Danh sách bồi dưỡng do công ty sắp xếp đã được xác định, là Tư Họa và một cô gái khác tên Lý Mạn Mạn.
Sau khi làm xong visa, Tư Họa bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đi rất lâu, đồ cần mang thì nhiều, vali nhanh chóng được lấp đầy. Tư Họa nhìn đống hành lý nhiều như núi, đặt ௱ôЛƓ ngồi trên mặt đất.
Mệt quá, thu dọn đồ đạc cũng khiến cho bản thân đổ đầy mồ hôi.
Khi Ngôn Tuyển trở về, thấy cô đã thu dọn đồ đạc: “Em mang những gì vậy?”
“Một đống lộn xộn” Cô cũng không biết mình đã mang theo những thứ gì mà vali lại bị nhét đầy như thế.
“Để anh kiểm tra nhé?”
“Anh muốn xem thì xem.” Cô không để ý chuyện này, vali còn chưa kéo khoá.
“Những thứ mang đi cũng được rồi, nhưng khi đến nơi nhớ mua…” Anh đang định liệt kê từng thứ một cho Tư Họa, đột nhiên lại nghĩ: “Thôi vậy, anh sẽ chuẩn bị đồ, khi nào em đến đó thì gửi qua đó.”
Câu trước câu sau chuyển ngoặt, Tư Họa vui vẻ vô cùng mà cười, cố ý trêu chọc: “Ngôn tiên sinh, hôm qua anh còn đang dạy em tự lực cánh sinh đấy.”
“Chuyện anh có thể làm được thì không cần em nhúng tay.” Ngôn Tuyển đóng vali lại một lần nữa.
Ngôn Tuyển lo lắng cô ở đó một mình không thể chăm sóc tốt cho bản thân, nhắc nhở cả ngày, nhắc cô mua cái gì làm cái gì. Cô không nỡ cắt ngang nên ở bên cạnh gật đầu không ngừng.
Người đàn ông này cũng thật là, rõ ràng trí nhớ tốt như vậy, lại quên mất cô đã bắt đầu sống tự lập từ lúc đại học chứ không phải đứa trẻ lần đầu rời khỏi nhà.
Bắt đầu từ ngày mai phải gặp nhau qua màn hình, họ hẹn nhau video call, giữ liên lạc. Tư Họa nhìn chằm chằm hộp thoại hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì đó, cầm lấy iPad bắt đầu vẽ lên trên đó.
Màn hình khoá iPad vẫn là khuôn mặt đang ngủ của Ngôn Tuyển mà cô đã bí mật vẽ lần đó. Sau đó bị Ngôn Tuyển phát hiện, cô dứt khoát dùng luôn không đổi.
Lúc này, Tư Họa phát huy bản lĩnh hội hoạ của mình vẽ ra một nhân vật hoạt hình theo phong cách giống như màn hình khoá, là bản thân cô.
Vẽ xong tranh hoạt hình, Tư Họa trực tiếp cầm iPad đi tìm bạn trai: “Ngôn Tuyển, chúng ta cùng nhau đổi avatar đi?”
“Được, em muốn thay hình đại diện nào?”
“Anh dùng cái này.” Tư Họa gửi thẳng cho anh bức ảnh hoạt hình của cô gái, sau đó vuốt bức ảnh, giơ điện thoại lên cho anh xem: “Em dùng cái này.”
“Được.” Người đàn ông không nói lời nào mà trực tiếp thay luôn, trên mặt nở một nụ cười sủng nịnh.
Tư Họa hài lòng đổi hình đại diện, không ý thức được khi mình làm những chuyện này, không cần phải lo lắng Ngôn Tuyển chê hành động của cô trẻ con.
Người tình trong mắt hoá Tây Thi. Trong mắt người mình thích, đối phương làm gì cũng đều là yêu.
Sau này, mỗi ngày nhìn vào avatar đôi do chính tay cô vẽ, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Trước khi xuất phát, Ngôn Tuyển gửi cho Tư Họa một địa chỉ nhà ở nước ngoài rồi nói với cô, đó là trang viên nhỏ ngày trước mà anh mua, nếu rảnh thì có thể qua đó chơi.
