Giường đơn hay giường đôi - Chương 61

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

"Cô không giống với các biên tập khác lắm, hiếm khi nghe cô nói chuyện". Lâm Quả Quả mỉm cười, nghịch móc treo di động, sợi dây lóe sáng khiến vẻ mặt ngây thơ của Lâm Bác trên màn hình điện thoại càng thêm đáng yêu. Cô ấy có khả năng nhìn thấu trái tim người khác, cho dù cô ấy là một bà mẹ trẻ, hay là mộtngười viết chuyên mục. "Tôi vốn không nhiều lời... Gần đây quả thật rất bận". Phổ Hoa dè dặt vén lọn tóc mai, ngại ngùng cong khóe miệng.
"Rảnh nên muốn tìm cô nói chuyện, vậy không quấy rầy cô nữa". Lâm Quả Quả vỗ vỗ mu bàn tay Phổ Hoa rồi đứng lên.
"Nói chuyện gì?".
"Thói quen nghề nghiệp thôi".
Lâm Quả Quả không để lộ quá nhiều chi tiết, "Rất tò mò về cô, muốn biết câu chuyện của cô. Cô làm việc đi, có thời gian nói sau".
Phổ Hoa không tìm ra lý do từ chối Lâm Quả Quả, nhưng cô không hề có hứng làm đối tượng nghiên cửu. Tiễn Lâm Quả Quả xong, một mình cô đứng trong sân phía ngoài phòng biên tập, chăm chú nhìn bóng dáng xa dần của Lâm Quả Quả. Cô đơn nhưng độc lập, hơi giống như chiếc lá sắc màu rực rỡ rụng từ cây tử đằng, còn bản thân cô, càng giống những dây hoa tử đằng tàn lụi héo úa đó, có một ngày sẽ phải trở thành nhánh cây khô trở về với đất. Đã cuối thu, cuộc sống rối ren lộn xộn khiến Phổ Hoa không có thời gian quan tâm sự thay đổixung quanh, cô có thể hiểu được thiện ý của Lâm Quả Quả, nhưng đã không còn kích động muốn tìm cô ấy để dốc bầu tâm sự như lúc đầu nữa.
Chẳng có thời gian đi thăm Tiểu Quỷ đi trăng mật trở về, bố cũng quan tâm tới sức khỏe của cô, nói cô gầy đi, bản thân Phổ Hoa lại không cảm thấy thế, chỉ là càng lúc càng bận. Bản thảo thường không dịch xong, chỉ cần cô muốn thì bên ban biên tập sẽ liên tục chuyển bản thảo qua. Tiền nhà cuối cùng cũng đã ổn, nhưng hàng đêm cô vẫn không ngừng mơ thấy ác mộng, cộng thêm với một bên иgự¢ vẫn đau, cô thường mơ thấy Vĩnh Đạo ho dữ dội, thậm chí còn ho cả ra máu, máu nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng xóa. Nỗi đau đớn như khoét vào tim gan đó khiến Ⱡồ₦g иgự¢ của Phổ Hoa cũng trở nên khó chịu. Mùa thu đúng đựt khô hanh, nóng bức bố bồi bổ cho cô, ngược lại càng khiến cô bị nóng trong hơn,ho khan khù khụ không ngừng.
Mỗi lần ho, cô đều nhớ tới Vĩnh Đạo, không thể không đặt bản thảo trong tay xuống bước tới chỗ thông thoáng hít thở không khí mát lành. Trong hai năm qua, cô chưa bao giờ liên tục nhớ về tất cả những thứ liên quan tới anh như vậy. Ngồi trong tàu điện ngầm, đi trên đường, đi chợ mua đồ ăn, cúi đầu dịch bảnthảo, khi tắm gội, sấy tóc, thậm chí cả khi uống thuốc, anh cũng luôn luôn xuất hiện trong sâu thẳm trái tim cô. Cô đã viết một tin nhắn hỏi thăm, vốn định gửi đi chúc anh bình an, nhưng vì câu hỏi của Lâm Quả Quả, cô đành lưu nó trong hộp thư nháp, không mở ra xem.
Cuối tuần hoàn thành vài bản thảo trong tay, Phổ Hoa chịu không nổi những lờithuyết phục của Quyên Quyên, đến chỗ Tiểu Quỷ hẹn ăn cơm chay. Trong hội Tiểu Quỷ là người mới bước vào hôn nhân, nhưng con đường của cô ấy bằng phẳng hơn Phổ Hoa, cũng ngắn hơn, không có sự nghi ngờ, hiểu lầm, giằng co tới mười bốn năm, khi tình cảm còn tươi mới, vui vẻ nhất liền làm vợ người ta.
Cuộc họp mặt diễn ra ở một nhà hàng đồ chay khá nổi tiếng giữa trung tâm thành phố, thức ăn rất ngon. Phổ Hoa và Quyên Quyên đã mấy ngày không gặp, đương nhiên lại bị cô ấy hỏi đông hỏi tây, véo véo má, ngoan cố cho rằng cô gầy đi.
Họ luôn thân mật như vậy, sẽ không phai màu do tuổi tác tăng lên, cũng không trở nên xa cách do không thể gặp mặt. Quyên Quyên nâng chén trà thay rượu, liên tục chúc nhân sĩ "đã kết hôn" tân hôn vui vẻ, chúc phụ nữ "thoát khỏi biển khổ" sớm tìm thấy hạnh phúc. Lời chúc như vậy khiến mọi người bật cười, Phổ Hoa thổi cốc trà Khổ Đinh lặng lẽ không lên tiếng, mới uống được một nửa thì di động trong túi đổ chuông. Che màn hình, cô ra ngoài nhận cuộc gọi, trốn tránh ánh mắt tò mò của mấyngười bạn.
"Em đang ở đâu vậy?".
Vĩnh Đạo bên kia đầu điện thoại luôn vào thẳng vấn đề, giọng nói khác với mấy tuần trước, nghe rõ ràng hơn rất nhiều.
"Em ở ngoài, đang ăn cơm với bạn". câu, bây giờ thấy dư thừa. Phổ Hoa thành thực trả lời, vốn muốn hỏi anh vài
"Có tiện gặp nhau một lát không?".
"Dạ?".
"Gặp nhau nhé?".
Anh giống như đang yêu cầu cô một cuộc hẹn, giọng nói rất nhẹ nhàng. Cô nhíu mày với đề nghị của anh, lại gặp mặt ư? Anh từng nói "lần cuối cùng"nhưng không hề nghiêm túc thực hiện, sau khi tái hôn năm lần bảy lượt muốn gặp cô.
"Có chuyện gì à?".
"Đương nhiên! Gặp mặt rồi nói nhé? Em đang ở đâu?".
Cô có thể nghe thấy âm thanh đường phố trong điện thoại, đoán anh đang vừa lái xe ngoài đường vừa gọi di động tìm cô.
"Có chuyện gì?".
"Gặp nhau rồi nói, em ăn trước đi, sau đó anh tới tìm em?".
"Không!".
Phổ Hoa từ chối theo bản năng, hoàn toàn không ý thức được câu này mình lại nói to đến thế, quay đầu lại, Quyên Quyên đã bước ra ngoài, vẻ mặt kỳ lạ thò đầu ra nghe điện thoại, Phổ Hoa liên tục lui lại, nắm chặt di động đi về phíacuối hành lang, đứng ở khu trưng bày nghệ thuật trà vội vàng nói.
"Em không có thời gian, bây giờ cũng không tiện, có chuyện gì thì có thể nói qua điện thoại".
Giọng nói bên kia trầm xuống: "Em đang ở đâu? Đang ở cùng ai vậy?".
"Em...".
Cô không thích bị anh chất vấn, nhìn Quyên Quyên đứng từ xa đang khoa chân múa tay, cuống quýt kết thúc cuộc gọi, "Không nói nữa, tạm biệt anh".
Vĩnh Đạo vẫn nói ở đầu kia điện thoại, cô quyết tâm cúp máy.
Về sau mọi người nói chuyện nhưng Phổ Hoa ít nhiều lơ đãng, anh có việc gì? Không lẽ phòng thí nghiệm lại xảy ra chuyện?
Tâm trạng như vậy hoàn toàn làm hỏng buổi gặp mặt của Tiểu Quỷ, Phổ Hoa gần như không ăn gì, chỉ uống hết cốc trà này đến cốc trà khác. Khi đi rửa tay cùng Quyên Quyên, giữa đường bị cô kéo vào phòng trống. Quyên Quyên dứt khoát hỏi thẳng: "Vừa nãy có phải là Vĩnh Đạo không?". Phổ Hoa đành gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc