Anh không tìm thấy thuốc hút, ngón tay nắm chặt hằn lên đường gân xanh, vô thức liếm khóe miệng khô, "Ký tên rồi thì đã muộn... Hối hận cũng khôngcó tác dụng... không liên hệ được với Cầu Nhân... Một tuần sau, cô ấy đã đến Mỹ rồi".
Hôm sau Vĩnh Đạo mệt mỏi dựa vào thành ghế, "Khi đó anh vô cùng muốn đánh chính mình, nhưng càng muốn gặp em giải thích. Có điều em trốn anh, mấy ngày anh ở dưới lầu đợi em cả đêm. Nghĩ về hai năm qua, anh cũng đợi như vậy.
Những thứ có thể làm, không thể làm anh đều đã thử làm, em vẫn không quay đầu, ngượclại càng ngày cách anh càng xa. Anh thực sự nản chí ngã lòng, mười mấy năm nay đã kết thúc như vậy, đến nhà em chờ, anh mới phát hiện... em mang vứt hết đồ của anh...".
Vĩnh Đạo dừng lại, phần sau câu chuyện Phổ Hoa vẫn nhớ, ấn tượng quá rõ ràng, giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Quyên Quyên, Hải Anh, Lâm Quả Quả, ai cũng đều từng khuyên cô. Nhưng cô lại dừng ở chỗ cũ, chờ anh. Bây giờ nghĩ lại, thứ anh cần không phải là sự chờ đợi của cô mà là sự chủ động trở về bên anh. Nhưng anh là một người rất thông minh, lại sử dụng cách thức ngu xuẩn như vậy!
Họ ngồi trong im lặng, không hẹn mà cùng nhớ lại từng chuyện đã xẩy ra trong một năm qua. Phổ Hoa cầm cái đinh trên bàn lên, nắm đến phát nóng trong tay. Chiếc đinh nàychỉ là một phần trong nhà, hồi ức mỗi một góc trong ngôi nhà này còn rất nhiều,không thể bỗng chốc nhớ lại hết, bao gồm cả con người đang ngồi đối diện.
Ánh mắt trở lại người anh, cô không biết nên nói gì. Kiên quyết rời đi dường nhưquá tàn nhẫn. Buông cái đinh xuống, cô nghĩ một chút, đứng lên nói: "Em... nghĩ về nhà trước đã...".
Vĩnh Đạo chấn động. "Em không sao...muốn về...".
Phổ Hoa tránh tay Vĩnh Đạo, đi về phía cửa, vài bước sau dừng lại, quay lưng với anh đứng thẳng người, "Cảm ơn anh... vừa rồi đã nói cho em những điều đó... em cần suy nghĩ một chút...".
Cô bước tới mở cửa, một lực mạnh ập đến, gần như khiến cô xô phải cánh cửa. Tay anh ôm cô từ phía sau, quắp chặt lấy hai vai cô ép về phía mình.
"Em đừng đi...". Anh khàn khàn kêu lên.
"Anh từng đi Thiên Tân... thấy em và Ngu Thế Nam... Anh không dám đi tìm em nữa... Anh biết em không cách nào tha thứ... anh kêu Triệu Phong đưa em đi họp lớp... muốn nhìn thấy em... thật đấy... chính là muốn xem em có ổn
không...". Anh siết chặt cánh tay lại, hơi thở nóngbừng phả bên tai cô.
"Đừng nói nữa...".Cô quay đầu lại, không nén được run rẩy trong vòng tay anh.
"Nếu không phải bố xảy ra chuyện, có thể anh vĩnh viễn không có can đảm đi gặp em lần nữa... Nhưng tối đó... bác sĩ gọi anh vào gặp bố lần cuối... Một mình anh đứng ở đó... em không có mặt... bố nắm tay anh... ông không nói được... nhưng ông muốn gặp em.. Anh phải đi tìm...ông không muốn buông tay...". Giọng nói của anh khàn tới mức nghẹn ngào, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm trái tim cô.
Cô cũng không chịu nổi, đau như bị dao cắt vào tim, "Đừng nói nữa...".
"Là lỗi của anh, tất cả mọi chuyện... Tất cả mọi chuyện...Những năm qua...".
"Đừng nói nữa...". Nước mắt từ má chảy xuống cổ, đọng ở cằm lại rớt xuống mu bàn tay anh.
"Sau này... anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ việc gì... Thật đấy...".
"Đừng nói nữa...".
