Tạ Điệt vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi, hai má đỏ au, cảm giác người nóng bừng, cô ấn cửa kính xe xuống để hưởng thụ làn gió mát lạnh do tốc độ xe mang đến.
Ngay khi cơn gió bắt đầu phát huy tác dụng, Lâm Cảnh Thước đột nhiên quay sang, xoa lông mày với vẻ rối rắm: “5 năm trước, ở trên bãi biển Venice, người khiến em khóc cả đêm có phải là mối tình đầu của em? CEO của tập đoàn Trạch Ưu, Giang Trạch Dư”.
Tạ Điệt nghe vậy thì sửng sốt, khuôn mặt vừa được hạ nhiệt độ lại trở nên ửng hồng, may mắn là lớp trang điểm đủ dày.
“……Tại sao anh lại nói vậy?”
Lâm Cảnh Thước xoè hai tay: “……trực giác của đàn ông.”
Tạ Điệt nhìn anh ta, phát hiện trong đôi mắt đào hoa kia chỉ có sự rối rắm, không phải nghi ngờ, cô đoán trong lòng anh đã có câu trả lời chắc chắn khi nói ra những lời này.
Càng phủ nhận chỉ càng giấu đầu lòi đuôi, Tạ Điệt lại ấn cửa kính xe xuống lần nữa, nhỏ giọng nói: “……Uh”
Anh là mối tình đầu của cô, còn là mối tình đầu vẫn sống vững chắc trong tim cô.
Lâm Cảnh Thước hít sâu một hơi, chỉ nghĩ rằng thế giới này có chút phi lý, nhưng phi lý lại lộ ra vài phần hợp lý. “Hèn gì……Lúc đó tôi còn nghĩ, ai lại có tư cách khiến một cô gái xinh đẹp như vậy khóc ròng cả đêm, nếu là Giang Trạch Dư thì miễn bàn.”
Lần này không có dùng sai thành ngữ.
5 năm trước, anh ta đến L.A công tác. Khi đang ở trong khách sạn để xem tạp chí số mới nhất thì không có ý tưởng gì, vì vậy anh chàng đã mặc một chiếc quần đi biển và chạy đến bãi biển Venice gần khách sạn để tìm cảm hứng.
Chủ để của số này là, Mối Tình Đầu.
Mục đích của anh ấy rất rõ ràng, vì vậy vừa đến bãi biển liền đi thu thập các tư liệu sống – hai phút sau, dưới gốc cây dừa cao bên bờ biển, có một cô gái châu Á chân đất đang ngồi lọt vào mắt anh.
Chưa kể còn trẻ đẹp, nước mắt trên mặt cùng với lớp trang điểm khiến anh vô cùng thích thú, cô gái này hẳn là có chuyện, đây còn không phải là trời cho tư liệu sống sao?
Lâm Cảnh Thước không chút do dự, lập tức đi tới nói chuyện. Anh ta giả bộ là người từng trải, ngoài mặt là khiển trách răn dạy, nhưng thật ra là vì một câu chuyện.
Ai biết cô gái kia miệng kín như bưng, nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, anh ngoại trừ biết chuyện nội tâm cô đang bị tổn thương, thì không thu thập được gì.
Lúc đó anh ngại ngùng đứng dậy muốn đi, nhưng thấy được cô khóc đến đáng thương nên không thể không khuyên nhủ: “Người ta đã bỏ cô rồi, cô còn nghĩ tới làm gì? Có thời gian ngồi khóc thì đi kiếm bạn trai mới còn hơn”.
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn anh vài giây, cười lau mắt: “……Tôi không phải là người bị bỏ rơi.”
Lâm Cảnh Thước nghẹn ngào một lúc rồi nói: “Vậy thì càng không có lý do để khóc?”
Cô gái mắt đỏ hoe còn mái tóc thì bù xù, nhưng rất điềm đạm khi nói: “Có một câu nói của người Trung Quốc xưa không biết anh có nghe qua không, “Thương địch nhất thiên, tự tổn bát bách”, tôi đây là….. lưỡng bại câu thương.”
**Thương địch nhất thiên – tự tổn bát bách: địch tổn 1000 – ta hại 800.
Lâm Cảnh Thước sau khi nghe xong câu này thì như lọt vào sương mù, nhíu mày rồi ngồi xuống lại bên cạnh cô: “Tôi nghĩ chắc là tôi hiểu. Nhưng suy nghĩ của người Trung Quốc các cô cũng thật kì lạ, nếu cả 2 đều bị tổn thương thì tại sao phải gây chiến? Điểm này không phù hợp với việc tối đa hoá lợi ích”.
khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đầy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê: “Về tình cảm thì lưỡng bại câu thương, nhưng cái khác thì không phải. Không có tôi, anh ấy sẽ chỉ có cuộc sống tốt đẹp hơn”.
Thấy anh chàng nghe không hiểu, cô đưa cho anh 2 lựa chọn: “Lựa chọn thứ nhất, một đời gian nan và khó khăn, uổng cho có tài trí lại bắn tên không trúng đích, có lẽ cả đời vĩnh viễn đều không ngóc dậy được. Mặc dù mối quan hệ đang tiến triển tốt đẹp nhưng gia đình bạn gái sẽ không bao giờ đồng ý cho hai người ở cùng nhau”.
“Lựa chọn thứ 2, mặc dù tình cảm không suôn sẻ, nhưng xã hội này sẽ không có gông cùm đối với anh, anh có thể tự do theo đuổi ước mơ, còn có tiền bạc và địa vị”.
Cô bình tĩnh nói xong, liền quay sang hỏi anh: “Nếu là anh……nếu là anh, anh sẽ chọn cái nào?”
Lâm Cảnh Thước vào thời điểm đó vẫn còn là thanh niên thích chơi bời, anh ấy không hiểu sự khác biệt giữa relationship và dating, nên đối với khái niệm về bạn trai và bạn gái vẫn còn khá mơ hồ.
Anh liếc nhìn chiếc áo phông Kenzo trên người và chiếc quần đi biển luộm thuộm nhưng rất đắt tiền, không chút do dự mà đưa ra một lựa chọn chân thành: “Cái thứ 2. Nếu không có tiền chắc tôi sẽ ૮ɦếƭ mất”.
———
Nhắc lại điều này, Lâm Cảnh Thước “chậc chậc” hai tiếng, nheo đôi mắt đào hoa của mình và duỗi tay về phía Tạ Điệt: “Sunny, em nợ tôi lần này. Vừa nãy Giang tổng nhìn tôi với ánh mắt không hề có chút thiện cảm”.
Tạ Điệt cười miễn cưỡng và dặn dò một câu: “Max, hi vọng anh có thể giữ bí mật chuyện này, chuyện của tôi và Giang Trạch Dư cũng đã qua nhiều năm, bây giờ chỉ còn là quá khứ”.
Lâm Cảnh Thước gật đầu khi nghe những lời đó, gõ gõ ngón tay lên tay vịn bọc da ở ghế sau.
Anh nhớ lại ánh mắt của Giang Trạch Dư vừa rồi, trong lòng có chút phán đoán, vì vậy anh đột nhiên nói: “Sunny này, tôi nghĩ em đã mắc một lỗi logic rất nghiêm trọng.”
Tạ Điệt có chút không theo kịp tư duy của anh ta: “……cái gì?”
Lâm Cảnh Thước quay lại nhìn cô, đôi mắt đào hoa mang ý đùa cợt bỗng chốc trở nên chân thành hiếm thấy: “Sunny, tôi từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, gia cảnh giàu có, lối sống lại xa hoa. Còn có, từ năm 12 tuổi tôi đã bắt đầu quen biết bạn gái, đến bây giờ ít nhiều chắc cũng bảy tám chục cô, đó là chưa tính mấy mối tình thoáng qua không có kết quả.
“Nhưng mối tình đầu của em, anh ấy và tôi, có background hoàn toàn khác nhau”.
Tạ Điệt không hiểu ý anh ta, nhíu nhíu mày chờ đợi những lời tiếp theo.
“Cho nên……”, Lâm Cảnh Thước chớp chớp mắt đi vào chủ đề, “Cho nên 5 năm trước em cho tôi 2 lựa chọn, hỏi tôi chọn cái nào, hoàn toàn không có ý nghĩa. 2 lựa chọn của em liên quan đến quan điểm về tiền bạc và tình cảm, nhưng tôi và anh ấy không giống nhau, nên lựa chọn của tôi đương nhiên cũng không giống với anh ấy.”
“Em dùng ý nghĩ của tôi hoặc ý nghĩ của người khác để chứng minh quyết định của em có đúng hay không, thực sự là không sáng suốt – em muốn biết đáp thì tự mình đi hỏi anh ta”.
Anh không đẩy câu chuyện đi xa hơn, nhưng trong lòng cũng hiểu được, ánh mắt phức tạp và đau đớn của Giang Trạch Dư nói với anh rằng Sunny hơn phân nửa là sai rồi.
Đây là lần đầu tiên Tạ Điệt nghe được những lời như vậy, sau khi tắc đường một đoạn ngắn, chiếc xe rẽ vào một con đường thoáng bên cạnh, vừa tăng tốc thì gió ngoài cửa sổ cũng đột ngột thổi vào.
Khoảnh khắc đó, da đầu cô liền tê dại, thứ mà cô tin tưởng suốt 5 năm đột nhiên có chút dao động, sự dao động đó khiến trái tim cô đau đớn như muốn nổ tung, tất cả sự kiên trì và cố gắng của cô bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Tạ Điệt chỉ cảm thấy màng nhĩ thật đau, tiếng ù tai lấn át mọi thứ xung quanh nên cô không nói thêm được tiếng nào cho đến khi xe chạy đến dưới căn hộ của mình.
Ngay cả khi đã bước vào thang máy, chân cô vẫn mềm nhũn.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 19. Cô lấy chìa khóa căn hộ trong túi xách ra, tay run rẩy mở cửa, nhưng chiếc chìa khóa này không thể chui vào lỗ khóa sau khi đã tra vào nhiều lần.
Tạ Điệt hít sâu một hơi, dùng tay trái nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay phải, cửa thuận lợi mở ra. Cô mở cửa đi vào, ngay lập tức ngồi sụp xuống đất như thể không còn chút sức lực.
Là cô sai rồi sao? Nếu anh biết sự thật và biết ý nghĩa đằng sau sự lựa chọn của cô, anh có tình nguyện ở bên cô mãi mãi dù cả đời sẽ không ngóc đầu lên được, vĩnh viễn không được đối xử công bằng?
Cô không đành lòng.
Làm sao cô có thể chịu được.
Năm 3 đại học, kì nghỉ hè cuối cùng cũng kết thúc. Giang Trạch Dư đã tặng cho cô một chiếc lắc tay, nói là lấy được học bổng nên mua cho cô quà. Cô khi đó không biết, anh làm sao có thể lấy được học bổng? Hồ sơ anh có vết nhơ, ngay cả công việc thực tập bình thường nhất anh cũng không thể làm.
Ngày nào cô cũng đeo chiếc vòng đó rất vui vẻ, cho đến một ngày cô tình cờ thấy anh giúp việc khiêng hàng ở một trung tâm thương mại gần trường.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai trơn, áo phông đen bám đầy bụi. Mặt anh vô biểu tình mà di chuyển hết thùng hàng này đến thùng hàng khác, từ xe tải lên kệ kho hàng, di chuyển tới lui một cách máy móc.
Hàng hoá giá rẻ, sức lao động giá rẻ, những kiến thức cùng cái đầu đầy chất xám của anh trở nên vô dụng.
Khi Tạ Điệt nhìn thấy cảnh này, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô chợt nhận ra rằng kiếm tiền đối với anh khó khăn như thế nào.
Cô đứng ở ngã tư hết mười lăm phút, thấy anh kết thúc chuyến chuyển hàng thứ 3.
Đến chuyến thứ 4, chàng trai xách hai thùng hàng cực nặng trên tay nhưng người đàn ông trên xe tải bất ngờ đẩy thêm một thùng khác đè lên hai thùng kia.
Thay đổi trọng lượng đột ngột khiến anh bất ngờ loạng choạng, đầu gối chạm đất. Anh nghiến răng đứng lên, cơ chân kịch liệt run rẩy, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ.
Khi người đàn ông trong xe nhìn thấy thì khinh khỉnh nói: “Ngại quá ngại quá, dọn nhanh lên đi, nửa giờ mà dọn không xong thì không được nhiều tiền đâu”.
Hắn hiển nhiên biết rõ anh đang thiếu tiền.
Tạ Điệt lúc đó đau khổ đến cùng cực, muốn xông lên tát cho người đàn ông một cái thật mạnh, nhưng khi cô chạm vào chiếc vòng trên cổ tay, máu chảy ngược trở lại, cả người lạnh ngắt – một chiếc vòng tay, anh ít nhất phải khiêng hàng hết cả kì nghỉ hè.
Còn vào học kì 1 của năm 4, danh sách nghiên cứu sinh của khoa được công bố, cô phá lệ mà đi gõ cửa phòng người tư vấn, chất vắn hắn ta tại sao Giang Trạch Dư đứng nhất khoa nhưng lại không đủ tiêu chuẩn để làm nghiên cứu sinh.
Cái nhìn thờ ơ và kinh tởm trong ánh mắt của người tư vấn vẫn còn nguyên trong cổ họng cô: “Bạn học Tạ, nghiên cứu sinh coi trọng không chỉ là thành tích, còn có tư tưởng đạo đức. Em không biết Giang Trạch Dư từng ngồi tù 2 năm sao? Người như vậy làm sao có thể tham gia nghiên cứu sinh?”
Cô mở miệng, yếu ớt cãi lại hắn: “Chuyện trước kia vốn dĩ không có chứng cứ trực tiếp, anh làm sao biết anh ấy……”
Nhưng lần này nhân viên tư vấn không thèm nghe cô nói gì cả, đè nặng mi mắt không kiên nhẫn nói: “Em nói với tôi những lời này thì có ích gì? Tôi lại không phải thẩm phán, toà án đã phán quyết như vậy thì còn vấn đề gì nữa? Bạn học Tạ, tình yêu là tình yêu, sự thật là sự thật”.
Kể từ đó, Tạ Điệt không bênh vực anh một lời, cô biết rằng những điều đó là vô ích.
Chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần, cô trơ mắt nhìn những khổ sở anh phải gặp, cảm nhận được những đau đớn, thống khổ mà anh phải chịu đựng đằng sau vẻ chất phác, quạnh quẽ kia. Cô cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa.
Thời điểm tốt nghiệp, Tạ Điệt xem qua hồ sơ của Giang Trạch Dư và phát hiện ra anh là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở Bắc Kinh.
Anh đã từng là một người ưu tú như vậy, nhưng hiện tại anh đang sống một cuộc sống gian khổ nghèo túng, bất luận là ai nhắc đến anh, ngoại trừ khinh thường còn có sự hắt hủi.
Bọn họ rốt cuộc dựa vào cái gì? Còn cô rốt cuộc, làm sao mới có thể nhẫn tâm.
Tạ Điệt cầm tập tài liệu đến gặp Tạ Xuyên, lần đầu tiên trong đời cô quỳ xuống trước mặt ông và cầu xin ông điều tra một chuyện giúp cô.
Cô làm vậy có sai không?
Cô không sai, cô……không sai, cô chỉ muốn người đàn ông trong lòng mình được toả sáng như ánh mặt trời.
———
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng, Tạ Điệt lấy điện thoại ra khỏi túi xách, ánh mắt kinh ngạc nhìn tin nhắn hiện ra, vẻ mặt ngây ngốc.
[Tạ Điệt, em vừa rồi……là có ý gì?]
Cô dùng ngón tay chạm qua từng chữ một, cố gắng tìm ra biểu cảm của Giang Trạch Dư khi gửi tin nhắn này, là thẹn quá hoá giận, khó hiểu, hay là vẫn oán hận?
Cô đột nhiên nghe thấy những gì Max nói vừa rồi – Nếu em muốn biết câu trả lời, tốt hơn là hãy tự mình hỏi anh ấy.
Cô run rẩy nhấn vào phần trả lời tin nhắn, nhưng chỉ gõ đến chữ “nếu” thì không nói được j nữa.
Cô nhét điện thoại vào túi, cúi đầu ôm đầu gối. Chiếc váy hở lưng chưa thay, cánh cửa lạnh lẽo phía sau lưng, hơi lạnh xuyên thấu khắp người.
Bây giờ hỏi thì có tác dụng gì? Không giống như trước đây, chuyện này hiện tại dính líu quá nhiều, Chu gia, Tạ gia, cô và Giang Trạch Dư.
Một mình cô làm sao có thể đưa ra lựa chọn.
———
Trên chiếc Bentley màu đen, Thành Chí Dũng nhìn Giang Trạch Dư, do dự hỏi: “Giang tổng, anh thật sự không đi bệnh viện sao?”
Giang Trạch Dư nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không có phản hồi sau khi tin nhắn gửi thành công, lạnh lùng lắc đầu: “Không sao, chân không có chuyện gì, không cần đi”.
Thành Chí Dũng nghi hoặc: “Tôi không nói về chân. Ý tôi đang nói là, anh xác định miệng của anh không có té bị thương sao? Vẫn là nên đi kiểm tra, nếu bị phá tướng thì không tốt đâu”.
Anh vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông từ lúc bước ra từ sảnh tiệc, tay trái vẫn luôn ấn ở khoé môi.
Tác giả có chuyện muốn nói: Dư muội quá ngây thơ, ngây thơ như vậy ta chịu không nổi … Sau đó Điệt Điệt kì thật tâm thái đã có chút dao động, lúc sau cốt truyện sẽ dần dần triển khai.