Đêm đã khuya, họ đều không đi mà ở lại. Phổ Hoa mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường đơn của mình, nhìn ra căn phòng trống rỗng, co mình lại, mắt hơi ướt nhưng không muốn khóc. Sau lưng là Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của Vĩnh Đạo, chân thực, mạnh mẽ, không còn chỉ trong mơ mới có thể chạm vào nữa.
Họ đắp chung một cái chăn, bàn tay nắm tay cô đặt phía trước, tìm kiếm từng ngón, sau đó trượt từ mu bàn tay lên cánh tay, khuỷu tay, từ khuỷu tay lại nắm cổ tay.
Một lát sau, anh nói: "Em gầy đi, Quả Quả nói em đã hồi phục". Giọng nói của anh vẫn hơi khàn khàn, "Sao không đeo sợi dây đỏ?".
"Đứt rồi...". Cô mệt tới mức không thể mở mắt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, không sao ngủ nổi.
"Sao lại đứt?". Anh lại đo cổ tay mảnh mai của cô, thở dài theo thói quen.
"Khi mua đồ...". Cô nhớ đến chuyện gặp An Vĩnh ở cửa hàng đĩa, do dự một lát vẫn quyết định nói cho anh biết, "Gặp An Vĩnh, đột nhiên liền đứt".
"An Vĩnh?". Anh không nén được phì cười.
"Vâng, gặp cậu ấy và vợ cậu ấy...".
Anh không hề ngạc nhiên, ngược lại có chút vui mừng, khẽ vuốt cánh tay cô, cảm nhận sự thân mật đã lâu không có,
"Có thể là một sự ám chỉ, khi cần đứt thì nên đứt".
"Em nói Đức Cần?".
Cô chẳng buồn suy nghĩ lý do, vẫn giữ tư thế ban đầu, giống con chim non co lại trong tổ.
"Anh... từng gặp".
"Ừ...từng gặp cô ấy?".
Vĩnh Đạo không hề né tránh, "An Vĩnh phiêu bạt bên ngoài bao năm, cũng nên tìm một người để ổn định. Doãn Trình, Cao Triệu Phong đều từng gặp, một người con gái rất tốt". Anh nhích lên phía trước, cúi xuống phần da thịt mềm mại sau gáy cô, "Anh cũng phiêu bạt mệt rồi, không phiêu bạt nổi nữa, muốn ổn định, năm nay... cũng sắp ba mươi rồi".
Chớp cái đã mười lăm năm, anh đã không còn là cậu thiếu niên mà là một người đàn ông trưởng thành.
"Ba mươi tuổi, nên thành gia lập nghiệp".
Anh có vẻ bất đắc dĩ, "Em cũng hai mươi chín...".
"Em già rồi...". Cô đột nhiên than thở.
"Nói linh tinh... một chút cũng không già... chỉ nên ổn định thôi...". Anh siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng. Anh từng thích ôm cô thế này, dường như có thể quấn lấy cả người cô.
"Chấp nhận anh lần nữa... thực sự khó thế ư?"
Cô hít hít mũi, vẫn đau lòng, nhưng không tuyệt vọng như trước kia. "Rất khó... anh và người khác đã kết hôn rồi...".
Anh rất áy náy, chỉ có thể nhận sai lần nữa, bất cứ giải thích nào khác đều trở nên dư thừa.
"Xin lỗi... Anh đã sai...".
"Khi đó... Quyên Quyên nói cho em biết... em không dám tin... Em nghĩ là nhầm lẫn... Trước đó còn gặp... anh vẫn đưa tiền nhà... Em hỏi Hải Anh... cô ấy cũng nói là thật... Em chưa chuẩn bị tâm lý chút nào...chỉ có thể... coi là thật...".
Cô ngẩng đầu, nước mắt chảy từ Thái Dương vào tai, giọng nói trở nên mơ hồ,cả căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng thở của anh. Thực ra một người phụ nữ tuyệt vọng tự ti vẫn còn sống trong lòng cô, sự ra đi của anh hoàn toàn Ϧóþ ૮ɦếƭ niềm vui của cô, khiến cô sống một năm đau khổ trong nỗi xót xa ăn năn hối hận.
"Xin lỗi...".
"Em chỉ có thể kể với bố... không dám lại giấu ông... vì anh không thể quay về thăm bố...".
"Anh biết... Anh biết...".
Nước mắt thấm lên tay anh, rất nóng, anh lau cho cô,càng lau càng nhiều.
"Bố rất đau lòng... cả đêm hút thuốc ngoài ban công... Anh giống như con trai của bố... quan trọng như em...".
"Anh biết...".
"Bố... rất nhớ anh...".
Anh kề sát lưng cô, một lúc lâu không nói gì.
Anh bình tĩnh lại, mới ngẩng đầu hỏi cô: "Vậy... em có nhớ không?".
Cô trả lời bằng cách nghiêng đầu qua, nước mắt thấm lên vai anh.
Sao có thể không nhớ? Họ đã được định sẵn phải dây dưa cả đời, mỗi giờ mỗi khắc cô đều nhớ, nhớ đến điều tốt đẹp, sự phản bội của anh, từ khi biết anh tái hôn, giây khắc đó cô đã giẫm vào vòng xoáy kỷ niệm, tự chui đầu vào rọ.
"Được rồi... không nói chuyện này nữa...".
Anh kìm nén không khí bi thương, đổi chủ đề,
"Anh mua cho bố một miếng đất, ở phía bắc, dựa núi gần sông, môi trường rất tốt, thủ tục cũng gần xong rồi, giấy tờ trong xe, nếu rảnh em đi xem, sau đó ký tên". Cô chớp chớp mắt, có phần không dám tin.
"Thật đấy, là khu mộ rất đẹp, cũng không xa, anh trai anh đưa anh đi xem rồi, cảm giác được lắm. Em luôn muốn bố có chỗ chôn cất bình yên, không thể cứ đểở nhà mãi, đối với em không tốt, đối với bố... cũng coi là một lời nhắn nhủ, hiểu không?". Anh gỡ 乃úi tóc của cô để nó chảy dài giữa họ.
"Nhưng...".
"Bây giờ chúng ta không tranh luận chuyện này được không? Đây cũng là tâm nguyện của mọi người, em phải học cách nhìn thoáng ra, hơn nữa em còn có mẹ, còn có... anh...".
Cuối cùng cô không nén được giãy khỏi vòng tay anh, quay người đối mặt với anh. Họ đã quá quen thuộc nhau, quen thuộc tới nỗi khóe mắt anh nhiều thêm một nếp nhăn nhỏ, cô cũng có thể nhìn ra.
"Vì sao...".
Cô lại muốn khóc, dường như tất cả nỗi buồn đều tập trung giải thoáttrong buổi tối hôm nay.
"Cái gì vì sao...". Anh gạt sợi tóc dính trên mặt cô.
"Vì sao... mua phần mộ...".
"Vì...đó là bố anh mà...".
"Cho dù chúng ta thế nào...có thể đi tiếp...
Anh trả lời vô cùng tự nhiên, nếp nhăn trên khóe mắt từ từ hằn sâu, chúng ta đều nên hết lòng... Mọi người cũng hy vọng bố ổn định, em bắt đầu lại từ đầu... về chuyện tiền bạc em không phải lo, anh trai anh bỏ ra một chút, mẹ cũng bỏ ra một phần, còn có cô em, trong tay anh cũng có...
Anh nghĩ... xử lý như vậy chắc là điều bố hy vọng nhất".
"Nếu... em không đồng ý?". Cô không hề cho rằng đây là điều đương nhiên, cũng không tin khoản tiền nhẹ nhàng của anh là con số nhỏ.
"Không đồng ý?".