Giường đơn hay giường đôi - Chương 9

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Thế à... Nghiêm trọng không...
Vậy cô làm đi, không quấy rầy cô nữa...".
Lưu Yến trở về chỗ mình, khẽ nhắc nhở: "Đừng quên xin nghỉ ốm, tiền thưởng cả năm!".
Phổ Hoa rất cảm kích, nói cảm ơn xong lại im lặng cúi đầu làm việc. Trước bữa trưa, cô xin phép tổng biên tập nghỉ nửa ngày, thu dọn đồ đạc rời khỏi tòa soạn. Cô tìm thấy nơi mình cần đi trên biển báo bến xe bus, rút di động ra nhắn tin cho Quyên Quyên.
"Mình về trường trung học, buổi tối cậu qua nhé?".
Quyên Quyên trả lời ngay: "Không vấn đề".
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phổ Hoa trở về nơi hôm qua cô đã tới, nhưng lần này cô vượt qua đường lớn, đứng dưới bức hoành phi ở cổng trường. Trường học đã tan từ lâu, dòng xe và những người tan làm trở về nhà không nhiều, con đường vô cùng tĩnh lặng. Cô sờ chấn song sắt cổng trường, nhớ lại cảm giác thân thương quen thuộc ấy, dường như trở về mười mấy năm trước.
Khi đó cô chỉ hơn mười tuổi, cũng từng vô âu vô lo, có rất nhiều khát khao lý tưởng, làm tác giả, phóng viên, phiên dịch, mỗi ngày đều bạo gan mơ tưởng, tràn đầy tò mò đối với thế giới bên ngoài. Sáng sớm đeo ba lô tiến bước mạnh mẽ vào cổng trường, chiều tối đạp xe cùng bạn học mặc sức dạo chơi những con đường cổ và các ngõ ngách, hưởng thụ cuộc sống giản đơn của một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi. Cả nhà chuyển từ ngõ nhỏ phía tây thành phố vào tòa nhà cao tầng, cô thi đỗ trường trọng điểm, bắt đầu cuộc đời học sinh trung học, những điều này đều được coi là sự chuyển biến trong nhà, đương nhiên, là chuyển biến tốt nhất, bắt đầu ngày càng đi lên.
Nhưng, như vậy thật ư?
Người giữ cổng đang quét dọn, Phổ Hoa đẩy cánh cổng sắt, bước vào cổng sân thể dục, qua đó hỏi: "Bác à, cháu có thể vào xem một chút không?".
Người giữ cổng dừng lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Cô là phụ huynh?". Phổ Hoa lắc đầu, nói cụ thể tên thầy giáo và lớp tốt nghiệp của mình.
"À, vậy đi đi, ra sớm nhé".
Người gác cổng còn tốt bụng chỉ đường cho cô, Phổ Hoa mới phát hiện rằng sau khi sửa sang, con đường thông từ sân tập thể dục ra cổng trường đã thay đổi. Con đường nhỏ, dài hơn trăm mét, mỗi bước chân cô đi đều rất cẩn thận. Qua phòng thường trực, thùng thư to màu xanh đen quen thuộc dưới bệ cửa sổ vẫn kích cỡ hồi Phổ Hoa học trung học, bề mặt tróc ra từng mảng sơn, cái khóa hoen gỉ, trên bệ cửa sổ đặt những lá thư không người nhận. Cảnh tượng này nhất thời khiến ký ức cô sống lại, cô cũng từng rất nhiều lần đứng ở cùng một nơi, thành kính mở cánh cửa đó tìm bức thư màu tím bên trong. Tên người nhận là người cô cực kỳ quen thuộc. Vì điều này, cô không biết đã thêu dệt bao nhiêu phiên bản của câu chuyện với Quyên Quyên, nam chính mỗi lần đều là anh, nhưng nữ chính trước nay lại không phải bản thân cô.
Men theo con đường thường đạp xe ngày xưa, Phổ Hoa từng bước đi về phía phòng học. Khi cô nhập học, cây thùy dương bên đường vẫn chỉ là cây non khẳng khiu, bây giờ đã xòe tán ra một khoảng bóng mát. Khu vực để xe đạp ban đầu đã vẽ những vạch đỗ xe mới. Cô đứng dưới cây liễu, nhìn chiếc xe đạp dựng bên cạnh giá bóng rổ, xem mấy cậu nam sinh mặc đồng phục thể thao của trường tập ném bóng. Tay chân thon dài, mặc sức chạy băng băng trong cơn gió nóng bức, mồ hôi nhễ nhại, tuổi thanh xuân tự nhiên thoải mái.
Một loại hơi thở mà Phổ Hoa đã từng vô cùng quen thuộc. Cô bé nữ sinh đẩy xe về nhà đi qua Phổ Hoa, cung kính lễ phép chào cô: "Em chào cô!". Cô ngại ngùng không trả lời, men theo sân thể thao bước vào phòng học.
Sau khi tốt nghiệp, cô chỉ quay lại trường học có một lần, đi cùng Vĩnh Đạo lấy mô hình máy bay anh để ở trường.
Sau đó, cô chưa từng bước chân vào cánh cửa này.
Phổ Hoa lên tầng tìm thấy phòng học cũ của mình, hôm nay, biển lớp, bàn ghế đều được đổi, chỉ có cửa sổ bằng kính trong dãy hành lang vẫn cũ, đứng một bên nhìn xuống dưới, ngoài mấy nam sinh đánh cầu, cô không nhìn thấy cái gì khác.
Có lẽ tâm trạng của người nhìn khác nhau, trời đất từng bát ngát mênh ௱ôЛƓ bây giờ xem ra cũng chỉ là một bãi tập nhỏ, những thứ như kích động, mơ hồ, hoang mang, nghi hoặc lưu lại nơi này, hôm nay sớm đã tan thành mây khói, không còn chút dấu vết. Phổ Hoa ngồi trong phòng học một lát, khi đứng lên vô thức quay đầu nhìn một cái. Bàn ghế trống rỗng, trên mặt bàn có khăn lau sạch sẽ. Mười mấy năm trước,Vĩnh Đạo từng ngồi chéo phía sau không xa, anh quen dùng 乃út bi chấm lên ốc vít ở chân bàn, chống cằm khi nghĩ đến đề thi. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, anh thường không ít thì nhiều đều quấy rối sự yên tĩnh nơi cô.
Có lẽ ngay từ khi đó đã định sẵn quan hệ giữa bọn họ sẽ không đơn giản như vậy. Trước khi ra ngoài, Phổ Hoa viết lên bảng, chẳng qua chỉ là vài cái tên, sau đó lau sạch chữ viết bằng phấn, nhanh chóng hết sức quay trở về con đường cũ, kết thúc hành trình nhớ chuyện xưa trong thời gian ngắn ngủi. Xuống dưới lầu, đài phát thanh ở sân tập thể dục vang lên tiếng thông báo trong không gian yên tĩnh của trường học, mấy cậu nam sinh chơi bóng hẹn nhau đi lấy xe, từng người khoác ba lô lệch, cười nói rời đi, Phổ Hoa phát hiện một cô gái đi giữa, bóng lưng nhỏ nhắn, tóc dài cột đuôi ngựa, cậu học sinh bên cạnh cầm hai cái ba lô. Cô dừng bên cây liễu, chăm chú nhìn họ rời xa, cảnh tượng thật ấm áp,gợi lên trong lòng cô một tia ngọt ngào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc