Nhưng anh không cần tranh giành em với cậu ta, vì anh thích em, anh dám nói cho em biết, đối với ai anh cũng không sợ. Cậu ta thích ai, bao năm như vậy cũng không rõ ràng. Bố mẹ em ly hôn, em đi học lớp xã hội, anh còn buồn hơn em, anh muốn theo em học lớp xã hội nhưng không được. Em học ban xã hội rồi, Cầu Nhân ở lại, dần dần sáng tỏ quan hệ cô ta và An Vĩnh, anh cảm thấy đây là việc tốt, sau này em không còn nghĩ về cậu ta nữa, nhưng em vẫn không, em lại viết thư cho cậu ta, viết bức thư dài đến vậy, có khi nào em từng viết cho anh chưa?". Anh Ϧóþ điếu thuốc mới hút một nửa, những sợi thuốc lá nhàu nhĩ lụi tắt trong lòng bàn tay anh.
"Bốn năm từ lớp chín đến khi tốt nghiệp, rất nhiều chuyện như một bộ phim, chiếu trong đầu anh bao lần, có lúc là giấc mơ đẹp, có lúc là cơn ác mộng, tối hôm tuyết rơi ấy em bảo anh đừng đợi em, anh đợi em thì sai ư? Anh nghĩ anh đã kiên trì lâu đến như vậy, không nên từ bỏ. Cái tên Tưởng Trung Thiên đáng ૮ɦếƭ đó "hôn" em, anh và Cao Triệu Phong tháo van xe tất cả các nam sinh của lớp xãhội, anh hận không thể tháo xe của Tưởng Trung Thiên ra. Cho dù anh làm gìvới em, em cũng đều đối với anh như vậy, nhưng em lại thân với cậu ta, anh không quan tâm đến chuyện bị phạt, anh quan tâm hai người thực sự đã bênnhau. Hai tối ở Ngọ Môn, trong lòng anh mới dễ chịu hơn chút, anh biết không có nam sinh nào từng hôn em, em cũng không thích ai, đó là hai ngày vui vẻ nhất trong cả thời trung học của anh, còn vui hơn cả khi anh thi đỗ đại học. Em biết không?". Anh gạt sợi thuốc lá trên bàn, một tay đầy tàn thuốc, tự cười chế giễu, phủi đi.
"Nhưng em để anh vui được mấy ngày? Hả? Anh dồn hết tâm tư muốn cùng thi một trường với em, em cũng đã đồng ý. Nhưng anh chưa từng nghĩ em sẽ gạt anh, gạt anh triệt để đến vậy, anh biết em lâu thế cũng chưa từng nghĩ em có thể diễn kịch, thực sự đấy, khi đăng ký nguyện vọng anh thật giống tên ngốc, lúc Mộc Hải Anh nói cho anh biết, anh hoàn toàn không tin, anh chạy tới văn phòng khoa hỏi thầy giáo, anh thực sự là tên ngốc mà, anh không tin! Sao em có thể đối xử với anh như vậy!".
Anh vươn người qua, véo hai má cô, "Anh không tin đằng sau gương mặt này còn có âm mưu, anh không tin con người anh thích bốn năm trời lại không hề có chút tình cảm nào với anh! Cao Triệu Phong nói anh là thằng khờ, anh cảm thấy cậu ta nói vẫn còn nhẹ, đến thằng khờ anh cũng không bằng, để em đùa giỡn như vậy, kết quả một năm không gặp, hôm họp lớp gặp mặt, anh vẫn nhớ em, anh không phải ngốc mà là điên, anh nhất định phải tiếp tục dây dưa với em,anh không quen nhìn em gầy trơ xương như vậy, anh sợ em chà đạp chính bản thân em vì thế anh lại hối hận, anh muốn quay lại thử một lần nữa, có lẽ vẫn còn hy vọng.
"Diệp Phổ Hoa, tới năm nay, tròn chẵn mười bốn năm, cả đời một con người có thể có mấy lần mười bốn năm có thể cùng em dây dưa dày vò như vậy, em từng nghĩ đến chưa!". Anh buông tay, lại bật bật lửa, bật một cái rồi lại tắt đi, đường nét lờ mờ đẹp đẽ của cô giống như một ảo ảnh, xuất hiện rồi biến mất. Anh luôn sợ lặp lại một việc ngu xuẩn, giơ tay ra mà không túm được cái gì, nhưng anh đã làm một chàng ngốc mười bốn năm qua, vô số lần nhảy vào cùng một vòng nước xoáy, trở lạitrước mắt cô.
"Em biết sau lần hiến máu năm thứ hai đại học, vì sao An Vĩnh đột nhiên ra nước ngoài không? Em biết vì sao hai bức thư em viết, cậu ta chưa bao giờ hồi âm không?". Nụ cười trong mắt anh trở nên sâu hơn, không có chút vui vẻ, giống như châm biếm lạnh lẽo, khiến trái tim Phổ Hoa dần chùng xuống. Anh rút ra hai phong thư cũ từ trong túi đặt lên bàn, ngồi bên cạnh cô kéo đôi tay lạnh ngắt của cô, chậm rãi nói: "Em không nên vứt quần áo giầy dép của anh đi, em nên mở chiếc hòm khóa trong kho chứa đồ ra xem, đặt trong nhà bao năm, mười bốn năm qua có bao lần em không muốn cho anh biết nhưng anh lại biết thử gì khóa trong đó!".
Anh kéo mạnh tay cô mở ra một phong thư rút lá thư trong đó ra, 乃út tích non nớt mười mấy năm trước của cô hiện trên trang giấy, trái tim cô bịvặn đau thít chặt, không nỡ nhìn từng câu từng từ thể hiện sự ngưỡng mộ với An Vĩnh trên mặt giấy.
"Diệp Phổ Hoa, không phải anh không biết, mà anh giả vờ không biết. Cậu ta tất nhiên lùi bước vì bọn anh là anh em, vì em là bạn gái anh, là vợ anh. Em không nên lấy cậu ta ra chọc giận anh, nói từng ở bên cậu ta, em biết anh để ý nhất điều này. Anh biết anh không phải người tốt nhất, nhưng em cũng không nên nóivậy, song em đã nói vậy, con không còn, con là của anh, của hai chúng ta, em biết anh đau lòng, buồn phiền nhiều lắm không?".
Anh cạy bàn tay cô nắm lưng ghế, kéo cô khỏi ghế, ôm chặt cô, vuốt ve vùng bụng phẳng lì đó, "Diệp Phổ Hoa, em rất đáng hận, biết không? Mười bốn năm là khái niệm gì, em từng nghĩ kỹ chưa?". Tay anh đè lên bụng cô, vuốt ve nơi đửa con của họ từng ngủ, cúi đầu mụ mị tựa lên trán cô, "Em luôn im lặng như vậy,mái tóc trước nay không hề thay đổi, có thể mặc một bộ đồng phục bao năm, nhưng giọng nói trong đài phát thanh của em vô cùng êm tai, anh thích nghe em nói tiếng Anh, anh thích nghe em cười, anh muốn em nói với anh nhiều hơn nhưng em luôn im lặng như vậy".
Hơi thở anh phả trên mặt cô, ấm áp, ôn hòa, nồng mùi rượu. Cô hoàn toàn ngây dại, bắt đầu từ từ đầu tiên anh nói, hoàn toàn ngây dại. Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, trong đôi mắt ấy có một vầng trăng lưỡi liềm nho nhỏ, khóe môi là một đường cong đau khổ, không nói ra được là khóc hay cườigượng. Cánh tay anh siết chặt quanh cô, ép xuống vai cô, chà xát mặt cô.
Tay anh dùng sức càng lúc càng mạnh, cuối cùng Phổ Hoa cảm thấy đau, hơn nữa càng lúc càng đau, đau tới nỗi thở không ra hơi, đặc biệt là cánh tay anh ép trên иgự¢, chạm đúng vào chỗ bị thương của cô. Cô túm tay anh, cả người run cầm cập bắt đầu không thể chịu nổi. Đột nhiên anh kẹp chặt một chỗ trên cơ thể cô, cô cắn môi không phát ra tiếng rên nào, chịu đựng không để bản thân kêu lên.
"Ly hôn anh đều không buông tay, em nói ly hôn liền ly hôn, em nói diễn kịch liền diễn kịch, anh đều theo em, em còn muốn anh làm cái gì? Diệp Phổ Hoa, em nói đi?".Anh túm thư trên bàn đánh vào mặt cô, "Mười bốn năm trước, người em thích là cậu ta, em trộm thư, viết thư vì cậu ta, còn bây giờ? Em nói cho anh biết, em từng thật lòng với anh chưa? Em nói cho anh biết, anh muốn làm rõ ràng, em nói cho anh biết, anh là cái gì!".
Từng lời của anh khiến Phổ Hoa càng thêm rối loạn, ngoài cơn đau như rút mất hơi thở ở иgự¢, cô cảm thấy cảm giác tội lỗi nặng nề đó giống như vết thương nứt toác, từng chút từng chút lộ ra máu thịt. Hai năm trước anh như con thú nổi điên, hai năm sau vẫn vùng vẫy trong Ⱡồ₦g! vốn cô tưởng rằng anh ổn rồi, bây giờ xem ra cô đã sai.
Cô gấp gáp thở vài hơi, hốc mắt khô cạn chảy không ra giọt lệ nào.
"Em nói đi!". Anh lắc mạnh cơ thể cô, lực mạnh tới nỗi răng cô lập cập va vào nhau.
"Em nói cho anh biết, đối với em anh là cái gì!".
Cô nhắm mắt, cắn môi, người bị lắc đến như sắp rời ra, trong cơn kiệt sức mệt mỏi rã rời, đầu cô chỉ còn hiện ra một vài câu rời rạc.
"Anh buông em ra! Chúng ta ly hôn rồi!".
"Anh đi đi! Tìm Cầu Nhân đi...".
Cô không rõ vì sao anh chạy tới đây nổi điên, nói ra những lời như vậy, nhưng cô bị lắc tới nỗi lòng dạ rối bời, sự mệt mỏi khi đi xa về cùng với sự hoảng loạn do bị anh ép cộng lại, không cách nào chịu đựng được nữa.
"Anh buông em ra! Thi Vĩnh Đạo... Anh muốn làm gì! Thi Vĩnh Đạo!".
Cô liên tục gọi tên anh, nhưng anh đột nhiên dừng lại, túm lấy chỗ khiến cô vừa đau nhói ra sức ấn chặt, nhân cơ hội hỏi cô: "Rốt cuộc em có yêu anh không!".
Cái ấn đó cực kỳ mạnh, dường như muốn ép tan xương cốt ở иgự¢ cô, trong phút chốc cô đau toát mồ hôi, mắt tối lại, cố gắng lấy chút sức lực cuối cùng đẩy anh ra, hét lớn: "Em không yêu!".
Nói xong, cô mới ý thức được mình vừa nói gì. Cuối cùng anh buông tay, giống như pho tượng đứng ở đó, trên mặt không có tức giận hay chán nản, chút lý trí cuối cùng trong đôi mắt đỏ rực dần biến mất, trước khi cô kịp hiểu ra đã quăng mạnh cô. Phổ Hoa loạng choạng ngã trên ghế, lại đổ theo chiếc ghế xuống đất ᴆụng vào đồ gia dụng khác. Cô cắn răng kiên trì đứng lên, hơi thở nông, nhìn anh bật lửa đi tới hai lá thư trên bàn, cô nhào ra chặn anh lại. Nhưng anh dễ dàng gạt tay cô ra một lần nữa, châm lửa đốt thư.
Trong giây lát ánh lửa chiếu sáng gương mặt anh, anh nắm tờ giấy đang đốt quay người, cắn răng hét lên với cô: "Được! Diệp Phổ Hoa, em không yêu hả! Anh cũng không yêu em, chưa từng yêu!". Anh mặc kệ đốm lửa cháy lan sang cả lòng bàn tay, ngẩng đầu bật cười, "Em lại viết thư cho họ, không thèm nói trước cho anh một tiếng... Trong thư em có ý gì? Em còn chúc anh hạnh phúc? Em từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Em từng nghĩ đến bố mẹ anh chưa? Em còn nói với anh trai anh rằng chúc anh hạnh phúc, ha ha... Hạnh phúc...".
Anh gập người cười, sắc mặt trở lên u ám, mắt lóe lênngọn lửa, "Ah, lấy đâu ra hạnh phúc! Mười bốn năm trước hạnh phúc anh đều dành cho em rồi! Bố anh tức tới nỗi ngã bệnh, mẹ anh muốn gặp em, anh chạy xe khắp thành phố tìm em, cả đêm cả đợi dưới nhà bố em. Mấy ngày rồi em đi đâu! Nhà em không về, điện thoại không nghe, em đi đâu?! Em không yêu anh, vậy em từng yêu ai?! Em nói đi! Em từng yêu ai?!".
Mắt thấy tình cảm mười bốn năm hóa thành tro bụi, cuối cùng Phổ Hoa không nhịn được mà rơi lệ. Cô nằm bò dưới đất, bất lực ngẩng đầu cố gắng nhìn Vĩnh Đạo qua hàng lệ. Anh uống say rồi, nhất định anh đã uống say mới có thể nổi điên, chửi mắng cô không chút lý trí thế này. Một Thi Vĩnh Đạo như vậy, xa lạ đến mứckhiến cô phát sợ.
Anh loạng choạng bước tới, nắm chặt tay cô, kéo cô về kho chứa đồ.Cô vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng không có chút sức lực lại ngã xuống, mặc kệ cơn đau trên cơ thể, gắng sức với tới tay anh, yếu ớt kêu lên một tiếng: "Vĩnh Đạo...".
Bước chân anh chỉ ngưng một chút, nhưng không dừng lại, đá cánh cửa kho chứa đồ, lôi cô vào trong. Trước khi xô vào cánh cửa, anh cười gượng: "Em chẳng phải muốn vứt ư? Được! Anh vứt cùng em!".
Họ bị vây hãm trong căn phòng chứa đồ nhỏ chỉ đủ xoay người, lật những chiếc hộp xếp ngay ngắn bên tường. Vĩnh Đạo xộc tới từng chiếc, lục tìm những thứ từng liên quan tới quá khứ. Những quyển vở ghi chép của cô, bài văn của cô mà anh lén thu thập, ảnh chụp tập thể lúc tốt nghiệp, tài liệu thi đại học tìm cho cô... kỷ niệm đó kích động thần kinh anh, anh đỏ mắt túm được cái gì thì xé cái đó, vò nát, miệng không ngừng kêu gào: "Chẳng phải em đều vứt rồi ư? Vứt đi, giữ làm gì!".
Anh kéo cô lên, gạt đi những thứ đã được sắp xếp gọn gàng trên giá đựng đồ. Mô hình, cúp giải thưởng, sách, đĩa hát, khung hình, kèn ác-mô-ni-ca, vợt tennis... mấy ngày trước cô vừa sắp xếp lại từng thử sạch sẽ, ngăn nắp, bây giờ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, anh vẫn cảm thấy chưa đủ triệt để, vung chiếc vợt tennis lên đập cúp giải thưởng biến dạng mới thôi. Phổ Hoa ở phía sau ôm chân anh, hoảng loạn lắc đầu, miệng vô vọng hét: "Vĩnh Đạo... Vĩnh Đạo...".
Nhưng anh để ngoài tai, kéo quần áo cũ trong tủ, từng đống to nhét vào tay cô, giống như đống rác, sau đó kéo cô và đống quần áo ra vứt ngoài hành lang. Cô bị đẩy đến nỗi đứng không vững, loạng choạng hai bước ngã trước cửa nhà. Anh quay lại lấy nhiều đồ hơn, cô chỉ dùng cơ thể chặn lại, bị anh đẩy ra.
Cô cố chịu cơn đau trên người, nhỏ bé thảm hại nhoài trên đất, hét lên: "Vĩnh Đạo... Đừng như vậy...".
Anh không nghe, ôm chiếc hòm trong kho chứa đồ, kéo tới hành lang, vứt xuống thùng rác tối tăm. Cô đã tuyệt vọng, thấy anh lấy bức thư từ trong quyển từ điển, đặt đồ trong tay nhào qua giằng từ tay anh ôm vào lòng, lùi trở lại góc phòng hoảng sợ nhìn anh.
Anh thở phì phò vứt quyển từ điển, bước tới trước mặt cô cạy mấy ngón tay cô ra, chẳng tốn hơi sức nào ςướק đi bức thư, "Đưa anh!".
Rút ra lá thư mỏng, anh lạnh lùng liếc một cái, sau đó căm ghét vo tròn, châm lửa trước mặt cô. Đốm lửa liếm vào lá thứ, giống như con rắn độc thè lưỡi, chiếm đoạt chút ký ức đẹp đẽ cuối cùng của cô. Nước mắt cô đã khô, dốc toàn lực xông lên định giành lấy lá thư từ anh, cuối cùng anh vẫn chắn được.
Cơ thể mất sức, cô ngã ra cửa phòng chứa đồ, rên lên một tiếng, vài giây gần như mất đi ý thức, lại duy trì sự tỉnh táo yếu ướt, cơn đau trầm trọng ở иgự¢ khiến cô không thể thở nổi, nhưng bóng anh từ phía sau từng chút từng chút phủ lên người cô càng khiến cô sợ hãi.
"Em vẫn muốn giữ thư viết cho cậu ta hả?!".
Anh ngồi xuống, lấy ra ảnh cưới bị đè dưới người cô, lau sạch vết bẩn, vuốt ve nụ cười thản nhiên của cô trong ảnh,"Em không cảm thấy em rất giả tạo ư? Diệp Phổ Hoa! Rõ ràng em yêu cậu ta, vậy sao còn ở bên anh, còn kết hôn cùng anh! Sao em không theo đuổi cậu ta, nói với cậu ta rằngem thích cậu ta?!".
Cô cố gắng chống người, lảo đảo ngồi dậy, cắn môi không nói. Thi Vĩnh Đạo trẻ trung khôi ngô sáng sủa trong bức ảnh và người đàn ông hung dữ trước mặt tạo sự khác biệt rõ nét, khiến trái tim cô buốt lạnh từng cơn. Đó là tấm ảnh kỷ niệm kết hôn mà họ có, anh lại bật lửa. Cô giơ tay cầu xin anh: "Vĩnh Đạo, đừng như vậy được không, em xin anh, chuyện qua rồi thì cho qua đi, anh buông em ra được không?".