Tư Họa thật sự không ngờ, lúc cô tủi thân nhất, lúc cô bất lực nhất, lại nhận được sự ấm áp từ một người xa lạ.
Âm thanh nhẹ nhàng phẩy qua tai giống như mang theo ma lực, xua tan đi cái lạnh quanh người, khiến cho cô có cảm giác mình không phải kẻ sống cô độc trên thế giới này.
“Không cần, cảm ơn anh.” Tư Họa nhỏ giọng nói cảm ơn, không tùy tiện nhận lấy khăn tay từ người xa lạ.
Một mình ngồi xổm ở chỗ này đúng là rất chật vật, tầm mắt của cô mơ hồ, không có nghĩa là người khác không thấy rõ. Tư Họa siết chặt điện thoại và giấy thông hành đứng dậy, nhưng bởi vì vừa rồi ngồi xổm quá lâu, chân đã tê rần.
“Xuýt…”
Thử di chuyển một chút đã vô cùng đau đớn, Tư Họa suýt nữa đứng không vững, vô thức duỗi tay nắm lấy đồ vật bên cạnh, bất ngờ ôm lấy một cánh tay ấm áp.
“Tôi, tôi xin lỗi!” Tư Họa xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Một giây trước cự tuyệt sự trợ giúp của người ta, một giây sau đã bị bốp bốp vả mặt, thiếu chút nữa đã nhào vào иgự¢ của người ta.
Chân cô bị chuột rút rất đau, còn chưa trở lại bình thường, không nhìn rõ sự vật xung quanh, Tư Họa lập tức vung tay ra, hiển nhiên là có lòng phòng bị đối với người xa lạ.
Người đàn ông buông cô ra, chậm rãi giải thích: “Xin lỗi, tôi không có ý xấu, vừa rồi thấy có người ngồi xổm ở chỗ này, cho rằng họ cần giúp đỡ.”
Tâm tư bị vạch trần, Tư Họa mất tự nhiên nắm chặt điện thoại và vé thông hành: “Là lỗi của tôi, thật ngại quá, tôi phải đi đây.”
Tư Họa vội vàng quay người, vừa nói xong chân còn chưa kịp bước đã bị một giọng nói ngăn lại: “Cẩn thận, phía trước có đá.”
Tượng đá trên cầu là dùng để trang trí, Tư Họa đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy loạn xạ. Triệu chứng tê chân rốt cuộc cũng dịu đi, cô thở phào: “Cảm ơn anh nha.”
Người đàn ông khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống hai hàng lông mày của cô. Ban đêm dưới ánh đèn, anh có thể nhìn thấy rõ nhất cử nhất động của Tư Họa, thậm chí là cả vẻ mặt.
Sau lần vội vàng thoáng nhìn ở hồ cầu nguyện, hôm nay là lần thứ hai, vô tình gặp lại.
Thấy vẻ mặt phiền muộn của cô, khóe môi người đàn ông chậm rãi cong lên, kiên nhẫn lặp lại: “Cho nên bây giờ, cô có cần giúp đỡ không?”
Từ đầu cầu đến cuối cầu, khoảng cách rõ ràng chỉ cần hai phút là có thể đi qua, vậy mà lại kéo dài đến 13 phút 14 giây.
Tư Họa không ngừng nghĩ trong lòng, không biết nhà thiết kế nào đã thiết kế ra con đường “Phức tạp” như này, còn làm ra ngọn đèn mờ mờ ảo ảo như vậy, khiến cô đi trên cầu mà như đang vượt chướng ngại vật, không chừng một giây sau sẽ giẫm phải bẫy.
Lúc mới đầu Tư Họa đi lò dò từng bước
Dù mắt không dùng được, nhưng lỗ tai nhạy bén của cô vẫn nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền tới từ phía sau, Tư Họa biết, là giọng cười của người đàn ông đang giơ tay ra với cô kia.
Bàn chân đá phải tảng đá cứng mấy lần, căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay toát ra mồ hôi ươn ướt dinh dính. Cuối cùng Tư Họa đành thỏa hiệp với người bên cạnh: “Ừm… Có thể giúp tôi không?”
Nửa phút sau, Tư Họa cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay áo của người đàn ông, nhắm mắt đi theo đuôi anh, hai người tiến lại gần nhau, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Đi theo bước chân dẫn dắt, ánh đèn lối ra sáng lên, cuối cùng Tư Họa cũng thấy rõ được hình dáng của người đàn ông.
Anh cao, thân hình cao lớn, không biết là cảnh đưa khăn tay kia để lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc hay là vì nguyên nhân nào khác, nhưng khi Tư Họa đến gần, cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Thanh mát mà không ngấy, khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.
Tư Họa ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng mà ánh sáng phía trước không đủ, không thể nhìn rõ.
Thất thần một lát, nghe thấy có người nhắc nhở bên tai: “Bây giờ có thể ra ngoài rồi.”
Đã qua thời gian quy định, vé thông hành được đặt vào máy cảm ứng, Tư Họa thuận lợi rời khỏi cầu: “Thật tốt quá!”
Cô quay đầu lại nhìn người giúp đỡ mình, trước mắt lại xuất hiện bốn năm người trẻ tuổi cả nam lẫn nữ chắn lối ra. Tầm mắt bị cản trở, Tư Họa đợi cả buổi, cũng không nhìn thấy người kia xuất hiện nữa.
Trải nghiệm 13 phút 14 giây trên cầu giống như một giấc mộng, cô trở lại với thế giới sáng sủa rộng rãi, nhưng lại chẳng nhìn thấy rõ bộ dạng của người tốt bụng kia.
Chỉ có điều, tấm khăn tay mà người kia tới cuối cùng vẫn đặt vào tay cô, là đến từ thiện ý của người xa lạ.
Anh nói: “Tay của con gái, không nên nhiễm một hạt bụi nào, mà phải thật sạch sẽ.”
*
Rời khỏi khu thắng cảnh, Tư Họa trực tiếp bắt taxi trở về khách sạn.
Cô không đi tới phòng bên cạnh gõ cửa tìm người, chỉ yên lặng thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị đặt vé máy bay khứ hồi.
Khách sạn tự động kết nối internet, Kha Giai Vân gửi tin nhắn: [Họa Họa, khi nào cậu mới trở về? Phòng làm việc không thể không có cậu!]
Phòng làm việc đang chuẩn bị bản thảo thiết kế quý mới, trong số bọn họ Tư Họa là người có tâm hồn sáng tạo thiết kế mạnh mẽ nhất, Tư Họa không ở đây, bọn họ không thể nào tiến hành thảo luận sâu, thời gian triển khai công việc sẽ bị kéo dài.
Tư Họa kiểm tra lịch trình chuyến bay ngay lập tức, xác nhận rằng chuyến bay đến Dung Thành ngày mai còn chỗ ngồi thì trực tiếp trả lời: [Ngày mai mình sẽ trở về.]
Cách những con chữ trên màn hình, đối phương cũng chẳng nghe ra giọng điệu của Tư Họa bất thường.
Tối hôm đó cô tắm rửa đi ngủ từ sớm, cho dù ban đêm trằn trọc khó ngủ, Tư Họa cũng không mở điện thoại ra.
Hành lang của khách sạn, trợ lý của Hạ Diên Tiêu báo cáo với anh tin tức Tư Họa đã bình an trở lại khách sạn. Anh thở phào một hơi, nghịch chiếc điện thoại có ốp màu đen.
Đây là số điện thoại cá nhân, chỉ có rất ít người biết được, hôm nay lịch sử cuộc gọi trên di động rất sạch sẽ, không có cuộc gọi và tin nhắn nào từ Tư Họa.
Buổi trưa hôm nay, đột nhiên Quý Anh cầm hành lý xuất hiện, khiến anh rất bất ngờ. Lúc ấy Tư Họa đang ở trên lầu của khách sạn, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cho nên anh mới để Quý Anh lên xe, chở người rời đi.
Anh ngỏ lời bảo Quý Anh đọc địa chỉ chỗ ở, Quý Anh lại hỏi ngược lại: “Anh lo lắng cái gì? Sợ em đi tìm cô ta, nói cho cô ta biết, quá khứ của hai người chúng ta sao?”
“Em cũng biết, đó là chuyện quá khứ.” Ánh mắt Hạ Diên Tiêu nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, không nhìn ra một chút sơ hở.
Công việc của anh còn chưa xong, nhưng cuối cùng lại bị Quý Anh quấn chân: “Tôi còn có việc.”
“Muốn đi tìm cô ta à?” Bàn tay mềm mại không xương chui vào trong quần tây của người đàn ông, Quý Anh cầm lấy điện thoại của Hạ Diên Tiêu, muốn đánh cược với anh: “Nếu như cô ta chủ động gọi điện cho anh, thì anh cứ đi. Nếu như cô ta không gọi điện cho anh, chứng tỏ cô ta ở một mình cũng chẳng sao.”
Hạ Diên Tiêu âm thầm chấp nhận vụ đánh cược này.
Bởi vì trước kia khi Tư Họa không tìm thấy anh đều sẽ gọi điện hỏi thăm, cho nên lần này anh cũng sẽ đợi.
Đợi Tư Họa gọi điện, là anh có thể thoát khỏi sự dây dưa của Quý Anh. Nhưng cuối cùng kết quả lại chứng minh, chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Quý Anh bắt lấy thời cơ vươn tay ra từ phía sau lưng anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, khuôn mặt nhẹ nhàng tiến tới, âm thanh khóc lóc tràn đầy nhớ nhung và không nỡ: “A Diên, người không thể mất đi anh, là em.”
Không thể không thừa nhận, lúc ấy Hạ Diên Tiêu đã động lòng trắc ẩn.
Quý Anh là mối tình đầu của anh thời niên thiếu, năm đó cũng bởi vì anh không có đủ năng lực duy trì mối tình này, khiến cho Quý Anh bị ép đến mức phải rời đi. Năm mà anh quen biết Tư Họa, cũng là năm mà Quý Anh rời đi. Anh đã từng chồng chéo hai hình dáng đó lên nhau, hiện tại Quý Anh đột nhiên trở về, khiến cho anh không thể không nhìn vào thực tế.
Những năm Quý Anh không ở đây, anh đã quen với sự tồn tại của Tư Họa, nhưng cũng không phải chỉ toàn là lợi dụng như lời Tần Tục nói.
Ít nhất, bây giờ anh không muốn chia tay.
Chẳng qua năm đó khi hai người rời xa nhau, không phải lỗi do Quý Anh, Hạ Diên Tiêu cũng không thể nhẫn tâm với cô được.
“Quý Anh, thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, em phải học cách nhìn về phía trước.”
“Em không làm được.” Nước mắt Quý Anh rơi xuống như hoa lê đái vũ, nhớ lại những lời đã từng hứa hẹn: “Anh tu sửa lại Anh Viên, nuôi Coco ở bên cạnh mình, những chuyện này em đều biết hết rồi.”
Bởi vì cô ta thích cây hoa anh đào, cho nên Hạ Diên Tiêu mới trồng hoa anh đào ở Anh Viên. Bởi vì Coco là con mèo mà trước khi cô ta đi để lại, cho nên Hạ Diên Tiêu mới luôn nuôi bên cạnh mình.
“A Diên, anh thừa nhận đi, trong lòng anh vẫn còn có em.”
–
Mãi đến khi trợ lý báo cáo, Tư Họa đã trở lại khách sạn, Hạ Diên Tiêu mới thoát khỏi Quý Anh.
Nhưng bây giờ Tư Họa đã khóa cửa, không nhận điện thoại của anh, chắc là đang tức giận.
Không có lý do gì để xông vào, Hạ Diên Tiêu trút lửa giận vì bị nhốt bên ngoài cửa lên người trợ lý: “Lần sau đặt một phòng thôi.”
“Dạ dạ dạ.” Trợ lí liên tục gật đầu.
Trước kia ông chủ bảo anh ta đặt hai phòng, về sau vẫn vậy, không đổi, anh ta còn tưởng rằng bây giờ cũng thế. Xem ra địa vị của Tư tiểu thư trong lòng ông chủ ngày càng cao.
Sau khi chần chừ ở cửa ra vào mấy phút đồng hồ, Hạ Diên Tiêu lựa chọn không quấy rầy, trở về phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tư Họa rất ít khi tức giận, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ giận dỗi, ngủ một giấc là có thể tự mình tiêu hóa.
Anh nghĩ lần này cũng như vậy.
Đợi đến ngày hôm sau, Hạ Diên Tiêu chủ động đến tìm cô, lại thấy Tư Họa đang thu dọn hành lý.
“Em đang làm gì vậy?” Ánh mắt của Hạ Diên Tiêu lập tức trở lên lạnh lẽo nghiêm túc.
“Thu dọn đồ đạc, trở về Dung Thành.” Cô đáp.
“Công việc của anh ở đây còn chưa kết thúc mà.” Hạ Diên Tiêu nhíu mày.
“Nhưng chuyến đi của em đã kết thúc rồi!” Tư Họa không thèm nhìn anh, ngồi xổm trên mặt đất kéo khóa, sau khi đóng vali lại thì dựng thẳng nó lên.
“Đừng làm loạn, chuyện ngày hôm qua là anh cân nhắc không chu toàn.” Hạ Diên Tiêu đi đến bên cô, một tay đè lên cánh tay đang cầm vali.
“Cái gì mà cân nhắc không chu toàn, từ trước đến giờ chắc anh chưa từng nghĩ đến em bao giờ đâu nhỉ?” Tư Họa định rút tay về, nhưng không biết tại sao sức lực của đối phương rất lớn, Tư Hạo chỉ đành từ bỏ. Cô buông vali ra, tùy ý ngồi xuống bên cạnh, cũng không nhìn Hạ Diên Tiêu.
“Chúng ta còn chưa hẹn hò theo kế hoạch của em mà.” Hạ Diên Tiêu cố ý nhắc đến việc mà cô vẫn thường hay nói tới, muốn thử dùng nó để làm cô cảm động.
Tư Họa trực tiếp phản bác: “Không cần đâu, em phải về làm việc.”
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Sự khoan dung, sự nhường nhịn của cô không phải là lý do để cho việc lỡ hẹn của Hạ Diên Tiêu càng ngày càng trầm trọng
Thấy thái độ kiên quyết của Tư Họa, Hạ Diên Tiêu thử dỗ dành: “Em muốn về cũng được, đợi thêm một ngày nữa, ngày mai anh với em cùng về.”
Bây giờ anh tuyệt đối không thể để Tư Họa rời khỏi mình.
Tư Họa bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với Hạ Diên Tiêu, mà người đàn ông ngày trước lúc nào cũng mang vẻ cao lãnh cũng buông bỏ dáng vẻ đó, ở lại khách sạn với cô một ngày.
Không phải nói là còn công việc chưa làm xong sao? Ở đây với cô làm gì?
“Họa Họa, anh biết em đang nghĩ gì, công việc còn lại anh có thể điều khiển từ xa.” Tóm lại là, anh không cần rời khách sạn.
Tư Họa không hiểu nổi, ở lại thêm một ngày thì có ý nghĩa gì?
Không nói được, cô cũng lười quan tâm, tự mình lấy ipad trong vali ra, ngồi ở ngoài ban công cửa sổ sát đất, vừa xem ảnh vừa ngẩn người.
Không biết từ khi nào, Hạ Diên Tiêu từ phía sau đã đi tới, từ trên cao nhìn xuống, đồng thời cũng nhìn thấy bức ảnh trong ipad của cô là tác phẩm của người khác.
“Em thích tranh của Susan?”
Susan là một nữ họa sĩ nổi tiếng, chỉ là trời cao đố kỵ anh tài, hồng nhan mất sớm. Những bức tranh cô ấy để lại có thể nói là kiệt tác, một bức tranh có thể được bán ra với giá hàng triệu đô.
Vốn dĩ Hạ Diên Tiêu cũng không chú ý đến những điều này, chỉ là Tư Họa đã từng nhắc thoảng qua bên tai anh, vậy mà anh vẫn còn nhớ.
Hạ Diên Tiêu nhắc tới chuyện đó lại chọc đúng vào nội tâm Tư Họa, cô cũng quên mất luôn chuyện hai người đang chiến tranh lạnh, ngón tay chạm vào màn hình, nhỏ giọng nỉ non: “Tranh của cô ấy… rất đẹp, chỉ tiếc bây giờ chỉ có thể nhìn ngắm qua ảnh.”
Từ hồi tiểu học Tư Họa đã học vẽ, về sau chọn ngành thiết kế thời trang, mới cãi nhau cùng với bố. Dù không đi con đường do bố vạch ra, nhưng cũng không có nghĩa là cô không thích vẽ tranh.
Ngày thứ ba, Tư Họa được trở về Dung Thành như ý muốn.
Vấn đề của cô và Hạ Diên Tiêu còn chưa được giải quyết, đối phương đã bắt đầu ra chiêu dỗ người.
Ngày đó về đến nhà, Tư Họa phát hiện một đống quà đắt tiền, từ đồ trang sức trân châu đến những mẫu quần áo đang thịnh hành, mọi thứ đều dính dáng đến tiền, mà con số lại không hề nhỏ.
Tư Họa càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt lại.
Lúc mới bắt đầu yêu đương với Hạ Diên Tiểu, cô cũng giống như những cô gái khác, mong chờ những cuộc hẹn hò, nhưng có rất nhiều việc lại không thể thực hiện được.
Tâm tư của cô gái vẫn còn chưa bước ra ngoài xã hội rất nông cạn, không che giấu nổi cảm xúc, Hạ Diên Tiêu liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu cô, thế là lập tức tặng quà, coi như thành ý xin lỗi.
Cô cho rằng tình cảm phải trước sau như một, nhưng bởi vì cô vẫn còn thích, không muốn từ bỏ, nên mới cố gắng vì nó.
Mỗi lần cô cảm thấy mình bị lạnh nhạt, cuối cùng Hạ Diên Tiêu vẫn sẽ xuất hiện, dùng cách tặng quà này để bù đắp, kéo suy nghĩ đang đứng ở trước bờ vực muốn chia tay của cô về.
Lặp đi lặp lại, đến bây giờ đến bản thân cô vẫn chưa nhận ra, tình yêu vốn dĩ là như thế nào?
*
“Người con gái này, một khi đã động lòng thì sẽ không ngừng filter hóa hình tượng của đối phương, cho dù phát hiện đối phương phạm lỗi, cũng sẽ chủ động kiếm cớ để tự lừa dối bản thân mình.
“…”
Sau khi trở về từ Cảnh Thành, Tư Họa bị Kha Giai Vân dùng hết sức hết mình liên hoàn gọi điện bảo cô quay lại phòng làm việc.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Tư Họa nghe thấy đồng nghiệp ở phòng làm việc đang giúp nhau tâm sự tuổi hồng, không khỏi buồn cười.
Kha Giai Vân ở cửa ra vào gọi một tiếng: “Họa Họa, có người tìm cậu.”
Tư Họa ngẩng đầu: “Ai vậy?”
“Cô ấy nói cô ấy tên là Trương Tịnh, là bạn của cậu.”
“Trương Tịnh?” Tư Họa xác định tai mình không nghe nhầm: “Nào có phải bạn đâu…”
Mà là một bà điên vì yêu sinh ghen mới đúng.
Đối phương đã đến cửa, bất luận thế nào cũng phải đi ra ngoài gặp mặt.
Tư Họa muốn nhanh gọn lẽ nói hai ba câu rồi tiễn khách, nhưng không ngờ Trương Tịnh không ồn ào gây sự cũng không tỏ sắc mặt với cô, ngược lại còn nở nụ cười đầy khoa trương: “Tư tiểu thư, hôm nay tôi đến, là muốn chia sẻ một bí mật với cô.”