"Cảm ơn". Phổ Hoa dựa lên gối, múc một thìa nước đường gừng cho vào miệng. Đường gừng mịn, đường đỏ mềm, trứng gà thơm dịu, vị ngọt ấm lâu ngày chưađược thưởng thức. Đã bao lâu chưa uống cái này? Cô không nén được cảm xúc. Trước đây khi người không khỏe, Vĩnh Đạo thích nhất đun nước đường gừng, hàng tháng đều đun một, hai lần. Anh cũng sẽ ngồi cạnh giường như Lâm QuảQuả vậy, nhìn cô uống từng ngụm, đến đáy bát thì dùng thìa múc chỗ còn lại đút cho cô. Sau này chia tay, bản thân cô không hào hứng làm mấy thử phức tạp như vậy, khi bị bệnh chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, nằm xuống hoặc ôm một túi nước nóng cho tới khi cơn đau biến mất...
Đây chính là hiện thực bày ra trước mắt cô. Không nghĩ nữa, Phổ Hoa lúng túng dùng khăn bông chắn lên mắt, sự bị Lâm QuảQuả nhìn thấy. Vị nước đường gừng đọng lại trên đầu lưỡi mãi không tan, cũng đánh thức cả quá khứ đã qua. Lâm Quả Quả ngồi bên giường ôm vai Phổ Hoa, thở dài, hạ giọng an ủi: "Gặp chuyện như vậy... thực sự là khó khăn cho cô rồi... Bây giờ dù sao cũng đều đã qua... Phải nhìn thoáng hơn... tháng sau này vẫn còn dài...". Phổ Hoa không nói lên lời.
"Con người thường trải qua những việc như vậy, có thể sớm hơn cũng có thể muộn hơn, đây là cuộc sống. Trải qua rồi sẽ trưởng thành độc lập, sẽ càng rộng lượng, biết cách cảm ơn".
Lâm Quả Quả đỡ Phổ Hoa nằm xuống, chỉnh đèn đầugiường tối đi, "Ngủ một chút nữa đi...Tĩnh dưỡng cho khỏe... Đừng nghĩ gì... Tất cả sẽ tốt đẹp thôi".
Lâm Quả Quả rời khỏi phòng ngủ, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn, Phổ Hoa gối lên cánh tay nằm nghiêng một bên, chuyên tâm lắng nghe âm thanh trong khôngkhí. Ngoài tiếng thở của bản thân, từ khe cửa còn rầm rì vọng lại tiếng nói chuyệncủa hai người phòng ngoài. Người phụ nữ là Lâm Quả Quả, giọng người đàn ôngrất quen, nhưng tiếng quá nhỏ cô nghe không rõ.
Hầu hết những lời Lâm Quả Quả khuyên cô lại đang được nói với một người khác. "Đừng lo... sẽ không sao... trước tiên để cô ấy tĩnh dưỡng đã". Đừng nghĩ gì... Sau này dần dần, sẽ tốt hơn...".
Một khoảng thời gian sau đó, ngày nắng hay ngày âm u, Phổ Hoa đều dậy sớm đứng trước cửa sổ hóng gió, không nghĩ bất cứ điều gì. Bệnh đi như rút tơ, thờigian kéo dài, cô đành choàng áo đứng trên ban công qua buổi sáng. Bệnh đi như rút tơ: xuất phát từ câu: Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như rút tơ thể hiệnbệnh đến nhanh, nhưng lâu khỏi.Nhìn lâu, cô cũng sẽ quay đầu gọi Lâm Quả Quả, để cô ấy cùng tham gia thưởngthức cảnh vật. Lâm Quả Quả nấu cháo xong, bưng lên một cốc cà phê trở lại đứng trước cửa sổcùng Phổ Hoa, hai người không nói chuyện nhiều, đợi ánh mặt trời chiếu từ bờ vai lên trán mới trở về phòng mỗi người làm việc. Lâm Quả Quả thích uống cà phê bắt đầu một ngày đọc sách hoặc viết văn, Phổ Hoa không có việc để làm, liền tìmnhững cuốn sổ dán những bài báo được thu thập bao năm của bố, đọc từng bài,phơi nắng từng cuốn.
Họ thi thoảng sẽ nói về Lâm Bác, Phổ Hoa nghe nói cậu bé bị gửi đến nhà một người bạn, trong lòng áy náy, vài lần nhắc tới chuyện đón Lâm Bác qua ở cùng,nhưng Lâm Quả Quả lại nói "Không bất tiện đâu, nó còn thích ở bên đó hơn, tự do hơn ở cạnh tôi mà!".
Phổ Hoa rất tò mò, người bạn như thế nào có thể thay thế vị trí của Lâm Quả Quả trong lòng Lâm Bác? Cô từng muốn hỏi thân thế của Lâm Bác lại cảm thấy đây là việc riêng tư của Lâm Quả Quả, khi cô ấy không muốn đề cập đến thì không nên mạo phạm đi hỏi. Phơi xong sổ, Phổ Hoa cũng giúp Lâm Quả Quả một số công việc.
Vì trước đây từng hợp tác, thói quen làm việc hai bên cũng đã hiểu. Lâm Quả Quả sẽ để Phổ Hoa giúp cô ấy sàng lọc bài viết. Khi rảnh, cô ấy cũng sẽ dừng 乃út đọc cho Phổ Hoa nghe. Cuối cùng Phổ Hoa cũng hiểu lĩnh hội về mặt tình cảm của Lâm Quả Quả đến từđâu. Dưới ánh mặt trời buổi chiều, khi Lâm Quả Quả hạ kính xuống, những câu chuyện và nhiệm vụ trở nên sống động trong lời kể của cô ấy, thi thoảng Phổ Hoa có thể nghi ngờ những điều đó chỉ là một câu chuyện hay thực sự đến từcuộc sống của một người nào đó.
Câu chuyện của Lâm Quả Quả phần nhiều kết thúc bi thương, chưa bao giờ hoàn mỹ. Phổ Hoa từng hỏi tại sao, cô ấy nói mấy năm một mình chăm sóc Lâm Bác, cách nghĩ đối với cuộc sống và tình cảm ngày càng hiện thực, sẽ không có khát khao không thiết thực nữa vì vậy câu chuyện dưới ngòi 乃út và bài viết bình luậncũng không còn mang màu sắc mơ mộng.