Giường đơn hay giường đôi - Chương 54

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Cô không dám tưởng tượng tiếp, nhắm chặt mắt muốn giải thích, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào trong họng, bị một thử ấm áp chặn lại. Cậu không muốn nghe cô nói, cô nói gì đều không quan trọng, tóm lại chính là không được! Không cho phép! Tuyệt đối không thể!
Trước khi ý thức bừng tỉnh, cổng thành chìm vào im lặng và bóng tối, chỉ có mùi vị vương vấn nơi đầu mũi và hơi thở nặng nề, không phân biệt rõ là của ai. Cậu ấy khàn giọng hỏi: "Diệp Phổ Hoa, cậu ghét mình đến vậy ư?".
Mấp máy trên môic ô, rồi bắt lấy hai cánh môi mềm mại đang run rẩy. Trong lòng cô hụt một nhịp, tay bị nắm chặt ép trên tường, dán vào đá lạnh, cả người co vào góc hẹp giữa tường và cửa. Tim cô chùng xuống, cảm nhận được cậu ấy đang tham lam ʍúŧ lấy môi mình.
"Không...".
Cô nghẹn ngào, bị cậu ấy siết chặt cằm, tách răng cô ra. Bắt đầu từ cái ôm không hề có chút thân thiện đó, cậu không ngừng tưởng tượng được chạm vào cô lần nữa, khi mơ và tỉnh, cậu không nói được cảm giác nôn nóng bất an rung động khó chịu đó là gì, bốn năm nay, cậu đã đủ lớn, đủ đểbảo vệ cô đồng thời biểu đạt sự khát khao ngưỡng mộ của cậu. Cậu không chophép cô dính dáng đến những nam sinh khác, nếm được vị phô mai trong miệng cô, cậu ra sức luồn sâu vào, phẫn nộ vì cô không chịu trả lời câu hỏi đó. Đột nhiên cô bị buông ra, cậu bám chặt vào vai cô, chặt tới nỗi cô nhíu mày vùng vẫy.
"Cậu và Tưởng Trung Thiên... từng thế này chưa?".
Cô còn có chút đờ đẫn, chưa hồi phục lại từ sự phẫn nộ nghẹt thở, cậu ấy lại kéo cô đến bên cạnh đột ngột tra hỏi, cậu ấy rõ ràng không thể chấp nhận cô đáp lại bằng sự im lặng một lầnnữa, lắc vai cô, gần như ép chặt cô vào tường, "Cậu ta từng hôn chưa!".
Cô có thể nói dối chọc tức cậu ấy, có thể giận dỗi đánh cậu ấy, chỉ cần cô không nói, cậu ấy mãi mãi sẽ tiếp tục nghi ngờ, nhưng bịt cái miệng bị hôn đến phát đau, cô cụp mắt, không biết làm thế nào với sự cố chấp trong mắt cậu ấy, thậm chí cảm thấy cậu ấy có phần đáng thương. Có mấy người có thể trải qua bốn năm như vậy, ai có thể luôn luôn say đắm không thay đổi, chờ đợi cô? Kỷ An Vĩnh ư?
Nghĩ vậy, cô cảm thấy không phải với cậu ấy, đặc biệt không phải với tất cả những điều cậu ấy làm vì cô trong bốn năm nay. Cô lựa chọn nói thật, "Bọn mình... không là gì của nhau cả".
"Thật không?". Cô gật đầu.
Cậu lại sáp lại, dễ dàng đẩy cánh tay cô muốn chặn cậu ra. Sự đắm say nhuốm đầy trong đôi mắt đen láy, vừa vui mừng vừa xúc động, cậu cúi xuống liếm môi cô, giống như đứa trẻ bướng bỉnh ăn trộm được kẹo. Thực ra họ đều còn là những đứa trẻ, đặc biệt là cậu, mỗi một sự cố chấp, vô lý, quá khích, gàn dở, đều vì trong lòng không buông được cô.
"Thi...". Lời cô lại bị chặn mất. Cậu hôn môi cô, đỉnh mũi, lông mi, trán, má, cuối cùng lại quay về đôi môi.
"Cậu thích mình không? Cho dù một chút chút thôi? Có không? Hử?". Cậu hỏi.
Lần này sự im lặng của cô bị coi là ngầm thừa nhận. Cậu nâng cằm cô lên, thành kính đóng dấu ấn lên trên môi cô. Cậu hận không thể vo cô thành viên kẹo, giấu trong túi, ngậm trong miệng, đặt bên gối, không chia sẻ với người khác nữa. Yên tâm rồi, cậu cười ngây ngốc thành tiếng, tiếng cười vang vọng trong cổng thành, dường như vài Thi Vĩnh Đạo ngốc nghếch cùng lúc đang cười, cùng lúc đang nói:
"Cậu nói sớm cho mình biết thì tốt!".
Phổ Hoa nắm chặt nắm tay bị cậu ấy ôm trong lòng. Trời đã tối hẳn, Thi Vĩnh Đạo mới đưa cô rời khỏi cổng thành, môi cô hơi sưng,vầng mắt cũng hơi đỏ nhưng không phải muốn khóc. Quả thật cậu ấy bỏ ra rất nhiều, nhiều đến nỗi cô cảm thấy nợ cậu ấy, nên báo đáp cậu ấy.
Cậu đứng trong bóng đêm tối đen, chạy ra quảng trường Ngọ Môn trống trải, hét to:
Diệp Phổ Hoa! Thi Vĩnh Đạo ! Diệp Phổ Hoa!
Tiếng trả lời vọng lại từ nơi rất xa, cho dù bịt tai cũng chạy theo như hình với bóng đằng sau cô. Họ men theo bờ sông trở về trường học, cậu ấy nắm tay cô, lòng đầy mãn nguyện thưởng thức ánh trăng ánh lên trong nước, bước đi rồi dừng lại cười với cô, gãi gãi đầu nhìn vào mắt cô.
Mắt cô rất đẹp, cười với cậu càng đẹp hơn. Nhưng cô không cười, yên tĩnh giống như đầm nước sâu thẳm, cậu nhìn thấy mình trong đó, đồng thời trong đồng tử của cậu, cô cũng tìm thấy một Diệp Phổ Hoa khác, một Diệp Phổ Hoa mà Thi Vĩnh Đạo mãi mãi sẽ không hiểu nổi.
Vòng thi thử thứ hai, Thi Vĩnh Đạo đứng đầu ban tự nhiên toàn trường, hóa học lại đạt điểm tối đa, các giáo viên đều nói có cậu phát huy quá xuất sắc, nhưng vẫn vui mừng khôn xiết. Đến Quyên Quyên cũng nói, Thi Vĩnh Đạo - tên này đột phá rồi.
Thành tích của Phổ Hoa vẫn giữ mức ngang bằng với kỳ thi thử vòng một, đại thể đã chọn ra chuyên ngành và trường học đúng ý, chỉ đợi bố mẹ tham mưu, cuối cùng quyết định thôi.
Vì liên quan đến đại sự sau này của bản thân, tuy muốn giấu nhưng vẫn bàn bạc riêng với Mộc Hải Anh và Quyên Quyên. Mộc Hải Anh và Doãn Trình chuẩn bị đăng ký cùng một trường Đại học Tổng hợp,cũng ra sức khuyên Phổ Hoa cố gắng vào Đại học Bắc Kinh, cho dù không suy nghĩ đến nhân tố Thi Vĩnh Đạo trong đó, cũng không uổng sáu năm phấn đấu để được khẳng định khả năng.
Phổ Hoa không phải không nghĩ đến, nhưng so với ýkiến của các bạn, cô càng phải thực tế hơn. Cô vẫn nhớ câu nói của Thi Vĩnh Đạo, "Lựa chọn ngành dễ tìm được việc làm", Phổ Hoa càng hy vọng, thi đại học không mang đến gánh nặng kinh tế quá lớn cho bố.
Lớp mười hai là một ngã rẽ lớn, bước theo con đường nào thì sau này có thể sẽ gặp được những điều hoàn toàn khác nhau, Phổ Hoa suy xét rồi lại suy xét, không giống đa số các bạn thuộc tốp đầu một lòng một dạ đăng ký Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, cô chọn một trường đại học Sư phạm để điền vào bảng nguyện vọng. Mộc Hải Anh và Quyên Quyên hỏi, cô nói bừa là Đại học Bắc Kinh.
Chọn nguyện vọng tạm thời là chủ đề thảo luận chủ yếu nhất trong lớp, cho dù có ý hay vô tình, Phổ Hoa biết Kỷ An Vĩnh đăng ký Thanh Hoa, Cầu Nhân chọn Đại h ọc ngoại ngữ Bắc Kinh... còn Thi Vĩnh Đạo không hề chùn bước điền vào khoa hóa Đại học Bắc Kinh, hơn nữa chỉ có một nguyện vọng này. Cậu ta nói nếu thi không đỗ, sang năm lại thi tiếp.
Sau khi nộp nguyện vọng chính thức, Phổ Hoa bỏ tất cả các tài liệu ôn tập chưa bao giờ rời tay xuống, theo ý kiến của giáo viên bắt đầu thả lỏng bản thân và tự mình điều chỉnh tâm trạng trước kỳ thi. Thứ cô cần điều chỉnh ngoài tâm trạng căng thẳng trước khi thi, còn có quan hệ với Thi Vĩnh Đạo.
Sau buổi tối ở Ngọ Môn hôm đó, cậu ấy không còn cố ép cô nữa, cũng không làm khó cô, mỗi ngày đều tặng cô một chai thuốc bổ não, để lại một mảnh giấynhỏ. Nhớ uống nhé!
Ngày mai nắng to!
Mình đi chơi bóng!
Sắp mưa rồi!
Đừng để mệt quá!
Trước kỳ thi thử vòng hai, cậu ấy chặn cô trong lớp, kết quả, các môn thi thửvòng hai cậu ấy đều thi rất tốt. Cậu ấy cứ thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện, mỗi lần đều cầu khẩn "Để mình ôm một chút", "Để mình hôn cái", ôm một cái vậy, nhắm mắt hôn thì hôn đi, cắn răng, cô có thể chịu đựng được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc