này, Đường Dự Văn ít nhiều gì cũng thăm dò được lời nói cử chỉ của Ngôn Tuyển, thái độ cư xử và hiểu biết cá nhân của anh, nhận ra người này không đơn giản chút nào.
Bởi vì Tư Họa mà đi tìm hiểu để gia tăng hiểu biết về lĩnh vực thiết kế thời trang, nhắc tới hội họa, phong cách nào anh cũng nói được vài câu.
Đặc biệt là Bourne, Bourne rất cố chấp ở một vài phương diện, người bình thường rất khó lý giải, Ngôn Tuyển vẫn có thể trò chuyện được với anh ta.
Thật ra phần lớn thời gian đều là Bourne nói chuyện, Ngôn Tuyển phụ hoạ, nhưng có lẽ cách sử dụng ngôn từ khéo léo của anh. Dù đôi lúc từ tiếng anh nhảy sang tiếng Đức, đối phương cũng có thể tiếp tục cuộc trò chuyện, nói chuyện không trở ngại, khiến cho Bourne cảm thấy, đối phương rất hiểu bản thân.
“Ngôn tiên sinh, tôi nhiệt liệt mời anh đến tham quan triển lãm tranh của tôi.” Nhắc tới lĩnh vực mình giỏi, Bourne có vẻ kích động: “Không biết anh có thưởng thức vẻ đẹp cơ thể con người giống tôi không?”
Nghe thấy Bourne mời Ngôn Tuyển thưởng thức vẻ đẹp cơ thể con người cùng anh ta, Tư Họa đang uống nước bị sặc một cái.
Động tác vô ý của cô khiến Bourne chú ý, lúc này Bourne cả cơ thể và tinh thần đều khoan khoái nên đã quên đi lời nhắc nhở của Đường Dự Văn, thành kính nói với Tư Họa: “Tư tiểu thư, tâm ý tôi dành cho cô không thay đổi.”
Vừa dứt lời, ba người cùng bàn còn lại thần thái khác lạ. Bourne không nhận ra, rất thành kính bổ sung thêm câu: “Cô vẫn là người mẫu tốt nhất trong lòng của tôi.”
“Khụ khụ——”
Tư Họa vừa ho vừa vỗ lòng иgự¢.
Ngôn Tuyển nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt màu trà xuất hiện cảm xúc không rõ ràng: “Người mẫu… tốt nhất?”
“Không, không phải đâu, em không có nhận lời anh ta.” Cô biết Ngôn Tuyển nghĩ đến điều gì. Tư Họa lắc đầu lia lịa, chỉ về Bourne: “Bourne tiên sinh, tôi đã từ chối từ trước rồi, làm phiền mai mốt anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, để không gây hiểu lầm.”
Thật là, trước mặt bạn trai người ta mà dám nói như thế. Biết thì nói là Bourne thưởng thức cái đẹp, không biết mà nghe mấy lời này, mùi giấm nồng lắm đấy!
Khoảng thời gian dùng bữa còn lại không biết trôi qua như thế nào, Tư Họa tạm biệt Đường Dự Văn, lát nữa còn phải dỗ dành bạn trai đây này.
Ngôn Tuyển thành thực nói với cô: “Anh biết sinh viên mỹ thuật các em sẽ phải đối mặt với người mẫu thiệt, trước giờ đều rất kính trọng những người hiến thân cho nghệ thuật. Nhưng mà, hôm nay anh mới nhận ra, chỉ là những người ấy không liên quan đến anh, nên anh mới có thể tỏ ra độ lượng như thế.”
“Nếu như là Họa Họa…”
“E rằng anh cũng sẽ ngu muội một lần.”
Đối mặt với người mình thích luôn có Dụς ∀ọηg chiếm hữu, cảm giác ích kỷ ấy là không thể xóa bỏ được. Nếu như Tư Họa làm người mẫu cho người khác, anh không dùng tâm trạng như thế để thấu hiểu.
“Thì ra Ngôn tiên sinh cũng là bình dấm, sao lúc trước không phát hiện ra ta?” Tư Họa giơ tay ấn ấn mái tóc của anh: “Em mới không đi làm người mẫu cho người khác đâu.”
Họ đều biết người mẫu trong cuộc đối thoại này là loại người mẫu khoả thân.
“Vậy Họa Họa làm người mẫu cho anh được không?” Lời của Bourne thật sự đã khơi dậy Dụς ∀ọηg chiếm hữu của anh, đồng thời mang đến linh cảm mới cho anh. Nhưng người thưởng thức thân thể của Tư Họa, chỉ có thể là anh.
“Hả?”
“Máy ảnh vốn dĩ dùng để chụp ảnh cho em, lúc này có chỗ xài rồi.” Anh cúi đầu nói nhẹ bên tai Tư Họa, người nghe đỏ cả mặt.
Ngôn tiên sinh hư rồi.
Ừ… đều là lỗi của Bourne cả.
*
Sau khi cuộc thi kết thúc, họ quyết định ở lại bên này thêm hai ngày để hẹn hò.
Buổi sáng dậy trễ, ăn xong buổi sáng mà thật ra là bữa trưa mới đi tới bảo tàng Midtown Manhattan thưởng thức những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng được sưu tầm trong bảo tàng. Xuất phát từ MOMA, đi qua đường Broadway, Empire State Building. Trên đường lúc đi lúc dừng, chụp được rất nhiều tòa nhà kiến trúc ở đây.
Kiến thức rộng sâu hoà vào kí ức, họ trời sinh đã hiểu nhau, bàn tán về mọi thứ, thậm chí còn đang thương lượng buổi tối có đi xem nhạc kịch hay không?
Chuyến du lịch rất vui vẻ, đi đến chiều, Tư Họa dần cảm thấy mệt mỏi. Họ đi bộ đến đây, cũng không biết đây là đâu,. Dưới cây cổ thụ ở quảng trường nhỏ có để chiếc ghế dài, dành cho người đi đường nghỉ ngơi.
“Em muốn ở đây nghỉ chút.” Đi mệt rồi, thấy chiếc ghế dài là không muốn nhúc nhích.
Ngôn Tuyển hỏi cô: “Có muốn uống gì không? “
Tư Họa lắc đầu: “Anh cũng ngồi nghỉ đi.”
Cô lười đến mức không muốn nhúc nhích nữa, cũng không muốn làm phiền Ngôn Tuyển.
Ngôn Tuyển: “Có hơi khát, anh đi mua đồ uống.”
“Vậy cũng được.” Anh muốn đi, Tư Họa cũng nhờ anh mua cho mình một cốc: “Vậy anh mua đại cho em là được.”
Tiệm đồ uống cách đó không xa, đi đi về về cũng chỉ có mấy phút.
Sau khi Ngôn Tuyển đi, Tư Họa cầm máy ảnh xem lại những bức ảnh đã chụp trước đó, bên tai truyền đến những tiếng hỗn loạn. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đi đường đột nhiên loạn cả lên, những tiếng la hét tràn ngập trong đoàn người.
Một người đàn ông trẻ cầm súng xông vào quảng trường, tuỳ ý xả súng vào người đi đường. Nhìn thấy đoàn người ùa về phía này, Tư Họa lập tức đứng dậy lui về phía sau, không biết bị ai đẩy một cái, chen vào giữa đám đông.