Gợn Gió Đêm - Chương 01

Tác giả: Chung Cận

Ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp mây mù dày đặc, bầu trời tối đen như một mảnh thủy tinh đã nhiều năm không được lau dọn.
Tạ Điệt vừa mới về nước đã gặp phải khí hậu mùa thu của Bắc Kinh, sương mù dày đặc, gió lớn, cho dù có dùng kem dưỡng da tốt đến đâu thì cũng không hiệu quả.
Thật là nhàm chán.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế đan lát bên ngoài cửa hàng Starbucks, lướt qua danh bạ bạn bè trong nước của mình. Ra nước ngoài 5 năm, cô cũng dần mất liên lạc với bạn bè cùng lớp. Lướt qua lướt lại 2 lần, cũng không kiếm được ai có thể cùng cô nói chuyện.
Gần Tân Trung Quan, các trung tâm mua sắm và tòa nhà văn phòng nối tiếp nhau, đám đông ra vào hối hả, nhưng hầu hết mọi người đều không thể rời mắt khi đi ngang qua Starbucks – 1 cô gái dáng người cao gầy, gương mặt tinh xảo, mái tóc dài màu xám khói hoang dại. Cô mặc một chiếc váy len mềm mại màu be cùng đôi bốt đen dài đến đầu gối, kính râm to bản cài lên tóc, đôi mày hơi nhíu lại khiến cả khuôn mặt lập tức trở nên sinh động.
Ở một thành phố lớn như Bắc Kinh, có rất nhiều phụ nữ ăn mặc thời trang và xinh đẹp, nhưng phụ nữ đẹp như vậy, vẫn là hiếm thấy. Vẻ đẹp này có chút tự do, phóng khoáng, có chút bất cần, cực kì giống một nàng công chúa kiêu ngạo.
Tạ Điệt dường như đã quá quen với kiểu quay đầu này của những người xung quanh, nhấp một ngụm cà phê, đưa điện thoại lên tự sướng mà không quan tâm ai khác. Vừa nở nụ cười giả tạo, điện thoại đột nhiên rung lên – Hàn Tầm Chu, người vừa kết hôn và đang đi hưởng tuần trăng mật.
Cô bắt máy, tay thản nhiên nghịch những viên đá được đính trên ngón tay: “Sao? Rome chơi không vui hay anh chàng luật sư nhà mày không hiểu phong tình nên có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tao?”
Hàn Tầm Chu đầu dây bên kia trợn mắt, liền nói: “Tao nói này Sunny, dù sao mày cũng là 1 blogger thời trang có tiếng, tại sao lại không cập nhật Weibo? Tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt Giang Trạch Dư kia, ngày nào cũng lên Hot Search, lúc này còn đang phỏng vấn với tạp chí Times, vào xem đi, lát tao gọi lại.
Hàn Tầm Chu lúc tức giận thì giọng Bắc Kinh đặc biệt rõ, vừa mở miệng là nói liên tục, nhưng lần này Tạ Điệt lại không quan tâm đến việc cười nhạo cô nàng.
Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau như 乃úa bổ, cô cúi đầu, phát hiện móng tay của ngón trỏ bị cô bẻ gãy làm đôi, một góc da thịt bị toác ra. Vết thương bị gió lạnh đầy khói bụi của mùa thu Bắc Kinh thổi vào, đau đến phát run.
Tạ Điệt cuống quýt lấy khăn ăn trên tay bịt miệng vết thương, máu chảy ra, thấm hết một nửa logo Starbucks.
Cô rũ mắt định thần một lúc rồi nhấp vào link mà Hàn Tầm Chu gửi.
Hình ảnh đầu tiên là gương mặt như được tạc tượng của người đàn ông kia, bối cảnh phía sau có lẽ là thư phòng của anh ta. Môi trường phỏng vấn trông rất thoải mái, anh mặc một chiếc áo len cashmere màu lạc đà, tóc không chải tỉ mỉ như trên bìa Tạp chí Times. Tóc mái hơi rối, dáng vẻ cả người trẻ trung và anh tuấn.
Tạ Điệt ấn nút tạm dừng, cô đưa bàn tay được bọc trong khăn giấy đến mũm mĩm của mình về phía người đàn ông trên màn ảnh, đè chặt vào mặt anh ta. Móng tay bị gãy cùng màn hình bị ép chặt, máu không ngừng tuôn ra, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền từ đầu ngón tay lên đại não. Cô đau đến run cả người, trong lòng rủa thầm 1 câu rồi lại tiếp tục xem.
Nửa đoạn đầu là cuộc phỏng vấn về công việc nhàm chán, nhưng câu hỏi cuối cùng rất thú vị.
Nữ phóng viên với vẻ mặt tò mò hỏi: “Giang tiên sinh là ứng viên vàng với số phiếu bình chọn cao nhất trên Weibo, cũng là người nổi tiếng nghiện công việc, rất nhiều người tò mò về trạng thái mối quan hệ của anh. Tôi muốn hỏi một người thành công với tính tự giác cao như anh, thì có thời gian yêu đương không?”
Người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát, khoé miệng bỗng hiện lên ý cười, lại không trả lời.
Phóng viên tiếp tục hỏi: “Xem ra tình trạng quan hệ hiện tại không tiện tiết lộ, vậy thì…anh còn nhớ mối quan hệ sâu sắc nhất mà mình từng trải qua không? Không cần nói cụ thể, nhưng có thể tiết lộ một chút được không?”
Người đàn ông lần này hơi khựng lại, đột nhiên thu hồi ý cười, nhàn nhạt nói: “Nhớ rõ, như cơn gió đêm lướt qua khiến mặt hồ gợn sóng.”
Phóng viên sửng sốt: “… chỉ như vậy?”
Câu hỏi là về mối quan hệ sâu sắc nhất. Ngay cả khi không phải thề non hẹn biển thì đó cũng phải là một đoạn tình cảm lâu dài, tình ý miên man, phải không?
Giọng điệu của người đàn ông không chút dao động, cau mày, có chút không kiên nhẫn: “Uh, chỉ như vậy.”
Kết thúc buổi phỏng vấn là một màn ném đá tơi tả. Ngoại trừ một đám fan não tàn gào thét “Chồng ơi cưới em đi”. Đa số đều nói người thành công đều là kẻ bạc tình, có lẽ chỉ bằng cách cắt đứt thất tình lục dục của người phàm, họ mới có thể đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Bạc tình sao?
Tạ Điệt còn chưa hồi phục lại tinh thần, Hàn Tầm Chu lại gọi điện đến, âm thanh bên kia lớn đến muốn nổ tung.
“Tên đàn ông máu lạnh đáng ૮ɦếƭ này, đúng vậy, cho dù cuối cùng mày là người nói chia tay, nhưng năm đó xuất thân hắn như vậy, lại còn ngồi tù… Mày ở bên cạnh hắn phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt? Ba năm bên nhau đổi lại chỉ như 1 chút gợn sóng. Hắn có quá khờ khạo hay không?”
Cô biết rõ chuyện năm đó là Tạ Điệt có lỗi với Trạch Dư, nhưng cô không thể chấp nhận chuyện hắn trợn to mắt nói dối.
“Dừng Dừng Dừng”. Tạ Điệt che lỗ tai đau nhức, ngắt lời cô: “Tao bây giờ không đấu lại hắn. Với lại sao mày chắc người hắn nói tới là tao chứ.”
Bên kia đột nhiên im bặt, Hàn Tầm Chu bị hỏi đến nghẹn họng.
Chẳng lẽ không phải hắn nói Điệt Điệt?…. Sao có thể?
Năm đó ở đại học S ai mà không biết Tạ Điệt là nữ thần của Giang Trạch Dư?
Năm học thứ 2, Giang Trạch Dư vì cô mà đánh nhau với người khác, bị một phú nhị đại kẹp quần áo vào cửa xe kéo lê vài mét, lúc xe dừng lại, anh kéo người trong xe ra đánh cho 1 trận.
Lên năm 3, Tạ Điệt đã mua 1 đôi bốt da cừu cao cấp. Vì sợ phải giẫm đạp trong tuyết, Giang Trạch Dư đã cõng cô từ phòng ngủ đến nhà ăn rồi lại cõng đến lớp. Cô nhìn thấy họ ở tầng dưới. Trong băng tuyết, chàng trai lầm lì cúi người, cẩn thận đặt cô gái với vẻ kiêu ngạo trên lưng xuống và phủi tuyết khỏi mũ cho cô. Anh sợ cô ngã, cử động nhẹ nhàng như một ông già bị viêm khớp.
Còn có thời điểm tốt nghiệp, Tạ Điệt nói chia tay, vội vã xuất ngoại, Giang Trạch Dư lại đến tìm cô, đôi mắt đỏ hoe mở to, anh bình tĩnh hỏi cô Tạ Điệt đã đi đến quốc gia và thành phố nào, nhưng câu cuối cùng lại khiến anh gục ngã. Chàng trai luôn bình tĩnh và lý trí nghẹn ngào hỏi cô: “Visa…, tôi phải làm sao bây giờ?”.
Đây còn không phải là tình cảm sâu sắc nhất sao?
Nhưng 5 năm sau, cậu bé nghèo khổ ảm đạm và lạnh lùng ngày nào giờ đã trở thành doanh nhân trẻ xuất sắc nhất đất nước, được xuất hiện trên Tạp chí Times. Người hành khất đã hóa thân thành hoàng tử, nên trong truyện cổ tích, anh ta cũng có khả năng thay đổi một công chúa khác. Chuyện tình cảm, ai dám nói chắc được chứ?
Hàn Tầm Chu hồi lâu mới dè dặt hỏi: “Điệt Điệt, nói cách khác, mày ở trong lòng hắn còn không bằng gợn sóng?”
Tạ Điệt che dấu sự chột dạ, giả bộ “Haha” 2 tiếng: “Gợn sóng có là gì? Đang có quá nhiều người theo đuổi tao, Giang Trạch Dư là ai chứ? Trong lòng tao hắn còn không bằng một cái rắm”.
Hàn Tầm Chu thích thú cười lớn. Sau đó cô im lặng một hồi, yếu ớt hỏi: “Điệt Điệt, lúc trước rốt cuộc tại sao mày lại chia tay?”
Cô giấu sự tò mò đã 5 năm nay. Tạ Điệt chia tay quá đột ngột khiến bạn bè ai cũng không thể hình dung nổi. Rõ ràng chỉ cần kiên trì thêm nửa năm nữa là được.Tạ Điệt không nói lời nào, một lúc lâu sau mới “hừ” một tiếng, ném mạnh khăn giấy đang băng bó vết thương lên bàn, kiêu ngạo nói: “Tao đá hắn còn phải có lý do sao?”
Hần Tầm Chu trợn mắt: “Đúng đúng đúng, đại tiểu thư làm việc cần gì lý do”.
Tạ Điệt hất mặt, dường như rất hài lòng với lời nịnh hót này.
Hai người trò truyện tầm phào một lát, trước khi cúp điện thoại, Hàn Tầm Chu quăng cho cô 1 tin tức: “Quên nói với mày, tối mai giáo sư Lý có 1 bữa tiệc nhỏ tại nhà, lát tao sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho mày. Tao không đi được, nhưng tao có nói với ông ấy rằng mày sẽ đi, dù sao mày cũng đã về nước rồi không thể vắng mặt được. Nghe nói Giang Trạch Dư cũng đi, mày đến lúc đó không được lúng túng”.
Giấu cho tới hôm nay mới nói cho cô, còn không phải là để cô không thể thoái thác sao?
“Hàn Tầm Chu, mày cũng hay lắm”.
Đầu dây bên kia đã nhanh chóng cúp máy.
Về đến nhà thì trời đã tối.
Căn hộ mới vẫn còn một số thứ cần sửa sang lại. Tạ Điệt dọn dẹp nhà cửa xong thì quay video tẩy trang và dưỡng da vào buổi tối, đồng thời chỉnh sửa và đăng Vlog vốn đã tích luỹ từ tuần trước. Bận rộn đến mười giờ, cô đắp mặt nạ và nằm trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, hai tay hai chân khép lại thành hình dạng xác ướp.
Máy tạo độ ẩm công suất thấp hầu như không có tiếng ồn. Bấc nến gỗ hương sau khi đốt tỏa ra mùi hoa hồng rất nhẹ. Hai bông hoa khô trắng đầu giường đã rụng một cánh, khung cảnh thật yên bình.
