Anh bình tĩnh, kéo tay cô ủ ấm, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay, họ trao nhau ánh mắt phức tạp, bước vào. Nhân viên làm việc theo thông tin trên tờ chứng nhận đi tìm vị trí, mở tủ sắt, kéo ra giá sắt trong ngăn tủ. Phổ Hoa luôn đứng sau, khi sắp lật tấm vải trắng phủ trên đó, cô nhắm mắt, dán mặt vào lưng Vĩnh Đạo. "Được rồi, qua đây đi!".
Nhân viên đưa tấm khăn trắng cho Vĩnh Đạo, anh quay người lại, che đi cảnh tượng trước mắt, lại xác nhận một lần nữa với cô.
"Em thực sự muốn nhìn chứ?".
Phổ Hoa bịt miệng, cúi đầu im lặng, cuối cùng lấy hết can đảm từ từ bước ra. Một cơ thể mất đi sinh mệnh nằm trên giá, lại gần hơn chút nữa còn có thể nhìn thấy dấu vết vụ tai nạn xe để lại trên đó. Vệt máu nâu loang lổ trên bộ quần áo, miệng vết thương cấp cứu chỉ khâu đơn giản, dưới ánh đèn cả gương mặt xanh xao, co rúm, hoàn toàn là một người khác so với người bố trong tưởng tượng củac ô.
Cô không biết cái gì đã chống đỡ được mình mà có thể giơ tay chống lên giá, từng chút tiếp cận bàn tay ở bên ngoài.
Cả đời bố làm kỹ thuật trong xưởng, hai tay quanh năm lúc nào cũng có những vết thương lớn nhỏ, gan bàn tay có một vết sâu, cô không thể nhận nhầm. Lật bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc đó, cô ngồi xuống tìm kiếm nếp nhăn trên đó. Cuốicùng, sờ thấy vết chai thô ráp quen thuộc ở giữa khe hở ngón tay.
Toàn thân không còn trọng tâm, Phổ Hoa ngồi bệt xuống đất, dựa lên thanhchống bằng sắt, dường như linh hồn cũng bị rút sạch. Vĩnh Đạo cúi xuống, cẩn thận đỡ cô: "Chúng ta ra ngoài đi, được không?".
Cô không chút phản ứng, cũng không đứng dậy nổi, chỉ kéo bàn tay đó không buông. "Phổ Hoa...".
Anh vỗ vỗ mặt cô, ôm cô lên để cô dựa vào mình. Cô vẫn như đang thiền, cả người mềm nhũn, không ngừng run rẩy. Nhân viên bước lên đóng tủ, cô mới đột nhiên định thần, nhào lên kéo mép giá sắt, tan nát cõi lòng gọi một tiếng: "Bố!".
Thế giới của Phổ Hoa sụp đổ, thậm chí cô cũng không biết trở về nhà kiểu gì, vì sao có rất nhiều người bên giường, quan tâm gọi tên cô. Ngoài mệt mỏi và đau đớn, trong đầu cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra, không đau khổ cũng không náo loạn, ngồi trên giường yên lặng đến khác thường.
Có người nắm tay cô, liên tục xoa nắn tay chân lạnh lẽo của cô. Cô quá mệt, không muốn quay đầu nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lạc đến một góc trong căn phòng rồi dừng lại ở đó, nhớ về gương mặt bố trước khi rời nhà.
"Uống chút nước đi...".
Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, xoa đầu cô,khẽ vỗ vai cô, giống như đối xử với một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã, "Phổ Hoa...Phổ Hoa...".
Cô định thần lại quay về hướng anh, nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng khóc ngắt quãng ở ngoài cửa. Mẹ cũng chen lẫn trong đó. Vì rất đau buồn nên cô đắpchăn trùm đầu để bản thân mình co vào đó, được bóng tối ôm ấp.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dài, dường như chạm vào vết thương trong trái tim, nước mắt chảy xuống. Sự tồn tại của Vĩnh Đạo là niềm an ủi lớn lao trong giờ khắc này nhưng với thânphận của họ, cô không thể biểu hiện quá nhiều trước mặt anh. Tiếng khóc bên ngoài dần yếu đi, ban đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ thấyâm thanh không khí giãn nở, Phổ Hoa lật chăn ngồi dậy, cầm khung ảnh đầugiường dán sát vào má nóng bừng, dưới ánh đèn cô nhìn kĩ người trong ảnh.
Đó là bức ảnh chụp chung hiếm hoi của cô và bố tại hiệu chụp ảnh, hai người mỉm cườivới nhau, đường nét mặt mũi đều giống nhau một khách khó nói. Cũng là sự ngầm ăn ý giữa hai bố con, những năm qua cô mới có thể trở về bên bố khi gặp thất bại và những điều không như ý.
Nhưng bây giờ, bố đã không còn. Nghe thấy tiếng động khẽ trong phòng, cô chợt ngẩng đầu mới phát hiện VĩnhĐạo ngồi trong góc, cánh tay giao nhau trước иgự¢, vẫn vẻ bi thương hiện rõtrên mặt, tuyệt không ít hơn cô một chút nào.
"Uống thuốc đi...".
Anh bước tới, cầm cốc nước và viên thuốc trên đầu giường, "Em không thể ngã xuống, bố chỉ còn mình em thôi!". Cô nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Phổ Hoa đã ra khỏi giường, tìm một bộ quần áo đen trong tủ, vấn tóc thành 乃úi bằng chiếc 乃út chì. Người đến chia buồn đều tản đi, trên bàn trà bày cốc, gạt tàn đã dùng, Vĩnh Đạo nằm trên ghế sofa,đắp áo khoác, đầu gối lên tay.