Nhà hàng Hải Đường là nơi Diệp An Băng tự chọn. Và cô cũng đã chọn bàn ăn ở lầu ba, cạnh cửa sổ, một vị trí vừa mát mẻ, lại còn có thể ngắm nhìn xuống dòng đường tấp nập bên dưới.
Trên bàn có trang trí chậu hoa Hải Đường, và cô đang ngồi đó thầm lặng ngắm nhìn từng cánh hoa màu hồng xinh xắn ấy.
"Em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Thấy dáng vẻ thờ ơ của cô, hắn cũng không dài dòng, liền gọi phục vụ tới bảo họ mang ra vài món.
Sau đó là khoảng thời gian im lặng lại bao trùm giữa hai người bọn họ. Người ngắm hoa, kẻ làm việc. Đến khi phục vụ dọn thức ăn tới, Quách Khiếu Nam mới gác lại công việc để bắt đầu bữa ăn.
"Thử món này xem có ngon như tôi từng làm cho em ăn không?"
Hắn đặt chén cháo tôm rong biển đến trước mặt Diệp An Băng, kèm câu nói ôn hòa trong nét mặt dịu dàng, nhưng cô ấy chỉ nhìn qua, rồi thờ ơ trả lời:
"Tôi không thích tôm, càng không muốn ăn chén cháo này."
Cô mang chén cháo đặt sang chỗ khác, rồi lấy đũa gắp một món khác để ăn, trong khi món cá hấp đó là thứ cô ghét nhất trước giờ.
Hắn cười trừ cho qua, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa.
Họ cứ như vậy mà ăn xong bữa trưa trong bầu không khí im lặng.
"Tôi đi rửa tay một chút, lát nữa phục vụ lại thì cứ lấy thẻ trong ví tôi thanh toán."
Quách Khiếu Nam rời đi, Diệp An Băng thong thả ngồi đó chờ. Không lâu sau, phục vụ cũng đã mang hóa đơn tới.
"Dạ đây là hóa đơn ạ!"
"Chị chờ một chút!"
Nghe lời người đàn ông ấy, Diệp An Băng đã lấy chiếc ví da hắn để lại trên bàn, vốn muốn tìm thẻ tín dụng để thanh toán hóa đơn. Nhưng lúc chiếc ví mở ra, bức ảnh được đặt ở ngăn đầu tiên đã khiến cô không thể rời mắt.
Ánh mắt của Diệp An Băng đã bị thu hút bởi một bức ảnh gia đình bốn người, trong đó có hai đứa bé trai giống nhau như đúc. Tới khi cô nhìn thấy trên cổ hai đứa bé ấy có đeo sợi dây chuyền Long Đằng Tứ Hải mà trước đó Quách Khiếu Nam từng đeo, thì thâm tâm chợt trỗi dậy một luồng cảm xúc khó tả.
"An Băng!"
Giọng nói của Quách Khiếu Nam bất ngờ vang lên, khiến Diệp An Băng giật mình, cô nhanh chóng bình tâm trở lại, đưa chiếc ví cho hắn, rồi nói:
"Tôi không tìm thấy thẻ tín dụng. Anh thanh toán đi, tôi ra xe chờ trước."
...
Hơn bảy giờ tối, hai người họ quay trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Diệp An Băng cứ nghĩ, về đến nhà cô sẽ được lên phòng tịnh tâm, nhưng nào ngờ vừa bước ra khỏi xế hộp, đã chạm mặt một chàng trai trẻ.
Lúc Quách Khiếu Nam thấy A Bát vẫn còn ở đây thì không khỏi cau mày:
"Chẳng phải tôi bảo cậu trở về Thượng Hải rồi sao?"
"Đúng là vậy. Nhưng đại thiếu gia có lệnh, khi nào vệ sĩ mới của anh đánh thắng được tôi thì vị trí này mới được thay đổi."
Nói đến đây, A Bát đã chuyển ánh mắt khinh thường nhìn sang Diệp An Băng, rồi ngông nghênh tiếp lời:
"Tôi còn tưởng vệ sĩ mới của Nhị thiếu gia là tay đàn ông lực lưỡng nào, hóa ra lại là một đứa con gái trói gà không chặt. Như này làm sao đủ khả năng bảo vệ anh chứ?"
A Bát là đàn em của Quách Khiếu Lâm, anh ta phụng mệnh đi theo Quách Khiếu Nam đến đây, chính là theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn.
Nay, Quách Khiếu Nam muốn đuổi hắn trở về, chính là đang ngấm ngầm muốn đối đầu với anh trai của mình. Dĩ nhiên, Quách Khiếu Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trầm mặc vài giây, hắn đã lên tiếng:
"An Băng, em lên phòng trước đi. Chuyện này để tôi giải quyết."
Nghe hắn nói vậy, Diệp An Băng đã thẳng thừng lướt ngang qua A Bát, để bước vào nhà. Nào ngờ, cô vừa đi được hai bước, anh ta đã rút dao tấn công cô.
Thấy vậy, Quách Khiếu Nam lập tức xông tới, vung chân đá vào cánh tay cầm dao của A Bát. Lúc này, Diệp An Băng cũng nhận ra tình huống nguy hiểm mà quay người trở lại, thì đã thấy Quách Khiếu Nam đang đánh nhau với người đàn ông kia.
Kẻ đó ra tay dứt khoát không chút kiêng dè, trông chẳng giống vai trò của một người làm việc dưới quyền chủ nhân.
Diệp An Băng đứng đó, lặng lẽ quan sát. Ban đầu cô cứ tưởng Quách Khiếu Nam nhất định sẽ giành lấy phần thắng, nhưng không ngờ rằng hắn lại là kẻ bị đánh gục trước.
Ngay lúc này, A Bát lại tiếp tục cầm dao lao về phía cô gái. Lẽ ra, cô có thể đánh trả, vì bản thân biết võ, nhưng lúc đó cô lại đứng im bất động như sẵn sàng chờ đón mũi dao kia tước đi mạng sống của mình.
Và sự thật, Diệp An Băng sẽ ૮ɦếƭ nếu không có người đàn ông ấy nắm lấy lưỡi dao kia trước khi nó đâm thẳng vào người cô.
Chứng kiến hành động hắn vì cô mà đổ máu, Diệp An Băng mới bắt đầu đánh trả.
Tuy đang mặc váy, nhưng người con gái ấy không ngại tung những đòn đá chân thật dứt khoát về phía A Bát.
Với thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ tài giỏi, chẳng mấy chốc cô đã đánh văng con dao trong tay đối phương.
Trong lúc hai người họ ra sức đánh nhau, thắng thua chưa rõ, Quách Khiếu Nam đã vào xe tìm khẩu súng lục của mình.
Lúc này, vì vận động mất quá nhiều sức mà cơ thể hắn đã rất mệt vì nhịp tim bị rối loạn. Nhưng để bảo đảm an toàn cho cô gái, hắn vẫn gắng gượng mang súng lên nòng, giương về phía A Bát.
Nhân lúc anh ta bị đánh ngã, hắn lập tức Ϧóþ cò.
*Đoàng.
Tiếng súng vang lên, máu tanh bắn ra từ thân thể của người đàn ông đó, trước sự bàng hoàng của cô gái, và cô càng hoảng hơn khi nhìn thấy Quách Khiếu Nam khụy xuống.
Thể lực và sức khỏe của hắn, khiến cô lo lắng và không thể tin được vào những gì mình đang thấy.
"Quách Khiếu Nam, anh sao vậy?"
Vội vã chạy tới dìu hắn đứng dậy, cô không giấu được sự lo âu trong câu hỏi của mình, nhưng hắn thì vẫn gắng gượng mỉm cười:
"Lâu ngày không đánh nhau nên thể lực sa sút, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Diệp An Băng vẫn cau mày nhìn hắn, cho tới khi hắn lần nữa mệt mỏi cất lời:
"Có thể dìu tôi vào nhà được không?"
"Được!"
Cô đáp vội, rồi cẩn thận dìu hắn đi vào nhà. Mặc dù trong đầu đang tồn tại hàng vạn nghi vấn, nhưng hơn hết vẫn là nỗi lo về tình trạng của người đàn ông ấy.
Mấy tháng không gặp. Trong mắt Diệp An Băng, hắn lại trở thành một kẻ yếu kém, nhưng nếu cô biết chính phát súng hôm đó đã khiến hắn trở nên thế này, thì liệu rằng cô có hối hận hay không?