Gục Trước Dịu Dàng - Chương 29

Tác giả: Giang La La

Tư Họa chọn một mục ngẫu nhiên để quét mã, là tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ sơ sinh khi vừa mới đến với thế gian này. Cô lại lật tiếp một trang nữa, là tiếng 乃út chì khi viết chữ.
Trong cuộc sống ngày thường, mọi người vốn sẽ chẳng để ý đến những âm thanh như thế này. Một đoạn ghi âm riêng biệt được phát ra, cô chăm chú lắng nghe, cảm giác vô cùng mới mẻ.
Tiếng sóng biển vỗ cuồn cuộn truyền ra từ trong điện thoại, Tư Họa nhắm mắt ngồi thiền, dường như nhìn thấy được khung cảnh bọt sóng biển trào dâng đập vào bãi cát trên bờ, dâng lên rồi lại hạ xuống.
Âm thanh của cá voi, như một làn điệu thê lương, vô cùng bi thương.
Bất giác Tư Họa đã lật được một phần ba quyển sách này, mà người thì đã từ phòng khách chuyển đến phòng ngủ, ngồi trên bệ cửa sổ nghe đi nghe lại nhiều lần, rất lâu không động đậy. Cô nửa tỉnh nửa mê, phảng phất như nghe thấy vạn vật đang cùng nhau hát ca.
“Âm thanh…”
“Của vạn vật.”
Tư Họa đột ngột mở to đôi mắt, kích động đến nỗi suýt nữa đã lăn từ bệ cửa sổ xuống đất!
Cảm hứng tuôn ra, cô vội vàng cầm sổ và 乃út lên, ngồi trước bàn học note lại linh cảm.
Cả một ngày nay Tư Họa đóng cửa bế quan, hai tay và não cùng lúc xoay chuyển, thậm chí quên cả chiếc bụng đói.
Chờ đến khi mưa ngừng rơi, đến khi màn đêm buông xuống, đến khi mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, mà nhà thiết kế đang chìm đắm trong thế giới của bản thân vẫn chưa hề nhận ra.
Sửa từng trang thiết kế đến mức độ hoàn hảo nhất, Tư Họa kích động giơ tay lên tự khích lệ mình cố lên, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm bên trái, chọn người đã liên hệ gần đây rồi ấn gọi.
Điện thoại được kết nối, tốc độ hơi chậm một chút.
“Ngôn Tuyển, bản thiết kế của tôi hoàn thành rồi! Lần này thật vô cùng cảm ơn anh! Đều nhờ anh tặng tôi quyển sách “Âm thanh vạn vật” đó mà cảm hứng tuôn ra như thác chảy, một hơi đã vẽ xong hết một tổ hợp bản thiết kế!” Cô nóng lòng chia sẻ với đối phương tiến triển nho nhỏ của mình.
“Ừm…” Đối phương chậm chạp vài giây mới phản ứng lại: “Vậy là, hôm nay sau khi em nhận được quà xong thì ngồi vẽ bản thiết kế suốt, đến tận giờ vẫn chưa nghỉ đúng chứ?”
“Đúng thế, hôm nay tôi…”
“Đã ăn cơm chưa?” Ngôn Tuyển, người trước giờ luôn biết chú trọng lịch sự tỉ mỉ lần đầu tiên ngắt lời cô.
“Hình như vẫn chưa.” Tư Họa đưa tay ấn lên bụng, hình như không hề thấy đói. Nhanh chóng liếc nhìn thời gian trên góc trái điện thoại, dụi dụi mắt kề sát vào nhìn, vậy mà đã rạng sáng 3 giờ.
Đã muộn thế này rồi, trước đó lại hoàn toàn không chú ý đến.
“Thật ngại quá, tôi không chú ý thời gian, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi, xin lỗi nhé.” Tư Họa vỗ nhẹ lên trán, hối hận không thôi.
Cũng không biết lúc đấy sợi gân nào bị lệch, mở điện thoại lên cũng không chú ý đến thời gian, mới sáng sớm 3 giờ đã gọi điện thoại cho người ta không phải là rất đáng ghét hay sao? Thảo nào vừa nãy giọng của Ngôn Tuyển nghe không giống lúc bình thường lắm, chắc chắn là bị cô đánh thức rồi.
Còn chưa đợi cô nói tiếng tạm biệt, một giọng nam rõ ràng lại lần nữa truyền đến từ trong điện thoại: “Trong nhà có thức ăn sẵn không? Hoặc xem trong tủ lạnh có nguyên liệu nào tiện để nấu nhanh không, làm chút gì đó để lấp đầy bụng đi.”
“Tôi biết rồi.” Cô đã mắc lỗi rồi, nên lúc trả lời lại rất ngoan ngoãn.
Vì cách nhau xa nên Ngôn Tuyển có muốn giúp cô cũng không được, chỉ có thể giục cô: “Đi nhanh đi, đừng cúp máy vội.”
Không nói còn không nhớ, vừa nói đã thấy bụng rỗng rỗng, trong nhà cũng không có đồ ăn vặt, Tư Họa chỉ có thể tìm thử trong tủ lạnh. Hôm qua không nấu cơm, sáng hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, nhận được sách là không đi sắm thêm nguyên liệu đồ ăn gì cả, trong tủ lạnh trống rỗng.
Qua điện thoại Ngôn Tuyển nghe được hai tiếng đóng mở cửa tủ lạnh cách nhau rất gần, đại khái cũng đoán được bên trong chẳng có gì cả.
“Mì thì sao? Trong bếp còn mì sợi không?”
“Hình như còn đấy.” Tư Họa cầm điện thoại chạy vào bếp, mở tủ ra thì thấy mì được đặt trong góc vừa vặn còn lại một nắm nhỏ: “Wow, số tôi đỏ thật đấy, số mì sợi còn dư lại vừa đủ để tôi ăn một bữa này.”
“Vậy thì được.” Người đàn ông cách xa ngàn dặm thở phào nhẹ nhõm, thật lòng lo lắng cô sẽ bỏ đói bản thân mất.
Cô đun nước nấu mì, đợi đến khi nước sôi, cuối cùng Ngôn Tuyển mới nhắc đến thiết kế của cô: “Vẫn chưa chúc mừng em đã hoàn thành bản thiết kế.”
“Cảm ơn, cảm ơn. Nhưng bây giờ mà nói chúc mừng thì vẫn còn sớm quá, bắt đầu từ ngày mai tôi lại phải đi tìm vải và phụ kiện nữa.” Vẽ ra được một bản thiết kế đã là cả một quá trình, mà làm ra được vật thật lại là một quá trình khác, bắt buộc phải từng bước một đi đến cuối mới có thể hoàn thành trọn vẹn.
Trong khoảng thời gian nấu mì này cả hai vẫn luôn thảo luận chuyện thiết kế và cuộc thi, thấm thoát mì đã chín, sau khi thêm gia vị vào Tư Họa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, bụng cô cũng đúng lúc theo đó mà kêu lên.
Cô nghĩ là bây giờ cũng nên cúp điện thoại rồi nhỉ?
“Hôm nay rất xin lỗi anh nhé, đã đánh thức anh mất rồi, giờ anh ngủ tiếp đi.”
“Không sao, tôi rất vui khi em có thể chia sẻ với tôi đầu tiên, nếu như…” Anh muốn nói lại thôi, mà Tư Họa cũng không nghe rõ.
Dừng vài giây, cô mới nghe anh nói: “Không có gì, em ăn mì đi đã, đừng để bị đói nữa.”
Anh muốn nói, nếu như khi ấy có anh ở đó, nói không chừng cô sẽ vui đến nỗi giống như lần trước mà ôm lấy anh.
“Vậy thì cuộc gọi…” Cô thật lòng hối hận khi quấy rầy đến Ngôn Tuyển, nhưng đối phương đã rề rà không chịu cúp, cô cũng không dám đơn phương ૮ưỡɳɠ éρ mà gác máy.
“Đừng cúp, tôi nói cùng em đến khi ăn xong.” Bên kia Ngôn Tuyển loáng thoáng vang lên tiếng sột soạt.
“Được thôi.” Tư Họa cúi đầu “Chuyên tâm” ăn mì, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Trời hừng đông yên tĩnh, giọng nói dịu dàng của người đàn ông khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
——
Cả một ngày bận bịu, khi Tư Họa ăn mì xong rồi thu dọn đi ngủ thì đã sắp 5 giờ sáng, sắc trời dần sáng rỡ Tư Họa mới nằm lên giường.
Buổi chiều cùng ngày, nhân viên của Bốn Mùa lục tục chuyển đến vài cái hộp carton: “Đây là thức ăn mà ông chủ bảo chúng tôi chuẩn bị cho Tư tiểu thư, ba hộp bên này là đồ ăn liền, hộp ngoài cùng bên phải là rau tươi vừa mua trưa nay, và cả thịt nữa.”
Tư Họa mở hộp ra, quả nhiên là một ít đồ ăn vặt, nhưng không phải là loại không lành mạnh kia.
Vào giờ này, có lẽ là Ngôn Tuyển đang làm việc, lần này Tư Họa không bốc đồng mà gọi sang nữa, cô chỉ chụp hình gửi cho anh: “Ông chủ Ngôn, như này hơi khoa trương rồi đấy.”
Không bao lâu sau đã nhận được hồi âm: “Ủng hộ sương sương tác phẩm vĩ đại của nhà thiết kế Hoạ Hoạ chúng ta, bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, đợi khi cuộc thi kết thúc thì hẵng cảm ơn tôi.”
Này là? Cưỡng chế tặng quà rồi ngồi đợi lời cảm ơn của cô? Tư Họa nhìn đống đồ ăn này, thở dài một hơi thật sâu.
Hôm qua vì vẽ bản thiết kế mà bỏ đói bản thân cả một ngày, hôm nay thì ngủ đến chiều mới tỉnh, không ngờ được đối phương chu đáo, canh chuẩn thời gian gửi đến nhiều thức ăn đến vậy.
Mua cũng mua rồi còn thế nào được nữa? Cô lại mắc nợ thêm một ân tình nữa rồi, phải nghĩ cách khác trả lại cho Ngôn Tuyển mới được.
Trước mắt mà nói, quả thực cuộc thi là quan trọng nhất. Khoảng thời gian còn lại này, Tư Họa bắt đầu vào may vá, thức ăn tươi trong nhà liên tục không hết, sau này trực tiếp biến thành gửi đồ ăn chín đến cửa luôn.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến tháng 9, trận chung kết trên du thuyền cũng đúng hạn mà đến.
Chiếc du thuyền xa hoa khổng lồ này có thể chứa đến hàng nghìn người, mỗi một nhà thiết kế có thể mang theo bốn người mẫu lên thuyền, cả những khán giả và ban giám khảo trận chung kết lần này. Nghe nói quản lý cấp cao của tập đoàn Thiên Ngu và ông chủ ở sau hậu trường cũng đến, thậm chí còn mời cả những vị khách có thân phận không nhỏ.
Lần dự thi này, Tư Họa dẫn theo Tiểu Na, Kha Giai Vân và hai người mẫu khác.
Lại nói, từ nhỏ gia đình Kha Giai Vân đã mời giáo viên về bồi dưỡng hình tượng khí chất cho cô ấy, catwalk một vòng hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
“Từ nhỏ mình đã thích xem phim cổ trang, luôn tưởng rằng ba mình là tỷ phú thế giới…” Kha Giai Vân nhắc về chuyện xưa cũ, cũng không sợ bản thân mình làm ra chuyện đáng xấu hổ, chọc cho các bạn bên cạnh cười hết cả lên.
“Nói chung là đến hôm nay mình mới biết được hoá ra những con tàu trước đây tôi từng đi đều chỉ là phương tiện giao thông đơn giản mộc mạc, con tàu này mới thật là hàng xa hoa chính hãng!”
Trong một nhóm người thì người hướng ngoại giỏi giao tiếp luôn có thể làm sôi nổi bầu không khí, Tư Họa dắt theo vài người mẫu đi vào phòng nghỉ do ban tổ chức sắp xếp.
“Cuộc thi khi nào thì bắt đầu? Tự nhiên mình quên mất tiêu rồi.” Kha Giai Vân vò vò tóc.
“Tối ngày mai, 8 giờ”
Ngày đầu tiên khi lên thuyền, ban tổ chức cho mọi người thời gian điều chỉnh trạng thái, vì bảo vệ tác phẩm và sự riêng tư của mọi người nên 30 nhà thiết kế sẽ được ở từng phòng nghỉ riêng biệt.
Khi lên thuyền, Tư Họa cũng từng nghĩ đến sẽ gặp Quý Anh trên sàn đấu chung kết, không ngờ tới sẽ được gặp sớm đến vậy, ra ngoài hít thở không khí thôi mà cũng ᴆụng mặt.
Hai bên đều có người đi cùng, có một số lời không tiện nói. Quý Anh ba lần bốn lượt gặp Tư Họa đều không nói được lời gì tốt đẹp, đương nhiên sẽ không đi chào hỏi cô.
Ba người biết chuyện mỗi người một suy nghĩ, có gặp nhau cũng làm như không thấy. Đợi sau khi Quý Anh đi mất, Kha Giai Vân liền trào phúng: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
“Suỵt.” Tư Họa giơ ngón trỏ lên: “Cứ coi như người lạ là được.”
Nói thật, nỗi oán giận của cô với Quý Anh cũng không lớn đến thế, bởi vì đoạn nghiệt duyên đó lỗi ban đầu không phải do Quý Anh. Chẳng qua là vừa khéo Quý Anh cũng không phải loại người tốt gì cả, tâm tư khó lường thật khiến người ta ghét bỏ.
“Tự nhiên cảm thấy cảnh đêm trên biển cũng không còn đẹp như thế nữa rồi.”
Gặp phải người đáng ghét, tâm trạng tốt đều bị càn quét sạch sẽ hết, Kha Giai Vân thẳng tính có gì nói đó, khiến cho Tư Họa vì buổi thi đấu ngày mai mà cũng không có hứng thú ngắm cảnh đêm nữa.
“Vậy mình về phòng thôi, dù sao sau khi thi đấu kết thúc mình vẫn có thể từ từ thưởng thức phong cảnh trên thuyền mà.”
Ban tổ chức đã chi một số tiền lớn để tổ chức thi đấu trên du thuyền, đương nhiên sẽ không để bọn cô thi đấu xong là rời đi luôn.
Lần thi đấu này, là cơ hội giành lấy một tương lai tươi sáng cho mình, dù cho không giành được thì cô cũng vẫn có thể hưởng thụ một phen. Đối với một số người mà nói, có lẽ cả một đời cũng không có cơ hội được đặt chân đến đây.
Hai người khoác tay nhau trở về, dựa theo tuyến đường trong trí nhớ đi đến ngã rẽ, thiết kế trên bức tường giống hệt nhau, trong một chốc đã không phân biệt được phòng nghỉ của mình ở bên nào?
“Mình nhớ hình như là bên phải.”
“Mình… không phân biệt được.”
Một người mơ hồ nhớ được phương hướng, một người không phân biệt được, chỉ có thể theo trực giác mà đi về phía trước. Dạo hết một vòng rồi mà vẫn chưa đúng chỗ, bọn cô đành phải quyết định đi liên hệ với nhân viên trên thuyền.
Tư Họa cầm điện thoại, Kha Giai Vân cũng chụm đầu lại, đang chuẩn bị nhập số, đằng trước bỗng dưng truyền đến một giọng nói: “Lạc rồi à?”
Hai tai Tư Họa động một cái, sao cứ cảm giác giọng quen quen vậy nhỉ?
Tư Họa quay đầu nhìn, vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Ngôn Tuyển?”
Thấy anh, Tư Họa không hiểu sao mà thở ra một hơi: “Sao anh lại biết chúng tôi bị lạc đường?”
“Bởi vì bên này…” Anh dừng một chút rồi nói: “Là khu nghỉ ngơi của nam.”
“…” Ngại quá.
Nơi này không hợp để tán dóc, Ngôn Tuyển dắt bọn họ đi tìm được khu vực nghỉ ngơi công cộng mà không hề gặp trở ngại gì.
Trên đường đi, Kha Giai Vân đã quan sát Ngôn Tuyển rất nhiều lần, khe khẽ ᴆụng ᴆụng Tư Họa: “Đây là người mà cậu nói, ông chủ Ngôn à?”
Tư Họa gật đầu, giới thiệu hai người với nhau: “Giới thiệu một chút, vị này là bạn của tôi Kha Giai Vân, còn vị này cũng là bạn kiêm chủ nhà của mình Ngôn Tuyển.”
“Xin chào.” Hai người lần đầu gặp, lịch sự bắt tay nhau, sau đó buông ra.
Ngôn Tuyển luôn xử sự ôn hoà ga lăng, khi biết được Kha Giai Vân là bạn của Tư Họa, thái độ cũng rất khách khí.
“Người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa!” Kha Giai Vân ghé vào tai Tư Họa nói nhỏ, biểu cảm trên mặt có hơi mất kiểm soát nổi, ánh mắt hóng hớt xém tí nữa đã viết luôn lên mặt.
“Hờ hờ, có thể tắt đoạn video nhỏ trong đầu cậu đi không?” Tư Họa nghiến răng giữ nụ cười cứng đờ, lén lút véo cánh tay Kha Giai Vân.
Có một số câu chuyện cười không thể đùa được.
Mắt liếc thấy một bóng người mặc đồng phục, Ngôn Tuyển lặng lẽ nghiêng người: “Lúc nãy các em muốn về phòng nghỉ dành cho các nhà thiết kế à?”
“Đúng vậy, nhưng kết quả thì anh thấy rồi đấy, bọn tôi bị lạc luôn.” Còn lao tới khu của nam, may mà gặp được Ngôn Tuyển.
“Không sao, chút nữa nhờ nhân viên đưa các em về phòng.” Thân phận của anh hiển nhiên không tiện tự mình đưa hai cô về phòng được.
Vừa dứt lời, phía trước liền xuất hiện một nhân viên mặc đồng phục đến đưa đồ uống cho bọn họ, Kha Giai Vân đứng dậy theo: “Khụ, tôi đột nhiên nhớ ra tôi có việc phải đi rồi, về trước nhé.”
Cô ấy đã muốn đi, hai người cũng chẳng giữ cô ấy lại làm gì.
Kha Giai Vân đang đi cạnh nhân viên lặng lẽ quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên cảm thấy con tim đau quá.
Chuyện gì thế này? Không phải Hoạ Hoạ nhà cô khi ở cùng người khác giới sẽ rất ngại sao? Bây giờ thì tiến bộ rồi, không cần đến “Cái bệ” như cô nưa luôn!
Trên thực tế, không có người khác ở đấy thì hai người mới thật sự có thể trò chuyện.
Bọn họ đều không phải kiểu tính cách cởi mở bất kham gì, nếu có mặt người thứ ba, bất kể quan hệ có thân đến mấy thì đều sẽ theo thói quen mà nói một nửa lại giữ lại một nửa, lời nói dùng từ đều sẽ cân nhắc trước.
Một mình, lại chính là bầu không khí thích hợp nhất.
“Ông chủ Ngôn, anh làm tôi bất ngờ thật đấy.” Tư Họa bưng một ly đồ uống lên, cầm cốc bằng cả lòng bàn tay, ngón tay thì lướt trên thành cốc.
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc giấu em, vốn dĩ đã định sau cuộc thi đấu sáng mai sẽ liên hệ với em, bây giờ chuyện đã dự tính lại xảy ra trước mất rồi.” Ngôn Tuyển cười giải thích, vẻ mặt rất thản nhiên.
“Vậy bây giờ anh dùng thân phận gì để đến xem trận đấu?” Xác suất có thể ᴆụng trúng Ngôn Tuyển trên du thuyền chung kết này, trước đây cô chưa từng nghe qua bao giờ. Chắc hẳn Ngôn Tuyển đã được mời từ sớm, thế mà cũng không tiết lộ chút tin tức gì.
“Cho tôi mượn tay một tí nhé.” Ngôn Tuyển nở nụ cười thần bí.
“Hả?” Tư Họa nghi hoặc chìa tay ra, một tay Ngôn Tuyển cầm lấy mu bàn tay cô, một tay khác thì viết xuống lòng bàn tay cô ba chữ cái.
Động tác của Ngôn Tuyển rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay quẹt lên lòng bàn tay cô, cảm giác ngứa ngứa.
Rõ ràng lúc nãy khi chìa tay ra thì rất thản nhiên, có lẽ do động tác viết chữ của anh quá dịu dàng, cảm giác xa lạ khiến cô có hơi không thích ứng được, thân thể cứng đờ, khoảnh khắc ấy ngay cả thở thôi cũng thấy khó khăn.
“Đã hiểu chưa?” Viết chữ xong, Ngôn Tuyển ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười nhẹ.
“Hiểu rồi…” Ba chữ cái mà cô cảm nhận được, là: zzs.
Mỗi ngành mỗi nghề tuy không giống nhau nhưng lại có sự tương quan mật thiết, tổng bộ của công ty Thiên Ngu ở Cảnh Thành, có thương nghiệp đến đây cũng là điều bình thường.
Nơi này không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, cũng không thích hợp để ngồi lâu, hai người ngồi thêm một lúc, Ngôn Tuyển liền gọi nhân viên đến đưa Tư Họa về phòng nghỉ.
Đi được một lúc mới phát hiện, hoá ra đường về là ở phía bên trái đường đã đi sai trước đó.
Tư Họa về đến phòng nghỉ ngơi, Kha Giai Vân là người đầu tiên chạy đến, hai tay khoác trên vai cô, nghe ngóng sự tiến triển của mối quan hệ.
Tư Họa trốn tránh vấn đề, mà suy nghĩ của Kha Giai Vân thì đã đi rất xa rồi: “Bỗng dưng nhớ ra, gia cảnh của Ngôn Tuyển hẳn là không tệ. Giả như hai người thật sự phát triển đến bước đó, chắc sẽ không gặp phải loại người như nhà họ Hạ mắt cao hơn đầu chứ?”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy.” Vốn chẳng hề có chuyện đó.
“Mình chỉ giả dụ thôi mà. Nếu như gặp phải tình huống đó, cậu tuyệt đối đừng như trước kia một mình chịu đựng nỗi tủi thân, dù sao con người cũng không thể chỉ nhìn qua bề ngoài được.” Cô ấy vì người chị em này mà hao tổn hết tâm sức.
Ban đầu trong cảm nhận của bọn cô thì Hạ Diên Tiêu là một người bạn trai vừa trẻ tuổi ưu tú lại vừa chung tình, ngoại trừ chuyện công việc quá bận không có thời gian ở bên bạn gái ra thì dường như chẳng hề phạm lỗi nào. Dắt bạn gái đi gặp gia đình gặp bạn bè, những người bị che giấu sự thật đều tưởng rằng anh ta nghiêm túc với cô, ai biết được cuối cùng lại phát hiện ra anh ta là cái đồ cặn bã.
Rút được kinh nghiệm, dù cho bề ngoài Ngôn Tuyển rất perfect đi chăng nữa thì cũng phải cân nhắc cẩn thận!
“Mình biết cậu lo lắng cho mình, nhưng mà cậu cứ yên tâm, không hề có chuyện này đâu. Nếu mà có thật đi nữa, mình cũng sẽ không phạm cùng một lỗi hai lần đâu.” Có một số chuyện té một lần là đã đủ đau rồi.
“Thật ra là có một chuyện mình vẫn luôn tò mò.” Đề tài trong miệng Kha Giai Vân cứ năm lần bảy lượt nhảy ra: “Cậu là thiên kim nhà giàu che giấu thân phận để thể nghiệm cuộc sống thường dân đúng không? Hoặc là gia đình từng rất giàu, sau đó dần sa sút?”
“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.” Nghe những phỏng đoán phi thực tế này của cô, Tư Họa lắc đầu bất lực.
“Dạo gần đây đúng là mình xem không ít truyện, xả stress ấy mà.”
“Làm gì mà khoa trương như cậu nghĩ, nhưng cũng không nghèo như trong tưởng tượng của bọn họ.” Bạn bè quen biết nhiều năm cũng nghiêm túc hỏi về vấn đề này, Tư Họa không định bịa chuyện để che giấu: “Mình không phải thiên kim tiểu thư gì cả, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn về phương diện vật chất đều khá là no đủ. Chỉ là lúc lên đại học, mình và bố vì chuyện ngành học mà xảy ra bất đồng, giận dỗi bảo không cần đến tiền của gia đình, chuyện sau đó cũng như các cậu thấy đó.”
Nói ra những lời này một cách súc tích, Tư Họa chẳng phóng đại bao giờ, phương diện vật chất no đủ chắc ít nhất cũng trình độ trung lưu trở lên?
“Theo lý mà nói, loại người giống như Hạ phu nhân chắc đã đi điều tra về cậu rồi, nhưng sao lại chẳng tra được gì?” Kha Giai Vân lớn lên trong gia đình giàu có, cũng đã từng thấy từng nghe không ít chuyện “Môn đăng hộ đối”.
Tư Họa bất lực nhún vai: “Trước đây mình chưa nghĩ tới những thứ thế này, nếu như bà ấy thật sự đã từng đi điều tra, có lẽ cũng chỉ tra được bố mình đang sống ở nông thôn, là kiểu du dân thất nghiệp chỉ biết cày ruộng mà thôi.”
“…”
Thế này thì khớp luôn rồi còn gì, thảo nào mấy năm nay chẳng ai nghi ngờ gia thế của cô.
Sau khi Kha Giai Vân biết được sự thật thì vui rồi: “Có lẽ trong mắt của Hạ phu nhân đó, cậu là một nữ sinh đại học nghèo khó muốn dựa vào con trai nhà họ để đi lên, đúng là thiển cận. Hoạ Hoạ của chúng ta vừa thông minh vừa có chủ kiến, từ lúc học đại học đã có thể tự kiếm sống nuôi bản thân, ưu tú nhiều hơn đại đa số người rồi!”
Năm đó khi Tư Họa vừa vào đại học đã bắt đầu tìm việc làm thêm kiếm phí sinh hoạt, bình thường ăn mặc cũng khá là túng quẫn, mọi người đều nghĩ nhà cô nghèo khó, khi ở trường hầu như không ai truy hỏi về gia thế của cô. Ấn tượng này dần dà được định hình trong suy nghĩ của những người xung quanh.
Tiếp xúc lâu dần rồi mới phát hiện, bản thân Tư Họa cũng rất có học thức, từ cách ăn uống, từ tầm nhìn hiểu biết, và cả khí chất trời sinh trên người cô đều chứng tỏ cô không phải là một người bình thường. Nhưng thời đại học cô lúc nào cũng thiếu tiền, mãi cho đến sau này bản thiết kế của cô được một thương gia mua lại, và cứ thế tích luỹ được không ít tiền, cuộc sống mới không đến nỗi quá khó khăn nữa.
Nói tóm lại, những người đó chỉ tin vào bề nổi mà họ nhìn thấy bằng mắt thường, rồi dựa trên đó mà phán xét một người, là sai lầm rồi.
Câu chuyện phiếm tiếu lâm bát quái đã phần nào giảm bớt cảm giác căng thẳng do thi đấu mang lại, đêm nay đã định sẽ có người trằn trọc khó ngủ.
*
Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà tất cả mọi người ai cũng đã dậy để chuẩn bị cho trận thi đấu tối nay.
“Kiểm tra tác phẩm của chúng ta nào, có để sót phụ kiện đi cùng nào không?”
“Đều đã kiểm tra hết rồi, không có vấn đề gì!”
Bất kể là nhà thiết kế hay người mẫu lên sân khấu, cho dù là trang điểm hay kiểu tóc đều không thể quá qua loa, kể cả thời gian ra ngoài dùng bữa, tất cả những thứ bọn cô làm đều là vì cuộc thi tối nay.
Đúng 7 giờ tối, các nhà thiết kế lục tục tiến vào hậu trường chờ đợi, khán phòng trước mặt dần dần được lấp kín.
Trước khi thi đấu, ngoài các nhà thiết kế và người mẫu ra thì không ai khác được xem tác phẩm thiết kế của các nhóm. Bây giờ khi họ đã thấy được vật thiết kế mẫu, có người thấy ngạc nhiên có người xem thường, và có cả… sửng sốt.
“Tác phẩm của nhà thiết kế số 16 sao có hơi giống với của số 12 nha.”