Tư Họa đấm иgự¢: “Anh mua nhà bán sỉ à?” Sao ở đâu cũng có vậy?
Công ty cung cấp ký túc xá cho các nhân viên tham gia khóa đào tạo, cô và đồng nghiệp Lý Mạn Mạn ở tại một chỗ gần học viện. Ngày đầu tiên ở ký túc xá đã có người liên hệ với cô, thay mới tất cả những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt, ngoài ra còn có một hộp thuốc nhỏ của gia đình được trang bị đầy đủ.
Không chỉ vậy, còn thay cô chuẩn bị một món quà rất thực dụng cho bạn cùng phòng, dùng tên của Tư Họa tặng.
Cứ như vậy mối quan hệ của Tư Họa với bạn cùng phòng mới được kéo gần, giữa hai cô gái với nhau cũng chăm sóc lẫn nhau.
Kể từ ngày đó, Tư Họa buộc tóc đuôi ngựa, bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Phòng đào tạo được xây dựng bên trong một học viện thiết kế thời trang nổi tiếng. Việc học của họ rất khác so với việc học trên trường, đều là những người trưởng thành bước vào xã hội, tâm tư sâu kín, ai ai cũng cố gắng hết sức. Điểm đánh giá ở đây liên quan trực tiếp đến đến thành tựu trong tương lai, không ai muốn từ bỏ cơ hội này.
Khi mới đến đây không thể lập tức thích nghi được. Môi trường mới, bạn bè mới, kiến thức mới, không làm gì cả ngày đã tiêu hao phần lớn tâm trí, khiến Tư Họa có cảm giác như trở về năm nhất khó khăn phấn đấu.
Đến buổi tối, thân thể kiệt quệ tâm trạng mệt mỏi, lúc cảm xúc tuôn ra thì cảm thấy bản thân chỗ nào cũng tủi thân. Nhưng mỗi khi mặt trời mọc lên, lại buộc phải che đi sự mệt mỏi của bản thân, trang điểm tinh tế, ăn mặc gọn gàng, đứng thẳng lưng mặt ngẩng cao trong đám người.
“Giáo viên dạy hôm nay siêu dữ, cách nhìn cá nhân của thầy ấy quả thật rất độc đáo, không cho chúng em nói một tiếng gì luôn, sợ ૮ɦếƭ đi được.”
“Vậy Hoạ Hoạ có bị mắng không?”
“Trông thì khá dữ, mình cũng không động chạm gì, ngồi ở đằng sau nghe là được.” Cô có thể phân biệt những kiến thức có thể giúp đỡ mình, chọn tốt mà học là được.
“Hoạ Hoạ của chúng ta thật thông minh.”
Thời gian nửa tháng, Tư Họa dần dần thích ứng được với hoàn cảnh mới, đi qua đi lại giữa phòng luyện tập và ký túc xá, thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn với bạn học.
Ở mặt này cô biểu hiện rất tốt, các bạn học mới quen đều cảm thấy cô tốt tính, dễ tiếp xúc. Mỗi lần giáo viên cho bài tập, đều khen cô có cảm giác thiết kế tốt.
Tuy có một số người nảy lòng đố kỵ, nhưng đa phần vẫn biết kết bạn với người ưu tú để tính toán lâu dài.
Trên thực tế, chẳng ai biết mỗi ngày trước khi nghỉ ngơi, tinh thần Tư Họa đều rất căng thẳng.
Ban đầu cô giữ liên lạc cố định với Ngôn Tuyển, nhưng luôn xảy ra tình huống ngoài dự đoán. Ví dụ như hôm nào đó cô phải tập trung tinh thần để làm bài tập hoặc Ngôn Tuyển đi công tác. Vì chênh lệch múi giờ, thời gian nghỉ ngơi của họ cũng dễ bị xáo trộn.
Có lúc phát hiện ngày hôm nay kết thúc cũng chưa nói được mấy câu, Tư Họa liền bắt đầu sợ hãi. Ít liên lạc là dấu hiệu chia tay của yêu xa, cô sợ chuyện mà bản thân lo lắng sẽ xảy ra.
Tuần thứ 3 đến đây, Tư Họa bị ốm.
Thuốc mà Ngôn Tuyển chuẩn bị phát huy tác dụng, sau khi uống thì nằm nghỉ ngơi.
Lúc nói chuyện điện thoại với Ngôn Tuyển, cô nghe thấy đầu dây bên kia có người nói “Tăng ca” gì đó, lời muốn nói ra lại nuốt vào, chỉ nói với anh mình ở bên này thích ứng rất nhanh, đừng lo lắng.
Đến ngày thứ hai, Tư Họa không rời khỏi giường nổi.
Thực ra thì cũng không phải không dậy được, chỉ là vì ốm, đầu óc quay cuồng, chỉ muốn nằm trên giường ngủ, cơ thể cũng không thấy thoải mái.
Cuối cùng Lý Mạn Mạn cũng phát hiện điểm bất thường của cô, đưa cô đến nơi khám gần nhất.
Ốm cũng không nghiêm trọng, chỉ là gần đây tinh thần cô mệt mỏi, cảm xúc hỗn loạn, nên mới mất ý thức trong khoảng thời gian ngắn.
Tư Họa có chút không phân biệt được thời gian, sờ vào điện thoại, mở ra thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Nếu Ngôn Tuyển ở đây, nhất định sẽ dịu dàng ôm lấy cô, dỗ dành cô.
Cô cứ nghĩ bản thân mình có đủ kiên cường để tự lập, 18 tuổi có thể chịu đựng cô đơn, sao hiện tại lại không được cơ chứ?
Đối mặt với xã hội, cô càng ung dung hơn so với bản thân 18 tuổi, đối mặt với tình cảm, cô đòi hỏi nhiều hơn trước đây. Nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ, một khi rời xa sẽ xảy ra sự chênh lệch to lớn.
Trong lúc mơ hồ, Tư Họa nhận điện thoại, màn hình điện thoại lạnh ngắt đặt bên tai, âm thanh cũng có hơi khàn khàn.
“Ngôn Tuyển…”
“Rất nhớ anh.”
Nếu như lúc này có thể gặp được anh, có thể nắm tay anh, có thể hôn anh thì tốt rồi.
Nếu như chúng ta không cách xa như này, thì tốt rồi…
Tư Họa mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao to đi vào, trên mặt có chút vui vẻ. Nhưng đến khi nhìn rõ người đó, sự chờ mong trở thành thất vọng.
Đúng rồi, Ngôn Tuyển cách cô xa như vậy sao có thể xuất hiện bên cạnh cô chứ.
“Tư Họa, cô vẫn ổn chứ?”
Người đến là bạn học ở lớp huấn luyện, là một trong số ít những bạn nam độc thân trong lớp, từ lúc đi học anh ấy luôn lấy lòng cô. Cho dù cô đã thể hiện rõ rằng mình đã có bạn trai, nhưng anh ta vẫn không chịu lùi bước.
Nghe nói nữ thần ốm rồi, anh ta nhanh chóng đến bệnh viện chăm sóc.
Anh ta lấy danh bạn bè để tặng hoa và thức ăn, Tư Họa đều từ chối khéo.
Lý Mạn Mạn nhẹ nhàng kéo người sang một bên: “Hoạ Hoạ có bạn trai rồi, anh thực sự không cần như vậy.”
Đối phương lại thẳng thắn dũng cảm nói: “Bây giờ có bạn trai, ai biết sau này thế nào? Cô xem bây giờ cô ấy bị bệnh rồi, bạn trai có đến được không?”
Lý Mạn Mạn mới biết hoá ra tên này đang có ý định đào góc tường nhà người ta.
Theo quan sát của cô, hình như Tư Họa rất thích người bạn trai đó, cách mấy ngày sẽ nhận được mấy món quà nhỏ của bạn trai. Việc đào góc tường, độ khó lớn lắm đó.
Lý Mạn Mạn và những người khác đến nhân lúc nghỉ ngơi, một giờ hơn thì rời đi.
Buổi chiều, sức khoẻ của Tư Họa tốt hơn, cô cầm một túi thuốc tự mình về nhà, sắc mặt không tốt lắm, sau khi uống thuốc lại mơ mơ hồ hồ thi*p đi.
Lý Mạn Mạn mang cháo về cho cô, Tư Họa ăn mấy miếng rồi cũng không nuốt được nữa, cũng không có cảm giác thèm ăn.
Buổi tối 11 giờ hơn, một hồi gõ cửa gấp gáp phá vỡ âm thanh tĩnh mịch của ký túc.
“Ai đó?” Lý Mạn Mạn đang thức khuya xem phim, suy nghĩ bị gián đoạn, có chút khó chịu. Cô ấy đeo dép, chậm rãi đi ra, lúc mở cửa hai mắt trợn tròn.
Trước cửa là anh chàng khôi ngô tuấn tú, đầu tóc có hơi lộn xộn, ngón tay ấn trên tường, xương khớp cứng rắn nổi rõ, tiếng thở nặng nề: “Xin lỗi đã làm phiền, tôi tìm Tư Họa, tôi là bạn trai cô ấy.”
Sắc mặt người đàn ông lo lắng, giọng điệu gấp gáp, Lý Mạn Mạn kinh ngạc há hốc mồm, ngón tay chỉ vào trong phòng.
“✓út” một tiếng, người đàn ông đã biến mất trước mắt cô ấy, đến cái bóng cũng không bắt được.
Đến bên cạnh Tư Họa, nhìn thấy cô yên tĩnh nằm trên giường, Ngôn Tuyển mới nhắm mắt thở phào một hơi, lông mày nhíu chặt mới từ từ giãn ra. Anh cúi xuống sờ vào trán Tư Họa, không biết là do bàn tay mình nóng hay do Tư Họa đang phát sốt.
“Ờm, Tư Họa chắc là ngủ mất rồi.”
Sau lưng truyền tới tiếng của Lý Mạn Mạn, Ngôn Tuyển nhẹ nhàng gật đầu, không có òng dạ nào để ý đến lễ độ thân sĩ, chỉ nắm chặt tay của Tư Họa.
Người trên giường như thể có cảm giác, ngón tay rụt lại từ từ mở mắt.
“Ngôn Tuyển…”
“Là anh, xin lỗi, anh đến muộn rồi.” Anh cúi đầu hôn lên ngón tay của người con gái, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo cảm giác hối lỗi và xót xa.
“Em không sao rồi.” Tư Họa ngồi dậy, tinh thần đỡ hơn rất nhiều so với lúc ở bệnh viện: “Anh đến đây lúc nào vậy?”
“Nghe điện thoại của em là qua đây luôn.” Từ lúc Tư Họa quyết định tham gia tập huấn, anh đã nộp đơn cho Cục quản lý không lưu xin một tuyến bay riêng, cho nên vừa mới nghe được điện thoại cô là đến đây luôn.
Cho dù như vậy, vẫn phải tốn mười mấy tiếng, khoảng thời gian dài dằng dặc là một sự dày vò đối với anh.
“Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Đã đỡ hơn rồi, thực ra thì chỉ là ốm vặt thôi, lúc đó mơ hồ gọi điện cho anh.” Lúc đó bản thân nói cái gì, Ngôn Tuyển trả lời thế nào, cô đã không nhớ rõ nữa rồi.
“Lần tới gặp chuyện gì nhất định phải lập tức gọi cho anh, biết chưa?” Anh nhẹ nhàng đỡ lưng Tư Họa, nhìn thấy bên cạnh đặt mấy hộp thuốc và một bát cháo gần như chưa động vào, nhạy cảm nhận ra điều gì đó, hỏi cô: “Có phải chưa ăn gì không?”
“Buổi tối ăn một chút.” Nghĩ tới mấy lời ngày trước Ngôn Tuyển dặn thì có hơi chột dạ.
“Cái này… Hoạ Hoạ luôn nói không có khẩu vị, hôm nay cũng không ăn gì, hay là anh đẹp trai khuyên cô ấy ăn nhiều chút đi?”
Lý Mạn Mạn bị lơ đã lâu lên tiếng đúng lúc, lúc này cô ấy đã ôm máy tính của mình chuẩn bị sang phòng bên cạnh tá túc: “Hoạ Hoạ, mình đi sang phòng bên cạnh tìm Annie bọn họ, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Nhìn ra ý đồ của cô ấy, Ngôn Tuyển đứng dậy xin lỗi: “Lý tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều vì đã chăm sóc Hoạ Hoạ, tôi định đưa cô ấy đi trước, làm phiền rồi.”
Ý trong lời nói, cô ấy không cần đi, anh muốn đưa bạn gái đi.
Tư Họa bị Ngôn Tuyển bế công chúa xuống tầng, Lý Mạn Mạn vòng hai tay lại, nhớ lại cảnh đẹp ban nãy, cảm giác như bản thân vừa được xem phim thần tượng.
Đây là lần đầu tiên Tư Họa đến trang viên của Ngôn Tuyển, sợ cô đói, Ngôn Tuyển nấu hai bát mì hai người cùng ăn.
Tư Họa có chút hiếu kỳ: “Sao ở đây còn có đồ ăn thế?”
“Là anh bảo người định kỳ đến đây dự trữ, nhỡ có hôm nào em đến đây chơi.”
Biết được nguyên nhân, Tư Họa nhẹ nhàng thở dài.
Đến đây chỉ bận học hành, bận thích ứng hoàn cảnh mới, thời gian nghỉ ngơi thì ít, căn bản không có cơ hội qua đây.
Ăn xong bát mì, Ngôn Tuyển bắt cô về phòng đi ngủ. Tư Họa nhấc tay vỗ vỗ vào trán anh, dỗ ngược lại anh: “Thật ra em không sao đâu, đừng lo lắng nữa.”
Ngôn Tuyển thuận thế ôm người vào trong lòng, cằm đặt trên vai cô, thấp giọng nói lời xin lỗi bên tai cô: “Xin lỗi, anh tưởng rằng giữ liên lạc có thể khiến em an tâm học tập, không chú ý đến việc em có thể bị ốm, mà anh lại không thể xuất hiện trong lúc em cần nhất.”
Tư Họa cắn chặt môi.
Đến đây học là cô, không thể chăm sóc tốt bản thân là cô, căn bản không có chuyện xin lỗi ở đây. Ngược lại là bản thân cô, không đủ kiên cường, không nhịn được mà gọi cuộc điện thoại đó, hại anh phải đi một chuyến xa đến đây.
“Là em không tốt.” Ngón tay cầm ống tay áo chầm chậm thu lại, thanh âm mang theo sự nghẹn ngào, một giây sau đã bật khóc: “Rõ ràng anh đối xử tốt với em như vậy, em vẫn sợ.”
Ngôn Tuyển không thay đổi, thứ thay đổi là tâm thái của cô.
Bởi vì càng để ý, mới càng sợ hãi mất đi.
“Hoạ Họa rất tốt.” Cô hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng: “Có thể nói với anh, lúc nào khiến em cảm thấy bất an không?”
“Liên tục không nhìn thấy anh, lại sợ làm phiền anh, không nhịn được mà nghĩ linh tinh.” Tư Họa nghẹn ngào, sợ mình khóc thành tiếng.
“Sau này mỗi tuần đều đến với em được không?”
“Không được.” Cô lắc đầu, gần như không chút do dự từ chối: “Anh sẽ mệt lắm.”
Cô ở bên này học một tuần chỉ có một ngày nghỉ, lại còn phải làm bài tập, căn bản không có thời gian bay đi bay lại giữa hai nơi. Để Ngôn Tuyển qua đây, tuy cô rất vui nhưng cũng đau lòng.
“Thật ra lần này chỉ là việc ngoài ý muốn, em có thể chăm sóc tốt bản thân, từ lúc học đại học em đã bắt đầu sống tự lập rồi.” Cô cố gắng trấn an Ngôn Tuyển, để anh giảm bớt sự lo lắng với cô.
Người đó lại nói: “Anh hy vọng lúc em chỉ có một mình có thể tự mình chăm sóc bản thân, cũng hy vọng em học được cách dựa dẫm. Tư Họa của hiện tại và Tư Họa lúc đại học không giống nhau.”
“Em của hiện tại, chắc giỏi hơn hồi trước nhiều nhỉ?” Cô hít hít mũi.
“Không.” Ngôn Tuyển cúi đầu hôn vào trán cô: “Bây giờ Hoạ Hoạ có anh rồi.”
“Ừm!”
Tư Họa nín khóc mỉm cười, hai tay ôm chặt eo của Ngôn Tuyển, gương mặt nhỏ vùi vào, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể anh.
Cô bây giờ không chỉ có một mình rồi.
Lần này Ngôn Tuyển đến gấp, có mấy chuyện vẫn chưa giải quyết xong, không thể ở lại lâu được.
Tư Họa cần phải học, hai người cũng không có nhiều thời gian để ở bên nhau.
Sức khoẻ của Tư Họa hồi phục, Ngôn Tuyển rời đi, tất cả đều quay lại bình thường.
Khoá huyện luyện nửa năm, tiến độ dạy học cũng rất nhanh, lại thêm năng lực của những người ở đây đều không tồi, chỉ cần không chú ý là có thể bị bỏ lại khá nhiều. Bây giờ xin nghỉ vì ốm, trở về lại phải đuổi kịp tiến độ, nói chung là chính là bận, bận, bận…
Trước sự ngăn cản mạnh mẽ của Tư Họa, hai người hẹn nửa tháng gặp một lần, nếu gặp phải tình huống đặc biệt thì có thể hoãn lại.
Dần dần trong cuộc sống bận rộn, Tư Họa tìm thấy một trạng thái an tâm thoải mái, không còn sự thấp thỏm lo âu như lúc mới đến.
Đột nhiên có một ngày, Lý Mạn Mạn đi đến trước mặt cô, ngạc nhiên nói: “Mình nhớ ra rồi, bạn trai cậu là người đó! Người đó!”
Lúc gặp mặt cảm thấy rất quen mắt, lại không tiện hỏi sợ Tư Họa hiểu lầm.
Đến khi cô ấy lướt đến tin tức của Cảnh thành, cuối cùng cũng phá án rồi! Lai lịch của bạn trai Tư Họa lớn thật đấy!
Hai tháng trôi qua, bạn học nam theo đuổi Tư Họa bị từ chối nhiều lần cuối cùng cũng tuyệt vọng mà từ bỏ.
Khoảng thời gian tiếp theo Tư Họa chuyên tâm vào việc học và thiết kế, Lý Mạn Mạn cùng phòng ký túc cũng rất bội phục sự kiên trì của cô: “Hoạ Hoạ, gần đây cô cũng chăm chỉ quá đi.”
“Tôi muốn làm xong sớm.”
“Tôi âm thầm hỏi qua rồi, những người khác còn chưa làm đâu, cô đừng ép bản thân quá.”
Tư Họa mỉm cười lắc đầu: “Không sao, tôi muốn làm xong sớm, xem có thể xin thầy cô cho nghỉ sớm không.”
“Xin nghỉ á?” Biểu cảm của Lý Mạn Mạn cứng đơ.
Giáo viên phụ trách chuyên cần của họ rất nghiêm khắc, cái gì mà cơ thể không thoải mái, trong nhà có việc, thầy ấy đều không nghe bắt buộc phải có gì để chứng minh mới cho nghỉ. Lần trước Tư Họa phải có giấy của bệnh viện mới không bị trừ điểm.
“Tháng 6 có một cuộc thi, nếu tôi thành công vào được bán kết thì có thể xin nghỉ.”
Nhà thiết kế được tham gia cuộc thi, chỉ cần bên cuộc thi phát ra danh sách trúng tuyển thì có lý do chính đáng để xin nghỉ.
“Nhưng như vậy cũng cực khổ quá đi.” Cường độ học tập của phòng huấn luyện vốn dĩ đã lớn, lại còn phải dành ra thời gian để tham gia cuộc thi. Phí sức, hao tổn tinh thần.
Có lúc nửa đêm tỉnh dậy phát hiện màn hình máy tính trên bàn Tư Họa vẫn còn sáng, Lý Mạn Mạn cảm thấy bản thân đã đủ nỗ lực rồi, bây giờ vừa so sánh là cảm thấy bản thân như một con con cá bỏ đi.
Tư Họa lại luôn mỉm cười nói: “Không sao.” Cô có kế hoạch khác.
Tháng sau là sinh nhật của Ngôn Tuyển, cô trở về cũng mất ít nhất hai ba ngày. Nếu như không có lý do chính đáng để xin nghỉ, cô không thể đón sinh nhật cùng Ngôn Tuyển.
Khoảng thời gian này năm ngoái họ không phải là loại quan hệ này, cô chỉ tặng một món quà phù hợp. Năm nay thì khác, cô là bạn gái của Ngôn Tuyển rồi.
Vì để cô yên tâm, Ngôn Tuyển đã làm rất nhiều, cô cũng muốn cố gắng hết sức đối tốt với anh.
Sự nỗ lực của Tư Họa không có uổng phí. Cô dựa vào tài năng của mình thành công vào được vòng bán kết, chỉ cần sau khi thi trực tiếp bay về nước, đón sinh nhật cùng Ngôn Tuyển xong rồi quay về học viện thiết kế, kỳ nghỉ đã được sắp xếp một cách hoàn mỹ.
Chỉ là sẽ rất mệt.
Trước đó, mọi người chỉ biết cô tham gia cuộc thi, không ai biết kế hoạch thực sự của cô.
Bởi vì sợ bản thân không thể cân bằng được tất cả thời gian, nên cô không nói trước cho Ngôn Tuyển mình sẽ quay về, tránh làm anh thất vọng.
Tư Họa không sợ sân khấu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi nhưng lại phát hiện Đường Dự Văn cũng ở đây. Không kịp ôn lại chuyện cũ, Tư Họa vội vàng chào hỏi rồi tiến vào hiện trường thi đấu cho đến lúc kết thúc.
Hiện trường chấm điểm công bằng, Tư Họa chờ đến lo lắng.
Một là lo cho thành tích của mình, hai là hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc.
“Hoạ Hoạ.”
Khi cô vẫn còn đang xuất thần thì Đường Dự Văn đột nhiên xuất hiện, Tư Họa ngẩng đầu lại nhìn thấy hai người đứng trước mặt mình.
Là Bourne, người lúc trước đã quấy rầy cô 2 ngày.
Tư Họa liếc mắt một cái, nhìn thấy ánh mắt của Bourne, dường như đã đoán ra điều gì đó.
Đúng như dự đoán, Bourne vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu bày tỏ sự tán thưởng đối với cơ thể của cô, một câu nói biến hoá bao nhiêu cũng không khác: “Tư Họa tiểu thư, xin hãy làm người mẫu của tôi!”
Đáng ngạc nhiên, lần này Bourne nói tiếng Trung.
Mặc dù khẩu âm rất nặng, nhưng cô nghe rất rõ câu này.
Đường Dự Văn nói với cô: “Bourne nói rằng anh ấy sẽ làm việc chăm chỉ để gây ấn tượng với em, cho nên anh ấy đã học tiếng Trung suốt mấy tháng qua, muốn giao tiếp với em.”
Sau khi Tư Họa rời đi, Đường Dự Văn cũng thuyết phục Bourne từ bỏ. Bourne có tư duy độc đáo cảm thấy bản thân chưa trao đổi rõ, cho nên nỗ lực học tiếng Trung, mong có thể có ngày cả hai hiểu nhau hơn.
Tư Họa: “…”
Cho dù Bourne đạt cấp 10 tiếng Trung, nhắc đến người mẫu là cô không thể vui vẻ giao lưu được.
Lúc hai bên đang giằng co, Tư Họa nghe thấy người dẫn chương trình bắt đầu công bố điểm và các ứng cử viên được chọn, đến khi bên tai truyền đến lời chúc mừng của Đường Dự Văn: “Hoạ Hoạ, xin chúc mừng.”
Vừa rồi mọi người đều nghe người dẫn chương trình đọc điểm và tên của cô, cô qua vòng bán kết rồi!
Nụ cười rạng rỡ trên mặt, Tư Họa thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi.”
“Tiểu sư muội lợi hại như vậy, chốc nữa cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
“Cảm ơn sư huynh, nhưng mà em có việc gấp phải đi trước đây.”
“Tư tiểu thư, em cân nhắc tôi đi…”
Đằng sau lưng truyền đến giọng nói của Bourne, Tư Họa đã lên sân khấu theo sự sắp xếp của nhân viên cuộc thi.
