Cuộc chạy nước rút một năm nay đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, cũng ςướק đi quá nhiều nụ cười của cô. Trước khi rời phòng học, Phổ Hoa tới ngồi vào vị trí Kỷ An Vĩnh từng ngồi, trongbàn có một quyển vở bài tập vật lý, một vài mảnh giấy lộn, còn có một phong thư màu tím đã bóc. Cậu ấy vẫn như lúc đầu, không hề giữ lại phong bì, chỉ lấythư bên trong, còn tờ giấy nhỏ cậu đưa cho cô, cô đã đặt vào trong tập đề hóa học.
Quyên Quyên đi qua một dãy bàn học, gọi Phổ Hoa ra nhìn. Đếm ra hình như bàn Thi Vĩnh Đạo. Mặt bàn bừa bộn, có công thức phương trình, vài đề bài, góc bên phải có vài chữ nhỏ được khắc bằng dao, dùng 乃út mực tô thành màu đen: trị số PH của D.
"Nghĩa là gì?". Quyên Quyên ngẩng đầu hỏi Phổ Hoa, "Cậu ta học hóa đến phát điên à?".
Phổ Hoa sờ mấy chữ đó, dở khóc dở cười, "Không rõ, có lẽ thế".
Bọn họ quyết định về nhà, để lại ba chữ lớn: Ngu Thế Nam trên bảng, Quyên Quyên không lau đi. Cô nghịch tờ giấy thông báo được tuyển vào cấp ba trong tay, đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ, kéo kéo tay áo Phổ Hoa, "Cậu nói xem nếu mình viết "Mình thích cậu", Ngu Thế Nam có biết là mình không?".
Không thể". Phổ Hoa cũng đành chịu.
"Ờ... viết tắt của Ngu Thế Nam là NTN, mình là CQQ, mình có thể viết NTN thích CQQ...".
Phổ Hoa không lên tiếng, bản thân đang chìm đắm trong một vài suy nghĩ luẩn quẩn không rời sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba. Cho dù cuộc sống trước kia đã xác định là axít, kiềm hay trung tính, thì ba năm đó đã kết thúc rồi, chờ đợi cô sau này là ba năm càng vất vả cực khổ hơn.
Trong đó sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa đây?
Huấn luyện quân sự lớp mười, Kỷ An Vĩnh nghỉ học không rõ lý do, cho tới khi xe chạy, Phổ Hoa vẫn cố nén lo lắng nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn. Trái lại Thi Vĩnh Đạo đến rất sớm, ngày đầu khai giảng gặp cậu ấy, Phổ Hoa trong phút chốc không nhận ra.Cậu ấy thay đổi sang kiểu tóc ngắn, cạo râu, lộ ra làn da sạm nắng, hơn hai tháng không gặp, cậu ấy lại cao lên vài phân, đến giọng nói cũng trầm, thô, khàn hơn, thấy rõ đã trưởng thành hơn lần thi thể dục khá nhiều.
Sau khi xe khởi động, Thi Vĩnh Đạo là người cuối cùng chạy lên, vì đường giữa hai hàng ghế chật chội, cậu ấy bước rất chậm, đứng ở hàng ghế Phổ Hoa ngồi một chút, chống lên giá đựng hành lý hai bên, đợi bạn học bên cạnh ổn định chỗ ngồi mới tiếp tục đi xuống hàng phía sau.
Phổ Hoa không ngẩng đầu lên, từ sau kỳ thi thể dục, bọn họ lâu lắm không nóichuyện, trước hôm nhập học một ngày, bận lĩnh sách, nộp học phí, chỉ chào hỏi qua loa. Khi đó cậu đang khoác ba lô trên đoạn đường thoai thoải không biết đợi ai, vẫy tay với cô.
Trên đường, nam sinh phía sau đưa cho cô gói bò khô, nói là "của Thi Vĩnh Đạo đưa". Phổ Hoa giữ lại cho mình và Quyên Quyên mỗi người một ít, còn lại đưa cả cho bạn học phía trên. Cô cũng nói "của Thi Vĩnh Đạo đưa", khiến dãy phía sau xe bus nổ ra một trận cười ồ, có người còn huýt sáo.
Sau đó có người bước lên, nhân lúc nam sinh dãy trên chưa kịp phân chia hết thịt bò khô liền ςướק lại cả túi, vẻ mặt đầy tức giận. Cằm gần như cúi sát xuống đầu gối, nhưng Phổ Hoa vẫn có thể cảm nhận rõ ràng khi đi qua, Thi Vĩnh Đạo trừng mắt với cô một cái.
Thiếu Kỷ An Vĩnh, kỳ huấn luyện quân sự thiếu đi rất nhiều những mơ mộng ngọt ngào. Hai tuần trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, Quyên Quyên thường tranh thủ thời gian hoạt động tự do lúc chiều tối kéo Phổ Hoa ra bãi đất hoang ngoài ký túc, vừa bôi kem chống nắng lên sống mũi vừa nói bóng nói gió thử nhắc nhở cô.
"Cậu và Thi Vĩnh Đạo có chuyện gì?".
"Không có gì".
Phổ Hoa bứt hai ngọn cỏ đuôi chó quấn thành con thỏ nhỏ, trốn tránh ánh mắt nhìn thẳng của Quyên Quyên.
"Được, tự cậu tính xem. Mỗi ngày ở nhà ăn...".
Ngày đầu tiên học đứng nghiêm, ngày thứ hai gọi điện, tối thứ năm và thứ bảy đi tuần... còn muốn mình nói ư?
"Đâu có?". Phổ Hoa phản bác, trong đầu đều là những việc xảy ra mấy ngày trước.
"Tự trong lòng cậu hiểu rõ!". Quyên Quyên bôi một lớp kem chống nắng dày lên mặt Phổ Hoa.
Phổ Hoa vờ ngốc, trong lòng cô rõ hơn ai hết. Ngày đầu tiên tập quân sự, buổi chiều tập thế đứng, cô cảm nắng được đưa ra dưới bóng cây nghỉ ngơi. Không lâu sau Thi Vĩnh Đạo cũng rời khỏi đội nam sinh, cùng Doãn Trình mang nước cho cả liên đội, khi khiêng một thùng nước khoáng đi qua ném một bình sang bên cạnh cô.
Ngày thứ hai, cô cùng Quyên Quyên đi mua đồ ăn vặt, xếp hàng ở bốt điện thoạic ông cộng để gọi điện, trên người cô không mang tiền lẻ, Quyên Quyên muốn mượn, cậu ấy lại giơ thẻ điện thoại lên huơ huơ trước mặt cô, ngoan cố nói là vật cô đánh rơi trả về chủ cũ, nhét xong liền chạy mất.