Phát huy tự do thì quả thực có thể bị trùng chủ đề, nhưng qua muôn trùng sàng lọc để đến được đây mà vẫn còn trùng được thì xác suất là rất nhỏ.
Mấu chốt là phong cách thiết kế của số 16 và số 12 nhìn thoáng qua khá giống nhau, chuyện này chẳng phải tốt lành gì đối với ngành thiết kế, không chừng sẽ bị hiểu nhầm thành sao chép.
Lúc này tại đây, mọi người cũng không dễ mà đưa ra kết luận.
Nghe thấy tiếng bàn tán, Tư Họa, người đeo biển số 16 cũng chú ý đến tác phẩm của số 12, thật không may, chủ nhân của tác phẩm này lại là Quý Anh.
Tư Họa nhìn kỹ bộ trang phục ấy, đột nhiên nhớ đến gì đó, không thể tin được mà nhìn sang Quý Anh.
Tuy cảm hứng lần này của cô đến từ “Âm thanh vạn vật”, nhưng lúc thiết kế cũng không thể tránh khỏi hồi tưởng lại bản thảo đã vẽ nhưng chưa thành thực thể.
Đồ đạc trước đây, đa số đều để lại Anh Viên, lúc cô rời đi có mang theo tập phác thảo, có để sót hay không cũng không chắc nữa.
Cô có thể bảo đảm tác phẩm lần này là do bản thân tự tay hoàn thành, mà bản thiết kế cũng không bị rò rỉ ra ngoài, vậy Quý Anh là sao đây? Quý Anh là tự dựa vào bản lĩnh, hay do quan hệ với Hạ Diên Tiêu kia mà… nhìn thấy bản thiết kế trước kia của cô?
Cô cũng không muốn suy đoán ác ý về người ta, nhưng tác phẩm của Quý Anh đó cô càng nhìn càng thấy ẩn hiện bóng dáng của bản thân.
“Sao lại thế này?” Kha Giai Vân, người hiểu giá cả thị trường, đã đứng bên cạnh cô.
Tư Họa ghé vào tai cô nói vài câu, Kha Giai Vân nhíu mày nói: “Trước đây mình có xem qua thiết kế của cô ta, phong cách so với lần này có sự tương phản rất lớn, nhưng chỉ nhiêu đây thì không thể xem như bằng chứng trực tiếp được, trừ phi lấy bản gốc của cô ta và của cậu ra so sánh, bây giờ cậu có giữ bản gốc không?”
“Nếu cô ta thật sự từng thấy bản gốc của mình, đồ đang ở trong tay cô ta thì chắc chắn đã bị huỷ đi từ lâu rồi.” Trạng thái của cô vào ngày chia tay rất kém, lúc thu dọn đồ luôn sẽ để sót lại, chưa gặp chuyện đặc biệt thì thật là không nhớ ra. Ví dụ như bản thiết kế, chỉ mất một hai trang thì nào có dễ phát hiện.
“Cô ta nghĩ cái quỷ gì vậy? Đã biết rõ cậu cũng tham gia vào cuộc thi này mà vẫn dám mô phỏng lại thiết kế của cậu.”
“Nếu như mình nhớ không lầm, những bản thảo đấy đều là của hai ba năm trước rồi.”
Sợ là Quý Anh từ đấy mà có được cảm hứng, rồi không nghĩ ra được cái tốt hơn nên cố ý gian lận, chỉ tiếc là không lường được lần này cô lại trùng hợp dùng trúng một trong số đó.
“Vậy làm thế nào bây giờ? Mọi người đều thấy nó tương tự nhau, đến lúc đó chấm điểm cho cậu chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đấy!”
Quý Anh lên sân khấu trước cô, lỡ như mà để lại ấn tượng trong mắt giám khảo, vậy thì sau đó đến lượt cô sẽ biến thành “Tác phẩm tương tự”, mức độ kỳ vọng bị giảm đáng kể, điểm số sợ rằng cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.
“Mình vẫn còn một bằng chứng, nhưng nó đang ở Anh Viên, không biết có còn được giữ nguyên hay không.”
“Ý của cậu là, phải tìm đến Hạ Diên Tiêu?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc