Nhân dịp cuối tuần, Lâm Dược dự định vì thứ hai tới phải đi phỏng vấn cho công việc mà chuẩn bị cho bản thân một chút.
Đầu tiên, Lâm Dược tìm một cửa tiệm cắt tóc đẹp đem mái tóc dài ngang lưng của mình cắt đi, sau đó uốn xoăn nhẹ nhàng tạo thành kiểu tóc dễ thương, làm cho cô thoạt nhìn vô cùng đáng yêu ngọt ngào, Lâm Dược hài lòng nhìn vào gương một lúc lâu.
Tóc đã sẵng sàng, bước tiếp theo là mua sắm quần áo.
Để có thể thể hiện được khí chất chuyên nghiệp của bản thân, Lâm Dược chọn một cửa hàng quần áo kiểu Trung Quốc, sau một lúc lựa chọn, cô chọn được bộ sườn xám ngắn thêu hoa màu trắng.
Dáng người Lâm Dược vốn tinh tế nhỏ xinh, sau khi mặc sườn xám vào, theo lời nói của nhân viên cửa hàng, chỉ thiếu một cái ô giấy dầu là cô có thể đi đến Ngõ Mưa Giang Nam rồi.
Lâm Dược cũng rất hài lòng với bộ sườn xám này, vì vậy cô lôi điện thoại ra chụp vài tấm ảnh selfie trước gương, bảnh choẹ gửi cho bạn học Tiểu Minh.
"Cậu xem tôi mặc bộ sườn xám này đi phỏng vấn có được không?"
"Không tồi, vô cùng đẹp, giống hệt mấy tiểu thư* đứng tiếp khách ở cửa khách sạn không lệch đi đâu được." Phía sau còn kèm theo một cái nhãn dán vô cùng đê tiện.
(*ờm, ngày xưa từ 小姐 dùng để gọi những tiểu thư nhà quý tộc hoặc những cô gái chưa lập gia đình, ngày nay giới trẻ Trung Quốc khi muốn nói giảm nói tránh từ kỹ nữ sẽ dùng từ 小姐)
"Cậu đang ghen ghét với với đẹp của bà đây đấy hả?" Lâm Dược hung hăng trả lời.
"Háhá..."
Lâm Dược bị Nhạc Minh Uyên chọc tức suýt chút nữa ngất đi, cũng không biết có phải cho tác dụng của tâm lí hay không, lúc trước cô không cần ra vẻ cũng nhìn vô cùng thanh thuần xinh đẹp, vẻ đẹp tao nhã của sườn xám hiện tại thế nào ư, thế quái nào càng nhìn càng cảm thấy cô giống như mấy tiểu thư đứng tiếp khách ở cửa khách sạn vậy.
Má nó chứ.
"Thưa cô, cô muốn trực tiếp mặc đi hay là tôi giúp cô gói lại mang đi ạ?" Nhân viên cửa hàng ở một bên nhỏ giọng hỏi.
"À, việc này...!Bình thường cũng không có nhiều cơ hội để diện sườn xám, có thể giới thiệu một vài kiểu áo mang một chút phong cách Trung Quốc có thể mặc trong dịp bình thường không ạ?" Lâm Dược do dự hỏi.
"Có ạ, xin mời theo tôi." Nhân viên cửa hàng mang Lâm Dược đi đến mặt khác của cửa hàng tiếp tục công việc lựa chọn quần áo.
Cuối cùng, Lâm Dược mua một cái áo T-shirt có cổ và tay áo có thêu một ít hoa văn mang phong cách Trung Quốc phối hợp cùng với một chiếc quần lửng.
...!
Thứ hai.
Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Đằng Phong cách tiểu khu Lâm Dược đang sống không xa, nếu ngồi tàu điện ngầm thì mất khoảng nữa giờ tính cả trung chuyển, nếu lái xe mà không bị kẹt xe thì chỉ mất 15phút, vậy là được rồi.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Dược vô cùng khó khăn trong việc thức dậy, thay bộ quần áo mới mua, trang điểm nhẹ một chút, sút bay trạng thái không rửa mặt chải đầu hơn một tháng chán chường trước kia, mang theo tinh thần phấn chấn đi phỏng vấn.
Lâm Dược vừa tiến vào đại sảnh lầu 1 của tập đoàn Đằng Phong, trước mắt đã sáng lên chất liệu của đá cẩm thạch dưới chân cô làm có thể cảm nhận được khí chất thổ hào vô cùng nồng đậm của công ty này.
"Không ngờ được là Tiểu Minh còn có một người anh họ lợi hại như vậy." Lâm Dược một bên cảm thán một bên bước đến quầy lễ tân.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?" Người đẹp ở quầy lễ tân giọng nhẹ nhàng tinh tế hỏi.
"Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn." Lâm Dược mỉm cười nói.
"Xin chờ một chút..." Người đẹp ở quầy lễ tân rút ra một tờ sơ yếu lý lịch và một cây 乃út trên bàn đưa cho Lâm Dược.
"Từ đây đi thang máy lên tầng 12."
"Cảm ơn."
Lâm Dược nhìn lướt qua tờ sơ yếu lý lịch trên tay, cảm nhận được chất liệu giấy vô cùng tốt, font chữ toàn tiếng Anh.
Không ngờ lại là sơ yếu lý lịch bằng tiếng Anh, nơi này rõ ràng là Trung Hoa xinh đẹp, tốt xấu gì cũng phải là một tờ sơ yếu lý lịch song ngữ Trung Anh chứ.
Nội tâm Lâm Dược gào thét đồng thời lại không nhịn được cảm thấy vô cùng may mắn, may mà lúc tốt nghiệp và tìm việc đã thuận tay tìm hiểu một người làm một phần sơ yếu lý lịch bằng tiếng Anh, một chút nữa đợi không có ai thì sao chép lại là được.
Thang máy nhanh chóng đi đến tầng 12, vừa ra khỏi thang máy Lâm Dược đã nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở rõ ràng trên bức tường đối diện:"Phỏng vấn mời đi hướng này."
Lâm Dược đi theo hướng mũi tên chỉ, nhìn thấy có hai mỹ nhân đã đến trước, cùng nhau bước vào phỏng vấn.
Ba người cùng nhau hướng về phía trong bước đi, phòng phỏng vấn dường như ở tận cùng bên trong của phòng làm việc, ba người bọn cô phải đi dọc theo hành lang gần như xuyên qua toàn bộ khu vực này mới có thể đến nơi.
Lâm Dược quét mắt qua loa vài lần, cảm nhận được bố cục của phòng làm việc này rất đẹp, bố trí thời thường, bàn làm việc không những có nhiều màu sắc đa dạng mà còn có rất nhiều màu xanh của cây cối, tổng thế màu sác và bố cục này làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chẳng qua...!
Không biết có phải ảo giác của Lâm Dược hay không, cô luôn cảm thấy khi cô đi về phía trước, nhân viên trong văn phòng đều lén lút nhìn cô, ánh mắt có vẻ hơi...quái quái? Đây là tò mò đối với đồng nghiệp mới đấy à?
Nhưng mà cả một tầng này đều là nhân viên nam.
Mang theo nghi hoặc đó, Lâm Dược tiếp tục đi về phía trước, bởi vì Lâm Dược đi khá chậm, nên cô kéo dài khoảng cách với hai vị mỹ nữa đi phía trước.
Lúc này, Ngôn Luật Kỷ vừa mới cùng trưởng phòng phát triển sửa xong một lỗi BUG của một phần mềm xong, bèn đứng dậy đi đến hướng văn phòng.
Lâm Dược thu hồi ánh mắt đánh giá khắp nơi của mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bộ râu ria xồm xoàm, trong mắt đầy tơ máu, ông chú với đáng vẻ uể oải đang hướng về trước mặt cô đi tới.
Lâm Dược thấy đối phương đi rất vội, bộ dáng hình như rất bận, vì vậy cô chủ động tránh qua một bên, nhường đối phương đi trước.
Thuận tiện còn mỉm cười bày tỏ lòng hữu nghị.
Ngôn Luật Kỷ vội vã đến văn phòng để hoàn thành công việc, bèn hướng về phía Lâm Dược gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó vội vã rời đi.
Lâm Dược nghĩ thầm, trách không được tập đoàn Đằng Phong muốn tìm một y sĩ để chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên, nhìn ông chú vừa mới đi qua đi, không cần xem mạch, vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra trên người ông chú ấy có vài căn bệnh, nếu không chữa trị sớm, lúc tuổi già thì sẽ gây ra nhiều bệnh phiền toái.
Đến khu vực chờ phỏng vấn, Lâm Dược lại phát hiện thêm một điều quái lạ, tại sao đến phỏng vấn điều là các cô gái trẻ tuổi? Hơn nữa phong cách ăn mặc của mỗi người đều vô cùng thời thượng.
Lâm Dược mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cô nghĩ dù sao đến cũng đến rồi, cứ phỏng vấn xong rồi tính, vì thế cô tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu điền vào bảng sơ yếu lý lịch của mình.
Đinh.
"Đã đến nơi chưa?" Bạn học Tiểu Minh thân thiết hỏi thăm.
"Đến rồi, đang điền sơ yếu lý lịch nè."
"Tôi đã nói trước với anh họ tôi rồi, cậu đừng khẩn trương quá."
"Phỏng vấn xong sẽ mời cậu ăn cơm."
Nếu lần phỏng vấn này thành công, cô sẽ mời bạn học Tiểu Minh đi ăn buffe 180 món hải sản.
Chờ khoảng 20phút sau, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Dược, Lâm Dược cầm sơ yếu lý lịch đẩy cửa lớn phòng phỏng vấn, nhìn thấy trên chiếc bàn hội nghị dài đối điện với cô là ba người phỏng vấn, bầu không khí nghiêm túc áp lực làm cho Lâm Dược cũng khẩn trương theo.
"Xin chào mọi người." Lâm Dược một bên chào hỏi, một bên thầm hỏi trong ba người này ai là anh họ của Nhạc Minh Uyên đây?
"Mời ngồi."
Lâm Dược theo lời nói ngồi xuống.
"Xin chào cô, xin hỏi xưng hô như thế nào?" Người phỏng vấn giáp hỏi.
"Tôi tên Lâm Dược." Người phỏng vấn lật lật những bảng sơ yếu lý lịch trong tay, nhưng mà vẫn không tìm được sơ yếu lý lịch của Lâm Dược liền hỏi: "Ngại quá, ở đây tôi không tìm được sơ yếu lý lịch của cô."
"À, tôi...!Cái đó..." Lâm Dược nhớ tới lần phỏng vấn này của bản thân là đi cửa sau, vì vậy cô có chút lúng túng, "Tôi, là bạn của tôi giới thiệu tôi đến đây phỏng vấn, nên không có bảng sơ yếu lý lịch online, nhưng mà tôi vừa mới điền xong một bảng rồi đây."
Nói xong Lâm Dược đưa qua một tờ sơ yếu lý lịch.
"Không cần căng thẳng, tôi chỉ thuận miệng nên hỏi thôi, hình tượng và khí chất của cô vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn mà chúng tôi đưa ra."
Hình tượng, khí chất? Chẳng lẽ quần áo này thật sự giúp cô có thêm điểm cộng???
"Đầu tiên cô tự giới thiệu ngắn gọi về bản thân với chúng tôi đi." Người phỏng vấn muốn rút ngắn thời gian xem sơ yếu lý lich của cô, cho nên muốn cô tự giới thiệu trước.
"Tôi tên Lâm Dược, Lâm của song mộc*, Dược trong thảo dược." Lâm Dược bắt đầu giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.
"Gia đình chúng tôi có một phòng khám Đông y, vì vậy tôi đã tiếp xúc với Đông y từ khi còn nhỏ.
Tôi tốt nghiệp Trường Đại học Y học cổ truyền Trung Quốc tốt nhất ở Thượng Hải, và cũng đã có một năm rưỡi làm bác sĩ nội trú tại Bệnh viện Y học Cổ truyền số 6 Thượng Hải, tôi..."
(Họ Lâm của Lâm Dược được ghép lại bởi hai cái cây trong tiếng trung.)
"Vậy tại sao cô lại muốn đến công ty của chúng tôi làm việc...?" Người phỏng vấn ất nghi hoặc hỏi.
Cái này còn phải hỏi à? Đương nhiên là do tiền lương cao ngất ngưỡng của quý công ty đây rồi...!
"Quý công ty đây là xí nghiệp nổi danh Quốc tế, văn hoá xí nghiệp cũng vô cùng tốt...hihi..." Lâm Dược vô cùng "chân thành" nói.
"Vị trí công việc này của chúng tôi đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn, cũng yêu cầu phải có kiến thức về CNTT, không biết về phương diện này cô có kiến thức bao nhiêu?" Người phỏng vấn Bính hỏi.
"Kiến thức về CNTT?" Lâm Dược mờ mịt hỏi, "Chữa bệnh cần kiến thức về CNTT để làm gì?"
"Hahaha...!Mặc dù lo âu cũng là một căn bệnh, nhưng một phần công việc của bạn là giải tỏa áp lực cho các lập trình viên của chúng tôi thông qua việc giao tiếp và trò chuyện, vì vậy tốt nhất bạn phải hiểu một số kiến thức về CNTT, nếu không cô sẽ không có chủ đề chung để trò chuyện với chúng tôi." Người phỏng vấn giáp mỉm cười, "Tất nhiên nếu cô có tài năng khác..."
"Xin lỗi..." Lâm Dược nhịn không được cắt ngang, "Mọi người đang nói đến vấn đề gì vậy...?"
"Nội dung cơ bản của công việc khuyến khích lập trình viên..."
"......."
Nói ra thì không khoa trương chút nào, lúc này Lâm Dược thật mẹ nó muốn lật bàn mà, chị đây chuẩn bệnh rồi dùng thuốc để chữa bệnh, thằng quái nào lại chữa bệnh bằng tài năng và kiến thức của CNTT chứ...!
Sau một hồi giằng co, cuối cùng thì Lâm Dược đã ngồi trong phòng làm việc của giám đốc nhân sự Tiêu Đông.
Tiêu Đông nén cười lấy cho Lâm Dược một ly cà phê, nói:"Sao cô không gọi trước cho tôi, nếu không đã không xảy ra chuyện này rồi."
"Nhạc Minh Uyên cậu ấy bảo tôi trực tiếp đến đây, cũng không đưa số điện thoại của anh cho tôi, tôi nói với quầy lễ tân là đến phỏng vấn, các cô ấy lại bảo tôi trực tiếp lên tầng 12." Lâm Dược buồn bực nói.
"Haha..." Tiêu Đông cười trấn an, "Đó là do bác sĩ Lâm vô cùng xinh đẹp nên họ mới hiểu lầm đấy."
Tuy biết rõ là đối phương đang nói lời khách sáo, nhưng Lâm Dược nghe xong vẫn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Tiểu Minh nói với tôi là y thuật của cô vô cùng tốt." Tiêu Đông mỉm cười.
"Cũng không tốt quá như lời cậy ấy nói đâu..." Lâm Dược cảm thấy cô nên khiêm tốn một chút thì hơn.
"Cũng đúng." Tiêu Đông nói "Tiểu tử đó từ trước đến nay nói chuyện luôn luôn khoa trương mà."
"..." Lâm Dược quyết định đem toàn bộ hảo cảm của cô đối với cái người này toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ!!!
"Nói thật, lúc trước khi Tiểu Minh đề cử bác sĩ Lâm với tôi, tôi có một phần mong chờ, nhưng mà...!thứ lỗi cho tôi khi nói thẳng, bác sĩ Lâm còn quá trẻ so với tưởng tượng của tôi." Tiêu Đông có thể cảm nhận được từ trên người Lâm Dược nguồn năng lượng của sinh viên mới tốt nghiệp phấn chấn bồng bột cùng với sự ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng mà Tiêu Đông rất nghi ngờ một cô gái trẻ tuổi như vậy, y thuật thật sự vô cùng tốt sao?
"Giám đốc Tiêu, lời này của ngài là đang ám chỉ tôi phỏng vấn đã không được thông qua, hay là bởi vì tôi còn trẻ nên ngài đang hoài nghi y thuật của tôi?" Lâm Dược hỏi.
"Ấy, bác sĩ Lâm đang nói gì vậy." Tuy rằng trong lòng Tiêu Đông đúng là có suy nghĩ này, nhưng mà tốt xấu gì cũng là bạn của em họ mình, hắn không thể tuỳ tiện đuổi người đi ngay được.
Biết đâu sau này cô gái này sẽ trở thành vợ của em họ hắn, dù sao vẫn là thân thích, nếu làm không tốt sau này hắn làm gì còn mặt mũi gặp lại...!
"Tôi làm công tác nhân sự nhiều năm như vậy đã phỏng vấn qua nhiều ngành, nhiều nghề, nhiều người, chẳng qua việc tuyển bác sĩ trung y lần đầu gặp phải.
Tôi đối với Đông y dốt đặc cán mai, nên làm sao có thể hoài nghi y thuật của cô được.
Cho nên lần phỏng vấn này...tôi nhất thời cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, hay là bác sĩ Lâm có cách nào, ờ, phô ra một chút y thuật của mình không?"
"Tôi hiểu rồi." Lâm Dược gật gật đầu, sau đó nhìn Tiếu Đông, "Giám đốc Tiêu, để tôi bắt mạch cho anh nhé?"
"Bắt mạch?" Tiêu Đông nói "Thân thể của tôi khoẻ lắm."
"Yên tâm, bắt mạch xong rồi anh sẽ không còn khoẻ mạnh nữa đâu." Xuất phát từ lòng dạ hẹp hòi Lâm Dược nói.
Đây là có ý gì? Mợ nó tại sao lại nghe khó chịu quá vậy nè...!
Haha, chị đây chưa thấy qua một nhân viên văn phòng nào không có bệnh cả.
Ai bảo anh xem thường tôi!
Tác giả có lời muốn nói: Trách nhiệm và công việc của khuyến khích lập trình viên.
Khi một anh chàng lập trình viên gặp vấn đề lo âu, nôn nóng, thì cần có một cô gái ngồi kế bên trò chuyện khuyến khích và cổ vũ.
Yêu cầu công việc
a. Vẻ ngoài tươi tắn, giọng nói ngọt ngào, luôn nở nụ cười, người gặp người yêu.
b. Giỏi lắng nghe, không giỏi giao tiếp cũng không quan trọng, có thể chịu được tính cách của các kỹ sư CNTT không hay giao tiếp.
c. Tính cách đùa hay không đùa không quan trọng, phải có sở trường phát hiện được tính cách và sở thích của lập trình viên, thành công giải toả áp lực cho họ.
d. Hiểu về Internet và công nghệ, nếu không khi nói chuyện với nhau sẽ như lọt vào sương mù.
e. Ăn mặc thời thượng tiến bộ, ưu tiên người độc thân.