Gió Xuân Rực Lửa - Chương 04

Tác giả: Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Bởi vì câu nói kia của Quý Bắc Chu, cả đêm Quý Thành Úc ngủ không ngon.
Hắn trằn trọc suy nghĩ xem rốt cuộc cô gái nào xui xẻo lại bị anh trai hắn để ý đến thế, còn cố ý dò hỏi Triệu Thiến, xem anh có ra tay với nhóm bạn thân của cô hay không.
“Anh nhắc đến nhóm bạn của em mà không thấy xấu hổ hay sao, đêm nay Tiểu Đào tìm anh trai anh để xin WeChat, anh ấy lại nói không dùng WeChat, nếu như anh ấy cho Tiểu Đào số điện thoại thì thôi không có gì để nói, ai ngờ anh ấy nói tiếp rằng, khu vực anh ấy làm việc không có tín hiệu, còn không nhận được điện thoại.”
Quý Thành Úc khẽ ho lên hai tiếng, “Anh đã nói với em từ sớm rồi, anh trai anh đúng là một khúc gỗ mà.”
“Em giải thích với cô ấy rồi, ngày mai anh đừng quên đến trang trí phòng mới đấy.”
“Anh biết rồi.”
Quý Thành Úc không nghĩ ra anh để ý đến ai, ngược lại còn biến vành mắt thành một màu thâm đen.
Ngày hôm sau còn phải trang trí phòng mới, hắn dậy thật sớm để dọn dẹp phòng, có nhiều đồ phải dọn đến nhà mới, cũng phải sửa sang lại một số đồ vật linh tinh nữa.
Khi Quý Thành Úc đang quỳ rạp trên mặt đất để lấy đồ dưới gầm giường ra, Quý Bắc Chu bỗng xuất hiện, “Cần anh giúp gì không?”
Lời còn chưa dứt, Quý Thành Úc đã lấy ra một chiếc thùng giấy từ dưới gầm giường, phía trên bám đầy tro bụi, sau khi mở ra, đồ vật bên trong vẫn được bảo quản khá tốt.
“Bên trong đựng đồ gì đấy?” Quý Bắc Chu quan sát chiếc thùng giấy kia.
“Đồ liên quan đến Lâm Sơ Thịnh.”
Lúc này Quý Thành Úc nhìn những thứ đồ ở trong thùng giấy, chỉ cảm thấy thời cấp ba hắn đúng thật là một tên ngốc.
“Không thích cô ấy nữa, mà còn giữ lại những thứ liên quan đến cô ấy?” Quý Bắc Chu nói vô cùng tùy ý, “Không sợ bị Triệu Thiến nhìn thấy à?”
“Em đã dọn dẹp chuẩn bị ném đi từ lâu rồi, nhưng trong này còn có ảnh chụp, thư tình mà em viết nữa, thẳng tay ném đi thì em thấy không ổn thỏa, nên mới đặt ở gầm giường một thời gian, rồi quên mất cái thùng giấy này luôn.”
“Em còn có ảnh chụp của cô ấy nữa hả?”
“Đều là ảnh chụp lén.”
“Thư tình thì sao? Còn chưa đưa à?”
“Đều bị trả về hết, nhưng mà có một lần đi học, em truyền một tờ giấy cho cô ấy, cô ấy có viết lại một lần.”
“Viết cái gì?”
“Sửa hai lỗi chính tả cho em.”
Quý Bắc Chu không nhịn được cười, khi đó Quý Thành Úc cảm thấy vô cùng xấu hổ, giận dữ như muốn đâm đầu vào tường cũng bởi vì chuyện này.
“Theo đuổi cô ấy lâu như vậy, bọn em có xảy ra chuyện gì không? Anh cũng không ngờ cô ấy lại trở thành bạn với Triệu Thiến, còn có thể tới tham gia hôn lễ.” Giọng điệu của Quý Bắc Chu rất nhẹ nhàng, tựa như đang nói chuyện phiếm.
“Đừng nói nữa, năm đó em theo đuổi cô ấy thì vừa hèn vừa nhát, thấy cô ấy thì nói lắp, đừng nói đến tay, em còn chưa chạm qua một sợi tóc của cô ấy đâu.”
Quý Bắc Chu cười nhẹ, “Em tự xưng là tài xế già cơ mà, năm cấp ba sao lại ngây thơ thế?”
“…” Mỗi khi Quý Thành Úc nhớ tới những chuyện trước kia, cũng tự thấy ngượng ngùng, “Đều là những chuyện đã qua rồi, đợi lát nữa em đi ném cái thùng giấy này đi.”
Thật ra lúc đi học cũng có một kiểu con trai như vậy, chỉ thích “bắt nạt” cô gái mà mình thích, cố ý tìm lỗi sai để chèn ép, Quý Thành Úc lại không phải là người như vậy, thích nhưng cũng đi đôi với tôn trọng.
Tuy nói theo đuổi người ta suốt, nhưng hắn cũng không làm ra trò lưu manh, cố ý động tay động chân gì cả, nếu không hiện tại hai người cũng không thể nào trở thành bạn được.
“Em dọn thứ khác đi, anh giúp em ném cái thùng này cho.”
“Cảm ơn anh, trước khi anh ném đi, thì nhớ dọn ảnh chụp với cả thư tình luôn, đừng để người khác nhặt được.”
“Biết rồi.”
Quý Thành Úc vui vẻ đưa thùng giấy cho anh, lại thuận tiện tám chuyện một câu, “Anh, rốt cuộc thì anh để ý đến ai? Tiết lộ cho em đi, tối hôm qua toàn là bạn bè của em cả, em có thể ℓàм тìин báo, điều tra thông tin cá nhân, sở thích gì đó cho anh.”
“Tình báo?” Quý Bắc Chu rủ mắt nhìn thùng giấy ở trong иgự¢: “Anh đã lấy được rồi.”
“…”
Quý Thành Úc lại thấy sững sờ choáng váng, chỉ sau một buổi tối, mà anh đã lấy được thông tin của người ta rồi?
Quả nhiên là anh trai hắn!
Tốc độ này… quá nhanh mà.
Quý Bắc Chu trở về phòng, khóa cửa rồi mở thùng giấy ra, trong này chứa rất nhiều thứ, có địa chỉ, điện thoại, còn có cả thành tích kì thi mỗi tuần mỗi tháng của Lâm Sơ Thịnh, không thể không nói rằng, năm đó thằng nhóc này quả thực rất để tâm đến cô.
**
Một bên khác
Lâm Sơ Thịnh quả thực không ngờ người mà cô gặp trên xe lửa lại là anh trai của Quý Thành Úc, trên đời này có rất nhiều người chỉ gặp qua một lần, khó có khả năng gặp lại lần nữa, lần này lại trùng hợp có duyên như vậy, khiến cô khó mà không để bụng.
Thời gian thấm thoát, cô lại suy nghĩ về Quý Bắc Chu cả một đêm.
Hiếm khi được nghỉ về nhà, nên được ngủ nướng một giấc, đến khi điện thoại rung lên vài cái, cô mới tỉnh giấc lấy ra xem.
Thầy hướng dẫn lại dò hỏi xem có ai muốn đi đến Vân Nam khảo sát học tập với thầy không, ngành mà Lâm Sơ Thịnh chọn để thi nghiên cứu sinh là ngành phương ngữ học, lần này đến Vân Nam nhất định là đi tìm hiểu về ngữ liệu tiếng địa phương.
Không phải nơi nào nói tiếng địa phương cũng có thể trở thành nơi làm tài liệu ngôn ngữ cho người nghiên cứu, chắc chắn phải chọn một nơi tương đối hẻo lánh, ít chịu ảnh hưởng của tiếng phổ thông.
Vân Nam nằm ở đỉnh đầu phía Nam, giáp với biên giới nước ngoài, tụ tập nhiều dân tộc thiểu số, có phong tục phức tạp, lần này đi nếu ít thì cũng phải tầm mười ngày nửa tháng, bây giờ cũng đã là tháng mười hai rồi, sắp đến kì nghỉ đông, hầu như mọi người đều không muốn đi chuyến này với giáo sư.
Lâm Sơ Thịnh ngửa mặt nằm ở trên giường, lại nghiên cứu tỉ mỉ tài liệu mà giáo sư gửi đến ở trong nhóm.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này là nhắc nhở về yêu cầu thêm bạn trên WeChat.
Cô click mở vào, hình đại diện là ánh sao trời ở trong bóng đêm, nick WeChat là một chấm tròn nhỏ, không có một thông tin ghi chú gì cả.
Tối hôm qua khi tham gia gặp mặt bạn bè, có không ít bạn học cấp ba đã mất liên lạc với nhau, muốn thêm bạn một lần nữa, cô tưởng đó là bạn học cấp ba nào đó, không hề nghĩ ngợi đã nhấn nút đồng ý, thuận tay gửi đi một icon đáng yêu, hỏi thăm đối phương:
【 Cậu là? 】
WeChat của Lâm Sơ Thịnh có tên là【 Xuân Lâm Sơ Thịnh 】, cũng không khó đoán, có điều đối phương không mở vòng bạn bè, chỉ giống một tài khoản phụ nhỏ.
Ước chừng mười mấy giây, điện thoại lại rung lên tiếp.
Đối phương trả lời:
【 Tôi là Quý Bắc Chu. 】
Ngón tay Lâm Sơ Thịnh khẽ run lên, điện thoại rơi vào mặt, trong nháy mắt cả người tỉnh táo lại.
Hết chương 4.
Lời của tác giả:
Em gái Lâm: Tôi là ai, tôi đang ở đâu?
Anh Bắc: Thông tin mà em trai tìm được rất có ích mà.
Quý Thành Úc: Cái đồ chó đáng ghét!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc