"Phải về Bắc Kinh". Lâm Quả Quả ngồi xuống giúp cô cài cúc áo, ôm vai cô, "Xảy ra chút chuyện cần cô về Bắc Kinh, mặc áo trước đã, tôi đặt thuốc giảm sốt trong tú iáo bên trái, cô nhớ uống, cậu ta đang đợi ở ngoài, nhanh đi đi".
Phổ Hoa bước tới cửa, vẫn nắm chặt tay Lâm Quả Quả không rời, "Đã xảy ra chuyện gì?".
Lâm Quả Quả không nói, chỉ che giấu bằng cách thở dài. "Là... Vĩnh Đạo...".
Phổ Hoa nóng lòng vội ghìm xuống, giọng nói run rẩy gần như bản thân cũng nghe không ra. Cô nghĩ có thể kinh động đến Triệu Phong như vậy chỉ có Vĩnh Đạo. Lâm Quả Quả không muốn trả lời, đẩy cô ra ngoài, đưa mấy thứ tùy thân của cô cho Cao Triệu Phong, ra hiệu cậu ta xuống trước.
"Đừng hỏi nữa!".
Sau khi Cao Triệu Phong đi, Lâm Quả Quả ôm chặt vai Phổ Hoa, dặn dò cô giống như một người chị
gái: "Phổ Hoa, cô phải kiên cường, biết không!".
Hai chữ "kiên cường" quá nặng nề khiến Phổ Hoa rùng mình. Lâm Quả Quả đưa Phổ Hoa xuống tầng, che mưa cho cô lên xe Cao Triệu Phong. Cô quay đầu nhìn Lâm Quả Quả dần biến mất trong màn mưa, lòng thầm cầu nguyện, cho tất cả mọi người ở bên, bố, mẹ, Quyên Quyên, cả Vĩnh Đạo nữa.
Nhưng cố gắng hết sức kiềm chế đến vậy, đáy lòng vẫn không ngừng dâng lêncảm giác sợ hãi và lạnh giá, cô túm chiếc cúc áo trước иgự¢ thành một nắm, để bản thân mình trấn tĩnh hơn. Xe đi trong làn mưa, nhanh chóng chìm vào trong bóng tối của buổi đêm, không thể nói được là con đường quen hay lạ. Cảm giác bất an và sợ hãi giống như tấmlưới dày, tung khắp bầu trời, vây cô ở giữa. Trên đường Phổ Hoa gọi điện cho bố, hy vọng nói với ông vài câu để lòng vui lên, nhưng tiếng chuông vang lên rất lâu mà không có người nghe máy, xem thời gian, có lẽ bố đã đi chơi cờ rồi.
Trên đường trở về Bắc Kinh, ngoài tiếng mưa đập trên tấm kính, trong xe từ đầu đến cuối đều bao trùm bởi sự im lặng. Nửa chừng đi qua trạm thu phí, Phổ Hoa tìm được hai viên hạ sốt Lâm Quả Quả đặt trong túi, bên người không có nước, chỉ có thể nuốt chửng. Viên thuốc tắc trong cổ họng không lên cũng không xuống được, muốn ho không ho ra nổi, muốn nuốt cũng nuốt không xong, vị đắng lan ra trong miệng.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải dũng cảm, giống như Lâm Quả Quả nói, trải qua đủ mọi chuyện với Vĩnh Đạo, còn có gì không thể chịu đựng chứ? Xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào thành phố, mưa dần dần nhỏ hơn. cần gạt mưa vẫn chuyển động theo quy luật, Phổ Hoa nhìn ra ngoài nhận ra ký hiệu đường, phát hiện xe đang lái trên con đường quen thuộc, cách nhà không xa.
Tại bãi đỗ xe cũ, Cao Triệu Phong xuống mở cửa xe. "Chị dâu, đến rồi".
Cậu ta không quay đầu chỉ lặng lẽ nhìn cô một cái bằng gương chiếu hậu rồi nhanh chóng quay đầu đi.Phổ Hoa cảm ơn, đẩy cửa xe, vô thức quấn chặt áo khoác của Lâm Quả Quả, trơ trọi đứng trước xe. Đập vào mắt là ký hiệu lớn, màu đỏ của bệnh viện, trong sắcđêm biến thành màu khác, dường như nuốt đi tất cả mọi thứ trong bóng tối. Một người đàn ông toàn thân vận đồ đen đang đứng cách xe không xa. Là Vĩnh Đạo! Chỉ nhìn đường nét của anh, cô cũng không thể nhận nhầm.
Gặp được anh, Phổ Hoa thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì. Khi anh từng bước đi tới, sự nhẹ nhõm trong nháy máy biến mất, cô đang định chạy tới rồi sững lại. Đằng sau Vĩnh Đạo là cánh cửa rộng lớn đã mở một nửa, một con đường sâu thẳm, đèn hai bên sáng trưng, treo những tấm biển nổi bật, màu đen, màu trắng, có hoa, cửa sổ còn bày hộp gỗ, chỉ có hai vị khách bước ra, trên mặt mỗi người đều có vẻ bi thương.
Phổ Hoa bắt đầu run rẩy không khống chế được, cơ thể đột nhiên mềm nhũn,đến một chút sức lực cũng không có, cơn đau âm ỉ nơi Ⱡồ₦g иgự¢ lan tỏa toàn thân.
Mỗi lần Vĩnh Đạo tiến lại từng chút một, cô liền lủi một chút. Nghe thấy bước chân giẫm trên sàn xi măng, cho tới khi không còn chỗ để lùi. Quen nhau bao nhiêu năm, cô chưa từng gặp một Vĩnh Đạo như thế này. Dưới đôi mắt đỏ ngầu là một quầng thâm đáng sợ, mái tóc ướt từng lọn từng lọn dính trên mặt, nhưng trong mắt anh lại có một sự lạnh lẽo len vào tim cô. Bi thương, lo lắng, sốt ruột, Phổ Hoa không phân biệt nổi là cảm giác gì, cô giật mình, lại lùi một bước, tay nắm chặt mui xe.
"Anh...".
Vĩnh Đạo dừng trước mặt cô, anh đứng rất gần, gần tới nỗi cô dường như có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng trên người anh đã bị nước mưa dội qua.Anh giơ tay đỡ vai cô, rất dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.
"Nhìn anh, Phổ Hoa!". "Phổ Hoa...". Anh hít sâu một hơi, siết chặt vòng tay.
"Buổi chiều...bố đi chợ mua đồ...bị...".
"Cái gì?...". Cô bắt đầu run rẩy kéo cổ áo tay anh, khom người kiềm chế cơn khó chịu dâng lên từng đợt.
"Sau đó...".
"Họ gọi điện cho em nhưng mãi không liên lạc được, sau đó tìm được anh, khi anh tới... không còn kịp nữa...".
Anh kể lại một cách khó khăn, từng giọt lệ tràn ra trong đôi mắt ngầu đỏ.
"Cái gì gọi...không kịp nữa?".