Sáng sớm hôm sau, Giang Trạch Dư bị đánh thức bởi tiếng điện thoại reo liên tục. Anh cau mày, từ từ mở mắt để thích ứng với độ sáng hoàn toàn khác với ban đêm, một lúc lâu sau, đôi mắt mất tập trung của anh mới miễn cưỡng thấy rõ đèn chùm trên trần nhà.
Anh muốn đứng dậy như thường lệ, nhưng tay trái đang vươn ra của anh dường như chạm vào gì đó có cảm giác mềm mại và mát lạnh, anh quay sang bên cạnh và phát hiện ra xúc cảm kia xuất phát từ mái tóc đen dài như tơ lụa, lúc này mới nhớ rằng đêm qua Tạ Điệt đã ngủ trong phòng anh.
Hai người trò chuyện đến nửa đêm, cuối cùng anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, cũng không biết là ai đã ngủ trước.
Có lẽ vì nhân vật quảng cáo lần này mà cô đã nhuộm đen mái tóc dài màu xám bạc của mình, gương mặt nhòn nhọn vùi trong gối, nhíu mày. Tiếng thở của cô gái thật nhỏ, vành tai cùng gương mặt được bao phủ bởi mái tóc đen dài, làm cho anh có cảm giác xuyên qua thời không quen thuộc — Tạ Điệt lúc ngoài 20 tuổi chính là dáng vẻ này.
Trong trí nhớ của Giang Trạch Dư từng có rất nhiều dáng vẻ khi ngủ của Tạ Điệt.
Có một lần anh đang ngồi học trong thư viện trường đại học S, cô thì lười biếng nằm dài trên bàn để ngủ, tóc dài xoã ra che cả nửa cái bàn; hoặc có lần trong căn hộ của cô, rõ ràng cả hai đã đồng ý xem phim cùng nhau, nhưng cô thường hay ngủ quên giữa chừng, rất tuỳ hứng và không có kiên nhẫn.
Thế nhưng thời điểm Tạ Điệt thẳng thừng phơi bày sự tuỳ ý của mình, ánh mắt cô đầy sự tự tin không ai sánh kịp, đâu giống như bây giờ, ngay cả trong mơ đôi chân mày dài cũng cau lại.
Giang Trạch Dư vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt đôi chân mày của cô, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào chúng, cô gái bất chợt lẩm bẩm một câu với giọng điệu mạnh mẽ và thiếu kiên nhẫn: “Đừng phiền em, ngủ đi”.
Mặc dù đó là câu nói hằn học, nhưng đôi chân mày lại giãn ra, cả người cũng đồng thời cong về hướng anh, tìm một vị trí thoải mái để làm tổ bên chân anh.
Cô ngủ say bên cạnh anh, giống như một con sư tử nhỏ hung bạo, không khí trên thế giới này từ đây không còn vẩn ᴆục khó thở.
Giang Trạch Dư âm thầm cong lên khoé môi, cũng không bối rối, thảnh thơi đắp chăn dựa vào đầu giường, cầm lên chiếc điện thoại đã reo liên tục hồi lâu.
Trên màn hình chợt nhảy ra vài tin nhắn Wechat oanh tạc điên cuồng, mỗi tin chỉ cách nhau vài giây, phong cách này cực kì giống Kỷ nào đó đang cần được ăn đòn. Giang Trạch Dư cau mày nhấp vào, quả nhiên là Kỷ Du Chi.
Tin đầu tiên là một tấm hình, dưới ánh đèn lờ mờ trong một căn phòng, chiếc giường trải đầy chăn mền lộn xộn và khăn trải giường nhăn nheo — có lẽ là thừa dịp Cố Lan vào nhà tắm mà lén lút chụp lại, mặc dù không có ai xuất hiện trong bức ảnh nhưng cũng khá kích thích tư duy khiến người khác suy nghĩ sâu xa.
Cực kì phù hợp với sở thích xấu xa của Kỷ đại thiếu gia.
Sau 2 tuần bị trừng phạt, Kỷ Du Chi cuối cùng đã có thể trở lại phòng ngủ. Mỗi lời nói đều bộc lộ sự sảng khoái và đắc ý: [giường và chăn đã mất từ lâu, còn có vợ đã mất từ lâu, ôi, cuộc sống là gì? Chúa ơi đây mới là cuộc sống.]
Cậu ta còn không quên mấy lời khiêu khích hằng ngày: [còn cậu thì có gì đó? Con đường ở đất nước lá phong có bình thản không]
[Ôi xin lỗi, tôi quên mất, cậu là cái lốp xe dự phòng ૮ɦếƭ tiệt không thể đi đâu được hahahahaha]
Giang Trạch Dư bĩu môi, khinh thường mà “chậc” một tiếng, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tên ngốc này vừa cười vừa run chân như thế nào, mặc dù người này ngay từ nhỏ đã là một công tử giàu có được giáo dục tốt, nhưng không biết sao cái tên đội sổ này lại thi đậu đại học S, tố chất ăn chơi nổi tiếng của cậu ta và Trang Thục thật khó phân cao thấp.
Từ trước đến nay đối với các loại tin nhắn này, Giang Trạch Dư thông thường đều dùng phương pháp xem như tin rác mà xử lý, nhưng hôm nay……….
Bất kể là đầu óc hay tuổi tác đều áp đảo Kỷ Du Chi, nhưng người đàn ông chưa bao giờ thắng về phương diện này lại cau mày trầm tư trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng mở ứng dụng camera, đối diện với mái tóc dài trên chiếc gối trắng như tuyết, “tách”.
Sau đó gửi đi.
Vài phút sau, đối phương nhắn lại, sau những dấu chấm than dồn dập, Kỷ Du Chi nước mắt nước mũi xúc động: [người anh em, cuối cùng cậu cũng thông suốt, Tạ Điệt kia có gì tốt, tôi ủng hộ cậu trèo tường (1)! Nhưng cô gái này là ai? Ngủ với người ta rồi thì không thể vỗ ௱ôЛƓ chạy lấy người nha!]
**(1): Thuật ngữ mạng: ám chỉ việc ngoại tình
[Dẫn về cho tôi xem, nếu chuẩn thì tôi bắt đầu chuẩn bị tiền mừng, bảo đảm dày!]
Giang Trạch Dư: “……….”
Sau một hồi suy nghĩ, anh suy đoán rằng do màu tóc hoàn toàn khác biệt đã khiến Kỷ xấu xa trở nên hỏng não như thế này, vốn dĩ đầu óc đã không được sáng suốt rồi.
Giang Trạch Dư nhìn thoáng qua cô gái vẫn đang ngủ say, cong môi trả lời: [Tôi nói này, cậu mới chính là lốp xe dự phòng ૮ɦếƭ tiệt. Phần tiền mừng đó, sẵn sàng là vừa rồi]
—
Tạ Điệt thức dậy, bầu trời hừng sáng, ánh nắng lạnh giá do băng tuyết phản chiếu bên ngoài Vòng Bắc Cực phủ đầy chiếc giường trắng như tuyết.
Tạ Điệt ngồi dậy, vén mái tóc dài sang một bên. Căn phòng sáng sủa và ấm áp khiến cô thoải mái đến mức lỗ chân lông cũng mở ra, cứ như thể sự run rẩy dưới cực quang bên hồ Great Slave lúc quay phim đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Cô mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ nhìn xung quanh, căn phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình cô. Cô rầu rĩ ôm chăn, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức cổ điển ở trên tường mà trong phòng mình không có — kim giờ và kim phút đang phân công làm việc rõ ràng, đồng hồ điểm đến 9h05p.
Có một mảnh giấy dán trên tủ đầu giường. Nét chữ của người đàn ông vẫn như xưa, nhưng trải qua năm tháng lắng đọng có vẻ càng thêm cứng cáp và mạnh mẽ: “Điệt Điệt, thức dậy thì ghé nhà hàng buffet ăn sáng”.
Đầu ngón tay Tạ Điệt cầm lên tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt, ngồi im một lúc với vẻ mặt ngây thơ, bỗng nhiên phá lên cười.
5 năm trở lại đây cô sống rất thất thường, ngày đêm lẫn lộn, tối thì không ngủ, ban ngày thì dựa vào rượu bia để chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, làm gì có ai quan tâm cô có ăn sáng hay không.
Cô nhanh chóng xoay người rời giường, đi chân trần về phòng mình lấy quần áo, sau đó đi thẳng đến phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tạ Điệt buộc tóc đuôi ngựa, đi một đôi dép dùng để mang trong nhà mềm như bông, mặc vào chiếc áo hoodie thoải mái và đứng chờ thang máy.
Hầu hết những người ở trong khách sạn này là khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến để xem cực quang ở Yellowknife. Một gia đình ba người đứng trong thang máy, nhìn màu da và ngoại hình của họ đoán chừng là người Mexico. Đứng giữa là một quý ông nhỏ với đôi mắt to, mặc một bộ vest mini thẳng tắp, mái tóc đen nâu uốn xoăn với keo xịt tóc, và thắt một chiếc nơ đỏ sẫm gọn gàng.
Làn da đứa bé thật sự rất rám nắng, đôi mắt to tròn liếc nhìn Tạ Điệt, nở nụ cười với một hàm răng sáng đều, cực kì thân sĩ mà khom lưng về phía cô, vòng tay qua, nói một câu tiếng anh còn pha thêm vài từ Tây Ban Nha lãng mạn: “Tiểu thư xinh đẹp, xin cho phép Gracia mời cô đến nhà hàng dùng cơm”.
Tạ Điệt kinh ngạc nhướng mày, liền nghe thấy cha mẹ cậu bé cười xin lỗi cô, còn trêu chọc con trai của mình: “Tiểu Gracia hôm nay trải nghiệm làm nhân viên phục vụ một ngày trong nhà hàng, nhưng mà hiệu suất lại đang đếm ngược — chú bé chỉ toàn nhìn chằm chằm mấy chị gái xinh đẹp thôi”.
Trong lúc nói chuyện với nhau thì thang máy đã đến tầng 2, Tạ Điệt nắm lấy cánh tay của quý ông nhỏ trông như một người lớn, đi theo cậu bé vào nhà hàng.
Nhà hàng buffet trên tầng 2 không phù hợp với phong cách hiện đại của khách sạn Castle, mà có tính chất tươi mát theo phong cách Bắc Âu. Nhà hàng được xây dựng đặc biệt trên sân thượng khổng lồ ở tầng hai, phía trên là kính vòm trong suốt, trong góc nhà hàng được đặt hàng trăm chậu cây với độ cao khác nhau, cành lá hé mở tham lam tắm nắng, sau chu kì quang hợp, dưỡng khí trong lành mát mẻ được cung cấp cho toàn bộ nhà hàng.
Khu vực lấy đồ ăn rất dài, Tạ Điệt liếc mắt liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đĩnh đạc của người đàn ông.
Anh thật sự rất đẹp trai, là kiểu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong đám đông.
Bên cạnh khu vực lấy đồ ăn có một cửa hàng bán hoa, hoa hồng và hoa Tulip còn đọng lại những giọt sương sớm tươi mát. Một cô bé châu Á cột tóc đuôi ngựa đứng sau quầy bán hoa, mắt vẫn luôn dõi theo bọn họ, cắn môi tỏ vẻ rụt rè.
Có lẽ cô bé cũng đang trải nghiệm hoạt động của nhân viên bán hàng một ngày.
Tạ Điệt chớp chớp mắt, chờ tiểu quý ông người Mexico giúp cô kéo ghế, cô đưa cho cậu bé một đồ vật, lại ghé vào tai cậu chàng nói gì đó. Cậu bé nghe vậy nhìn cô một hồi lâu rồi đỏ mặt, lòng tràn đầy vui mừng chạy ra ngoài.
Tâm trạng Tạ Điệt lập tức tốt lên, cô ngồi xuống, hai tay chống má ngắm nhìn lớp tuyết dày đọng ngoài cửa sổ. Thị trấn này 4 mùa đều như mùa đông, mỗi năm có tám tháng tuyết rơi, thường là tuyết năm trước chưa tan, tuyết năm sau lại tiếp tục chồng chất.
“Điệt Điệt, em quá lắm rồi, một đứa trẻ 10 tuổi cũng không tha —“. Giang Trạch Dư, người vừa chứng kiến tất cả mọi chuyện vừa rồi đang cầm một cái khay đi tới, tốt bụng đặt trước mặt cô món trứng Benedict trứ danh trong phần ăn Brunch của khách sạn, thêm một tách espresso yêu thích của cô, giọng điệu ghen tuông hỏi: “Vừa rồi em nói gì với nó, nhìn xem mặt cậu bé đỏ như vậy”.
Người đàn ông này, ngay cả con nít cũng ăn giấm, đúng là gà tiểu học.
Tạ Điệt nhướng mày, thản nhiên cầm nĩa lên và nếm thử món trứng phủ sốt, hương vị vô cùng thơm ngon khiến hàng mày dài của cô giãn ra.
“Anh đoán xem?”. Cô nuốt vào một miếng trứng và hỏi: “Nãy giờ anh làm gì? Sáng em ngủ dậy còn mơ mơ màng màng không biết gì. Hình như anh dậy rất sớm”.
Giang Trạch Dư cắt một lát bánh mì nướng kiểu Pháp, trên mặt không chút biểu tình, đưa qua cô một nửa, giọng điệu không tốt lắm: “Đương nhiên là tìm Chu Tử Dương tính sổ. Anh vừa xem bức ảnh do ekip đoàn phim gửi vào tối hôm qua, trời lạnh như vậy mà em mặc chiếc váy lộ vai lộ chân để quay quảng cáo? Anh ta đã nghĩ gì vậy”.
Tạ Điệt có hơi mắc nghẹn, không tin được hỏi anh: “Anh thật sự đi tìm anh ta tính sổ? Đó là một phim quảng cáo lớn, em không thể quấn nguyên cái chăn mà quay được, đúng không? Không sao đâu, tuy là em tính tình cũng không tốt nhưng mà rất chuyên nghiệp đó”.
Đương nhiên phải tính sổ, nhưng không chỉ là tính sổ thôi đâu.
Giang Trạch Dư cúi đầu, cầm một con dao cắt bơ, nhẹ nhàng phết lên chiếc bánh mì nướng một ít mứt.
Theo điều tra của Thành Chí Dũng, ba của Chu Tử Dương đã bất hoà với Chu Dịch từ lâu, năm đó hai người đối chọi gay gắt cho vị trí đương gia nhưng Chu Dịch nhỉnh hơn một chút, mấy năm nay vẫn luôn chèn ép những người bất đồng chính kiến, xích mích giữa 2 bên vẫn không ngừng tăng lên, ân oán cũ ngày càng leo thang, nếu lợi dụng tốt điểm này sẽ rất có lợi cho thế cục về sau.
Hơn nữa, thái độ vừa rồi của Chu Tử Dương trực tiếp nói cho anh biết chuyện hợp tác với nhau là có khả năng.
Giang Trạch Dư thong thả ung dung ăn miếng bánh mì nướng, học hỏi thái độ của Tạ Điệt đáp lại cô: “Em đoán xem”.
Tạ Điệt tròn mắt, nhẹ nhàng đá một cái vào chân của kẻ ấu trĩ dưới gầm bàn, tức giận nghĩ sớm biết như vậy sẽ không cho đứa trẻ kia đi —
Tiếc là đã muộn. Quý tộc nhỏ người Mexico trong bộ vest phẳng phiu cầm một bó hoa hồng đỏ rực trên tay, gương mặt ửng đỏ bước đến, trao cho cô bó hoa, sau đó lại chạy như bay về giúp cô bé nhỏ kia cùng nhau bán hoa.
Tạ Điệt bĩu môi, đem bó hoa đẩy đến phía bàn bên kia, tuỳ ý nói: “Hứ, tặng cho anh. A Dư, nếu anh đã một lần nữa trở thành người của em, thì em cũng nên tỏ chút thành ý”.
Vừa rồi cô nói cho cậu bé người Mexico kia rằng cô bé ở cửa hàng bán hoa bên cạnh chắc chắn thích cậu, sau đó nhét cho cậu bé 100CAD và nhờ cậu mua một bó hoa, nói là tạo cho cậu một cơ hội. Quả nhiên, nhóc con đỏ mặt chạy đi, Tạ Điệt quay đầu nhìn thấy 2 đứa bé trong cửa hàng vừa câu nệ vừa đỏ mặt — sự thật chứng minh, cô đoán không sai.
Tuổi trẻ tươi đẹp, hai đứa nhỏ vô tư, chậc, tình yêu thật đẹp làm sao.
Khoé miệng cong lên, Tạ Điệt quay đầu lại, chỉ thấy ánh mặt trời bên kia bàn thật lạnh lẽo, người đàn ông mặc chiếc áo len giản dị đang cầm trên tay một bó hồng lộng lẫy, gương mặt điển trai, nhưng biểu tình trên mặt lại rất phức tạp, vừa vui mừng, vừa ảo não, mâu thuẫn giống như bị táo bón vậy.
Tạ Điệt nhướng mày nghi hoặc, dùng cán dao chọc vào dĩa của anh: “Sao vậy, không thích hoa hồng đỏ? Vậy em đổi bó khác cho anh? Anh thích hoa gì, bách hợp hả?”
Giang Trạch Dư siết chặt bó hồng trong tay, mím môi mở miệng bất đắc dĩ: “Không cần, anh rất thích. Nhưng mà Điệt Điệt, đâu có cô gái nào giống như em vậy?”
— Lần trước là tặng Hải Đường, bây giờ lại tặng hoa hồng, vừa tuỳ ý vừa khó hiểu, nhưng anh thật sự bị cô ăn đến gắt gao.
Muốn ngừng mà không được, cam tâm trầm luân.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ – tổng tài bá đạo – Điệt (nâng cằm): Hey, chàng trai, có thích không?
Giang – cô vợ nhỏ – Trạch Dư (đỏ mặt):……..ưmmm
Dư muội thật sự khó cứu ha ha ha ha