Sau khi giao bản tự thuật xong, chủ nhiệm lớp kéo Phổ Hoa tới một bên nhẫn nại khuyên cô: "Em nhớ thêm chút nữa xem, ngày mai nói tiếp".
Ngày hôm sau, Phổ Hoa bị cho nghỉ học.Buổi trưa, Quyên Quyên lên tầng thượng tìm cô, cô ngồi trên bậc cao nhất, hai tay chống cằm, mặt trắng bệch.
Nghe thấy Quyên Quyên nhắc tới hai chữ "phiếu ăn", môi run run. Tuy đã nhiều lần khẳng định mình không cầm, nhưng tìm thấy phiếu ăn bốn trăm tệ từ túi xách của Phổ Hoa, không ai có thể tin sự trong sạch của cô. Phổ Hoa và Phong Thanh với tư cách là đương sự trong việc mất phiếu ăn, kể cả Thi Vĩnh Đạo và Lý Thành Tự đánh lộn, bốn người đều phải đợi hai ngày trong văn phòng của chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập. Đa phần thời gian đều hỏi chuyện và giáo dục, viết thêm điều tra. Mỗi lần chủ nhiệm gọi đến Phổ Hoa, cô đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn người khác. Trong hai ngày, cô chưa từng nói một câu.
Trên giấy điều tra, cô viết: "Em không lấy! Không phải em lấy!".
Cô tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng công lý, nhưng lần này, chính nghĩa và công lý lại không hề đứng về phía cô. Sau khi kết thúc việc dừng học, Phổ Hoa không dám lên lớp, nhưng cũng không thể không đi học. Một mặt gia đình không biết chuyện xảy ra như vậy, bố tưởng cô không muốn ăn cơm, nhiều lần khóc giữa đêm do tập trung lo lắng cho kỳ thi.
Mặt khác, một vài học sinh không biết chân tướng sự việc bắt đầu chỉ trỏ cô,thỉnh thoảng người khác cũng không nói gì chỉ nhìn cô một cái, hoặc trên tay cầm phiếu ăn, Phổ Hoa liền cảm thấy họ như đang đâm vào sống lưng mình. Buổi trưa cô không đi ăn cơm, ngày ngày ở trên sân thượng.
Ngày nào chưa bắtđược hung thủ, cô có trăm miệng cũng không biện bạch được, không cách nào lấy lại được danh sự và sự trong sạch của mình. Nhưng so với những lời đồn đại vô căn cứ, đáng sự hơn cả chính là cách thức xử lý của nhà trường.
Bốn người: Phổ Hoa và Phong Thanh, Lý Thành Tự, Thi Vĩnh Đạo đều bị loại khỏi danh sách cử đi học tốp đầu tiên. Sau khi chủ nhiệm lớp tuyên bố kết quả, Phổ Hoa mặt tái ngắt đứng cạnh tường, ba nam sinh đều đã đi ra, cô vẫn đứng ở chỗ đó, hoàn toàn quên mất phải trở về lớp làm bài thi.
Phổ Hoa lên sân thượng, ôm tờ thông báo, chớp chớp nước mắt, rồi không nhịn được khóc òa, lòng rất đau, rất oan ức, lại không có nơi nào để nói, nơi nào để thổ lộ, ôm đầu khóc nức nở, cũng không muốn để người khác thấy nỗi buồn của cô. Tối hôm đó xuống tầng lấy xe, trời đã tối đen, trên sân bóng không còn người,Quyên Quyên về nhà từ sớm.
Phổ Hoa nghe thấy tiếng bước chân chạy bóng trên sân bóng rổ, mỗi lần bóng chạm vào nền sân hoặc giỏ bóng, trái tim cô cũng đau theo.
Người chơi bóng đơn độc đó cũng buồn khổ như cô chăng?
Trong bóng tối có người đi ra chỗ để xe, hình dáng mờ mờ đứng dưới cột bóng, Phổ Hoa ngơ ngẩn nhìn bóng dáng ấy, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má, rơi xuống yên xe. Mấy ngày đó là sự trớ trêu lớn nhất cô từng gặp phải từ khi lớn lên đến nay, cô nhất định phải học cách một mình gánh vác, học cách chịu đựng.
Vụ án không manh mối này trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích của cô, kỳ thi thử vòng hai Phổ Hoa rớt khỏi danh sách năm mươi người đứng đầu, tiếng Anh càng thất thường hơn, cô quên không làm cả một phần đọc hiểu. Sau khi thành tích đi xuống, chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập tìm cô nói chuyện, danh sách cử đi học tốp hai vừa thông báo, Cầu Nhân ký xong thỏa thuận đi ra đối diện với Phổ Hoa.
Nhìn tờ thông báo cử đi học trên tay Cầu Nhân, Phổ Hoa trầm mặc. Phổ Hoa tự hỏi, rốt cuộc sai ở đâu, vì sao trong lúc tăm tối không ai có thể giúp mình. Tinh thần cô sa sút tới sát ngày thi thử vòng ba, Quyên Quyên bầu bạn cũng không thể khiến cô phấn chấn hơn. Hai tuần trước khi thi, cô vô tình phát hiện một mẩu giấy nhỏ trong hộp 乃út. Trên đó có ghi: "Đừng nhụt chí".
Ký tên Kỷ An Vĩnh, cầm tờ giấy nhỏ, Phổ Hoa lại nước mắt lưng tròng. Mấy buổi tối tự học đó, mỗi lần khoác cặp dắt xe, cô đều nghe thấy tiếng ném bóng vọng đến từ sân thể thao trong bóng tối. Bóng dáng ấy chưa từng lại gần nhưng âm thanh chạm vào linh hồn đó trực tiếp cùng cô bước vào cuộc thi thửvòng ba. Phổ Hoa hy vọng, bản thân có thể chiến thắng số phận, cười đến cùng.
2-8
Kỳ thì thử vòng ba kết thúc được ba ngày thì Phổ Hoa bị gọi lên phòng giáo viên, theo sau còn có Thi Vĩnh Đạo. Cậu ta hình như vừa chơi bóng xong, toàn thân ướt đẫm, bộ đồng phục dán vào người, trên mặt vẫn còn vệt mồ hôi đen đen, khiến cho hai hàng râu nhìn càng buồn cười.
Vì chuyện phiếu ăn, lâu lắm rồi cô không còn có ý thức về sự tồn tại của cậu ta, thậm chí quên luôn cả nỗi sự hãi cậu ta. Ngồi sánh đôi, cô cũng không muốn nói chuyện.
"Đến ký tên à".
Thi Vĩnh Đạo dùng động tác tay viết chữ ra hiệu, rồi lại lau mồ hồi trên tay áo. Cậu ta cười ngốc nghếch, không giống dáng vẻ dọa người khi nghiêm túc.
"Hả?". Thi Vĩnh Đạo quay đầu nhìn cánh cửa không người, "Cậu được cử đi học rồi, đến ký thỏa thuận đấy!".
"Thỏa thuận cử đi học".
Ngữ khí của cậu ta bình tĩnh như thế, Phổ Hoa trong lòng nhẹ nhõm, bất giác cười với cậu ấy. Đây có thể coi như lần đầu tiên tiếp xúc một cách hữu hảo giữa hai người. Giáo viên trở lại, quả thật phát tờ thỏa thuận, Phổ Hoa lấy 乃út ghi tên mình. Thấycô ghi xong, Thi Vĩnh Đạo cũng trịnh trọng ký tên mình trên đó. Phổ Hoa biết thứ hạng trong vòng thi thử thứ hai của cậu ấy, không ngờ cậu ấy cũng bị kéo xuống ký tên đợt cuối cùng, trên đường trở về lớp học, vì tâm trạng nhẹ nhõm, cô không nén được hỏi cậu: "Sao giờ cậu mới ký thỏa thuận, Phong Thanh bọn họ chẳng phải ký sau kỳ thi thử vòng hai ư?".
Ánh mắt cậu ấy không biết đang nhìn nơi đâu, gãi đầu, dáng vẻ vô cùng thờ ơ,"À, gia đình mình vốn muốn mình thi trường ngoài".
"Cũng đúng, thành tích của cậu tốt vậy mà". Lần đầu tiên cô nói ra lời tự đáy lòng mình.