Sau ba ngày bước lên cân, Phổ Hoa chính mắt nhìn kim đồng hồ dừng ở con số bốn mươi tám. Trước đây thường nói muốn gầy xuống dưới năm mươi cân, bây giờ đã thực hiện được rồi, cô lại không thể vui nổi. Tâm trạng không tốt, cái gì cũng không vừa ý. Bản thảo của tòa soạn, tập quảng cáo triển lãm tranh ảnh của Vĩnh Bác đều chỉ làm được một nửa rồi gác lại. Quyên Quyên đánh răng trong nhà tắm, gọi: "Phổ Hoa, sao vẫn chưa mua kem đánh răng!". Sau đó cô nàng rất hào hứng chạy vào bếp, pha cốc nước muối mặn rồi lại chạy trở lại xúc miệng qua quýt. Phổ Hoa cũng ứng phó cho qua như vậy, cô rõ ràng đã viết danh sách đồ phải mua lên giấy đặt trong ví tiền nhắc nhở bản thân, nhưng toàn quên.
"Quyên Quyên, hết sữa rồi, uống nước trắng được không? Hay....". Cô chuẩn bị bữa sáng trong bếp, mở tủ lạnh, hộp sữa duy nhất trống rỗng, ô đựng trứng gà đặt một túi đường đỏ, bánh bao cũng chỉ còn ba cái rưỡi.
"Hay cái gì? Còn cái gì khác?". Quyên Quyên thò đầu ra khỏi nhà tắm.
"Hay nước trắng thêm đường?". Phổ Hoa ngại ngùng nói, chẳng còn gì cả.
"ở với cậu hai đêm, đồ ăn thì gọi ngoài, đồ uống sắp hết hạn, bây giờ còn ăn mỗi bánh bao! Phổ Hoa, đãi ngộ bác sĩ trị liệu tâm lý thấp quá nhỉ?".
Quyên Quyên vờ xị mặt, thực ra cũng không hề để ý.Phổ Hoa cười gượng, để đĩa bánh bao trên bàn, cô cầm một cái ngồi trên ghế sofa, trong tay là cốc nước ấm, từ từ nuốt.
Quyên Quyên ra khỏi phòng tắm sau khi gội đầu rửa mặt xong, dùng khăn bông quấn tóc, đi chân trần, mặc một áo ngủ dài tới mắt cá chân do Vĩnh Đạo mua trước đây. Phổ Hoa nhìn thấy chiếc áo cũ của mình, cô dùng nước nuốt tiếng thở dài. Quyên Quyên hoàn toàn không nhận ra, ngồi cạnh cô gặm bánh bao. Quyên Quyên thuộc trường phái lạc quan bẩm sinh, luôn theo hướng tích cực, cho dù tình yêu thất bại, qua hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có chỗ dựa đáng tin, vẫn nghĩ rất thoáng, sống rất tốt.
"Trong lòng đỡ hơn chút nào chưa? Hôm nay phải về chỗ bố cậu à?". Quyên Quyên ôm gối, tháo khăn quấn tóc xuống, xõa mái tóc ướt sũng.
"Ừ, trưa về". Phổ Hoa ăn xong bánh bao, đứng lên phủi nếp nhăn trên áo ngủ,quần ngủ rộng rồi, mặc lên người giống như hai cái ống trống trơn. Cô vào phòng ngủ lấy máy sấy, tìm ổ điện cắm giúp Quyên Quyên.
"Chuẩn bị nói cho bố cậu biết chưa?".
Quyên Quyên gặm xong bánh bao, bắt đầu sấy tóc.
Phổ Hoa ngồi chỗ vừa nãy, không ăn bánh bao, cầm sợi dây buộc túi quấn lên cổ tay, "Nói cái gì?".
"Còn cái gì, đương nhiên là việc Vĩnh Đạo đã kết hôn!". nhìn thẳng cô: Quyên Quyên tắt nguồn điện,
"Có nhất thiết phải nói không?".
Phổ Hoa vẫn còn tâm lý ăn may, giấu hai năm rồi,chắc chắn không dễ gì mà buột miệng nói ra chân tướng sự thật, bố mẹ sẽ không chịu nổi. Đặc biệt là bố, ông đặt kỳ vọng cao với Vĩnh Đạo, luôn luôn quan tâm đến anh. Nghĩ tới những điều này, niềm vui trở về thăm bố vô hình trung bị giảm đi.
"Sao lại không cần thiết! Nhìn sắc mặt cậu đi! Bố cậu chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra, biết không?". Quyên Quyên cao giọng nói, cô luôn bất mãn với thái độ co đầu rụt cổ của Phổ Hoa.
"Tự cậu soi gương coi! Một tuần gầy đi ít nhất hơn hai cân!".
Phổ Hoa xõa mái tóc rối tung, cười một cách bất đắc dĩ, ra sức vỗ vỗ má, muốn chứng minh bản thân mình vẫn ổn."Ăn cơm xong giúp mình chọn bộ quần áo, nhìn có chút tinh thần, tránh bố mình hỏi nhiều".Trong lúc nói, chiếc nhẫn tuột khỏi tay rơi xuống đất, cô cúi đầu nhìn, không nhặt lên."
"Quần áo có tác dụng gì chứ, tâm trạng đều thể hiện trên mặt kìa! Việc đó sớm muộn cũng phải để bố cậu biết, chắc chắn không giấu nổi. Hơn nữa anh ta rất lâu chưa trở về rồi, có thể bố cậu sớm đã sinh nghi, nhưng không nhắc đến thôi".
"Có khả năng không?".
Nghe Quyên Quyên phân tích, Phổ Hoa có chút căng thẳng.
"Sao không thể, cậu nói Thi Vĩnh Đạo đi công tác bao lần rồi? Anh ta lại chẳng phải đi nhân bản vô tính cho khủng long, phòng thí nghiệm rõ ràng ở Bắc Kinh, có thể đi công tác bao lâu? Trừ phi lần này cậu nói anh ta ra nước ngoài!".
"Điều này... Mình sự bố sẽ hỏi chi tiết... không nói được thì không ổn lắm...".