Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa - Ngoại Truyện 02

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Cuộc sống hạnh phúc của Trác nhị thiếu gia.
Quý thứ nhất.
Action 1
Sáng sớm ở Sát Nhã, bầu trời vô cùng trong xanh.
Giai điệu đầy ý thơ như trong mơ vang lên, khúc nhạc ‘Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa’ đánh thức Mộc Mộc đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Giai điệu và tiết tấu đó thi thoảng lại vang lên những tiếng run rẩy, cùng với những nốt nhạc bị đánh sai, cô không bao giờ có thể quên được, khúc nhạc đó, rõ ràng đã được vang lên dưới những ngón tay cô, mà là trong buổi tối trước khi họ chia tay.
Cô cảm giác như vẫn đang trong mơ, cô tìm kiếm khắp nơi trong phòng, không rõ giai điệu quen thuộc đó vang lên từ đâu.
Người đàn ông bên cạnh đưa tay ra sờ soạng, lôi áo khoác ngoài từ dưới nền nhà lên, móc điện thoại từ trong túi ra, hé mắt nhìn số điện thoại gọi tới, bấm nút nghe, uể oải mở miệng.
“Chuyện gì vậy? Mới sáng sơm ra đã gọi điện.”
“Anh chỉ muốn nhắc em một chút, vé máy bay khứ hồi của em là hai giờ chiều nay.” Giọng nói thánh thót vang lên trong điện thoại, âm thanh tương tự, chỉ có ngữ điệu không giống.
“Hôm nay?” Một ai đó ngồi bật dậy, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, “Anh, anh đặt vé máy bay vào hôm nay cho em? Anh biết rõ là em…”
“Anh đã nhắc em rồi. Em có thể không đi nổi… Nhưng em một mực nói là có chuyện quan trọng cần làm, bắt buộc phải đi vào ngày hôm nay.”
“…” Một ai đólờ mờ nhớ ra, ngày mai có một công chuyện rất quan trọng.
“Nhị thiếu gia, bây giờ anh cho xe tới Sát Nhã đón em chứ? Hay là hoãn vé máy bay?”
Trác Siêu Việt liếc nhìn đồng hồ, “… Hai tiếng nữa, anh cho xe tới đón em.”
“Em chắc chắn chứ?”
“Ừm, đặt thêm cho em một vé máy bay nữa, ngày kia em còn quay lại…”
Ngắt điện thoại, Mộc Mộc run rẩy ôm lấy anh từ phía sau, áp sát mặt vào đường cong tuyệt mỹ trên lưng anh.
“Tại sao lại dùng nó làm nhạc chuông?” Cô không thể tưởng tượng nổi, hai năm qua, mỗi khi nhạc chuông điện thoại vang lên, anh sẽ có tâm trạng như thế nào.
“Bởi vì anh thích!”
Action 2
“Cái gì!” Trên cánh đồng bao la mênh ௱ôЛƓ vang lên một tiếng la hét, làm kinh động cả một bầy hạc trắng. “Em không muốn cùng anh quay về thành phố S?”
“Không phải là em không muốn về, bọn trẻ ở đây đang cần em.”
“Em nghĩ rằng chỉ có bọn chúng mới cần em?”
Mộc Mộc yên lặng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Khó khăn lắm mới được gặp nhau, cô còn chưa kịp hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, sao nỡ chi xa, tuy nhiên, đám học sinh ở đây đang cần cô.
“Anh hỏi em một lần cuối cùng, em có đi cùng anh không?”
Mộc Mộc kiên định nhìn anh, “Xin lỗi, trước khi có giáo viên mới, em không thể đi được.”
“Được!”
Trác Siêu Việt quay người bước đi.
“Siêu Việt, anh đi đâu vậy?” Mộc Mộc lo lắng đuổi theo anh, cô thật sự lo sợ rằng anh tức giận bỏ đi rồi sẽ không quay lại nữa.
“Đừng giận nữa, em mời anh đi ăn lẩu.” Cô kéo vạt áo anh, chớp chớp đôi mắt ngân ngấn nước.
“Không ăn, anh đang bốc hỏa đây.”
“Vậy, hay là… tối nay… em sẽ hạ hỏa giúp anh.”
“… Cái này, còn có thể suy nghĩ một chút.”
Action 3
Buổi chiều tà của một ngày nào đó, ánh tà dương tuyệt đẹp.
Một người đàn ông kéo theo va li hành lý nặng nề, mồ hôi túa ra như tắm đi tới, vội vội vàng vàng xin gặp hiệu trưởng, cầm một tập hồ sơ dày cộp khai về thành tích học tập ở các trường cao đẳng, đại học nổi tiếng, xin hiệu trưởng cho anh ta cơ hội, để anh ta được ở lại đây dạy học.
Mộc Mộc lúc đó sững người lại, “Anh muốn làm giáo viên? Tại sao?”
“Bởi vì tôi muốn tiếp sức cho việc xây dựng nông thôn mới.”
Mộc Mộc ngắm nghía một lượt từ đầu tới chân người đàn ông mang đầy vẻ trí thức văn phòng này, giày da bóng lộn, dù trải qua chặng đường dài vất vả, chiếc giầy Tây hàng hiệu vẫn giữ dáng như mới.
Một người đàn ông như vậy, từ đầu tới chân, không thể nhìn ra được một điểm nào thể hiện quyết tâm tiếp sức cho công cuộc xây dựng nông thôn mới cả.
Mộc Mộc nghi ngờ ngắm anh ta, “Anh có quen biết Trác Siêu Việt không?”
Người đàn ông lắc đầu một cách kiên định.
“Thôi được, nhưng tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, ở đây rất khổ, áo không đủ ấm, thức ăn không đủ no, mùa hè hè khô nóng, mùa đông giá lạnh, gần đây còn thường xuyên có sói hoang xuất hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng…”
Sắc mặt của người đàn ông đó trở nên trắng nhợt trong chốc lát, liên tục lau mồ hôi.
“Trác Siêu Việt trả anh mỗi tháng bao nhiêu tiền?” Cô bỗng nhiên hỏi.
Người đàn ông im lặng, thà ૮ɦếƭ không chịu khai ra.
“Anh bảo Trác Siêu Việt tới gặp tôi!”
“Đừng, đừng!” Người đàn ông kinh ngạc thất sắc: “Ông chủ nói tôi chịu khó ở đây rèn luyện, sang năm sẽ thăng chức cho tôi, tôi xin cô, đây là một cơ hội hiếm có của tôi đấy.”
Action 4
Lại đến mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, mặt trời chói chang như lửa.
Trong thôn nhỏ của Sát Nhã đã có thêm một ngôi nhà hai tầng màu trắng bắt mắt, được lau chùi sáng bóng tới nỗi cánh cửa kính cứ lấp lánh phát sáng trong đêm đen.
Nhà ở vẫn là căn phòng nhỏ mà cô đã sống suốt hai năm qua, đồ gia dụng đã được thay bằng những trang thiết bị mới, đẹp mắt, chiếc giường đôi chắc chắn được trải tấm ga trải giường màu xanh nhạt trang nhã, nước xanh trong vắt như bầu trời.
Đây chính là nhà của cô và Trác Siêu Việt, không có trang thiết bị xa hoa, nhưng đâu đâu cũng toát lên vẻ ấm cúng.
Trác Siêu Việt kéo rèm cửa lại, lấy nước sôi từ ấm nước trên bếp củi, pha một cốc trà chanh, đặt lên chiếc bàn viết sạch sẽ.
“Vẫn chưa chấm xong à?” Anh vòng tay ôm cô từ phía sau, đầu mũi chạm vào gáy cô, hít hà mùi hương trên người cô/
“Sắp rồi, sắp rồi! Đợi em thêm mười phút nữa, được không?”
“Em đã nói như vậy từ một tiếng đồng hồ trước rồi.”
Mộc Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào đồng hồ treo tường, kim đồng hồ bất giác đã chỉ qua con số mười hai.
“Mười phút cuối cùng, em hứa đấy!”
Trác Siêu Việt không nói gì cả, chậm rãi thổi hơi nóng trong cốc trà, “Hôm qua hình như em đã nói, muốn xây một thư viện cho học sinh.”
Nhắc tới vấn đề này, Mộc Mộc lập tức buông cây 乃út trên tay xuống, sán lại gần trước mặt anh. “Anh suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
“Hai mươi vạn chắc là đủ chứ?”
“Đủ rồi, đủ rồi!”
“Vậy thì, em định cảm ơn nhà đầu tư thế nào đây?”
Suy nghĩ một chút, Mộc Mộc lập tức giữ bộ mặt nịnh nọt, ngồi lên đùi anh, ngón tay vuốt ve cổ áo anh, hy sinh sắc dục cần độ thành thục bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, “Ông chủ Trác, anh muốn em phải cảm ơn anh như thế nào đây?”
“Theo quy định cũ, năm vạn đồng một đêm…” Anh trả lời một cách thản nhiên.
“Chẳng phải đã nói rõ rồi sao, năm vạn đồng một lần mà?” Nhà tư bản đều có tâm địa đen tối, mặc dù chỉ sai lệch một chữ, giá cả đã khác nhau một trời một vực rồi.
“Thế ư?”
“Đúng mà.” Cô thầm nhẩm tính trong lòng, làm sao để có thể kiếm đủ tiền xây thư viện trong đêm nay.
“Được!” Trác Siêu Việt bế bổng cô lên, đặt xuống giường.
Cả đêm, anh luôn tìm kiếm sự báo đáp mà anh được hưởng một cách không hề khách khí, cho tới khi Mộc Mộc thở không ra hơi, phản kháng, “Anh, nhất định là anh đã cố ý.”
Một người nào đó ký tên vào tờ ngân phiếu năm vạn đồng với khuôn mặt mãn nguyện, đặt vào trong tay cô. “Anh luôn rất giữ chữ tín.”
“Lần sau em phải tính công theo giờ mới được!”
Action 5
Phòng thư viện cuối cùng đã được xây dựng rồi, khắp phòng thơm mùi sách mới khiến ta cảm thấy thoải mái phấn khởi.
Bọn trẻ hào hứng lựa chọn những quyển sách mà chúng yêu thích, vô cùng bận rộn.
Trác Siêu Việt đứng dựa người vào bàn viết, hai tay chắp lại phía sau lưng, thản nhiên nói. “Số sách này, các cháu phải chịu khó đọc, bởi vì cô giáo Tô của các cháu, vì số sách này, đã phải làm việc rất vất vả."
Quý thứ hai.
Action 1.
Mộc Mộc hào hứng cầm tấm vé trên tay, khoác tay Trác Siêu Việt bước vào trong khán phòng sáng trắng.
Khi chờ đợi giờ mở màn, Trác Siêu Việt và cô thì thầm trò chuyện, nhưng Mộc Mộc lại có chút lơ đãng, ánh mắt không ngừng nhìn về phía sân khấu.
Cuối cùng, cô đã tìm thấy anh trong đám đông- Aaron, thần tượng của cô.
“Mộc Mộc…” Trác Siêu Việt gọi cô. “Em đang nhìn gì vậy?”
“A!” Ánh mắt cua Mộc Mộc vẫn nhìn về phía sâ khấu, buột miệng đáp, “Aaron, từ nhỏ em đã thích nhạc của anh ấy… Anh ấy không hề già đi chút nào, ngược lại, càng có vẻ nam tính hơn.”
Tiếng nhạc vang lên, Mộc Mộc bèn đắm chìm vào trong thế giới âm nhạc, hoàn toàn không để ý rằng có một ai đó đang gọi cô tới n lần.
