— “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái mà anh nắm tay chạy qua 4 con phố lúc trước, lớn lên lại xinh đẹp như vậy”.
Khi nghe anh nói những lời này, cô hoảng sợ đến mức suýt cắn vào đầu lưỡi, có một cảm giác cực kì không chân thật trong cơn hoảng hốt của cô.
Anh thật sự nhớ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ trong nhà máy bỏ hoang mười hai năm trước? Còn……những chuyện khác thì sao?
Không đợi Tạ Điệt đặt câu hỏi, Giang Trạch Dư đã ghé vào tai cô nói nhỏ: “Điệt Điệt, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn cho người điều tra và tình cờ biết được rất nhiều sự tình. Anh không chỉ biết người đã hãm hại anh là ai, anh còn biết……”
Anh rất khó khăn khi phải nói câu này, giọng anh đột nhiên trở nên run rẩy, như thể anh không muốn tin vào điều đó. Nhưng một lúc sau anh vẫn phải nói ra: “Anh còn biết 5 năm trước vì sao em rời đi”.
Tạ Điệt phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý của anh — Hóa ra anh đã biết cô muốn nói gì, chẳng trách cả đêm anh mất kiểm soát cảm xúc và uống nhiều rượu như vậy. Cô không biết làm sao Giang Trạch Dư biết được, và cô cũng không buồn hỏi, bởi vì từ giọng nói của anh, cô có thể biết được rằng anh đang đau lòng.
Màn đêm giống như dã thú che lấp bầu trời, cực quang dần tắt, ngoài cửa sổ lại đang có tuyết rơi.
Tạ Điệt cũng đau khổ không kém, nhưng vẫn cố chống lại nó, cô chán ghét tất cả cảnh tượng ôm đầu khóc lóc, vì thế cô ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Này, anh đúng là phá đám mà, sân khấu em dựng lên còn chưa kịp hát thì khán giả đã bỏ chạy hết rồi”.
Sau khi trò đùa kết thúc, cô mới nhận ra thật nhạt nhẽo, bởi vì cả người nói và người nghe đều không có tâm trạng để cười.
Tạ Điệt khẽ cắn môi, chậm rãi thăm dò trong bóng tối, từ mái tóc đen dày của người đàn ông đến vầng trán, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt ấm áp của anh, vô tình phát hiện trên ngón tay có vệt nước.
Tạ Điệt thu bàn tay như bị phỏng lại, lòng đau âm ỉ nhưng vẫn miễn cưỡng kéo lên khoé miệng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Làm sao vậy, khóc cứ như cô vợ nhỏ ấy, chẳng lẽ anh không được?”
Nào ngờ cô vừa dứt lời liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị anh khiêng ở trên vai như bao cát đi về hướng phòng ngủ. Tạ Điệt hô lên một tiếng, nhưng người đàn ông bên dưới vậy mà di chuyển rất dễ dàng, vừa khiêng cô vừa có thể đảm bảo bước chân nhanh như bay.
Tạ Điệt vừa hoa mắt vừa nghĩ, may là từ đây đến phòng anh chỉ có một đường thẳng mà không có chướng ngại gì, nếu không dựa vào đôi mắt này của anh, có lẽ bọn họ sẽ bị ngã rất thê thảm.
Giang Trạch Dư khiêng Tạ Điệt đá tung cửa phòng, đi thêm vài bước liền ném người ở trên vai xuống giường. Chiếc giường Kingsize rộng lớn mềm mại, ga trải giường trắng như tuyết bị bóng đêm nhuộm thành một màu đen hắc ám. Trong đêm tối như vậy, anh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của cô gái càng thêm quyến rũ và phập phồng hơn 5 năm trước, nhưng lại nghe rõ hơi thở ấm áp nồng ấm của cô.
Giang Trạch Dư không cho cô thời gian phản ứng, anh không chút cố kỵ tiến về phía trước áp lên cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô trong men say. Hơi thở của anh tiến sát bên môi cô, nhưng anh không trực tiếp hôn xuống mà cắn vào cằm cô một cái.
Một chút đau đớn khiến người dưới thân khẩn trương căng thẳng.
Tạ Điệt nằm đó mặt đỏ tai hồng, thật sự không biết người đàn ông này lại phát điên gì đây.
Chăn ga đệm gối đều có hương vị riêng thuộc về anh, người đang áp lên người cô lại đang say, mùi vị hỗn hợp trong phòng cùng hơi thở trở nên cực kỳ ái muội. Phòng khách lẫn phòng ngủ đều không bật đèn, chỉ có màn đêm buông xuống.
Trẻ con thường có những câu chuyện cổ tích ngọt ngào vào ban đêm cùng ông già Noel với một bao quà, nhưng nam nữ thành niên lăn lộn trên giường với nhau vào ban đêm chỉ có làm chuyện khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Tạ Điệt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm nhận được áp lực đè nặng trên người, chỉ cảm thấy người này sau khi say như biến thành một con cún, tóm được cằm cô thì cắn hoài không ngừng.
Cô tức giận đẩy đẩy anh ra: “Anh đứng dậy đi, không được cắn em”.
Người đàn ông gắt gao giữ lấy cằm cô, mang theo men say uy Hi*p nói: “Em nói lại lần nữa, anh được không? Nếu không anh cắn hoài không buông”.
Da thịt trên cằm Tạ Điệt đau đến tê dại, bỗng nhớ tới hơn một năm trước, có một ngày Hàn Tầm Chu vô cùng đau lòng gọi cho cô từ Châu Phi, than thở với cô rằng mình bị tổn thất nặng nề. Hàn Tầm Chu nói đàn ông là sinh vật kì lạ nhất, bạn nói anh ta cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể ở trước mặt anh ấy mà nghi ngờ anh ấy có được hay không, nếu không người chịu thiệt chính là bạn.
Tạ Điệt: “……….”
Thì ra cô bị câu nói vừa rồi làm hại.
Nghĩ đến đây, Tạ đại tiểu thư không đủ tự tin ở phương diện này lập tức trở lên lúng túng, cố gắng mở miệng để cứu lại mình: “Đương nhiên được, anh so với em được hơn nhiều, anh được nhất…..”
Nghe được cô yếu thế, người đàn ông trên người mới buông cằm cô ra, nhân tiện dùng tay xoa xoa tỏ vẻ an ủi.
Anh chống hai tay xuống nệm, rời khỏi nửa người cô, sau đó trở mình nằm cạnh cô, nhắm mắt lại, dường như là say đến buồn ngủ rồi.
Tạ Điệt oán hận nhìn anh chằm chằm thật lâu, sau khi không nhận được dù chỉ là nửa lời đáp hồi, không còn cách nào khác chỉ biết kéo một góc chăn bông qua đắp cho anh, đột nhiên thấy anh mở mắt, mơ màng nói: “……..Sân khấu dựng rất tốt, khán giả vẫn còn ở đó, Điệt Điệt, anh muốn nghe em nói.”
Muốn nghe cô từ đầu đến cuối nói cho anh biết, mấy năm nay cô đã trải qua như thế nào.
Tạ Điệt hai tay cầm chăn, bỗng nhiên giả vờ làm động tác Ϧóþ cổ vào fan hâm mộ dở dở ương ương kia, sau đó mới nhận ra người đàn ông này trong căn phòng tối tăm cơ bản là nửa người mù.
Cô không phục mà bĩu môi.
—
Thật ra từ góc độ tự thuật của Tạ Điệt cũng không còn quá nhiều manh mối để ghép lại với nhau. Sau 5 năm, những tình tiết li kì đó đã bị thời gian cuốn trôi đến bình lặng, toàn bộ quá trình kể chuyện có vẻ khô khan và buồn tẻ.
Vào học kỳ 1 của năm cuối đại học, có một ngày Giang Trạch Dư kể cho cô nghe chuyện liên quan đến Trương Thu Hồng.
Ngày đó sau khi nghe xong Tạ Điệt vừa tức giận vừa đau lòng, hôm cuối tuần về nhà cô đã khẩn cầu Tạ Xuyên điều tra giúp cô một phen, có thể cảnh sát đã bỏ sót manh mối nào đó. Tạ Điệt cầu xin cả tuần mới được Tạ Xuyên giúp đỡ, với mạng lưới quan hệ khổng lồ của Tạ gia, cùng với các mục tiêu đã được xác định trước, việc điều tra so với cảnh sát còn nhanh và dễ dàng hơn nhiều.
Tuy là thế nhưng cũng phải mất gần nửa năm mới điều tra ra rõ ràng chân tướng.
5 tháng sau, vào ngày 16 tháng 6, Tạ Điệt đã có được chứng cứ trực tiếp có thể giúp Giang Trạch Dư lật lại bản án — video ghi lại hình ảnh con hẻm nhỏ được lấy từ hộp đen oto.
Tạ Điệt nhớ rất rõ, bởi vì ngày hôm sau là lễ tốt nghiệp của trường đại học S.
Trước khi tốt nghiệp, cô và Giang Trạch Dư đã bàn rằng họ sẽ cùng nhau thực hiện một chuyến du lịch tốt nghiệp, hai người đã dành một khoảng thời gian dài cho kế hoạch, cuối cùng quyết định muốn đến Lhasa trên chuyến tàu da xanh chậm nhất (1). Cả anh và cô đều không tin thế giới ૮ɦếƭ tiệt này thực sự có thần hay phật, mà họ chỉ muốn đến Tây Tạng để uống trà bơ chính tông và trải nghiệm văn hóa Phật giáo Tây Tạng tráng lệ và lâu đời trong Cung điện Potala. Tạ Điệt lúc đó còn nói đùa rằng có phải chỉ cần học theo người khác 3 bước quỳ, 9 bước lạy thì sẽ nhận được sự cứu rỗi chân chính hay không.
(1): Đoàn tàu 7054 (có web thì ghi 7053), hoạt động từ năm 1974, khởi hành từ Sơn Đông, được xưng là đoàn tàu da xanh chậm nhất, chuyến tàu này là toa bọc da màu xanh lá cây không điều hoà cuối cùng trên tuyến đường sắt quốc gia ở tỉnh Sơn Đông, và nó cũng là tuyến tàu chạy chậm nhất. “Chiếc xe này rất chậm, chậm đến mức có thể nhìn rõ quả dại trên cành và dân làng làm ruộng”.
Tối hôm đó, cô ở suốt trong phòng từ sau bữa trưa, sau khi đặt vé xe lửa cho hai người đến Lhasa, cô bắt đầu đọc thông tin khách sạn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Xuyên đi vào, biểu tình bình tĩnh đưa cho cô một chiếc USB.
Tạ Điệt còn nhớ trong 1 tiếng cô đã lật tung các video được lưu trữ trong ổ USB, xem qua xem lại 4-5 lần cho đến khi cô liên tục xác nhận rằng cảnh quay trong video đủ để Giang Trạch Dư lật ngược lại vụ án, cô cầm USB với gương mặt lạnh lùng chạy như điên hướng đến hành lang tầng 1.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ đưa tệp video này cho Giang Trạch Dư, nói cho anh biết chứng cứ để lật lại bản án đã tìm thấy rồi, anh không có sai, là toà án sai, là những người cả ngày nhục mạ anh sai, là cả thế giới này sai. Có lẽ là do kích động mà từ lầu 2 của biệt thự đến lầu 1 chỉ có mười mấy bậc thang mà cô suýt vấp ngã 3 lần.
Đáng tiếc, cuối cùng Tạ Điệt cũng không thể cầm tệp video kia ra khỏi Tạ gia — cô còn chưa ra đến cửa đã bị Tạ Xuyên ngăn lại.
Lúc đó, vẻ mặt của Tạ Xuyên nghiêm nghị khác thường, hoàn toàn khác với thái độ lúc cô khẩn cầu ông giúp điều tra chuyện này.
Tạ Xuyên gọi Tạ Điệt vào thư phòng, kêu cô ngồi xuống với vẻ nhẹ nhàng hiếm có, sau đó cường nghạnh bẻ tay cô ra và lấy đi chiếc USB kia. Biểu tình của ông thật lãnh đạm: “Tôi đem chiếc USB này cho cô không phải để giúp hắn lật lại bản án, chỉ để cho cô biết sự tình chân tướng. Tạ Điệt, biết nhiêu đó là đủ rồi, dừng lại ở đây đi, vụ án của hắn không thể lật lại được”.
Tạ Điệt lập tức phát hoả, “xoạt” một tiếng đứng lên, nhìn chằm chằm vào Tạ Xuyên nói: “Tại sao? Tại sao không thể lật lại? Không phải video này là chứng cứ tốt nhất sao?”
Tạ Xuyên nghe vậy cũng không tức giận, nâng lên mi mắt liếc nhìn cô, thong thả ung dung đem USB khoá vào trong ngăn kéo, ngữ khí so với khi nãy sắc bén hơn rất nhiều: “Tạ Điệt, tôi có thể giúp cô điều tra chuyện này đã là tận tình tận nghĩa, sản nghiệp của Tạ gia lớn như vậy không phải để phục vụ tên bạn trai từng ngồi tù của cô, cô không nên được một tấc lại muốn tiến một thước”.
Ông hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ, sau lưng Trương Thu Hồng còn có người thao túng”.
“Thao túng?”. Tạ Điệt có chút nghi hoặc, lúc xem qua video cô chỉ cho rằng bất quá chuyện này chỉ là do một thai phụ bụng dạ khó lường hãm hại vì một nguyên nhân nào đó thôi, chưa bao giờ nghĩ rằng sau lưng lại có một tầng âm mưu sâu xa: “Thao túng gì chứ?”
Tạ Xuyên nghe cô hỏi lại, mặt không chút dao động, chỉ lời ít ý nhiều mà nói cho cô biết: “Người đứng sau là con trai duy nhất của Chu Dịch, Chu tử Tuấn. Nếu muốn giúp Giang Trạch Dư lật lại bản án, nghĩa là phải đối mặt với Chu Tử Tuấn. Đắc tội với Chu Gia, đối với Tạ gia chúng ta một chút cũng không tốt, mà tôi trước giờ chưa từng làm ăn thua lỗ”.
Trái tim Tạ Điệt đột nhiên rơi “lộp bộp”, hiểu rõ ông đại khái là không chịu hỗ trợ, nhưng cô vẫn không muốn thoả hiệp. Nếu không có chứng cứ thì sao cũng được, nhưng bây giờ cô đã có đủ bằng chứng để lật ngược bản án, lại không thể có bất cứ hành động gì, cô làm sao có thể cam tâm?
Cô không thuận theo mà muốn lấy lại chiếc USB kia liền bị Tạ Xuyên cảnh tỉnh: “Tạ Điệt, làm người không thể ích kỷ như vậy, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ dùng toàn bộ Tạ gia để mạo hiểm? Huống chi lúc trước là do Giang Trạch Dư xen vào chuyện người khác, từ trong tay Chu Tử Tuấn cứu đứa con gái kia đi, tên Chu Tử Tuấn này là người có thù tất báo. Lúc hắn chọc giận Chu Tử Tuấn thì nên nghĩ sẽ có ngày này”.
Tạ Xuyên nói xong liền đem một túi văn kiện ném qua cho cô: “Cô quay về đi, tự mình nhìn cho kĩ, xã hội này chính là như vậy, muốn dũng cảm làm điều tốt thì phải có năng lực chịu đựng cái ác”.
Về sự cố năm đó, Tạ Điệt vẫn chưa từng kể cho ai biết, với lòng tự trọng cao ngạo, cô khó có thể nói ra những chuyện bẩn thỉu như vậy, huống chi là trước mặt Tạ Xuyên, người từ trước đến nay vẫn luôn chướng mắt cô. Trùng hợp là người của Tạ Xuyên điều tra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhưng lại không đào sâu vào sự kiện này, nên ông vẫn chưa biết cô gái học cấp 2 suýt bị xâm phạm trong bản báo cáo kia chính là Tạ Điệt.
Sau khi Tạ Điệt đọc xong khoảng thời gian và địa điểm quen thuộc trong bản tài liệu thì đã nhớ lại tất cả, cô nhớ đến cái đêm tuyệt vọng và lạnh lẽo đó, nhớ tới chàng thanh niên với viên gạch trong tay lôi kéo cô chạy qua mấy con phố. Tạ Điệt lúc ấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh (1), cảm thấy thế giới này thật quá hoang đường, hoá ra tất cả những đau khổ mà anh phải chịu đều là do cô gây ra.
**(1): năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Một đêm không ngủ, đến tối ngày hôm sau, cô trốn Tạ Xuyên chạy đến đồn cảnh sát, sau đó chính là một màn Hạ Minh nghe được từ miệng kiểm sát Lý. Cũng không biết Tạ Xuyên lấy tin từ đâu, ông cho rằng cô đến đồn cảnh sát là để cáo trạng lại vụ án của Giang Trạch Dư nên đã giáng cho cô một cái tát thật mạnh tại chỗ, cho người lôi cô ra khỏi đồn cảnh sát, còn lập tức tìm người phong toả tin tức.
Tạ Điệt còn nhớ rõ, lúc trên xe từ cục cảnh sát về lại Tạ gia, cô ngồi ở băng ghế sau với đầu tóc bù xù và lòng tràn đầy tuyệt vọng, nghe những lời dạy bảo nghiêm khắc của ông như một con rối.
Ngữ khí của Tạ Xuyên rõ ràng là đầy phẫn nộ kèm thất vọng, bàn tay vừa tát cô lại giơ lên, như là muốn cho cô một bạt tai nữa vậy: “Tôi không ngờ mình lại nuôi một con bạch nhãn lang ăn cây táo rào cây sung, bạn trai cô quan trọng với cô, còn Tạ gia trong lòng cô chỉ là đồ chó má phải không? Chứng cứ gì cô cũng không có, cô cho rằng cảnh sát sẽ tin Chu Tử Tuấn hãm hại Giang Trạch Dư? Đúng là cực kì ngu xuẩn.”
Lúc đó Tạ Điệt đã kiệt sức như một cái xác không hồn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười cứng ngắc và nhẹ nhàng nói: “Con chính là chứng cứ. Chờ hắn bị bắt, con có thể cùng Tạ gia phủi sạch quan hệ, sẽ không hại đến ba cùng Chu Uyển Linh, ba không cần phải lo lắng”.
Tạ Xuyên nghe vậy hung hăng nhíu mày, cơ bản không biết cô hồ ngôn loạn ngữ cái gì, ông vừa đem ra bản ghi chép vừa lấy được từ tiểu cảnh sát kia, vừa cười lạnh châm chọc cô: “Tôi thật muốn xem đó là chứng cứ gì”.
Năm đó thành phố Bắc Kinh vẫn chưa tắc nghẽn như bây giờ, xe rất nhanh đã về đến Bích Hải Phương Chu, Tạ Xuyên an tĩnh ngồi xem câu cuối cùng trong bản ghi chép.
Tạ Xuyên từ thời tuổi trẻ đã mang phong thái bình tĩnh của một người làm chủ gia đình, đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Điệt nhìn thấy ông thất thố như vậy.
Xe đã tắt máy nhưng ông lại không xuống xe, ngồi ở băng ghế sau tối om, không biết đang suy nghĩ gì. Vài phút sau, ông bỗng nhiên bước xuống, lấy một ống thép phế liệu dùng để tu sửa trong sân, đập liên tiếp vào chiếc xe thương mại đắt tiền, hết lần này đến lần khác, cho đến khi đèn xe vỡ nát, đầu xe bị hõm sâu vẫn chưa kịp trấn tĩnh.
Vị thương gia lõi đời, sành sỏi, kinh doanh chỉ vì lợi nhuận dường như đã khôi phục được khí phách thời trẻ, khuôn mặt đầy hằn học, gân xanh đã nổi lên hết.
Mà Tạ Điệt chỉ lẳng lặng ngồi ở bậc thềm trước nhà, nhìn người cha tóc bạc của mình như một con dã thú đang sục sôi lửa giận mà đập nát cả một chiếc xe. Mắt cô lại lần nữa trào ra những giọt nước mắt nóng hổi, cô ôm cánh tay đang run rẩy của mình, gào khóc lên — đây dường như là lần đầu tiên cô trút được uỷ khuất đã theo mình 7 năm.
Dù sao Tạ Xuyên cũng đã ở tuổi trung niên, đã không còn thể lực tràn đầy của người trẻ tuổi, sau khi đập nát chiếc xe, có chút suy sút ngồi xuống bên cạnh Tạ Điệt, thở hổn hển kéo xuống chiếc cà vạt đã xiêu xiêu vẹo vẹo, nói với cô: “Tiểu Sơ, ba Gi*t ૮ɦếƭ hắn, được không?”
Tên trước đây của Tạ Điệt là Tạ Mộng Sơ.
—
“Sau đó, em cùng Tạ Xuyên ước pháp tam chương, chia tay với anh, ông bắt đầu thu thập tất cả chứng cứ phạm tội của Chu Tử Tuấn”.
Tạ Điệt bình tĩnh thuật lại hết thảy sự tình, quay lại đối mặt với sườn mặt của Giang Trạch Dư.
Hơi thở của anh đều đặn, có lẽ là đã ngủ rồi.
Cũng khó trách, chuyện xưa nhạt nhẽo như vậy, anh lại uống rất nhiều rượu.
Tạ Điệt nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo không bằng phẳng giữa lông mày của người đàn ông, nửa là hài hước, nửa là nghiêm túc nhẹ giọng cười hỏi, không biết là đang hỏi anh, hay là đang hỏi chính mình.
“Anh nói có phải là em ngốc lắm không? Lăn lộn mấy năm nay, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Anh xem 5 năm này, Tạ Xuyên không tốt, em không tốt, anh lại càng không tốt, kết quả…kết quả là mẹ nó em lại không kiên trì chịu đựng. Haiz, em cứ nói uổng cho Chu Chu có đầy lòng nhiệt huyết, thật ra trên thế giới này ngu xuẩn nhất chính là em.”
Cô càng nói càng tin là thật, càng thêm cảm thấy mình ngu xuẩn đến cực điểm. Không chỉ làm sai câu trắc nghiệm đơn giản nhất mà còn viết ra bài thi lộn xộn suốt 5 năm.
Tạ Điệt thở dài, bỗng nhiên cảm nhận được người đang ngủ kế bên nghiêng người qua ôm lấy cô. Tay anh vòng qua vai cô, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cô, giọng nói hơi khàn lại nghẹn ngào vang lên bên tai: “Điệt Điệt, em không sai, sai chính là bọn họ. Em rất dũng cảm, 5 năm qua, cảm ơn em”.
Anh thật sự là thiếu thốn ngôn từ mà, nhưng cô gái này, cô vì anh mà dũng cảm chiến đấu đến cùng, dù vỡ đầu chảy máu nhưng vẫn kiên trì, cô xứng đáng nhận được lời khen tốt nhất trên thế giới này. Làm sao anh có thể sẵn sàng để cô trải qua tất cả những đau khổ này, lại còn nghi ngờ chính mình chứ?
Giang Trạch Dư nhẹ nhàng vỗ về cô gái đang bắt đầu nghẹn ngào run rẩy sau khi nghe những lời anh nói, nghĩ thầm từ nay về sau, dù liều cả cái mạng này, anh cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi a đại gia, quả thật ước tính khối lượng nhiệm vụ học kì này có sai sót, kì thực tập cùng luận văn cuối khoá của nghiên cứu sinh rất bận, mỗi ngày buổi tối gõ chữ đến 3-4h Chung ta có một chút ăn không tiêu. Tuy nhiên ta vẫn cố gắng cập nhật ổn định, hi vọng đại gia có thể bình luận nhiều hơn nha, làm A chỉ tràn đầy động lực nha ~~
Sau đó chuyện trước đến đây liền kết thúc, có thể có sửa đổi nhỏ, lúc sau chính là ngọt ngào ngọt ngào và tình tiết vợ chồng đánh quái ~
Tác giả có lời muốn nói: Cả một chương toàn đường, bỏng miệng không?