Đường Dự Văn tặc tặc hai tiếng: “Từ bỏ đi, cơ thể của tiểu sư muội tôi sao có thể để anh xem chứ.”
Bourne phản kích: “Đường, xin đừng bôi nhọ tấm lòng chân thành của tôi.”
Đường Dự Văn: “…”
Cái đồ trình tiếng Trung gà mờ này.
Không biết còn tưởng là theo đuổi tình yêu thất bại cơ.
Ba tiếng sau, Tư Họa lên máy bay rời khỏi thành phố này.
Cô thực sự rất mệt, cho dù nghỉ ngơi ở bên ngoài không có cảm giác an toàn cũng không đỡ nổi cơn buồn ngủ.
Sau ba tháng mới trở về Cảnh thành, lúc xuống máy bay có chút hoảng hốt, Tư Họa nhanh chóng mở điện thoại, vừa kết nối internet liền nhận được tin nhắn của Ngôn Hy: [Chị dâu, em gửi địa chỉ cho chị rồi.]
Tư Họa trả lời cảm ơn, gọi xe rời khỏi sân bay, đến thẳng địa điểm tổ chức sinh nhật của Ngôn Tuyển.
Cô liên lạc riêng với Ngôn Hy, Ngôn Hy hào hứng nghĩ ra ý tưởng: “Chị dâu, chị bí mật đến đây, cho anh em một surprise!”
Hai người ăn nhịp với nhau, có Ngôn Hy giúp đỡ yểm hộ, Tư Họa thuận lợi vào được câu lạc bộ tư nhân mà không bị lộ danh tính. Phòng tập thể dục trong nhà, vườn treo, bể bơi trên sân thượng, câu lạc bộ sân bãi rộng lớn. Ngôn Hy chạy xuống đón cô, ngược lại bản thân lại quên mất đường về.
“A, thang máy bên nào ấy nhỉ…”
Quên mất đây là một nhóc mù đường.
May có nhân viên phụ trách dẫn đường, Ngôn Hy nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, cuối cùng cũng phân biệt được phương hướng.
Ngôn Hy cầm điện thoại hỏi những người trong nhóm địa điểm chính xác, sau khi nhận được tin nhắn liền kéo Tư Họa qua đó: “Em biết anh em ở đâu rồi.”
Đợi đến trước cửa, Ngôn Hy cười trộm: “Chị dâu chị tự đi vào nha, em không làm phiền thế giới hai người của anh chi nữa.”
“Cảm ơn Tiểu Hy.”
“Không sao không sao, chị nhanh vào đi, anh em nhìn thấy chị nhất định sẽ rất vui.” Bà nội đã dặn, lúc anh trai và chị dâu ở bên cạnh nhau, cô ấy phải học cách tự mình tắt đèn.
Tư Họa cười cười gật đầu.
Kể từ lần gặp cuối cùng, đã nửa tháng hai người chưa gặp nhau. Không biết mình đột nhiên xuất hiện, anh ấy có bị dọa giật mình không?
Từ từ đẩy cánh cửa, Tư Họa đi vào trong, không gian xung quanh lịch sự tao nhã, là một khu nghỉ ngơi yên tĩnh.
Chỉ có một con đường, chỗ ngã rẽ bị một mảng lớn thực vật che mất tầm nhìn, Tư Họa đi dọc theo, lờ mờ nghe được phía trước có một giọng nữ truyền đến: “Em ở cạnh anh lâu như vậy…”
Đây là có ai đang bày tỏ nỗi lòng à?
Tư Họa dừng bước, nhờ sự che chắn của thực vật, thò đầu ra nhìn.
Cách đó không xa có một nam một nữ trông rất quen mắt.
Một người là bạn trai cô, một người là một cô bạn gái thèm muốn bạn trai cô.
Khóe miệng nhếch lên dần dần biến mất, ánh mắt Tư Họa hơi lạnh, đôi môi kéo căng thành một đường.
Nếu cô nghe không nhầm, vậy thì giờ này phút này, Thư Mịch đang tỏ tình với Ngôn Tuyển?