Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng vang lên giọng Lâm QuảQuả, bình thản như đang thuật lại một sự thật cho người lạ, "Cô rất giống một con ấu trùng sống trong kén, trước đây chồng cũ của cô dùng sợi tơ vây quanh để ràng buộc cô, bây giờ là bản thân cô tự mua dây buộc mình. Cô quen với cách thức như vậy, hoặc quen với người đó, nói chung trong tiềm thức cô không ngừng lặp lại chuyện quá khứ bằng nhiều cách và vì đủ lý do, vì vậy cô khó có thể thực sự ra khỏi kén, càng đừng nói tự mình bay. Vì đôi cánh của cô đã thoái hóa, hoặc cô căn bản muốn sống cả đời trong kén!".
"Tôi...".
"Tuy bề ngoài cô đã rời Bắc Kinh, đi một bước lớn về phía trước nhưng về bản chất không có gì thay đổi. Cô không hề chấp nhận tình cảm mới, hoặc bạn mới, ví dụ như anh chàng Ngu Thế Nam đó. Cô có thể không chủ định làm những điều này, cũng có thể là cố ý, rốt cuộc mười lăm năm so với ai mà nói đều không dễ dàng vứt bỏ, với tôi, cô giống như tôi đã nói trước kia".
"Cô... có ý gì?".
"Cô hiểu tôi có ý gì! Cô còn quan tâm tới anh hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản thân cô nghĩ. Cô đang trốn tránh, trốn tránh đối mặt với nội tâm bản thân cô, cho tới bây giờ cô vẫn hy vọng trở về bên anh ta! Vì cô yêu anh ta!".
"Tôi... không có...". Phổ Hoa giơ tay chạm vào khóe mắt, vài giọt nước thấm lên đầu ngón tay, lại rớt xuống bàn phím.
"Không ư? Thực sự không có ư?!". Giọng Lâm Quả Quả rất lạnh, khiến Phổ Hoa nhớ tới đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện của cô ấy.
"Cô đang tự lừa mình, Phổ Hoa ạ...".
Sau khi nói chuyện với Lâm Quả Quả, trong lòng Phổ Hoa không những không thoải mái, ngược lại càng thêm hoài nghi bản thân. Cô thường ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính tới tận đêm khuya, rất nhiều tên trong khung MSN đang sáng, nhưng không có ai chủ động nói chuyện với cô, bao gồm cả Sói xám.
Cô click vào nhóm, tìm nhóm chia phía dưới cùng trong danh mục MSN, bên trong chỉ có một cái tên - Giá trị PH. Click vào cái tên đó, cửa sổ Chat hiện ra, vẫn giống như hai năm trước, trạng thái hiển thị offline, avata là chữ Giá trị PH.
Sau khi ly hôn, Vĩnh Đạo không còn đăng nhập vào tài khoản MSN này nữa. Phổ Hoa thoát ra, lại vào trang web, đăng nhập vào hòm thư của Vĩnh Đạo, sau đó là vài chữ số. Hình người MSN nhỏ xoay vài giây, đăng nhập thành công vào giao diện của anh, mật mã không thay đổi, vẫn là ngày sinh của cô.
Trong danh sách liên lạc chỉ có ba cái tên, Bật Mã Ôn, Sói xám, và Lưỡi dao cạo. Sau chuyện của phòng thí nghiệm, Tất Mã Uy không biết đã đi về phương nào, Vĩnh Bác tiếp tục phiêu bạt chân trời góc bể, theo đuổi khát vọng, còn bản thân cô thì lại ở Thiên Tân, đang ngồi trước bàn, tay khẽ dùng lực là có thể kéo đứt sợi tua rua, nguyên nhân vì trong lòng không buông tay với anh được.
Nhìn chăm chú cái tên Lưỡi dao cạo, Phổ Hoa gượng cười. Cho dù ngày nào cũng đổi tên, cô vẫn nằm trong danh sách liên hệ của anh, vẫn xếp đầu tiên, tên nhóm vẫn là "Bà xã tôi". Ba từ đó làm mắt cô nhói đau, thoát khỏi hòm thư, tắt máy tính, cô nằm lên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà đến thất thần.
Có lẽ Lâm Quả Quả nói đúng, tự cô cứ tưởng đã bước về phía trước rất xa rồi,thực ra chẳng qua chỉ là giậm chân tại chỗ, vẫn đợi để quay đầu. Dùng tay che hết tất cả các ánh sáng, ánh sáng vẫn còn. Phổ Hoa nhớ tới câu chuyện bịt tai trộm chuông mà bố kể hồi nhỏ, tên trộm đó vờ như mình không nghe được, nhưng không có nghĩa là âm thanh đó thực sự không tồn tại.
Cô cũngnhư vậy, bề ngoài không quan tâm Vĩnh Đạo nhưng anh vẫn sống trong lòng cô,từng tin tức của anh đều thay đổi cuộc sống của cô như trước, thậm chí còn thao túng cả tâm trạng, cảm xúc của cô. Phổ Hoa không nghĩ ra người nào có thể giúp cô thoát khỏi tình trạng quẫn bách hiện nay, bây giờ xem ra đến Lâm Quả Quả cũng không thể.
Xuân hạ giao mùa, trời ấm rồi, nhưng cô lại cảm thấy căn phòng rất lạnh, bật điều hòa ở chế độ ấm, chỗ gần trái tim vẫn cảm thấy lạnh buốt, dường như vế tthương chưa liền miệng. Cùng một ánh trăng, cùng một thành phố hình ảnh Vĩnh Đạo và Cầu Nhân tha hương nơi xứ người khiến cô trằn trọc, khó ngủ suốt đêm, phải nằm sấp trên giường đè xuống bộ quần áo trước иgự¢ mới có thể ngăn lại được nhịp tim càng lúc càng hỗn loạn.
Cô cắn chặt môi, thầm gọi tên anh, trùm kín đầu, không biết nên hận anh thế nào! Sắp tới mùa hạ rồi, qua cuối hạ là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Phổ Hoa. Trước ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm, trên tàu trở về Bắc Kinh cô nhận được tin nhắn của Phong Thanh: Cuối năm họp mặt tốt nghiệp mười năm, ở Tiền Cự - Triều Ngoại, bạn nhất định phải đến!
Ra khỏi sân ga đi tới trạm xe bus, di động lại reo, Quyên Quyên cũng gửi một tin nhắn như vậy, phía sau còn thêm một câu: Thi Vĩnh Đạo không đi! Cất di động đi, cô đuổi theo xe bus đang dừng, len vào dòng người, ý nghĩ đầu tiên nảy ra là "Tuyệt đối không thể đi!".