Mãi tới khi có một sức mạnh rất lớn lôi cô dậy từ trên ghế.
“Sao thế?” Cô mơ màng quay đầu lại.
“Anh có chút khó chịu, muốn đi về rồi!”
“Á? Anh đau ở đâu?” Mộc Mộc vội vàng sờ tay lên trán anh.
“Đau tim!”
Mười phút sau, buổi biểu diễn của dàn nhạc vẫn tiếp tục, Mộc Mộc nắm bàn tay đang nắm lại của Trác Siêu Việt, bước ra khỏi cánh cửa lớn của khán phòng.
Hoàng hôn, đèn đường vừa được bật lên, ánh sáng nhàn nhạt, xa xôi ấm áp.
Action 2
Màn đêm đã bao trùm cả thành phố, dưới bầu trời đầy sao, có một bóng đen hạnh phúc.
“Chúng ta đi đâu đây?” Mộc Mộc hỏi.
Trác Siêu Việt chỉ về phía rạp chiếu phim cách đó không xa, “Chúng ta đi xem phim đi!”
“Chẳng phải là anh không khỏe sao?”
“Đã khỏi rồi…”
Mộc Mộc không nói gì, đi theo anh vào trong rạp chiếu phim.
Vì không mua vé từ trước, nên đã hết vé rồi, Mộc Mộc không biết Trác Siêu Việt đã dùng cách thức nào, cánh cửa đang đóng im lìm bỗng mở ra chào đón họ.
Sau khi vào trong rạp, Mộc Mộc mới phát hiện ra, cả một phòng chiếu phim rộng lớn, không một bóng người.
“Xin hỏi, anh chị muốn xem bộ phim nào?”
Trác Siêu Việt hỏi cô, “Em thích xem phim gì nhất?”
“Titanic.” Đó là mối tình đẹp nhất trong mắt cô, Jack mãi mãi ở lại với đại dương, nhưng cô lại giống như Rose, không thể nào quên được người đàn ông đó.
“Tại sao?” Ai đó hỏi.
“Bởi vì em thích Jack, anh ấy luôn là người tình trong mơ của em.”
Trác Siêu Việt cong cong ngón tay nói với người phục vụ đang cung kính khom lưng đứng bên cạnh: “Chiếu phim ‘Sắc giới’ nhé.”
Mộc Mộc không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì anh thích Thang Duy, xinh đẹp, còn rất… khoáng đạt nữa.”
Mộc Mộc suýt nữa thì không thở được, Ⱡồ₦g иgự¢ tắc nghẹn tới mức đau nhức. “Em không xem nữa, em đau tim.”
“…”
Đương nhiên, cuối cùng bộ phim được chiếu vẫn là bộ phim kể về mối tình được chôn vùi dưới đáy Đại Tây Dương.
Khi xem tới đoạn Jack vẽ chân dung của Rose, Trác Siêu Việt bỗng nheo mắt lại, thì thầm bên tai cô. “Quên chưa nói với em, anh cũng đã từng học vẽ.”
“Thật ư?”
“Ừm, tối về nhà, anh sẽ vẽ tặng em một bức, được không?”
“Anh thực sự biết vẽ chứ?”
“Thật đấy, không tin, để anh vẽ cho em xem.”
Action 3
Từ rạp chiếu phim trở về, trời đã rất khuya.
Trác Siêu Việt cầm 乃út một cách rất chuyên nghiệp, “Nào, để anh vẽ tặng em một bức tranh.”
Cô cởi bỏ từng lớp quần áo, nằm trên sofa, lặng lẽ nhìn vào mắt anh, đồng thời chờ đợi xem hình ảnh của mình sẽ như thế nào dưới nét cọ của anh.
Kết quả đã chứng minh, Trác Siêu Việt không có đạo đức nghề nghiệp như Jack, anh “ăn sạch” cô người mẫu này.
Điều đáng ghét nhất, đó là, trên tờ giấy được gọi là bức tranh đó, chẳng có gì cả!
HẾT

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc