Giường đơn hay giường đôi - Chương 105

Tác giả: Cầm Sắt Tỳ Bà

Cô đứng lên khỏi chiếc ghế lạnh lẽo, bước tới trước mặt Cầu Nhân, không chào hỏi, không có bất cứ lời mở đầu mà trực tiếp lên tiếng hỏi cô ta: "Cậu và Vĩnh Đạo... từng ở bên nhau à?".
Cầu Nhân thu ô lại, trả lời có chút bất ngờ: "Ai nói? Thẩm Thanh nói cho cậu à?". Giây phút đó, Phổ Hoa lạnh thấu xương, câu trả lời của Cầu Nhân đồng nghĩa với thừa nhận. Cô hận không thể lao lên xé toang cái thái độ kiêu kỳ bao năm không thay đổi trên mặt cô ta. Năm đó cô ta có được tình cảm của Kỷ An Vĩnh, giờ đây lại là Vĩnh Đạo.
"Diệp Phổ Hoa, cậu chạy tới đây chỉ vì điều này?". Mắt thấy cô chuẩn bị rời đi, Cầu Nhân đuổi theo hai bước chặn trước mặt cô, "Đó đã là việc của ba năm trước rồi, hơn nữa khi đó cũng là vì...".
"Không có hơn nữa!".
Phổ Hoa dứt khoát ngắt lời cô ta, tránh ra xa, "Xin lỗi, mình phải về rồi".
"Cậu đừng nghe Thẩm Thanh, mình và Vĩnh Đạo chỉ là...".
Cầu Nhân càng muốn giải thích, Phổ Hoa càng cảm thấy họ cực kỳ quá quắt. Cô không thể chịu đựng nổi bèn hất tay Cầu Nhân đang giơ ra, chạy vào sân phơi quần áo trước ký túc, sau đó men theo con đường nhỏ chạy như điên.
Ra khỏi cổng trường, cô mới dừng lại dựa lên tường, ngẩng mặt thở hổn hển nhìn bầu trời mây đen dày đặc. Có giọt mưa nhỏ xuống, rớt vào mắt cô khiến cô không nhìn thấy gì, men theo má chảy thẳng xuống hàm dưới của cô. Rất nhiều lời Vĩnh Đạo từng nói lại một lần nữa trở về bên tai cô, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống giả dối. Thứ Phổ Hoa đạt được hóa ra đều là thứ Cầu Nhân còn thừa, không cần.
Phổ Hoa ngây ngô từ Đại học Bắc Kinh về Sư phạm, tìm chiếc ghế dài gần ký túc nhất, ngồi ở đó đến sáng, ngơ ngẩn cả một đêm. Cô không tìm được bất cứ cách nào khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, điều duy nhất có thể làm là ôm đầu ngừng suy nghĩ.
Từng cảnh trong cuộc họp lớp năm đó lại hiện lại, nhắc nhở cô họ chính xác đã cócái gì, có lẽ không chỉ là từng có cái gì. Đột nhiên cô gấp gáp muốn nghe Vĩnh Đạo giải thích, gọi vào ký túc anh, mới nhớ ra anh đã không còn ở đó.Ban ngày và kéo theo là buối tối ngày hôm đó thật đáng sợ, tóc Phổ Hoa giờ đã khô, toàn thân vẫn mặc bộ đồ ẩm, ngồi trong góc tự học của thư viện viết thư cho Vĩnh Đạo.
Động 乃út thật khó khăn, cô không khóc nổi, như mắc xương trong họng, gần như nghẹt thở. Thư cuối cùng cũng viết xong, nhét vào trong hòm thư, cô không còn chút sức lực nào, tới phòng y tế của trường nằm liệt trên ghế dài. Có giáo viên đi qua hỏi cô làm sao, cô chỉ lắc đầu ôm chặt cánh tay, không thể kiềm chế được cơn run rẩy.
Cả đêm Phổ Hoa nằm trên giường đẩy truyền dịch, bạn học cùng khoa để lại áo khoác, cô miễn cưỡng đắp lên chống lại cơn lạnh. Cô không muốn liên hệ với ai, cũng không hy vọng bất cứ ai biết tình trạng cô lúc này.
Hiện tại điều cô cần phải làm nhất là một mình yên tĩnh, chống lại cơn sốt cao, suy nghĩ nên làm thế nàonhanh chóng kết thúc hoàn toàn quan hệ với Vĩnh Đạo. Phổ Hoa không cho Vĩnh Đạo bất cứ cơ hội giải thích nào, cô cũng không cách nào cho anh, sốt chuyển thành sưng phổi, hai ngày hai đêm cô hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày bệnh tình có chiều hướng đỡ hơn, cô có thể nhận ra xung quanh... Người đầu tiên Phổ Hoa tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là Vĩnh Đạo, giống như bóng dáng đó chạy về phía mình trong hành lang bệnh viện. Anh đứng đầu giường, bên tay là thuốc đã pha sẵn, cặm cụi bón cho cô từng thìa, không sợ cô cắn chặt răng không uống, anh đương nhiên có cách của anh. Bệnh tới mức hồ đồ, Phổ Hoa cũng không rõ anh đối với mình thế nào, hoặc có thể nói trước khi cô chưa kịp thể hiện rõ lập trường của mình, anh đã cố gắng xoay chuyển tình thế hóa giải nguy cơ này.
Cho dù Phổ Hoa một lòng suy nghĩ muốn chia tay Vĩnh Đạo, nhưng thời cơ thực sự không cho phép. Bố cô đã lên cơn thịnh nộ, bố mẹ nhà họ Thi cũng thay Vĩnh Đạo gánh tất cả trách nhiệm.
Người lớn hai nhà gặp nhau bàn bạc về quan hệ vàtương lai của hai đứa, nhắc tới khả năng kết hôn. Tại nhà họ Diệp, Vĩnh Đạo nhất định phải chịu trách nhiệm, tại nhà họ Thi, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc ra nước ngoài học tập của Vĩnh Đạo, tổn thất thế nào nhà họ cũng đều có thể bù đắp.
Hơn nữa hai đứa từng có "nền tảng tình cảm"vững chắc bao năm như thế. Sau khi Phổ Hoa được đưa về nhà, chuyện chia tay cũng phải gác lại, đến cơ hội cãi nhau trực tiếp họ cũng không có.Vĩnh Đạo tiếp tục thiết kế đồ án tốt nghiệp của mình, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức hoàn thành chỉnh sửa luận văn, mỗi lần nhắc đến việc đó, bố liền im lặng lập tức chuyển chủ đề nói chuyện.
Lấy việc học tập và công việc thuyết phục Phổ Hoa tạm đặt tình cảm xuống.Quả thật, vài tháng trước khi tốt nghiệp nói gì đều vô nghĩa, cũng không sáng suốt. Một tháng không gặp, cũng không nói chuyện, giữa chừng Phổ Hoa chỉ biết Vĩnh Đạo đã quyết định đi Hồng Kông, được sự giúp đỡ của nhà họ Thi, cô không phải thi phỏng vấn, cầm được mẫu tuyển dụng của tòa soạn tạp chí. Luận văn vừa được thông qua, không cần cô nhắc, anh im lặng đứng trước cửa phòng cô, ôm bó hoa, đợi cho tới khi cô đồng ý mới vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc