Cầu hônBội Gia dịu dàng hát ru Ba ngủ.
Sinh ra một cậu nhóc tinh lực dư thừa, không biết mệt mỏi không biết là nên vui mừng hay là mệt đây?
Trên đường trở về cậu nhóc ngây thơ không ngừng oanh tạc: “Cha, vì sao trước kia không gặp xem chúng ta?”
Câu hỏi khiến Kiều Gia Hiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô phải kiên nhẫn giải thích lần nữa: “Cha đang làm việc, không thể xin phép. Bởi vì cha phải nuôi cả nhà!”
“Mẹ ơi, vì sao —- trước kia con hỏi mẹ cha đâu? Mẹ đều — không nói cho con?” Ba gằn từng chữ, nhưng biểu đạt năng lực kinh người.
Bội Gia nhéo nhéo khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của con trai: “Bởi vì sợ con nhớ cha, để mẹ ở Mỹ một mình!”
Tốn sức đến chín trâu hai hổ mới có thể dỗ tiểu quỷ này phục.
Kết quả lúc ba người đang dùng bữa tối thì cậu lại hộc ra một câu, ngữ điệu kinh người: “Mẹ, vậy tại sao sau khi con gặp cha, mẹ cũng không nói cho con biết a?”
Bội Gia vừa nuốt miếng cơm xuống liền lập tức bị nghẹn ở trong cổ, nuốt không được phun cũng không ra. Ghê tởm hơn là Kiều Gia Hiên vẻ mặt tán dương nhìn con trai, giống như cậu đã hỏi đến trọng điểm.
Thuận tay tiếp nhận nước Kiều Gia Hiên đưa tới, uống một ngụm, cuối cùng cũng có thể nói: “Này ——- đó là bởi vì cha nói muốn cho con thời gian thích ứng . Cha sợ con bỗng chốc không thể nhận cha.” Cái khó ló cái khôn đem tội danh chuyển lên đầu Kiều Gia Hiên.
Cậu nhóc rốt cục cũng cái hiểu cái không gật gật đầu.
Mãi cho đến lúc lên giường cậu nhóc vẫn còn quấn quít lấy Kiều Gia Hiên, cho hắn làm con 乃úp bê vĩ đại của mình .
Thì ra trong cuộc sống coi như mình tận tâm tận lực như thế nào, vừa làm cha vừa làm mẹ, cũng vĩnh viễn không thay thế được vị trí của cha trong lòng của cậu, cho dù người cha này cậu chưa bao giờ thấy qua.
Vừa thấy hai cha con chơi đùa, Bội Gia lại có vài phần đố kỵ, đố kỵ Kiều gia hiên có thể dễ dàng được Ba chấp nhận như thế, đố kỵ Kiều gia hiên có thể một lần nữa xâm nhập cuộc sống của cô dễ dàng như thế.
Nhưng mà sự xuất hiện của Kiều gia hiên chí ít có một chút tốt, đó chính là đối với việc phát triển nhân cách, có một “hàng mẫu” nam tính , không cần lo lắng sau khi Ba lớn lên sẽ biến thành ẻo lả. Bằng không về sau tìm vợ cũng phiền toái ——-
Bội gia không khỏi bật cười: con trai vẫn còn nhỏ như vậy——-
Giống như một loại tâm điện cảm ứng, cô vừa quay đầu lại, Kiều Gia Hiên lại tựa vào con trai bên giường chăm chú nhìn cô, làm cô không khỏi mặt đỏ lên.
Bội Gia cúi đầu nói rõ: “Ngủ ngon!” Nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng của con trai.
Bội Gia ngồi yên ở trên giường, chạm nhẹ gương mặt đang nóng lên, lâm vào trầm tư ——–
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa truyền đến, mới tỉnh lại.
Cô mở cửa, Kiều Gia Hiên đứng ở ngoài cửa, hai người đều không nói gì, không khí chìm vào tắc nghẽn khiến người ta khó chịu , mập mờ khiến người không thở nổi, tầm mắt của hắn vẫn chưa rời khỏi cô.
Thật lâu sau, Kiều Gia Hiên thất bại xoa xoa tóc: “Bội Gia, chúng ta nói chuyện một chút!”
Bội Gia nhìn hắn, thật lâu không nói.
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi. Cho dù là vì Ba!”
Bội Gia vẫn im lặng không nói, một giọt nước mắt chua xót như đáp lại lời của hắn, rơi xuống gò má kiều mỵ của cô.
Cô lắc lắc đầu.
Xoay người sang chỗ khác, kéo dài khoảng cách giữa hắn và cô, giống như cách xa năm năm thật dài kia, cùng với những chuyện đã xảy ra trong năm năm.
Ngày hôm sau, hai người rất ăn ý không đề cập lại chuyện này.
Kiều Gia Hiên trước đem con trai đưa đến vườn trẻ, vốn là việc của quản gia, vì chuyện ngày hôm qua, hắn nắm tay con trai xuống xe, đưa đến cửa, sau khi hôn cậu nhóc, mới thỏa mãn lên xe.
“Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc, chính thức giới thiệu Ba cho mọi người.” Hắn ngữ khí lạnh nhạt không giống như là thương lượng.
Bội Gia chỉ là ngẩng đầu nhìn hắn, chậm đợi câu sau của hắn.
“Tôi không hy vọng phát sinh loại chuyện ngày hôm qua một lần nữa! Là con trai của Kiều Gia Hiên lại bị những thứ chẳng ra gì khinh thường. Ngày hôm qua nếu không phải em lôi kéo tôi, tôi tuyệt đối không tha cho bọn họ!”
Bội Gia không nói, cô không có lập trường cùng nguyên tắc phản đối. Ngữ khí của hắn không phải thương lượng cùng cô, mà là đang nói với cô rõ ràng một việc, hay có thể nói chính là ở thông báo cho cô, không hơn.
Đối với sự hiểu biết của cô về hắn, cô biết rõ là Kiều Gia Hiên việc cần làm phải làm, cô căn bản không có biện pháp ngăn trở, năm năm trước không có cách nào, năm năm sau càng không có cách nào.
Cô thoáng gật đầu, coi như đáp lại.
****************************
Những ly rượu đan xen với những câu chuyện vui không ngừng.
Tiếng nhạc du dương không ngừng vang lên, âm thanh giống như tơ tằm phiêu tán khắp nơi, tràn ngập toàn bộ đại sảnh.
Phó Bội Gia tao nhã khoác tay Kiều Gia Hiên, mỉm cười gật đầu với khách.
Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.
Ý nói những bông hoa qua trải qua bao nhiêu năm vẫn như vậy, con người trải qua nhiều năm sẽ thay đổi
Cô năm đó chính là khoác tay phụ thân như thế, cùng ông tham dự các bữa tiệc, cũng nhận được được vô số lời ca ngợi cùng thán phục.
Cô mỉm cười nhìn tiến đến chào hỏi Chung Thế bá, khách sáo hỏi việc nhà.
Kiều Gia Hiên lại dịu dàng nhìn cô, cô hôm nay mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, hơi hơi lộ ra hai cánh tay trắng như ngọc cùng cái cổ duyên dáng, lại vô cùng cao quý thanh lịch. Những đường cắt may bó sát người tôn lên những đường cong mê người của cô, cổ của cô thực sự tuyệt đẹp, cánh tay mảnh dẻ, đầu vai của nàng thực mềm mại, xương quai xanh của cô thực gợi cảm ———–
Trời biết, hắn đang nguyền rủa từng kẻ khác phái đang cố cố gắng tiếp cận cô, lại bỏ qua sự đố kị ngu ngốc đang dồn trong máu hắn.
Tựa như lúc này, cái tên Mạc Hiếu Hiền kia đúng là âm hồn bất tán dám đến mời cô khiêu vũ, cô không từ chối mà lại còn đồng ý.
Hai người nhẹ nhàng khiêu vũ, khi lễ phục màu đen của cô xoay tròn, như xoáy nước màu đen bập bềnh.
Mà chảy xiết ૮ɦếƭ tiệt, lốc xoáy ૮ɦếƭ tiệt, đã kéo hắn vào vực sâu không đáy, ở trong đó lúc chìm lúc nổi.
Hắn giật mình phát hiện, qua năm năm, suốt năm năm, vậy mà hắn đối với cô còn có tham muốn giữ lấy đáng sợ như vậy!
Cô cười duyên như hoa với Hiếu Hiền, cái nụ cười này, sau khi gặp lại cô chưa bao giờ vì hắn mà nở rộ, nhưng bây giờ vì một tên đàn ông khác mà không hề giữ lại!
Khóe miệng hắn nở một nụ cười, nhưng ý cười lại chưa tới đạt đáy mắt.
Một khúc kết thúc!
Kiều Gia Hiên chậm rãi đi đến trước mặt Phó Bội Gia, cầm lấy bàn tay thon nhỏ của cô đi tới trước microphone, bắt đầu tuyên bố: “Xin chào các vị khách quý, hoan nghênh mọi người tham gia bữa tiệc ngày hôm nay. Hiện tại tôi chính thức giới thiệu hai người với mọi người!”
Mọi người chậm rãi tụ tập chung quanh.
Kiều Gia Hiên tiếp tục nói: “Đầu tiên, giới thiệu một chút với mọi người con tôi – Kiều Tử Ba, năm nay năm tuổi.” Vừa nói, liền ôm con trai vào trong lòng.
Đại sảnh vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Giới thượng lưu từ sự kiện ở nhà trả đã biết đến tin, Kiều Gia Hiên đã có một đứa con riêng!
“Thứ hai, là vị hôn thê của tôi —– Phó Bội Gia tiểu thư. Tôi vô cùng yêu cô ấy, cũng vô cùng cảm tạ cô ấy đã sinh cho tôi một cậu con trai khả ái như vậy. Hôm nay tôi muốn trước mặt mọi người, cầu hôn với cô ấy —–”
Trong đám người một trận xôn xao, tiếp theo lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng âm thanh ồn ào: “Đáp ứng hắn, đáp ứng hắn ———”
Bội Gia tuy là sớm bị hoàn cảnh ép buộc phải lạnh lùng bình tĩnh, nhưng vẫn bị Kiều Gia Hiên làm hoảng sợ, hắn với cô từ năm năm trước đã là người xa lạ. Nếu nói gần đây có chút cải thiện, nhưng quyết không phải là kiểu mọi người đang suy nghĩ chính.
Cô ngạc nhiên nhìn Kiều Gia Hiên nói nhỏ bên tai con trai, đợi cô bừng tỉnh lại, con trai đã nhập vào hàng ngũ quân địch : “Mẹ ơi, mau đồng ý với cha đi! Hơn nữa con muốn làm bông hoa nhỏ xinh đẹp a!”
Mọi người ồn ào không ngừng.
“Bội Gia, nếu em không đồng ý. Sẽ làm Ba thương tâm !” Kiều Gia Hiên lại gần, thì thào ở bên tai Bội Gia, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, tê dại không dứt.
Bội Gia thật sự phân tích không ra vẻ mặt lúc này của Kiều Gia Hiên, trong miệng hắn mặc dù nói như vậy, đôi lông mày cũng nhàn nhạt vẻ rối rắm, đáy mắt mịt mờ, nhưng tại nơi sâu nhất trong ánh mắt giống như lóe lên ánh sáng kì lạ, giống như chờ đợi, lại như bộ dạng không dám chờ đợi.
Kiều gia hiên nhìn đôi mắt xinh đẹp đủ để khiến người khác tim phải đập nhanh kia, thản nhiên chống đỡ lại ánh nhìn cổ quái mà thâm trầm của cô, tại đôi mắt vốn trong suốt như đáy biển sâu thẳm kia, lúc này lại hiện lên một mảnh sương mù, có cái gì đó mờ mịt, cái gì đó đang lay chuyển .
Hắn cầm tay cô lên, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn: “Bội Gia, anh sẽ dùng đem hết toàn bộ sức lực thương em yêu em!”
Câu này xuyên thấu qua microphone truyền đi đến từng góc khắp đại sảnh, cũng đập vào trong lòng Bội Gia, ở nơi nào đó tạo nên gợn sóng, một vòng, một vòng, lại một vòng!