"Xin lỗi... Xin lỗi... Thật đấy...Xin lỗi... Anh sai rồi...". Anh liên tiếp nói ba lần, mặt vùi vào gáy cô, khẽ chà lên đó, có thứ gì đó ấm nóng lan rộng trên da
"Vĩnh Đạo...". Cô cúi đầu chạm vào cánh tay của anh, không nhẫn tâm trách nữa.
Anh ôm rất lâu, cuối cùng buông tay một cách nuối tiếc, quay đầu mở cửa cho cô.
"Đi thôi... anh... đưa em về...". Anh dựa lên cửa, chờ đợi với hàm ý sâu xa, khóe mắt có dấu vết của nước mắt, cũng có sự bối rối và áy náy sâu sắc. Giống như anh nói, sẽ không ép buộc cô làm gì nữa. Nhưng anh càng như vậy thì sự mâu thuẫn buồn bã trong lòng cô ngược lại càng tăng lên, hai chân giống như bị đổ chì không thể cất bước.
"Phải đi ư?". Anh hỏi.
Cô không cách nào trả lời, quay đầu tìm kiếm khoảng tường trắng từng treo ảnh cưới, giống như con vật nhỏ bị thương mệt mỏi lạc đường.
"Không đi có được không?". Anh vẫn hỏi, đôi mắt đen lóe lên vẻ đa cảm, bước tớiquay người cô lại.
Cô không chỗ trốn chạy, cũng trốn chạy quá lâu rồi. Tất cả những điều đã qua dường như trở về điểm xuất phát, mọi thứ đều là sự lựa chọn của cô, lựa chọn ởbên anh, hay chia tay anh.
Nâng mặt cô lên, anh lau nước mắt trên đó, dịu dàng nói: "Nhìn anh, đừng nhìncái khác, chỉ nhìn anh, nói cho anh biết, em thực sự muốn đi ư?".
Cô hoảng hốt gật đầu, lại hoảng loạn phủ nhận, cắn môi, giọt nước mắt mới trànra làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.
"Anh nói rồi, sẽ không ép em làm bất cứ việc gì.
Chỉ cần em muốn, cho anh một cơ hội nữa... chúng ta... có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu em không muốn, anh sẽ không tới quầy rầy em, để em đi... Anh có thể tiếp tục chờ đợi em, bao lâu cũng được...". Anh vuốt mái tóc dài ướt đẫm nước mắt của cô, "Chuyện của Cầu Nhân, anh đang nghĩ cách. Anh sẽ xử lý xong, em tin không?".
"Em không biết...".
Cô nghẹn ngào thử sắp xếp lại suy nghĩ nhưng càng sắp xếp lại càng rối loạn. Anh bất đắc dĩ lùi lại, trên người có gánh nặng, nhưng lại vờ như nhẹ nhõm thoảimái, "Vậy... muốn đi?".
"Em...không thể nghĩ...".
Cô nức nở, nói năng lộn xộn, "Quả Quả nói... phải kết thúc... mới có thể bắt đầu... Quyên Quyên... không cho em... quay đầu...".
Anh nghiêm túc kéo tay cô ấn vào иgự¢ mình, nghiêm túc nói: "Khi bố mất vẫn luôn nắm tay anh, cứ nắm như vậy. Bố không nói được nhưng anh có thể hiểu ýbố. Lúc bố sắp mất, còn lại mình em, bố không yên tâm, muốn anh chăm sóc em, đừng buông tay nữa". Mắt anh hằn lên những tia máu, khiến cô cảm thấy nhịptim mạnh mẽ trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, "Lời của bố, em có nghe không?".
Anh vẫn hiểu cô, thậm chí hiểu bản thân cô hơn cả cô. Bị gợi đến hồi ức bi thương, cô ôm mặt bật khóc. Trên thế giới này có hai điều quý giá, cô từng có rồi lại mất đi, Một là bố, một là anh.
"Em không đi được không? Khi bố ra đi, anh ở bên ông, khi anh ra đi, muốn em ở bên anh...".
Anh ôm đôi vai run rẩy của cô, kề sát đôi mắt đầy lệ của cô, không thể kiềm chế được mà hôn lên đó, nước mắt lã chã,
"Mười lăm năm rồi... Phổ Hoa... anh yêu em... tròn... mười lăm năm rồi...".
Thầm đọc con số ấy, cô đau đớn, ôm lấy anh, khóc thất thanh. Trước tình cảm mười lăm năm, tất cả ân oán đều trở thành mây khói.