Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Luật Kỷ không đi chạy bộ, mà ở nhà hầm nồi cháo rau xanh thịt nạc, lúc ông nội Lâm rời giường, liền ngửi được mùi cháo rau xanh, hài lòng gật đầu. Tên nhóc này xem như có mắt, đối với ông cũng rất quan tâm, xem ra đối với Gói Thuốc cũng rất nghiêm túc.
"Ông nội, ông tỉnh rồi?" Ngôn Luật Kỷ bưng cháo ra, "Ông ngồi đây một chút, con lấy thêm một ít dưa muối là có thể ăn sáng rồi."
"Ông muốn ăn cay." Ông nội lâm theo thói quen yêu cầu.
"Vâng ạ." Ngôn Luật Kỷ nhìn dưa cải muối chua trong tay mình, sau đó bỏ thêm chút ớt cay lên trên.
Ông nội Lâm ăn vô cùng ngon miệng, sắc mặt cũng tốt hơn, bèn vui vẻ nói chuyện phiếm với Ngôn Luật Kỷ, "Tiểu Ngôn, tay nghề không tồi, bây giờ con trai có tài nấu nướng đều rất ít."
"Ở một mình lâu rồi nên cái gì cũng biết một chút ạ." Ngôn Luật Kỷ khiêm tốn trả lời.
"Một mình? Lúc trước chưa từng có bạn gái?" Ông nội Lâm tuỳ tiện hỏi.
"........" Động tác uống cháo của Ngôn Luật Kỷ khựng lại, sao hắn lại nhảy vào hố của ông nội Lâm nữa rồi??
"Nhìn bộ dáng này thì có vẻ như là có." Ông nội Lâm nhíu mày tỏ vẻ đã hiểu.
"......." Vấn đề này phải trả lời thế nào.
"Có thì cũng không sao. Con lớn thế này chưa từng có bạn gái mới là có vấn đề." Ông nội Lâm tiếp tục chân thành nói.
"........" Ngôn Luật Kỷ thật sự không biết đáp lời thế nào.
Ông nội Lâm thấy Ngôn Luật Kỷ xấu hổ, lần nữa có ý tốt nói sang chuyện khác, "Hôm nay con và Gói Thuốc muốn mang ông đi nơi nào dạo chơi đấy?"
"Bọn con định mang ông đi thăm Tháp Minh Châu Phương Đông*, sau đó đi đến một vài nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Hải, buổi tối sẽ đi dạo thưởng thức cảnh đêm." Thật ra Thượng Hải là đô thị thương nghiệp hoá, nơi có thể tham quan ngắm cảnh cũng không nhiều.
(*Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông (Giản thể: 东方明珠塔, Phồn thể: 東方明珠塔, Bính âm: Dōngfāng Míngzhūtǎ, tên đầy đủ: 东方明珠广播电视塔) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tòa tháp tọa lạc bên bờ sông Hoàng Phố thuộc Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, đối diện với Bến Thượng Hải. Công trình này được khởi công xây dựng vào năm 1991 và hoàn thành vào năm 1995. Với độ cao 468 mét (1.535 ft), đây trở thành công trình cao nhất Trung Quốc suốt 14 năm liên tục từ năm 1994 đến năm 2007, trước khi bị soán ngôi bởi Trung tâm Tài chính Thế giới Thượng Hải.)
"Không tồi, không tồi." Ông nội Lâm hài lòng gật đầu tiếp tục tìm hiểu.... À không, nói chuyện phiếm, "Từ nhỏ con đã thích IT, là IT phải không?"
"Vâng." Ngôn Luật Kỷ gật đầu.
"Là tự bản thân hứng thú, hay là do định hướng của người nhà?" Ông nội Lâm vuốt râu hỏi.
Ở chung với ông nội Lâm lâu ngày như vậy, biết rõ ông nội Lâm sẽ không hỏi những vấn đề vô vị như vậy, Ngôn Luật Kỷ đảo mắt suy nghĩ, sau đó nhanh chóng bắt được trọng điểm, biết ông nội Lâm đây là muốn hỏi thăm bối cảnh gia đình mình, vì vậy ngoan ngoãn khai hết, "Là do con thích, ba mẹ con đều là giáo sư dạy ở trường Đại học, bọn họ tôn trọng ý kiến của con, chưa bao giờ can thiệp vào sự lựa chọn của con."
"Ba mẹ con đều là giáo sư?" Mắt ông nội Lâm sáng lên.
"Vâng, mẹ con là giáo sư lịch sử, ba con là giáo sư toán học." Ngôn Luật Kỷ bổ sung, "Khi con còn nhỏ, gia đình chưa được cấp nhà, phải ở ký túc xá của trường học, lúc con không có chuyện gì làm sẽ đi đến các lớp học dự thính một ít chương trình học cao hơn, sau đó liền chậm rãi thích IT, cảm thấy nó rất thú vị."
"Vậy ba mẹ con cảm thấy chuyện con với Gói Thuốc như thế nào?" Ông nội Lâm nhìn chằm chằm mặt Ngôn Luật Kỷ, không buông tha bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt hắn.
"Con...." Ngôn Luật Kỷ cười ngượng ngùng, "Con đã nói với ba mẹ về chuyện của Lâm Dược, bọn họ cũng không có ý kiến, chỉ mong con nhanh chóng đưa Lâm Dược về nhà ra mắt ạ."
"Bọn bây vẫn chưa về gặp mặt ba mẹ?" Ông nội lâm nói lời này không biết ngạc nhiên hay là đang nghi ngờ, làm Ngôn Luật Kỷ có chút hoang mang, không hiểu rốt cuộc là ông nội Lâm vừa lòng về việc hắn chưa mang Lâm Dược về nhà hay là không vừa lòng nữa.
"Con..... Con vẫn đang đợi Lâm Dược chuẩn bị tốt." Ngôn Luật Kỷ dám thề với trời, hắn đi bàn chuyện hợp đồng mấy ngàn vạn với đối tác cũng chưa từng khẩn trương như vậy a.
Lúc này Lâm Dược bước vào cửa, Lâm Dược xuất hiện đã phá huỷ màn thẩm vấn của ông nội Lâm.
"Đến rồi à, em ăn sáng chưa? Có muốn ăn chút cháo không?" Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược bước vào thì thở dài nhẹ nhõm.
"Được ạ." Lâm Dược cười tủm tỉm gật đầu.
"Vậy em ngồi đi, để anh đi múc cho em." Nói xong, Ngôn Luật Kỷ chạy như bay đến phòng bếp.
Lâm Dược nhìn bạn trai mình chật vật chạy trốn, nghi hoặc nhìn ông nội nhà mình đang cười hớn hở húp cháo, "Ông nội, hai người vừa nói chuyện gì vậy?"
"Tuỳ tiện tâm sự." Ông nội Lâm trả lời qua loa.
"Ông đừng có doạ Ngôn tổng nhà con nữa." Lâm Dược không vui nhắc nhở.
"Cái gì mà nhà con, con là nhà ta!" Ông nội Lâm vừa nghe Lâm Dược nói xong liền tức giận xù lông trừng cháu gái nhà mình.
"Sớm hay muộn cũng sẽ là người một nhà." Lâm Dược đắc ý đào dạt nói.
"Con là con gái, có biết e lệ hay không hả." Ông nội Lâm cũng coi như là người bắt kịp xu hướng của thời đại mới, nhưng chưa từng thấy cô gái nào mặt dày như cháu gái nhà mình cả.
"Con học ông cả đấy." Lâm Dược bật lại.
"Thứ nên học lại không học!" Ông nội Lâm giận dỗi nói, trên người lão có nhiều ưu điểm như vậy, con nhóc này lại cố tình học da mặt dày, một cô gái da mặt dày như vậy có lợi ích gì chứ.
Có Lâm Dược ngồi bên cạnh, ông nội Lâm cũng không thể tuỳ tiện hỏi Ngôn Luật Kỷ những vấn đề sâu xa khác, Ngôn Luật Kỷ thở nhẹ một hơi, càng ra sức lấy lòng ông nội Lâm.
Tuy rằng bây giờ là gần cuối năm, nhưng Tháp Minh Châu Phương Đông có không ít du khách đến tham quan, nơi bán vé có một hàng người đang xếp thành hàng dài. Ngôn Luật Kỷ nghĩ đến thời tiết lạnh lẽo, nên bảo Lâm Dược vào ông nội Lâm ngồi trong xe, bản thân thì đi xếp hàng mua vé, chờ đến khi mua được vé sẽ gửi tin nhắn cho Lâm Dược để hai ông cháu cùng đến chỗ hắn.
Lâm Dược đồng ý với sự sắp xếp của Ngôn Luật Kỷ, hai ông cháu ngồi trong xe trò chuyện.
"Ông nội, Ngôn tổng nhà con cũng biết chăm sóc quá chứ hả." Lâm Dược đắc ý nói.
"Mua mấy cái vé là chăm sóc?" Ông nội Lâm khinh thường.
Cầm vé, ba người cùng đi vào Tháp Minh Châu Phương Đông, Ngôn Luật Kỷ đứng trước tường thuỷ tinh trong suốt, thu hết cảnh sắc sông Hoàng Phổ, kiến trúc sặc sỡ trên đường Nam Kinh vào đáy mắt, miệng lưỡi lưu loát giải thích nguồn gốc cùng với lịch sử của mỗi một toà kiến trúc.
Lâm Dược lặng lẽ đến gần ông nội khen bạn trai nhà mình, "Ông xem Ngôn tổng nhà con kìa, học thức uyên bác vô cùng luôn!"
"Nó không phải người Thượng Hải hả? Biết về lịch sử quê hương của mình thì hiếm lạ lắm hả?" Ông nội Lâm không để bụng nói, "Hơn nữa, mẹ của thằng nhóc đó là giáo sư môn lịch sử, không biết chút gì mới là quái lạ đó."
"Sao ông biết mẹ anh ấy là giáo sư lịch sử?" Lâm Dược kinh ngạc hỏi.
"Con cho rằng ông sẽ giống như con sao, cái gì cũng không biết, chỉ biết ngu ngốc đâm đầu vào!" Ông nội Lâm ghét bỏ nói.
Xem xong Tháp Minh Châu Phương Đông, hai người mang ông nội Lâm đến miếu Thành Hoàng ăn những món đặc sản, ông nội Lâm nhìn hàng dài cái quán ăn vặt, quán nào có nhiều người xếp hàng thì đòi ăn quán đó, suốt buổi trưa Ngôn Luật Kỷ chỉ lo xếp hàng, nên vẫn chưa ăn được một ngụm cơm nào.
Lâm Dược đau lòng bạn trai mình, quay lại trách móc ông nội Lâm, "Ông nội, ông cố ý phải không?"
"Ông cố ý chỗ nào?" Ông nội Lâm vui vẻ hớn hở ăn bánh đa cua vàng.
"Ông thấy quán nào có nhiều người xếp hàng thì bắt anh ấy đứng đợi để mua!" Lâm Dược vạch trần nói.
"Nhiều người xếp hàng chứng tỏ quán đó ngon." Ông nội Lâm biện giải nói, "Khó lắm ông mới đến đây một lần, con còn không cho ông ăn nữa hả?"
"Nhưng mà ông có ăn hết mấy món ông bắt anh ấy mua đâu?" Lâm Dược nhìn mười mấy món ăn trên bàn, ông nội Lâm mỗi món cũng chỉ gấp hai đũa thôi.
"Không sao, không phải Tiểu Ngôn vẫn chưa ăn cơm sao, còn dư đều cho nó ăn, như vậy bạn trai con sẽ không bị đói nữa." Ông nội Lâm bày ra vẻ mặt "ông tính hết rồi" nói.
"..........." Trước mặt cô mà ông nội Lâm còn lăn lộn Ngôn tổng như vậy, vậy lúc không có cô, Ngôn tổng bị khi dễ thành cái dạng gì nữa, trách không được hai hôm nay cô cứ cảm thấy Ngôn tổng gầy đi nhiều.
"Ông nội..... Ông đừng khi dễ anh ấy nữa." Lâm Dược kéo kéo tay áo ông nội Lâm, "Vất vả lắm con mới theo đuổi được đấy, ông đừng doạ người ta chạy mất."
"Bảo nó chạy vặt là khi dễ?" Ông nội Lâm mắng, "Con còn chưa gả đi đâu, chưa gì đã hướng về người ngoài rồi."
"Bởi vì chưa gả qua nên mới sợ người chạy mất." Lâm Dược đáng thương nói.
"......." Ông nội Lâm nghẹn một hơi ở иgự¢, hận không thể đứa cháu gái không có tiền đồ này đoại tuyệt quan hệ ông cháu.
Lúc này Ngôn Luật Kỷ bưng xíu mại ông nội Lâm muốn ăn đến, "Ông nội, con mua xíu mại ông muốn ăn rồi đây, ông nếm thử xem."
"Ta muốn ăn bánh bao, đi đổi cho ta." Ông nội Lâm thở phì phì nói.
"........." Sao hắn lại chọc ông lão nổi giận nữa rồi? Đáng thương cho Ngôn tổng của chúng ta, phải lạch bạch chạy đi đến chỗ chủ quán đổi vỉ xíu mại thành bánh bao hấp. Không còn cách nào khác, mua bánh bao mới thì ông nội Lâm không chịu, một hai không chịu, bắt hắn phải đổi xíu mại thành bánh bao mới được.
"........" Đây là Lâm Dược nhận thấy chuyện tốt mình đã làm.
Vốn sĩ bị ông nội Lâm lăn lộn mấy hôm nay, tên nhóc Ngôn Luật Kỷ nhìn xem ra biểu hiện cũng không tệ, gia đình có điều kiện không tồi, ba mẹ lại là thành phần tri thức, người cũng lễ phép, lịch sự, ông nội Lâm cũng định thu tay lại, kết quả lại nghe lời cháu gái mình vừa nói ra, hoá ra đến giờ vẫn còn lo lắng bạn trai khó khăn lắm mới theo đuổi được chạy mất, ta cho bọn bây khó lắm mới theo đuổi được này!
Đợi đến lúc Ngôn Luật Kỷ đến nhà cầu hôn ông nội Lâm còn tính toán làm sao để lăn lộn Ngôn Luật Kỷ thêm vài vòng nữa!
Ngôn Luật Kỷ đang ăn "cơm thừa" của ông nội Lâm bỗng nhiên rùng mình cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Buổi chiều, hai người cùng ông nội Lâm ngồi du thuyền dạo một vòng trên sông Hoàng Phố, bởi vì đang là mùa đông, nên trời nhanh tối, chỉ mới năm giờ chiều mà ánh đèn bên ngoài đều đã bừng sáng rực rỡ, ông nội Lâm cuối cùng cũng thấy được cảnh đêm trong mấy bộ phim thần tượng mới nổi, tuy rằng ông lão không cảm thấy đẹp chỗ nào.
Ba người đi dạo cả ngày nên có chút mệt mỏi, cũng không định về nhà nấu cơm, gần đây có một trung tâm thương mại bên trong có một quán ăn khá ngon, ba người ghé đó ăn cơm sau đó quay về nhà.
Lâm Dược nhìn đèn biệt thự đang sáng, nghi ngờ hỏi, "Sáng nay lúc rời biệt thự không tắt đèn sao?"
"Buổi sáng không có bật đèn mà." Ngôn Luật Kỷ cũng thấy có chút kỳ quái.
"Có phải có người đến hay không?" Ông nội Lâm thông minh nói.
"Có ai trong nhà anh có chìa khoá cửa không?" Lâm Dược hỏi.
"Ba mẹ anh." Ngôn Luật Kỷ nói xong liền thấy từ trong kính chiếu hậu cả người Lâm Dược cứng đờ, nhịn không được quay đầu cười nói, "Bọn họ mỗi lần đến sẽ gọi trước cho anh, không nhất định là bọn họ, để anh xuống xe đi xem xem."
"Vâng." Lâm Dược khẩn trương gật đầu.
Ngôn Luật Kỷ cười cười mở cửa xuống xe, trong xe chỉ còn hai ông cháu Lâm Dược, ông nội Lâm nhìn Lâm Dược lo lắng đến mức cả mặt trắng bệch, cười nhạo, "Con dâu xấu xí sắp gặp cha mẹ chồng!"
"Con xấu chỗ nào??" Lâm Dược không phục nói.
"Ừ, con đẹp như vậy, vậy thì nhanh nhanh nhảy xuống xe chạy đi gặp cha mẹ chồng tương lai đi." Ông nội Lâm cười nhạo nói.
".........." Lâm Dược một lần nữa lúng túng xấu hổ.