Giường đơn hay giường đôi - Chương 37

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Vĩnh Đạo đặt giỏ mua hàng xuống, đặt từng quả quýt vào, lại nhặt tất cả những quả rải rác phía xa. Anh lặng lẽ làm xong, nhận lấy quả cuối cùng trong tay Phổ Hoa, kéo cô đứng lên, xách giỏ mua hàng tới quầy thanh toán trả đồ cho người phụ nữ đang đợi trả tiền.
Phổ Hoa đi theo sau Vĩnh Đạo, anh đi nói chuyện với người khác, cô thẫn thờ đi ngược lại dòng người ra phía cửa siêu thị, mất vài giây để bản thân bình tĩnh, sau đó nhanh chóng bước đi, ra ngoài tìm taxi. Xuyên qua bãi đỗ xe cô rảo bước như chạy, đuổi theo chiếc taxi vừa có người xuống chui vào ghế sau, giây phút quay người đóng cửa, lại có người nhanh hơn một bước nắm chặt tay cô.
Anh im lặng chen vào ghế ngồi vốn đã chật, hơi dùng lực, cô không thể không nhích người nhường ghế.
"Bác xế, cho xe chạy đi!".
Anh bình tĩnh đóng cửa xe, ép tay cô xuống nói địa chỉ.
"Anh...".
"Vừa nãy Vĩnh Bác gọi điện, anh ấy đang đợi!".
Anh quay sang nghiêm túc nhìn cô một cách khác thường như cảnh cáo, cô biết điều nín thinh. Đợi xe tới đường vòng, không thấy cô phản đối, anh mới lặng lẽ lấy di động ra gọi điện. Cô xoa cánh tay bị đau, ngồi sát cửa sổ nghe anh nói chuyện với Vĩnh Bác. Có lẽ là thời gian xa nhau lần trước hai người chia tay trong sự cãi vã, cô luôn cảm nhận được sự bực mình và giận dữ mà anh đang kiềm chế. Sinh nhật mẹ anh sắp tới, đến lúc đó sẽ lại là một màn khó xử thế nào đây, cô không dám nghĩ.
Xe chầm chậm đi về hướng "chỗ cũ", đường chính lại tắc không thể đi, xe di chuyển chậm chậm. Anh ngồi dựa vào bên phải, cô không thể xuống xe, đành ngồi cách xa anh, thấp giọng nói với anh: "Em không đi!".
Anh mặc kệ, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau lấy ra nhẫn cưới trong túi đeo lên ngón áp út, lại giơ tay ra. Cô tránh không kịp, bị anh chạm vào dái tai, sau khi bị chích đau đến tê dại, trên tai phải cô có thêm một chiếc khuyên tai. Anh quay mặt cô lại, sượt qua gò má không trang điểm của cô, đặt chiếc kia vào tay cô, nghiêm túc dặn dò: "Đeo lên trước đã, là mẹ đưa, lát nữa gặp Vĩnh Bác đừng nói gì".
Họ đều hiểu anh đang chỉ điều gì, cô đẩy tay anh ra một cách khó chịu, cầm chiếckhuyên tai không định đeo. Khuyên ngọc mảnh dài trên tai khẽ đung đưa theo nhịp xe, khuấy đảo tâm tư cô. Cô không hiểu, anh tái hôn rồi, để bạn bè xung quanh đều biết nhưng lại giấu gia đình. Vậy còn Cầu Nhân? Cầu Nhân là gì? Cô là gì?
Họ trước nay vẫn không quen cãi nhau ở ngoài, cho dù cãi nhau rất khủng khi*p, trước mặt người ngoài vẫn duy trì hình ảnh tối thiểu nhất. Xe tới gần "chỗ cũ", cô thử tháo khuyên tai xuống nhưng bị anh chặn lại.
Xuống xe, cô quay người đi về hướng ngược lại, chưa được hai bước, bị anh đuổi theo Ϧóþ chặt tay. Cô nhíu mày im lặng.
Anh hỏi: "Em muốn đi đâu?".
"Về nhà!". phía trước.
Cô thử thoát ra nhưng không thành công, ngược lại còn bị anh kéo đi về"chỗ cũ".
"Lát nữa anh đưa em về!".
Anh nói xong không để cô tranh cãi mà kéo cô thẳng vào Cô vừa tới cửa quán liền giật tay anh ra, cố gắng một lần cuối cùng, "Em khôngđi! Để Cầu Nhân đi!".
Anh khép mắt lại, nắm chặt tay cô, chặt tới mức trên mặt cô hiện ra vẻ đau đớn. Cô vẫn kiên trì một cách cố chấp: "Em không đi! Để Cầu Nhân đi!".
Hít thật sâu, gương mặt nghiêng cứng đờ của anh nhìn không ra chút vui vẻ khi anh em gặp mặt, nhưng nghĩ một lát, thái độ dịu lại, thương lượng với cô: "Đây là lần cuối cùng!".
Thi Vĩnh Đạo hiếm khi nói với cô bằng giọng điệu này, sự hoài nghi của Phổ Hoa chưa bị phá bỏ, cô không nói gì đành để anh kéo vào trong. Khi bước vào khu dành cho khách, anh cầm khuyên tai đeo lên cho cô, khi buông tay, anh nâng mặt cô quan sát hồi lâu, sau đó ôm cô sát vào một bên cơ thể mình theo thói quen.
Đây là động tác anh thích làm trước mặt người khác, khi còn là học sinh đã dính bên cạnh cô, cũng khoe khoang quan hệ giữa bọn họ, cơ thể tiếp xúc khiến cô không quen, nhưng cô cúi đầu im lặng chấp nhận. Chẳng phải đây lần cuối cùng ư? Lần cuối cùng rồi!
Vĩnh Bác sải dài bước chân lên đón, đấm mạnh lên vai Vĩnh Đạo, đối với Phổ Hoa, anh vĩnh viễn không biết nên gần gũi thế nào với cô, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai.
"Sao giờ mới tới? Điện thoại cũng không nghe!". Vĩnh Bác kéo họ vào chỗ ngồi, vội vã lấy đồ trong ba lô ra đưa cho Phổ Hoa, "Trong này toàn bộ là thứ em cần, không chỉ có bờ biển, ảnh mấy năm nay chụp đều ở trong này, cứ từ từ mà xem".
"Cảm ơn anh". Phổ Hoa nhận đĩa cứng, eo nhói đau, Vĩnh Đạo cúi đầu rót rượu đặt trước mặt cô một chén.
"Cạn chén trước đã! Chúc mừng trở về!".
Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo cụng chén, dặn dò Phổ Hoa, "Tùy em nhé". Cô nhận ra nụ cười hơi cứng nhắc của Vĩnh Đạo, nâng chén ngập ngừng cạn hết chỗ rượu.
Vĩnh Bác hưng phấn nói về những chuyện đã trải qua ở các nơi. Vĩnh Đạo không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống rượu, trước đây quá hai chén anh sẽ cản cô uống tiếp, bây giờ lại không như thế, rót rượu hết lần này đến lần khác cho cô, dường như cố ý chuốc cô say. Phổ Hoa lặng lẽ ăn, suy nghĩ dụng ý của Vĩnh Đạo, rốt cuộc anh không còn là người cùng cô dựa dẫm vào nhau nữa, chẳng qua chỉ là chồng người khác, đưa cô đến diễn một vở kịch, muốn cô phối hợp.
Suy nghĩ như vậy khiến cô rất buồn, lại có niềm vui được trùng phùng, cô càng lúc càng không hiểu anh. Cô cần hết sức kìm chế sự kích động nói ra sự thật với Vĩnh Bác, để bản thân tiếp tục bình thản ung dung, phối hợp trò chuyện, vắt ócnghĩ ra càng nhiều câu hỏi để tiếp tục nói chuyện.
Cô hỏi càng nhiều, Vĩnh Đạo rót rượu gắp thức ăn cũng càng tới tấp, ba bốn chén đãlà giới hạn của cô, nhưng anh lại tận tay rót đầy chén ghé sát lên miệng để cô uống. Vĩnh Bác không chịu được nữa bèn ngăn lại: "Vĩnh Đạo! Đừng để Phổ Hoa uống nữa!".
Anh đẩy tay Vĩnh Bác ra, không hề có ý thỏa hiệp. Rượu tràn ra cả mép chén dính lên môi cô, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhận lấy chén rượu ngửa cổ uống, do uống hơi vội nên suýt sặc.
Vĩnh Bác không nhịn được, giành lấy chén. "Đừng uống nữa!".
Phổ Hoa lắc đầu, vuốt иgự¢ lại cầm chén rượu. Cô muốn uống, tốt nhất uống tới mức không say không về, dù sao cũng là lần cuối cùng. Say là tốt nhất, chẳng còn phiền não điều gì, sẽ không mất ngủ, cũng không đến nỗi nhớ tới chuyện anh và Cầu Nhân.
Vĩnh Đạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tìm rất nhiều lý do chúc rượu, vì bố mẹ, vì sức khỏe, vì công việc thuận lợi, vì lý tưởng, vì đoàn tụ, cuối cùng đột nhiên anh nói một câu: "Chúc ba mươi tuổi thành gia lập nghiệp lên chức bố!".
Nghe tới câu nói không đầu không cuối như vậy, trong lòng Phổ Hoa trở nên chán nản, cốc rượu gần như đánh đổ ra bàn. Cô nhìn về phía Vĩnh Đạo một cách khó tin, đáy mắt anh đỏ sọc, rõ ràng cũng uống nhiều, cụng chén với Vĩnh Bác xong lại quay sang ghé sát người cô, cố ý chạm nhẹ vào chén cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc