Cơn mưa to như cuốn trôi mọi thứ, lúc này hai người tựa như bị ngăn cách với bên ngoài, Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm thấy đầu quả tim vẫn luôn run rẩy.
Bên tai là tiếng tim đập thình thịch rối loạn, hơi thở dồn dập nóng bỏng, dây dưa lẫn nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, tuy là như vậy, nhưng Lâm Sơ Thịnh vẫn có vẻ trúc trắc như cũ, không theo kịp tiết tấu của anh, cả người run rẩy, chân không chạm được đất, cả người cũng mềm nhũn ra.
Quý Bắc Chu giữ chặt lấy eo cô, nó nhỏ nhắn giống như không xương, tựa như tan thành mỗi một bãi nước ở trong tay anh.
Nụ hôn kết thúc, mưa dần nhỏ đi.
Lâm Sơ Thịnh dựa vào иgự¢ anh, hơi thở dồn dập, cố hít thở sâu lấy khí.
Hai người cứ ôm sát nhau như vậy cũng không thấy ngấy, cho đến khi mưa đã tạnh, Quý Bắc Chu mới xoa lên tóc cô, cúi đầu nói với vẻ vui hơn: “Đi thôi, anh đưa em về.
”
Một trận mưa nhanh chóng thoáng làm dịu đi sự nóng ẩm của rừng mưa.
Mây mưa tan đi, ánh trăng trên bầu trời lại sáng tỏ, chiếu sáng con đường hai người trở lại.
**
Đợi đến khi hai người trở về trụ sở, quần áo vốn bị mưa xối ướt lại bị gió thổi gần khô, Lâm Sơ Thịnh về phòng tắm rửa, sau khi nằm ở trên giường, vừa nghĩ đến cảnh sắp phải rời đi, đây có thể là lần cuối được gặp anh trước khi rời khỏi đây, đáy lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Người nhà ở khu nhà ở, từng nhóm từng nhóm được sắp xếp rời đi, lúc này cả lầu khu nhà ở cũng chẳng còn lại bao nhiêu người.
Cách cái hôm rời đi một ngày, người nhà còn ở lại, trừ Lâm Sơ Thịnh và cả nhà Ôn Bác ra thì chỉ còn mỗi một bác da đen.
“Sơ Thịnh, đến chỗ quá cảnh Vân Nam, em về thẳng nhà luôn à? Không về Bắc Kinh với bọn chị luôn đi.
” Cái đêm trước khi rời đi, Diệp Lâm dẫn theo Ôn Văn đến phòng của cô.
“Cũng sắp đến tết rồi, bố mẹ em gọi điện giục em về mấy lần rồi.
”
“Mẹ ơi, có thể ở lại thêm hai ngày nữa được không?” Ôn Văn túm lấy lớp quần áo trên người Diệp Lâm, không người ê a năn nỉ.
“Con không nghe chị nói à? Sắp đến tết rồi, con không muốn về nhà mặc quần áo mới, ăn món ngon à.
”
Cô bé vừa nghe thấy những lời này đã rơi vào thế khó xử.
“Đàn anh đâu rồi ạ?”
“Đi tắm rửa rồi, nơi này nóng quá, một ngày anh ấy phải tắm ít nhất 3 lần.
” Diệp Lâm cười nói.
Khi Lâm Sơ Thịnh đi thu dọn vali, lúc này cô mới để ý áo khoác lần trước Quý Bắc Chu đưa cho cô để tránh muỗi vẫn còn ở đây, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi trả lại áo khoác cho anh.
Nói là trả lại áo khoác, nhưng đáy lòng cô vẫn còn một tia hi vọng, ngày mai phải đi rồi, cô muốn gặp anh một lần.
—
Lâm Sơ Thịnh chưa bao giờ đi vào khu kí túc của nhân viên công tác, cũng không biết Quý Bắc Chu ở phòng nào, cô đứng tại cửa vào dưới tầng, do dự một hồi lâu.
Cô đang nghĩ có nên gửi tin nhắn lại cho anh không, nhưng lại sợ làm phiền công việc của anh, nghĩ vẫn nên tìm người để đưa lại áo cho anh.
Lúc này ở phía xa có tiếng xe, cùng với tiếng xe phanh gấp là tiếng đối thoại ồn ào ầm ĩ, nhiều loại ngôn ngữ đan xen lẫn nhau, nhất thời không nghe ra bọn họ nói gì.
Giọng nói truyền đến từ phía trước, cách hai phòng cũng không nhìn thấy được gì, nhưng mà lúc này có người vội vàng lao từ khu kí túc ra đến phía đằng trước.
Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ đến Lư Tư Nam.
Trong lòng kinh sợ, hay lại có người lại bị thương? Quý Bắc Chu thế nào rồi?
“Chị dâu!” Hắc Tử lao từ trên lầu xuống, vừa thắt dây lưng vừa chạy, có vẻ như vừa mới nhảy từ trên giường xuống, “Sao chị lại ở chỗ này?”
“Tôi…”
“Tìm đội trưởng à, anh ấy cũng sắp quay về rồi, chị đi theo tôi.
”
Hắc Tử bước rất nhanh, Lâm Sơ Thịnh cầm áo phải chạy chậm mới đuổi kịp hắn.
“Gần đây đúng là có thu hoạch, nghe nói đội trưởng lại bắt vài người, mẹ kiếp đúng là xả được cơn tức.
” Hắc Tử vừa đi vừa nói chuyện.
“Nhưng mà thời gian gần đây bận rộn lắm, tôi thức mấy đêm, khó lắm mới về ngủ được một giấc, đang ngủ dở lại bị gọi dậy.
”
“Khí hậu ở nơi này khắc nghiệt, hầu như ngày nào cũng có mưa, cho dù có lúc đám trộm săn để lại dấu vết, nhưng cũng bị mưa gội sạch, việc truy xét cũng khó khăn.
”
“Rừng mưa lại lớn như vậy, có lúc còn phải phụ thuộc vào may mắn!”
…
Khi Hắc Tử đang nói chuyện, Lâm Sơ Thịnh đã đi theo đến mảnh đất trống ở trong trụ sở.
Hai chiếc xe còn chưa tắt máy, có mấy tên trộm săn bị trói tay ở phía sau đang được áp giải từ trên xe xuống, có hai, ba người đang kiểm kê lại số súng đoạt được và những dụng cụ bắt động vật, Quý Bắc Chu thì đang sắp xếp công việc.
“… Sáng mai cảnh sát địa phương sẽ phái người tới đây, đến lúc đó lại giao lại mấy người này cho bên bọn họ, các anh cố thử xem có moi được thứ gì có ích từ trong miệng bọn họ không, ở phía bắc vẫn còn thi thể của mấy con hươu hoang dã, mấy người các anh qua đó xử lý…”
Quý Bắc Chu sắp xếp công việc tiếp theo, vừa đảo mắt đã nhìn thấy Lâm Sơ Thịnh.
Anh vẫn mặc bộ đồng phục của nhân viên bảo hộ, nhưng có hơi bẩn sau khi mới vật lộn với nhóm trộm săn, khác so với vẻ bất cần đời lười nhác thường ngày của anh.
Anh của lúc này, nghiêm túc, cả người cũng mang một khí chất riêng.
Khi tầm mắt đảo qua đây, còn sắc bén tinh tường như con chim ưng ở cánh đồng trên rừng mưa –!
Khi ánh mắt chạm vào nhau, trái tim Lâm Sơ Thịnh bỗng dưng lại thấy hồi hộp.
Anh đi đến trước mặt cô, “Sao em lại tới đây?”
Lâm Sơ Thịnh còn chưa mở lời, Hắc Tử đã gãi đầu nói trước, “Em vừa ra ngoài đã nhìn thấy chị dâu, chị ấy đến tìm anh, em dẫn đến đây luôn.
”
Quý Bắc Chu cúi đầu nhìn áo khoác trong иgự¢ cô, cũng đã hiểu rõ, anh nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Anh đưa em về trước.
”
Nói rồi quay sang nhìn về phía Hắc Tử, “Nơi này giao cho cậu xử lý, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.
”
“Không thành vấn đề, hai người đi trước đi.
” Hắc Tử cười hì hì cười, “Tạm biệt chị dâu.
”
Lâm Sơ Thịnh quay qua cười với hắn.
Bỗng nhiên —
Một tiếng súng vang lên!
Bắn nát ánh đèn chuyên dụng chiếu sáng ở phía trước trụ sở.
(EbookTruyen.
Net)
Lại một tiếng súng nữa, ánh đèn hai bên cũng vụt tắt, xung quanh chỉ toàn một mảnh tối tăm.
Cùng với tiếng súng, động vật đang tiếp nhận điều trị và huấn luyện cũng bắt đầu kêu gào điên cuồng.
Gió lùa ngựa hí, hổ gầm vượn gào –.