Giang Trạch Dư rời đi không bao lâu, Tạ Điệt liền thay đổi bộ dạng ngoan ngoãn kia, lại lần nữa rút ống kim và thành công chuồn khỏi bệnh viện.
Cô ngang nhiên đi ra khỏi toà nhà, trong lòng lẩm bẩm không phải cô sợ gặp lại Giang Trạch Dư, nguyên nhân căn bản là do cô quá bận – cuối tuần còn một video bản thảo hợp tác về mỹ phẩm vẫn chưa cắt xong, còn phải đăng lên Weibo. Cô còn phải quay một Video “50 facts about me”, làm gì có thời gian ngồi chơi ở bệnh viện.
Nghĩ về những điều này trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Về đến nhà thì trời cũng chạng vạng tối, Tạ Điệt thuận tay để bình giữ nhiệt lên mặt bếp, rót một ly sữa lạnh, cô nghĩ nghĩ trong chốc lát lại phá lệ đem sữa hâm nóng lại trong 30 giây.
Trong lúc chờ đợi cô mở bình giữ ấm trên bàn ra, cháo bên trong vẫn dư hơn phân nửa, hơi ấm vẫn còn. Tính đem phần cháo dư đổ vào bồn rửa chén, chần chừ một hồi lại lấy từ trong máy rửa chén ra một cái bát, đổ hết phần còn lại vào bát, cất vào tủ lạnh.
Không thể có lỗi với đồ ăn được, chi bằng uống hết vậy.
“Đinh_______”. Ba mươi giây qua đi, Tạ Điệt mở lò vi sóng lấy sữa ấm ra, bước đến phòng khách.
Có một bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối khổng lồ ở phía cửa sổ phòng khách, chuyên dùng để cắt video và viết bản thảo. Tạ Điệt đeo kính và ngồi vào chiếc ghế xoay lớn, nhấp vào Premiere Pro, nhập vào một lượng tài liệu video khổng lồ và thao tác điêu luyện. Công việc của một blogger trông có vẻ hào nhoáng và nhàn hạ, nhưng thực tế nó đòi hỏi sự tự giác cao, và cô phải sắp xếp thời gian làm việc phù hợp cho bản thân mỗi ngày.
Nhoáng cái đã qua hai tiếng, trời cũng vào đêm.
Video mới cắt được một nửa, cô ngừng lại để xem thành phẩm, lúc này mới phát hiện các cảnh quay được kết nối với nhau một cách cứng nhắc, logic video không mượt mà, ngay cả phụ để cơ bản nhất cũng chứa đầy những câu khó hiểu.
Quả thực chẳng khác gì người mới nhập môn.
Tạ Điệt im lặng xem những đoạn video lộn xộn, giống như tâm trạng của cô lúc này.
Cô nhấn xoá không thương tiếc, kết quả trong 2 tiếng đồng hồ xem như công cốc.
Tạ Điệt ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy trong nhà hơi lạnh. Môi trường xung quanh quá tối và yên tĩnh, ánh đèn huỳnh quang từ máy tính khiến sắc mặt cô tái nhợt, ly sữa trên bàn mà cô quên uống, bây giờ đã trở nên nguội lạnh.
Lúc này mới bừng tỉnh nhớ lại, cô vậy mà quên bật đèn, còn không mở điều hoà.
Cô đóng máy tính lại “bang” một tiếng, lấy bộ đồ ngủ trong phòng quần áo đi thẳng vào nhà tắm, đứng dưới vòi sen mở nước đến mức cao nhất.
“Tạ Điệt, 5 năm không gặp, xem ra cô sống cũng không được tốt lắm”.
Mọi chi tiết của cuộc gặp mặt lại như một cuốn phim quay chậm, quanh quẩn trong đầu cô suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là câu nói này khiến cô bận tâm, không, phải nói là 2 chữ.
“Tạ Điệt”.
Gặp lại sau 5 năm, anh gọi tên cô một cách bình thản và tròn vành rõ chữ, cách xưng hô như vậy không phải người xa lạ nhưng cũng không phải bạn thân, mà đại khái như kiểu quen biết nhau nhiều năm vậy.
Dường như có điều gì đó trong tim cô bị khiêu khích bởi tiếng gọi của anh, khiến cô không cam lòng bỏ qua, rồi cũng vì không cam lòng mà bất lực.
Tầng chung cư cao quá nên nước nóng mỗi lúc một chậm. Nước dưới vòi sen tuy lạnh nhưng trên mặt lại có một luồng hơi ấm khác, Tạ Điệt đưa tay lên, hung hăng mà lau mắt.
Rõ ràng trong ấn tượng của cô, anh chưa bao giờ gọi cả tên lẫn họ của cô như thế này.
———
Vào ngày Giáng sinh của năm nhất, toàn bộ trường Đại học Kỹ thuật đã vượt qua kỳ thi ngoại ngữ C, và phần cơm thịt lợn xào ớt xanh ba tháng do Tạ Điệt đặt ở “Tương Tư quán” cũng đã kết thúc vào ngày hôm trước.
Tầng dưới khu dạy học, Kỷ Du Chi nhìn thấy Giang Trạch Dư đang hướng đến nhà ăn, không khỏi tò mò: “Giang Trạch Dư, sao hôm nay cậu lại đến ăn cơm ở Căn Tin, thịt xào ớt xanh đâu, ông chủ quên đưa hả?”
Hắn cùng Giang Trạch Dư là bạn cùng phòng, thường ngày quan hệ tuy không thân thiết nhưng cũng biết anh là người có nhiều điều kì quặc – ví dụ như tình yêu của anh với món thịt xào ớt xanh quả thực không tưởng tượng nổi, ăn liên tục trong 3 tháng mà không thấy ngán. Ngay cả khi hắn nhìn thấy món này trên cùng mâm cơm, cũng sẽ khiến cho dạ dày hắn có chút không khoẻ.
“Uhm, từ ngày hôm qua bắt đầu không đưa tới nữa”.
Trời mới chớm đông, gió lạnh buốt thấu xương, những cây bạch quả dưới giảng đường đã rụng hết lá.
Giang Trạch Dư mặc một chiếc áo khoác mỏng, anh trả lời với vẻ bình thản, tựa như không có chút mệt mỏi khi ăn món thịt xào ớt xanh này trong 3 tháng qua.
Anh nói xong, đi 2 bước về phía trước rồi quay đầu: “Cậu muốn đi chung sao?”
Kỷ Du Chi thụ sủng nhược kinh mà ngẩng đầu, thành bạn cùng phòng cả một học kỳ, đây vẫn là lần đầu cậu ta được Giang Trạch Dư rủ đi ăn trưa, nhưng tiếc là……
“Tôi không đi được, lát nữa có hẹn với mấy người bạn. Đúng rồi, Hàn Tầm Chu với Tạ Điệt chung khoa Tự Động Hoá của cậu phải không? Chắc cậu cũng biết”.
Giang Trạch Dư đột nhiên dừng bước khi nghe thấy những lời này, sống lưng cứng đờ một lúc. Kỷ Du Chi lúc này vẫn đang bận trả lời tin nhắn trong nhóm QQ nên không nhìn thấy.
“Cậu và Tạ…” Răng môi như bị dính chặt, từ cuối cùng quay quắt trên đầu lưỡi vẫn không nói ra được. Giang Trạch Dư ho khan một tiếng: “Cậu quen cô ấy sao?”
Kỷ Du Chi hoàn toàn không nhận thấy anh đang nói về “cô ấy” thay vì “họ”. “Đúng vậy, chúng tôi trong cái vòng này đều quen biết lẫn nhau”.
Anh ta vừa trả lời câu hỏi của Giang Trạch Dư, ngón tay vừa lướt như bay trên khung chat QQ: “12h quán ăn khuya Tiểu Thuý, ai đến trễ trả tiền”.
Có rất nhiều tin nhắn trong nhóm chat, và người tích cực nhất là Trang Thục: “Mẹ kiếp, lần này tôi mà nghe theo mấy người nữa thì làm con mấy người, hai lần trước đều là tôi trả tiền. Mấy người ai cũng học đại học S, lần nào ăn khuya cũng chọn gần đó, rõ ràng là ăn gian. Lần này ai tới trước trả tiền”.
Người giàu luôn keo kiệt, một nhóm phú nhị đại lại vì ai trả tiền bữa khuya mà đánh nhau đến sức đầu mẻ trán. Kỷ Du Chi tâm trạng vui vẻ, đang định trả lời lại thì nghe thấy Giang Trạch Dư nhàn nhạt ném ra một câu hỏi khác: “Cậu và…… Mấy người là bạn của nhau?”
“Đương nhiên rồi. Chúng tôi chơi chung từ nhỏ, còn không phải bạn là gì.”
“…..Uhm”
Kỷ Du Chi không thể giải thích được rằng từ “uhm” dường như có một chút khó đoán, giống như ghen tị, lại giống như đang thở dài, vì vậy anh ta muốn nhìn xem biểu tình của Giang Trạch Dư khi nói từ đó. Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên thì Giang Trạch Dư cũng đã kịp thu liễm thần sắc.
Trời mùa đông, thiếu niên quần áo đơn bạc, cô độc một mình. Thân là phú nhị đại không lo cơm ăn áo mặc, bạn bè xung quanh không thiếu, Kỷ thiếu gia đột nhiên trong lòng có chút không dễ chịu.
Tiểu tử này, khẳng định là đang hâm mộ mình vì có nhiều bạn như vậy.
Cậu con trai ngốc nghếch đơn giản và tốt bụng của nhà họ Kỷ vào lúc này lại hào khí ngất trời, anh giơ tay vỗ vỗ vai Giang Trạch Dư: “Ăn ở căn tin làm gì, đi ăn chung với tôi. Món ăn khuya của quán Tiểu Thuý rất ngon.”
Anh chàng vốn dĩ lo lắng Giang Trạch Dư sẽ xấu hổ nên hạ quyết tâm, định thuyết phục cậu ta vài lần nữa, nhưng chưa kịp nói gì thì Giang Trạch Dư đã đồng ý.
“Được”.
Kỷ Du Chi vào lúc này nghiêm túc cảm thấy rằng mình đã cứu vớt được một tâm hồn cô đơn và yếu đuối, trong khi xúc động đến rơm rớm nước mắt, cậu chàng đã gửi một tin nhắn cho nhóm với niềm tự hào lớn: “Hôm nay tôi dẫn theo một người bạn, chầu này tôi mời”.
Nửa giờ sau, trước cửa quán ăn khuya Tiểu Thuý, Hàn Tầm Chu chỉ vào tai Tạ Điệt như vừa phát hiện một thế giới mới: “Điệt Điệt, sao hôm nay lại đeo đôi hoa trà này? Tao còn tưởng mày bán rồi chứ, ba tháng rồi đâu có thấy đeo?”
Tạ Điệt sờ sờ lỗ tai, nghiêm túc gật đầu: “Uh, vì tao vừa trả hết nợ tối qua”.
Hàn Tầm Chu có điên mới tin cô, thúc giục nói: “Mày vào trước đi, tao ra đầu hẻm đón Hạ Minh”.
Tạ Điệt khẽ liếc cô một cái, dáng vẻ đoán được mọi chuyện khiến vẻ mặt đang hưng phấn của cô gái dần dần trở nên cứng ngắc, Hàn Tầm Chu cúi đầu: “Tao chỉ là…..Tao chỉ sợ anh ấy không tìm được thôi, không phải là ở trong hẻm sao? Khó……khó tìm”.
“Dù có khó đến đâu, anh ấy vẫn tìm được, Chu Chu”.
Tạ Điệt rất ít khi gọi tên cô một cách thân mật như vậy. Mỗi lần gọi như vậy có nghĩa là ngay cả cô ấy cũng biết điều đó, và những lời tiếp theo thật tàn nhẫn.
“Hôn ước từ nhỏ giữa hai người đã giải trừ từ tháng trước rồi”.
Là Hạ Minh chủ động đề cập chuyện đó.
Hàn Tầm Chu cúi đầu không dám nhìn cô, cô bé thậm chí không dám để cô nhận ra sự ẩm ướt trong mắt mình, chỉ có thể nắm tay Tạ Điệt, đứng ngẩn người.
Khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô đã nói với cô rằng anh trai nhỏ của Hạ gia hơn cô bảy tháng tuổi là người mà cô sẽ kết hôn trong tương lai, cô tin tưởng trong nhiều năm, nhưng đột nhiên không còn nữa.
Tạ Điệt thở dài.
Ngày thường Hàn Tầm Chu thích làm theo ý mình, tính cách tiêu sái, là một cô gái Bắc Kinh điển hình. Nhưng con người dù có thoải mái đến đâu, vẫn luôn có thứ không thể chạm vào hoặc đặt xuống, chẳng hạn như Hạ Minh.
Cô mở cửa, kéo Hàn Tầm Chu vào: “Vào thôi, được không? Khóc lóc kể lể làm gì. Lát Hạ Minh tới lại còn tưởng mày khóc vì anh ta nữa”.
Hàn Tầm Chu bị cô khích tướng, lau mắt cười: “Đúng rồi, Hạ Minh là cái cọng hành gì. Tao cần gì phải khóc vì anh ta. Giải trừ hôn ước xong tao còn thấy nhẹ nhàng hơn.”
Hai người tìm được số phòng theo tin nhắn trong nhóm chat, trong phòng chỉ có một người là Kỷ Du Chi, tuỳ tiện chiếm chỗ đẹp nhất phía cửa sổ. Thấy hai cô tiến vào, anh cực kì galang mà đứng lên kéo ghế cho hai nàng.
“Hai đại tiểu thư, mời ngồi”.
Tạ Điệt mỉm cười, ϲởí áօ khoác treo lên mắc áo trên tường, khăn quàng cổ cashmere được cô quàng lên lưng ghế.
Hàn Tầm Chu không thể quen với thái độ đứng đắn của Kỷ Du Chi, cô đá anh một cái: “Kỷ ấu trĩ, đã qua nửa năm nhất rồi, sao cậu vẫn còn ấu trĩ thế này?”
Kỷ Du Chi đang muốn phản bác thì thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, vì vậy anh ta chỉ vào đám người Tạ Điệt: “Hai đại tiểu thư, giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn cùng phòng của tôi, cũng chung khoa Tự Động hoá với mấy người”.
Tạ Điệt và Hàn Tầm Chu vừa nghe thì quay đầu lại, cả ba người nhìn nhau, hai giây sau, “… Giang Trạch Dư?”
Cánh cửa kính nhà vệ sinh được đẩy ra, người con trai vừa bước ra có vóc dáng cao ráo, nước da trắng, gương mặt gầy, đường nét rõ ràng, lông mày thanh tú cụp xuống, đôi môi mỏng như một thói quen mím lại thành một đường.
Đó không phải là Giang Trạch Dư, người nổi tiếng kì quặc ở khoa Tự Động Hoá sao?
Hàn Tầm Chu ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng thay đổi. Cậu bạn này cả học kỳ chưa từng tham gia hoạt động nhóm nào, cô còn tưởng rằng cậu ấy chưa từng giao lưu với bất kì ai.
Nghĩ đến đây, cô lại tức giận: “Tại sao Kỷ ấu trĩ rủ cậu ra ngoài ăn thì cậu đi. Là thành viên của tổ chức lớp chúng ta, mặt mũi của tôi còn không bằng Kỷ ấu trĩ sao?”
Giang Trạch Dư không trả lời, tầm mắt lướt qua Hàn Tầm Chu, dừng ở trên mặt Tạ Điệt, một giây, hai giây, dời đi. Khoảng thời gian ngắn ngủi dường như chỉ để phân tích xem người trước mặt là ai, như thể không nhớ ra nên anh tự nhiên dời tầm mắt đi.
Ở một góc trong phòng, Tạ Điệt đang ngồi ở chỗ của mình, ᴆụng phải đôi mắt nặng trĩu của anh, cô có cảm giác như chìm trong làn sương mù dày đặc trong hai giây đó, không thể phân biệt được đường đi nước bước nữa.
Sau khi hoàn hồn, cô bất giác sờ vào khuyên tai trên tai phải của mình, và một ý nghĩ kì lạ xuất hiện trong đầu cô – bữa ăn ba tháng đã kết thúc, ít nhất đến hôm nay anh không cần chịu đói.
Cô bị chính ý nghĩ này của mình làm cho bật cười, anh có bị đói hay không thì liên quan gì đến cô.
Hàn Tầm Chu thấy Giang Trạch Dư hồi lâu vẫn không trả lời, trợn mắt kéo thực đơn: “Thật là nhàm chán, gọi món đi.”
Trong bữa ăn này cũng không có gì khác biệt ngoại trừ việc Hàn Tầm Chu, người thường ngày khó chiều nhất lại ít nói hẳn. Khả năng hùng biện của Hạ Minh với tư cách là một luật sư tương lai dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc giải trừ hôn ước, anh ấy vẫn thoải mái nói chuyện; trong khi người trên bàn không nói một lời mà chỉ cúi đầu dùng bữa, hoặc thực tế là cô ấy thậm chí còn không ăn được nhiều.
Sau khi ăn xong, Hàn Tầm Chu và mấy chàng trai bắt đầu tranh giành rượu. Tạ Điệt không có ý định uống rượu, cô mặc áo khoác và bước ra khỏi quán ăn.
Cô đẩy cửa và phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.
Trong con hẻm sâu, một lớp tuyết mỏng đọng lại trên nền đá xanh một cách ngay ngắn. Cô ngẩng đầu, vươn tay ra, một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay, lạnh lẽo lại mềm mại.
Nhiệt độ so với buổi trưa giảm xuống mấy độ, gió lạnh lùa vào cổ làm nổi da gà, Tạ Điệt mới chợt nhận ra cổ mình trống rỗng.
Cô quay người lại, dự định quay lại quán ăn, lại thấy cách cô vài bước, người con trai đang đứng đó trong bộ quần áo mỏng manh – có lẽ anh vội ra ngoài nên không kịp mặc áo khoác.
Một lúc sau, một lớp tuyết rơi trên chiếc áo len mỏng của anh. Anh nhìn cô, chìa tay ra, trong tay đang cầm chiếc khăn choàng cổ cashmere.
Tạ Điệt cảm thấy đau đầu, giá của chiếc khăn cashmere này còn cao hơn cả đôi hoa tai. Vậy … nên tính thành bao nhiêu bữa ăn đây?
Trước khi cô định thần lại, Giang Trạch Dư đã nghiêm nghị nói: “Tạ…..Cô để quên khăn choàng cổ”.
Tạ Điệt mím môi tiến lên vài bước, lấy khăn choàng lên cổ, mở miệng: “Cảm ơn, nhưng tôi cũng tính trở về lấy lại khăn choàng, cái này không thể tính…..”
Không thể tính là thiếu nợ anh ta được.
Giang Trạch Dư dường như không nghe rõ, hỏi: “…..cô nói gì?”
Tạ Điệt lắc đầu, lại nhớ tới vừa rồi anh ta xưng hô với mình cho có lệ, liền trợn tròn mắt: “Tạ cái gì mà Tạ, tôi tên Tạ Điệt”.
Tặng hắn ba tháng cơm, vậy mà đến tên của cô cũng không biết, lần đầu tiên trong đời bị bỏ mặc như vậy, Tạ Điệt cảm thấy rất hụt hẫng.
Giang Trạch Dư giật mình, nụ cười chợt lóe qua đôi mắt đen láy, hầu kết chuyển động: “Tôi biết.”
Tạ Điệt vẫy tay với anh, xoay người rời đi, nhưng cô hoàn toàn không tin điều đó chút nào. Nếu đã biết vậy tại sao không gọi tên cô?
Rất lâu sau cô mới hiểu tại sao khi đó anh không gọi tên cô, tất nhiên là anh rất xấu hổ khi gọi như vậy – có một lần trong lớp học thực nghiệm, cô nhìn thấy mặt sau của tờ giấy nháp mà anh vô tình đánh rơi, trang giấy viết đầy chữ “Tạ Điệt”.
Về sau chữ “Tạ” nói một nửa còn một nửa, cuối cùng lại biến thành 2 chữ “Điệt Điệt” lưu luyến, dù sao anh cũng không bao giờ có thể gọi cả tên lẫn họ của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Thấy một số bạn nhỏ dễ thương nói rằng họ không biết tên nhân vật nữ chính là gì, hãy đến đọc cùng tôi, Tạ Điệt, Yi, thanh thứ tư! Tốt quá ~
Còn có bình luận về vấn đề ngọt hay không ngọt, tôi, Chung đầu chó, quyết tâm trở thành một tác giả ngọt ngào xuất sắc. Cho nên lúc sau khẳng định sẽ rất ngọt, hãy hứa với tôi là sẽ không bỏ lỡ sự ngọt ngào mỗi ngày.