Ngoài sảnh khách sạn
Hầu hết mọi người đều đang suy đoán về thân phận của Quý Bắc Chu, vì sao giám đốc khách sạn lại nể mặt anh như vậy, hay vì sao anh lại tới đây, thậm chí Lâm Sơ Lãng còn khẩy khẩy cánh tay Lâm Sơ Thịnh, “Anh chàng này là ai? Người thân bên phía nhà Trịnh Túc à?”
“Không phải.
”
“Thế chắc cũng không phải người quen của cô út rồi, với tính cách của bà ấy nếu như quen một người như vậy chắc hẳn phải rêu rao cho cả thế giới biết rồi.
”
Khi hai người còn đang nói chuyện, Quý Bắc Chu đã đi đến gần rồi dừng lại ở trước mặt Lâm Sơ Thịnh.
Từ khi trải qua một trận rừng súng mưa đạn ở khu bảo hộ, Lâm Sơ Thịnh vẫn luôn lo sợ, lúc này thấy anh bình an trở về, cổ họng lại hơi nghẹn lại, “Sao… Sao anh…”
“Anh quay về rồi.
” Quý Bắc Chu hạ giọng xuống.
Dáng người anh cao, vẫn như mang ánh hào quang, khí chất nổi bật, nhưng khi đối diện với Lâm Sơ Thịnh, đáy mắt anh có ý cười, mặt mày dịu dàng.
“Sao anh lại không nói trước tiếng nào, để em đi đón anh.
”
“Trời lạnh, không nỡ để em phải đi đi lại lại.
”
Quý Bắc Chu nói xong rồi quay người nhìn về phía hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp, “Lâu lắm rồi không gặp chú dì ạ.
”
Sau đó lại quay người chào hỏi với những người đang đứng ở đây, anh hơi khom người, nho nhã lễ phép, thu lại vẻ kiêu ngạo ngỗ ngược lại.
Trương Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm vào người Quý Bắc Chu, sau đó quay lại nhìn chồng sắp cưới bên cạnh.
Anh ta là nha sĩ, gia cảnh tốt, nhưng chỉ cao có một mét bảy, người hơi béo, còn có dấu hiệu hói đầu, nhìn thế nào cũng không bì kịp với người ở trước mặt này.
“Sao… sao cháu lại tới đây?” Trình Diễm Linh vốn dĩ đã thích Quý Bắc Chu rồi, nhìn thấy anh đã vui vẻ cười.
“Cháu vừa quay về Giang Đô, cháu vốn muốn đi tìm Thịnh Thịnh để cho cô ấy một bất ngờ, nhưng nhà dì lại đóng cửa, chú hàng xóm nói nhà dì đến khách sạn này để uống rượu mừng.
”
Giọng nói Quý Bắc Chu vốn đã trầm thấp từ tính, hai tiếng “Thịnh Thịnh” kia còn ẩn chứa cả sự dịu dàng cưng chiều.
Lâm Sơ Thịnh nghe thấy lỗ tai bỗng chốc đỏ lên, người anh họ ở bên cạnh thì cố nín cười, liên tục ᴆụng vào cánh tay cô rồi nói khẽ: “Thịnh Thịnh à, buồn nôn quá, ha ha –”
Quý Bắc Chu lại tiếp tục nói: “Cháu thấy không nên làm phiền mọi người, hơn nữa đi đường lại gió bụi mệt mỏi nên không tiện gặp mọi người ạ.
”
“Cũng may cháu quen với giám đốc khách sạn, nghe nói hôm nay mọi người tổ chức tiệc đính hôn mà cháu lại không mang quà cáp gì cả, chỉ muốn nhờ chú ấy thêm vài món ăn coi như quà chúc mừng, cháu vốn cũng không muốn làm phiền mọi người.
”
Lúc này người ngốc cũng có thể nhận ra, anh chàng mới đến này chính là bạn trai của Lâm Sơ Thịnh, cũng là một người nói năng khéo léo, biết tiến biết lùi.
Tuy rằng Lâm Kiến Nghiệp còn nhiều nghi vấn nhưng cũng không tiện thể hiện ra trước mặt nhiều người như vậy.
Lúc này anh lại kính cẩn trước người lớn như vậy, Lâm Kiến Nghiệp cũng thấy vui hơn, “Không làm phiền, đáng lẽ cậu nên nói sớm một chút, ăn một bữa cơm thôi cũng chẳng sao, đúng không cô của bọn nhỏ.
”
Mặt mũi Lâm Kiến Hà trắng bệch vì tức, nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười, “Không phiền.
”
“Cháu chỉ lo mình tới đường đột quá.
” Quý Bắc Chu cười.
Lâm Sơ Thịnh vẫn luôn không nói gì, lúc này bỗng nhiên lại mở lời:
“Anh nên nói trước với em một tiếng, nhưng mà thôi không sao, cô út cũng ăn mấy món đó vui vẻ lắm.
”
Quý Bắc Chu không rõ vì sao, nhưng vẫn gật đầu phụ họa, “Vui vẻ là tốt rồi, anh chỉ sợ phá hủy bầu không khí của mọi người thôi.
”
Lâm Sơ Lãng suýt chút nữa nghẹn cười đến mức nội thương!
Nhìn thì có vẻ em họ ngày thường ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng thực ra lại rất đen tối.
Ha ha —
Còn ăn vui vẻ lắm?
Chắc hẳn là muốn chọc tức cô út rồi.
Lâm Kiến Hà tức giận đến mức nghiến răng, cái con nhóc ૮ɦếƭ tiệt này muốn chọc tức bà ta hay sao?
Lúc nãy khi còn ngồi trong phòng ăn bà ta còn phóng đại nhà thông gia có bản lĩnh rồi quen biết rộng, đến cả giám đốc khách sạn cũng phải nể mặt.
Lúc này mặt mũi đều bị mất sạch.
Tiệc đính hôn này cũng do bà ta yêu cầu nhà Trịnh Túc phải đặt bàn ở khách sạn cao cấp, để khoe khoang con gái bà ta tìm được bến đỗ tốt, hôm nay bà ta còn ăn diện lộng lẫy.
Bây giờ thì chẳng khác nào trò cười.
Nhưng dù sao cũng không thể lại để mất mặt trước mặt thông gia lần nữa, vẫn còn phải cười nói cảm ơn Quý Bắc Chu.
“Dì là cô của Thịnh Thịnh mà, dì không chê cháu đường đột đến quấy rầy là được ạ, hôm nay chúc mừng dì.
”
Lâm Kiến Hà sắp tức điên rồi!
Bà ta cho rằng anh cố tình thông đồng với Lâm Sơ Thịnh, cố ý tới để phá hỏng buổi tiệc đính hôn này.
Tuy rằng người nhà Trịnh Túc cũng thấy hơi xấu hổ nhưng cũng rất rộng rãi, nói lời cảm ơn với Quý Bắc Chu, nhìn giám đốc khách sạn này khách sáo với người này như vậy, chắc hẳn cũng là một người không tầm thường.
—
Chuyện tặng đồ ăn coi như đã được xử lý xong, mọi người lại hàn huyên khách sáo một lượt, sau đó chuẩn bị quay về.
“Cậu không lái xe à?” Lâm Kiến Nghiệp nhìn về phía Quý Bắc Chu.
“Không ạ, cháu vừa xuống tàu cao tốc đã gọi xe qua đây.
” Thật ra thì Quý Bắc Chu không mua xe, anh cũng không ở Giang Đô một thời gian dài, mua xe cũng chẳng để làm gì.
“Thế cậu với Sơ Thịnh chờ ở chỗ này một lát, để hai vợ chồng tôi đi lái xe qua đây.
” Lâm Kiến Nghiệp ám chỉ bà nhà đi theo.
Trình Diễm Linh nhíu mày, lái cái xe thôi mà cũng cần hai người đi, khi tới bãi đỗ xe rồi, bà mới mở miệng, “Ông bảo tôi qua đây làm gì?”
“Bà có thấy anh chàng kia đáng nghi không?”
“Đáng nghi á? Chẳng lẽ là tội phạm bị truy nã hay sao?” Trình Diễm Linh cười thành tiếng.
“Bà nghiêm túc đi! Tôi thấy cậu ta là người không tầm thường.
”
“Người con gái chúng ta để ý đến chắc chắn không phải người tầm thường rồi.
”
“Giám đốc kia nói chuyện với cậu ta như vậy mà bà không nghi ngờ gì à? Hơn nữa cậu ta họ Quý, họ Quý, họ Quý đấy!”
Lâm Kiến Nghiệp dường như có hơi tức giận.
Trình Diễm Linh hoảng hốt, rồi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Sau đó nhìn về phía ông nhà rồi cười trừ, “Không có chuyện đó đâu, ông bớt nghĩ ngợi đi.
”
“Tên nhóc kia có một người anh học cái trường quân đội gì đó mà, bà nhìn dáng vẻ cậu ta đi, xem có giống người từng đi lính không.
”
Tuy rằng nhìn Quý Bắc Chu có vẻ uể oải nhưng lúc làm việc gì lại cực kỳ nghiêm chỉnh.
Nếu như không phải cố ra vẻ không phấn chấn, thì lúc bình thường nói chuyện đi đường eo lưng đều thẳng thắn, đúng là có phong thái của người từng trong quân đội.
Trình Diễm Linh cau mày cười gượng:
“Họ Quý nhiều như vậy mà, sao lại có chuyện trùng hợp thế được, ông đừng nghĩ nhiều quá.
”
“Tôi chỉ sợ mình nghĩ chưa đủ nhiều thôi.