Tiếng rú của Hạnh đi vào cơn ác mộng của Hữu làm anh thức dậy.
Viên cảnh sát áo trắng mập mạp ngồi bên cạnh, tay cầm một cây ma trắc. Hạnh rên hừ hừ. Gã gằn giọng hỏi:
- Ai lãnh đạo trường Y khoa?
- Tôi không biết.
- Không biết! Không biết!
Hắn nói một loạt tiếng “không biết” mỗi tiếng là một cây ma-trắc giáng xuống hai ống chân đã tím bầm của Hạnh. Chị rú lên từng hồi dài. Mặc kệ. Hắn đánh liên hồi. Càng lúc càng mau. Tiếng rú lạc giọng, run rẩy. Hắn đánh liên tiếp như thế một lúc rồi ngừng lại.
- Ai lãnh đạo trường Y khoa, nói mau tao đánh ૮ɦếƭ!
- Tôi không biết, làm sao nói được.
Chiếc dùi cui lại đập bộp bộp xuống hai ống chân. Hạnh la lên:
- Đánh chỗ khác đi!
Hắn cười hề hề, gằn từng tiếng:
- Đánh chỗ cũ nó mới đ… ã… chớ!
Và hắn quật tới tấp như đánh trống trận. Hạnh rú lên và ngất xỉu. Viên sĩ quan cảnh sát ném chiếc ma-trắc xuống đất rồi đứng dậy.
Hữu nhìn ra ngoài trời tối om. Có lẽ cũng gần bốn giờ sáng, giờ này là giờ làm ăn của chúng đây.
Hai tên cảnh sát khiêng một người thanh niên đặt gần cửa, mặt người này nghiêng một bên và đầy bóng tối tuy vậy anh biết chắc là Cường nhờ hai cánh tay dài giờ đã buông xuôi trong dáng điệu phó mặc, bất tỉnh. Phía trong là một thanh niên mập mạp hớt tóc cao, tay chân vạm vỡ, có lẽ anh ta mới bị bắt đem về khi Hữu còn ngủ. Anh ta nằm cong người lại, hai tay kẹp giữa hai đầu gối, che khuất cái còng sắt. Hai mắt bị bịt chặt đến nỗi làm nổi lên một cục thịt ở thái dương. Trong một thoáng Hữu có cảm tưởng như người đó đã bị bắn ૮ɦếƭ và vứt xác ra đó. Hữu nhìn xuống cái bụng anh ta, xem có còn phập phồng.
Phía trong phòng khai thác không ngớt vang lên những tiếng la quái dị, tiếng la không to lắm nhưng vang động như tiếng gầm thét bị chặn lại bằng nỗi uất hận. Tiếng la như rách tét cuống họng, thứ tiếng kêu rè rè run rẩy của những thớ thịt bị kích động quá độ, bị dày vò tàn nhẫn. Lần lần Hữu nhận ra tiếng một người con gái. Sự im lặng tiếp đến kéo dài thật lâu rồi những câu hỏi của lão Tư Mập bị sự vang động của các bức vách làm vỡ vụn đi khiến Hữu không nghe rõ trừ một lần lão điên tiết thét lên như một con dã thú:
- Tao hỏi, ai phát triển mày?
Nhưng anh không nghe được câu trả lời.
Từ phía phòng khai thác, một thanh niên đang cố lết lại phía Hữu, anh ta vịn khung cửa cố đứng dậy đi khập khễnh trên cái chân băng bột. Vinh chạy đến đỡ người thanh niên, anh ta nhìn Vinh mỉm cười nói mấy tiếng nho nhỏ. Vinh đỡ bạn ngồi tựa vào tường và lấy nước muối ra, xoa Ϧóþ trên cái chân tím bầm còn lại. Lớp muối càng lúc càng dày kết tinh lại, lóng lánh dưới ánh đèn.
Những cơn gió lạnh đã bắt đầu thổi qua đem theo một chút hơi hướng của buổi sáng. Hữu nằm im nhìn bầu trời phẳng lì, xám ᴆục phía trên các ngọn cây. Khung cảnh chỉ còn một màu đen của các mái nhà, khóm cây và màu bạc nám khói của bầu trời. Một màu nghèo nàn tẻ nhạt nhưng bỗng dưng khơi dậy trong Hữu cái âm vang thâи áι của những buổi sáng băng qua cánh đồng khô cháy để đến một khúc sông. Tất cả được gọi dậy cùng một lúc chói loà trong tâm thức. Những con đường lẫn khuất giữa ruộng lúa, những buổi sáng đầy sương mù, cánh đồng bao la không bờ bến, những chiếc bóng đen hút thuốc đi trên bờ ruộng nói chuyện phì phà khói, tiếng gọi vang vọng trong sương sớm từ ruộng sâu đưa lên. Bóng người đi nhấp nhô qua các mô đất linh động trên một chân trời bao la xa ngút ngàn như biển lớn. Những buổi sáng nơi chiến khu ngày nào chợt bừng dậy, mang sức sống dạt dào cho tâm hồn anh. Ở đây, cũng khung trời ấy, giờ vướng mắc những góc cạnh của tù ngục chật hẹp, của tường cao và kẽm gai. Trong cái tối chập choạng, tất cả đứng im như rình rập bủa vây.
Một tên cảnh sát bước ra khỏi phòng khai thác cúi lom khom đi dọc theo các sinh viên đang nằm để nhìn mặt từng người. Hắn hỏi:
- Anh nào tên Phan Hữu?
Hữu đứng dậy đi theo người cảnh sát. Lão Tư Mập đã bỏ đi khỏi. Hai tên công an ngồi trên hai mép bàn chờ đợi. Thấy Hữu vào, một tên hỏi ngay:
- Mày làm chủ 乃út tờ báo sinh viên Phật tử?
- Phải.
- Thằng Cường nó khai mày nhận chỉ thị của nó viết bài chống chính phủ và tuyên truyền cho Việt cộng?
- Tôi chỉ viết bài trên lập trường giáo hội.
- Mày nói láo. Thằng Cường là đảng viên cộng sản, nó khai mày cộng tác với nó làm việc trong hệ thống Thành Đoàn.
Hữu đáp:
- Tôi chưa nghe nói đến Thành Đoàn bao giờ cả.
- Mày có liên lạc với một thằng đi xe đạp?
- Không.
- Đ.m chối hoài vậy mày.
Hắn rút khẩu ru lô ra khỏi bao, xoay ngược mũi súng lại rồi bất ngờ quật báng súng vào đầu gối Hữu. Hữu hơi lảo đảo một chút nhưng cắn răng lại.
- Đ.m thằng này chắc gan. Bí danh mày là gì?
- Tôi có pháp danh chớ không có bí danh.
- Thằng Cường nó khai mày là Việt cộng, sao không có bí danh?
- Tôi là một Phật tử.
Tên ngồi mép bàn bên kia nhảy xuống đạp Hữu té xuống đất rồi lập lại câu hỏi lúc nãy:
- Bí danh mày là gì?
- Tôi không có bí danh.
- Đ.m không có thì đánh cho có, có thì đánh cho chừa.
Và những chiếc dùi cui phủ xuống thân thể anh nhưng Hữu vẫn cắn răng không kêu một tiếng và điều này làm hai tên cảnh sát điên tiết, đấm đá túi bụi. Hữu té gục xuống. Tên cảnh sát lay gọi anh dậy nhưng anh đã bất động.
Tú ngồi gác một chân lên cái bàn nhỏ. Nàng dựa ngửa trên cái ghế ny-lông thấp, tay Ϧóþ méo lon cô-ca mà nàng đang uống nửa chừng. Mới hơn chín giờ mà đường phố đã vắng tanh.
Đường vắng, quán cũng vắng theo đó là hậu quả tất nhiên của những vụ nổ rải rác trong các căn cứ quân sự mới đây.
Khuê pha một ly cà phê đậm và bỏ thật nhiều đá quậy lách cách bằng một cái muỗng nhỏ. Nàng khép bớt một bên cửa và thò đầu ra ngoài đường. Không còn một người nào trong phố. Tú nói:
- Đóng luôn đi cho rồi.
- Đóng chi, chưa tới giờ giới nghiêm.
Khuê đem ly cà phê đá lại ngồi bên Tú, nàng đặt chiếc ly xuống bàn rồi đưa tay hai lên gần mặt săm soi mấy cái móng nhọn sơn bóng loáng. Dưới ánh sáng ma quái của ngọn đèn cực tím, chiếc “rốp” trắng rộng thùng thình của Tú trở nên rực rỡ, nổi bật hẳn giữa những bàn ghế, chậu hoa, ly tách và chai lọ. Khuê chậm rãi uống một ngụm cà phê rồi nói:
- Bụng bồ bự quá, chừng nào sanh?
Tú lắc lon nước ngọt, lim dim đáp:
- Nó muốn sanh hồi nào sanh, tao đâu biết.
Khuê nốc thêm một ngụm cà phê nữa rồi đặt ly xuống bàn bảo Tú:
- Buồn sao ta?
Tú gật gật cái đầu, rít một hơi thuốc lá rồi ngửa cổ nhả khói:
Khuê hạ giọng tiếp:
- Buồn làm mẹ gì. Chưa chắc theo nó về Mỹ đã sướng. Đẻ ra đem gởi bên ngoại như tao là xong.
Tú làm thinh, mặt vẫn ngửa nhìn trần nhà như thế rất lâu. Khuê cúi xuống, săm soi những cái móng tay của mình dưới ánh đèn màu man dại. Tú phun một luồng khói màu tím than lên trần nhà rồi ném mạnh điếu thuốc cháy dở vào một chậu hoa.
Tú nốc cạn lon côca, lăn chiếc vỏ méo mó dưới nền nhà rồi buồn tình mở ví ra xem.
Thấy ví của bạn đầy hình ảnh, Khuê xích lại, hơi ngã người về phía Tú để nhìn một tấm hình lộn đầu. Khuê cười hích hích hỏi:
- Cha, kép nào “đẹp chai” quá, nhỏ?
- Em tao đó.
- Thiệt giỡn?
- Thiệt. Em ruột tao. Hình này nó chụp cách đây ba năm. Bây giờ nó như con ma đói.
- Nó hút?
Tú gật đầu và hỏi:
- Sao mầy hút mà mày vẫn như thường?
- Đâu biết được.
- Có uống thuốc gì không?
- Không.
- Còn thằng em tao chữa đủ thầy. Có lần nó mập như con heo, tao tưởng nó lành bịnh đem nó về. Ăn rồi nó nằm miết, da thịt 乃úng ra nước, bủng rè. Chưa đầy một tuần nó hút trở lại. Tao hết biết.
Khuê đứng dậy lại quầy bỏ thêm một cục nước đá vào ly, lắc lắc kêu lạch cạch rồi cúi xuống châm điếu thuốc. Cô ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi xòe hai bàn tay ra hai bên hông vừa đi vừa uốn éo theo điệu nhạc kích động đang phát ra nho nhỏ từ chiếc cassette.
Ả tiến ra cửa, thò đầu ra ngoài đường, huýt sáo chào một người cảnh sát vừa đạp xe đi qua, vói tay kéo cánh cửa gỗ cũ kỹ nặng nề, cài chốt cẩn thận, rồi nhún nhảy trở vào.
Tú cất ví đựng hình vào xách tay và uể oải đứng lên. Khuê hát nho nhỏ mấy câu lạc điệu ngớ ngẩn, vừa hát vừa thu dẹp các chai rượu và ly bẩn.
Khi hai người trở vào căn buồng vách ván tồi tàn của mình thì Khuê ngáp dài. Nàng cởi bỏ y phục và hỏi Tú:
- Tắm không? Tao nực quá.
- Không. Cho tao mượn cái áo ngủ.
- Ô-kê.
Tú lại phía tủ áo. Tiếng Khuê trong phòng tắm vang ra:
- Sao mày không gởi anh chàng vô lính? Đời lính sẽ làm nó hết ghiền.
Tú ngắm mình trong chiếc gương lớn, bàn tay xòe ra, đỡ lấy mớ tóc rối, nàng thấy đôi mắt nàng lõm sâu và nàng nói:
- Bây giờ quá muộn rồi.