Vĩnh Bác gật đầu, tay đút túi áo, mắt tiễn chiếc xe bus đưa Phổ Hoa rời xa, quay người trở lại góc đường. Trên xe, Phổ Hoa nhập số điện thoại Vĩnh Bác đưa vào di động, số cũ cũng chưa xóa, nhưng trong mục người liên hệ, cô đặt anh vào nhóm bình thường. Ngày hôm sau xong việc công ty, nửa chừng mở tập file trong documents, Phổ Hoa tìm thấy bức ảnh Vĩnh Bác gửi cho cô, click vào mở ra một bức ảnh phong cảnh cát vàng trải dài, cô nhìn chăm chú rất lâu.
Trong giấc mơ đêm trước gương mặt Lâm Quả Quả và Vĩnh Bác luân phiên xuất hiện, từ lời nói của họ, Phổ Hoa không chỉ một lần nhìn thấy bản thân mình. Bước tiếp theo đi về phía nào? Nghĩ kỹ rồi phải xuất phát, nhưng tới Thiên Tân, cô vẫn luẩn quẩn với phương hướng khi đến, xoay vòng tại chỗ ngập ngừng không tiến lên.
Ăn trưa xong, các đồng nghiệp chơi bài trong văn phòng, cô tới phòng trà bên cạnh nghỉ ngơi. Một mình ngồi uống trà, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Lâm Quả Quả tối đó.
Khi ấy Lâm Quả Quả nói: "Cô vẫn còn quan tâm, hơn nữa còn quan tâm hơn cả bản thân cô muốn, tôi có thể cảm nhận được. Trốn tránh không có tác dụng, cô không phải là người biết cách trốn tránh. Bây giờ cô chỉ đang đánh lừa bản thân !Nếu có thể quên đi, cô đã quên hai năm trước rồi. Trong lòng cô vẫn hy vọng trở về bên cậu ấy, đúng không?".
Câu hỏi này, Phổ Hoa không biết rõ. Tình trạng hiện nay của họ giống như thế cờ của bố, bước cuối cùng là nước cờ ૮ɦếƭ, không thể cứu vãn. Cuối cùng Phổ Hoa vẫn không liên lạc với Vĩnh Bác, anh cũng không chủ động gọi điện cho cô. Tới ngày anh sắp đi, cô chỉ gửi tin nhắn thăm hỏi chúc anh lên đường bình an.
Phổ Hoa không đợi hồi âm của Vĩnh Bác, anh phiêu bạt quen rồi, có thể nhìn mọi việc thoáng hơn cô, quên cũng nhanh hơn. Phổ Hoa tự an ủi bản thânnhư vậy, đổi màn hình máy tính trở về màu xanh mặc định ban đầu. Ngoài việc thi thoảng ngủ không ngon ra, Phổ Hoa không còn nghĩ tới Vĩnh Bác nữa. MSN của anh vẫn ở trạng thái offline, sẽ không đột nhiên có cửa sổ chát nhảy ra trước mặt cô nữa.
Trên đường đi làm, tan làm qua sạp báo lật tìm mấy tạp chí lữ hành mới phát hành gần đây, cũng không tìm thấy ảnh của Vĩnh Bác. Tình trạng như vậy kéo dài gần một tháng, Phổ Hoa mới bất ngờ thấy anh ấy lên MSN, liền hỏi anh:
Vĩnh biệt: Gần đây anh khỏe không? Avatar của anh đổi sang hình con sói xám.
Sói xám: Rời Thiên Tân trước thời gian dự định, không kịp nói với em, đừng để ý nhé.
Vĩnh biệt: Không sao, anh rất bận nhỉ?
Sói xám: ừ, bận muốn ૮ɦếƭ luôn, đang ở Kim Mã Bích Kê.
Vĩnh biệt: ở đâu ạ?
Sói xám: Côn Minh, sáng sớm mai đi Đại Lý, sau đó đi Shangri-la và hồ Lô Cô.
Vĩnh biệt: Thích thế.
Sói xám: Anh đi chục lần, quen rồi. Còn em?
Vĩnh biệt: Em cái gì?
Sói xám: Sống thế nào?
Vĩnh biệt: vẫn vậy, ngày nào cũng thế. Bạn anh thế nào?
Sói xám: Rất tốt.
Vĩnh biệt: Anh có tới nữa không?
Sói xám: Có, trở về từ hồ Lô Cô thì đến.
Vĩnh biệt: Vâng.
Sói xám: Có chuyện muốn nói cho em biết.
Vĩnh biệt: Chuyện gì ạ?
Sói xám: Uhm...
Vĩnh biệt: ???
Sói xám: Thực ra...
Vĩnh biệt: ?
Sói xám: Bỏ đi, anh phải lên đường rồi, sau này nói sau nhé, tạm biệt.
Vĩnh Biệt: Vâng.
Trong thời gian mười phút, Vĩnh Bác vội vàng lên mạng, vội vàng out khỏi mạng. Phổ Hoa không rõ lần nói chuyện này phải chăng hàm ý rằng họ vẫn có thể làm bạn. Cô rút di động ra, gửi tin nhắn cho Vĩnh Bác, xóa đi thói quen viết lên đường bình an, chỉ có hai chữ đơn giản: Bảo trọng!
Không lâu sau, thì Vĩnh Bác gửi tin nhắn hồi âm. Trên đó viết: Thực ra, Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ!
Mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến Phổ Hoa mất ngủ.
Vĩnh Bác có ý gì? Cầu Nhân ở Mỹ? Sau này Vĩnh Đạo cũng sẽ qua đó? Hay ý gì khác? Cô không biết dụng ý phía sau mấy chữ ấy, để bản thân không bị sa vào, đành duy trì trạng thái làm việc bận rộn, thậm chí còn liên hệ với biên tập trước đây. Làm thêm vì cuộc sống túng quẫn khác bây giờ, lần này cô ra sức làm việc chỉ vì không muốn suy nghĩ vấn đề "Cầu Nhân vẫn luôn ở Mỹ", hay suy đoán "Vĩnh Đạo sẽ thế nào?".
Ngu Thế Nam vẫn mời cô đi ăn cơm, còn xem phim và kịch, cho dù có lúc mệt nhưng Phổ Hoa vẫn đồng ý tất cả các lời mời. Cười cười khóc khóc trước các tình tiết rập khuôn trên màn hình lớn, dễ chịu hơn một mình nằm trên ghế sofa nghĩ lung tung, Friends quả thực xem quá nhiều lần rồi.
Ngu Thế Nam lịch sự, nhã nhặn, chưa bao giờ biểu hiện quá mức thân mật, mỗi lần đưa cô về nhà không đi bộ thì ngồi trên chiếc xe cũ của cậu ta, chỉ dừng dưới lầu, nhiều nhất là ngồi trong xe vẫy tay với cô. Có cuộc gặp gỡ có cũng được không có cũng chẳng sao như vậy, có người bạn biết chừng mực, cộng thêm công việc bận rộn, Phổ Hoa thử tin tức Vĩnh Bác đưa đến. Cô khó mà yêu cầu Hải Anh tiết lộ bất cứ thông tin nào cũng không dám nhắc đến với Quyên Quyên. Nhưng mỗi lần bị Cao Triệu Phong gọi nhầm thành"chị dâu" thì như bị chích sau lưng, toàn thân trên dưới đều khó chịu.