Tạ Điệt lãng đãng gỡ mặt nạ xuống, ngồi dậy thổi tắt ngọn nến trên đầu giường, đứng lên mở cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo tràn vào, đầu óc lập tức minh mẫn. Trên tầng mười chín của căn hộ, ngoài cửa sổ gió gào thét, mọi cảnh vật dường như đột nhiên trở nên sống động trong mùa thu Bắc Kinh này.
Cô biết, người anh nói đến chính là cô.
Đó là lễ Giáng Sinh đầu tiên ở trường cấp 3 tại Bắc Kinh.
Buổi tối, cô trộm hai chai rượu siêu đắt từ tủ rượu của Tạ Xuyên, lôi kéo Giang Trạch Dư ra hồ ngắm tuyết. Rượu đắt tiền như vậy, hai người lại cùng nhau uống từ cái cốc dùng một lần mua ở siêu thị gần trường học, không mất bao lâu đã nhìn thấy đáy.
Dự báo thời tiết nói hôm đó là tuyết đầu mùa, nhưng tuyết không đến mà gió lại rất mạnh.
Cô lạnh đến phát run, kéo áo bông của anh ra, chui vào trong, chóp mũi ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người thiếu niên. Đó là một hương vị ấm áp, yên tĩnh và ngọt ngào. Cô trộm ngửi, không tự chủ được len lén ngửi thêm vài lần, rõ ràng là trước đó cô không thích mùi rượu như mùi nho thối này.
Lúc này trên mặt hồ đọng lại một lớp băng mỏng, râu trên cằm chàng trai cọ cọ làm cho khuôn mặt của cô có chút đau, trên mặt đất vẫn còn sót lại một vài cọng cỏ xanh tươi ngoan cường, anh đột nhiên lên tiếng.
“Điệt Điệt, anh thích em”.
Anh nói với giọng mũi có phần say rượu.
Anh từ trước đến nay luôn âm trầm quạnh quẽ, bên nhau 1 năm, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói lời âu yếm.
Cô nhướng mày nhìn anh, cất giọng trêu chọc: “Thích đến mức nào?”
Chàng trai cuối đầu, biểu hiện căng cứng trước nay cô chưa từng thấy qua, say rượu quả nhiên là lợi hại. Anh nhìn chằm chằm vào mặt hồ đóng băng một lúc lâu.
“Như bây giờ, gió đêm lướt qua khiến mặt hồ gợn sóng”.
Tạ Điệt bật cười khi nghe anh nói những lời đó, Không biết từ đâu mà sự chua xót và tức giận trào dâng, cô đẩy anh ra: “Em trong lòng anh chỉ như một cơn gợn sóng?”
Cô xinh đẹp, thông minh, gia đình quyền thế, được xem như một nàng công chúa trong giới thượng lưu ở thành phố này, từ năm cấp 2, có đứa con trai nào theo đuổi cô mà không thề sống thề ૮ɦếƭ. Như thế nào mà đến phiên anh chỉ là một cơn gợn sóng?
Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, bàn tay to khoẻ, khớp xương rắn chắc nắm lấy tay cô, không cho cô nhúc nhích, một tay khác ôm lấy cô, nghiêng người hôn cô trong cơn say.
Vẻ kiêu căng ngạo mạn của Tạ Điệt lập tức bị dập tắt theo từng nụ hôn, trong bóng đêm, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng. Ánh mắt cô lướt qua mái tóc anh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, đột nhiên có vài bông tuyết rời rạc, bị gió chiều thổi bay, là tuyết đầu mùa.
Cô tự rủa thầm mình trong lòng, mẹ nó thật là không có tiền đồ, đã không nghe được lời âu yếm mà còn cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà, một giây tiếp theo, chàng trai đột nhiên tiến đến bên tai cô, hơi thở ấm áp thiêu đốt vành tai: “Cô gái ngốc, đang là mùa đông, mặt hồ đều kết băng, làm gì có gợn sóng…”
“Nếu có thì…., Điệt Điệt”. Ánh mặt của anh vô cùng tỉnh táo, nhưng giọng nói lại trầm khàn: “Nếu có, thì là trước đó anh đã vì em làm tan chảy cả một hồ băng”.
Chậc chậc, quả là một câu tỏ tình hay. 5 năm sau lại chỉ nhớ được nửa câu đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc