Những lời này của Quý Thành Úc suýt chút nữa đã khiến cho Lâm Sơ Thịnh tức ૮ɦếƭ, nếu như không phải cô quá hiểu biết về con người cậu ta, thì cô thật sự sẽ nghi ngờ hai anh em nhà này có phải cố ý dụ cô đến hay không.
Quý Thành Úc cũng không giỏi diễn kịch, hơn nữa…
Cậu ta vốn cũng không có đầu óc mà!
Trong phòng bếp, hai vợ chồng bận rộn nấu nướng, Lâm Sơ Thịnh lại thấy cả người không được tự nhiên, trái lại cái người khiến cho cuộc sống của cô loạn xì ngầu cả lên lại đang nhàn nhã dễ chịu.
“Em đang căng thẳng à?” Quý Bắc Chu thuận tay sờ lấy một quả quýt, giọng nói trầm thấp xen lẫn cả sự vui vẻ.
“Không phải.”
“Yên tâm, bọn họ không biết chuyện của chúng ta.”
“…”
Lâm Sơ Thịnh lại thấy hơi chấn động, lời này có ý gì?
Giống như giữa hai người bọn họ thật sự có quan hệ gì đó không dám để người khác biết.
Hơn nữa sự bất an của cô, vốn dĩ không phải do hai vợ chồng Triệu Thiến, mà là do anh đấy! Trong lòng cô thầm mắng!
Lâm Sơ Thịnh trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt này khi rơi vào trong mắt của Quý Bắc Chu, thì giống như mèo giả thành hổ, không có sự uy Hi*p nào cả, ngược lại còn mang vẻ đáng yêu, điện thoại của anh bỗng nhiên rung lên, anh nhìn vào tên người gọi đến, “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Anh vẫn đang cười, những lời nói lúc nãy là do anh cố ý trêu chọc cô, Lâm Sơ Thịnh vừa bực vừa cuống, nhưng lại không có cách nào với anh cả.
—
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, cũng không biết được nội dung cụ thể, cho đến đồ ăn được bày đầy bàn, anh mới vội vàng cúp máy.
“Anh, ngồi đi.” Triệu Thiến kéo Lâm Sơ Thịnh ngồi một bên, hai anh em nhà họ Quý ngồi cạnh nhau, “Anh có uống rượu không?”
“Phải lái xe, không uống được.”
“Vậy uống đồ uống đi.” Quý Thành Úc là chủ nhà, rót đồ uống cho mọi người, mọi người cùng nâng ly.
“Tân hôn vui vẻ, sớm sinh em bé.” Lâm Sơ Thịnh cười nói.
“Cảm ơn.” Triệu Thiến cũng không thẹn thùng, dù sao cô ấy và Quý Thành Úc cũng đang muốn có em bé thật.
“Anh, anh nhận điện thoại gì vậy, gọi lâu thế?” Quý Thành Úc vốn là người cực kì tò mò, đặc biệt khi biết anh đã có mục tiêu, hôm nay mọi người đang ngồi đều là “người trong nhà” cả, bèn hỏi thẳng, “Hay anh gọi điện thoại nói chuyện với chị dâu.”
Lâm Sơ Thịnh bưng ly lên, giả vờ cúi đầu uống một ngụm.
“Điện thoại công việc.”
“Phải đi hả? Anh mới về được mấy ngày mà!”
Anh ấy sắp phải đi? Lâm Sơ Thịnh cúi đầu uống đồ uống, đồ uống kia thấm vào khiến đáy lòng cô hơi lạnh đi.
“Chị dâu gì? Anh cả có bạn gái rồi à?” Triệu Thiến cũng tò mò.
Hôm nay cô ấy gọi cả Quý Bắc Chu tới, cũng không phải chỉ vì Lâm Sơ Thịnh, mà cũng do có ý khác, dù sao Quý Bắc Chu cũng là anh trai ruột của ông xã mình, Triệu Thiến cũng muốn có quan hệ tốt, nghe nói khi ngồi ở tiệc cưới, anh và Lâm Sơ Thịnh nói chuyện khá hợp nhau, bèn mượn cơ hội này, cùng mời cả hai đến.
“Chắc đang theo đuổi, quen được ở buổi tụ họp hôm trước, còn có cả cách liên hệ rồi.” Quý Thành Úc tặc lưỡi.
Lâm Sơ Thịnh cúi đầu rót đồ uống, cách liên hệ của tôi không phải do cậu cho à?
Tên này còn ngồi giả ngây giả dại?
“Đúng rồi, nếu như anh đi rồi, vậy chị dâu phải làm sao? Anh không ở nhà, chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội sáp đến, đào góc tường mất.”
“Vậy à?” Quý Bắc Chu bưng ly lên, đôi mắt híp lại, khẽ quét mắt qua người đối diện, “Vậy em nói xem anh nên làm gì bây giờ?”
“Anh nói với em anh thích ai, em đi nhìn chằm chằm người ta giúp anh.”
Lời nói của Quý Thành Úc rất ân cần, suy nghĩ này của hắn, ai cũng có thể nhìn ra được.
Triệu Thiến cũng mang vẻ mặt tò mò, chỉ có mình Lâm Sơ Thịnh vùi đầu, tiếp tục giả vờ uống ly nước.
Quý Thành Úc nhìn chằm chằm vào Quý Bắc Chu, anh lại nghiêng đầu cười với hắn, “Em đi nhìn chằm chằm người ta giúp anh? Chắc chắn không đi quấy rối cô ấy chứ?”
“Em nào dám chứ! Chị dâu cũng như mẹ mà!”
“Khụ –”
Bỗng nhiên không kịp đề phòng, Lâm Sơ Thịnh bị sặc.
Quý Bắc Chu cũng đúng lúc nhìn thấy hộp đựng giấy ăn, thuận tay rút ra đưa giấy cho cô, lại nhìn vào em trai, “Em dọa cô ấy rồi kìa.”
“Lời em nói có gì kì lạ sao?” Quý Thành Úc nhíu mày, “Là tự cô ấy bất cẩn chứ, liên quan gì đến em.”
“Anh, em nói thật, anh nói cho em biết chị dâu là ai? Em sẽ canh chừng giúp anh, nhất định sẽ không để cho tên nào dám đến gần cô ấy…”
Quý Bắc Chu suýt nữa đã nói một câu:
Em đã giúp anh canh chừng rất lâu.
Bởi vì mấy chữ chị dâu như mẹ, cuối cùng Lâm Sơ Thịnh không có cách nào nhìn thẳng vào Quý Thành Úc.
**
Bữa cơm này Lâm Sơ Thịnh có hơi chột dạ, cô luôn có cảm giác yêu đương vụng trộm với anh trai của Quý Thành Úc, sau khi ăn cơm xong, Lâm Sơ Thịnh giúp Triệu Thiến dọn dẹp bàn ăn, ngồi nói chuyện một lúc rồi mới chuẩn bị rời đi.
Quý Bắc Chu cũng muốn đi, vẫn là anh đưa cô về.
Dọc đường đi, hai người cũng không nói lời nào, cho đến khi xe dừng ở gần nhà họ Lâm, anh mới lên tiếng.
“Đêm nay tôi phải đi rồi.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu, ừ một tiếng.
“Chỉ như vậy thôi?”
“Thượng lộ bình an.”
“…”
Trước đây Quý Bắc Chu cảm thấy việc truyền lại tờ giấy nhỏ, sửa lỗi chính tả không phải chuyện mà Lâm Sơ Thịnh có thể làm được ra, lúc này nghĩ lại, đúng là cô có bản lĩnh làm người khác tức ૮ɦếƭ mà.
“Vậy tôi đi đây, hôm nay lại làm phiền anh rồi.” Lâm Sơ Thịnh nói rồi đẩy cửa xe, sợ anh lại làm ra điều gì đó hoặc nói những lời khiến người khác hoảng hốt nữa.
Quý Bắc Chu cũng xuống xe, nhìn theo bóng dáng cô rời đi.
Bước chân cô hỗn loạn, lộ ra vẻ hơi luống cuống.
Khóe môi anh lại cong lên, cảm thấy cô lại có thêm vài phần đáng yêu.
Lâm Sơ Thịnh vừa đến cửa nhà, cũng đúng lúc Lâm Kiến Nghiệp đi ra, “Sao lại luống cuống thế…”
“Không sao ạ.” Lâm Sơ Thịnh cảm thấy căng thẳng và hơi hoảng hốt, “Bố, bố ra đây làm gì ạ?”
Nhưng Lâm Kiến Nghiệp đã nhìn thấy Quý Bắc Chu ở cách đó không xa, ông đã xem camera của khách sạn, cũng nhận ra anh, đôi mắt ông lập tức sáng lên.
“Đây là chàng trai kia hả, thảo nào hôm nay con trang điểm xinh đẹp như vậy, hóa ra là đi hẹn hò.”
“Không phải!” Lâm Sơ Thịnh ra ngoài làm khách, cũng phải ăn mặc sửa soạn lại, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ khiến bố cô hiểu lầm.
“Còn nói không phải, vậy sao cậu ta lại đưa con về? Người đã đến cửa nhà rồi mà còn không bảo người ta vào nhà ngồi, con bé này không hiểu chuyện gì cả.”
“Bố mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lâm Sơ Thịnh đẩy bố cô vào trong, Quý Bắc Chu hơi khom lưng gật đầu với Lâm Kiến Nghiệp, xem như chào hỏi.
Quý Bắc Chu đi rồi, nhưng Lâm Sơ Thịnh lại tiếp tục bị bố mẹ cô tra hỏi, hai người cảm thấy cô đang lén lút yêu đương, không nói thật với họ, còn nói con gái trưởng thành là thế đấy.
Thời gian bị bố mẹ quan sát kĩ này cũng không lâu lắm, bởi vì ngày thứ hai, cô đã quay trở lại trường học.
Sự xuất hiện của Quý Bắc Chu, giống như cơn gió nóng rực giữa hè, lại chạm phải cánh cửa lạnh lẽo mùa đông…
Gió thổi khiến lòng cô nóng rực.
Rồi lại nhanh chóng tan biến.
Trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Lâm Sơ Thịnh trở lại trường thì lại nhận được thông báo, nói cô có tên trong danh sách đi đến Vân Nam nghiên cứu, vào ngày thứ 10 của tháng mười hai sẽ xuất phát.