Tác giả có lời muốn nói: Phong (gió) quá trôi nổi, Tình như cây đàn không có âm thanh……Đêm mưa, Bạch Đông đang chuyên tâm đọc quyển sách về võ lâm mà cha đã ghi lại, giữa cơn mưa gió thét gào, có một thanh niên trẻ tuổi mặc áo xanh chạy vọt vào nhà nàng, quần áo ướt đẫm dính sát lên người hắn, tóc hắn cũng ướt sũng, nước mưa nhỏ giọt từ trên tóc, che mất nửa khuôn mặt, thế nên Bạch Đông không nhìn rõ bộ dáng của người nọ, chỉ cảm thấy vóc dáng của hắn cũng không tệ, hắn lại có một đôi mắt sáng ngời!
Người nọ vừa thấy Bạch Thiên Sinh cha nàng liền vội vã thỉnh cầu: “Tiền bối, ta muốn biết tin tức về Lạc Vũ Minh?”
“Có thể! Nhưng chắc ngươi biết quy tắc của ta.” Bạch Thiên Sinh không nâng đầu, không vội không từ chối nói.
“Bất kể ngài muốn gì, đều sẵn sàng trao đổi.”
“Ừm.” Bạch Thiên Sinh cẩn thận thổi thổi dòng chữ mới viết trên giấy, để nó hoàn toàn khô ráo mới chậm rãi hỏi: “Ngươi tên là gì.”
“Tần Phong!”
Bạch Thiên Sinh vốn thản nhiên tự đắc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bỗng chốc nhìn chằm chằm vào hắn, ngòi 乃út trong tay ghì mạnh xuống, thẩm thấu đến hơn mười tờ giấy trắng bên dưới.
Thế giới chỉ còn lại tiếng mưa tí tách đánh vào thềm đá……
Người tự xưng là Tần Phong hơi buông lỏng nắm đám, lấy ra một bọc vải thô trắng từ trong vạt áo, đặt lên bàn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần…… Vài giọt nước dính trên tấm vải, không biết là nước mắt hay nước mưa.
“Đây là bí kíp võ công của ta, ta muốn dùng nó để trao đổi chút tin tức với tiền bối.”
Bạch Thiên Sinh buông cây 乃út trong tay, đứng dậy rót một cốc trà nóng đưa cho Tần Phong, vuốt chòm râu xám trắng nói: “Ta muốn có tin tức của môn chủ Du Mính.”
Tần Phong nghe vậy thần sắc buồn bã, cúi đầu trầm ngâm thật lâu sau mới nói: “Tiền bối, ngoại trừ điều này, cái gì ta cũng có thể trao đổi, thậm chí tất cả……”
“Ngươi nên biết quy tắc của ta.”
“Ta không biết nàng ấy ở đâu.”
“Nhưng ngươi là người duy nhất đã gặp được nàng ta mà còn sống. Ta đã sớm rời xa giang hồ, ân oán thị phi không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn biết chút sự thật mà thôi.”
“Sự thật……” Tần Phong nhắm mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, rất lâu sau mới mở mắt nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy!”
Bạch Đông vẫn bàng quan, lặng lẽ khép lại quyển sách trên tay, lộ ra hai chữ viết bằng kiểu chữ Khải rất cẩn thận bên ngoài bìa: Tần Phong. (chữ Khải: một kiểu viết thư pháp.)
Mặt sau còn viết một hàng chữ nhỏ: [giang hồ thiên] quyển thứ nhất. (Bộ sách giang hồ, tập một. Cô này đang đọc sách cha mình viết và ông ấy viết sách về Tần Phong.)
Bạch Đông liếc nhìn khuôn mặt Tần Phong, ghé sát vào tai Bạch Thiên Sinh nói: “Cha, đừng làm khó người ta. Võ công của hắn rất khá, có được bí kíp võ công của hắn đã là rất lời với chúng ta rồi.”
“Tiểu nha đầu, con thì biết cái gì?”
“Sau này con không nấu cơm cho cha nữa!”
Bạch Thiên Sinh nhếch miệng cười cười, vỗ vỗ đầu con gái nói: “Tiểu nha đầu! Nể mặt con đó, lấy bí kíp võ công vậy.”
Sau khi Tần Phong xem qua tất cả những ghi chép, thất thần thật lâu sau mới nói: “Sao không có tin tức gì về thê tử của hắn?”
“Ngươi cũng là lãng tử đó thôi, phải biết rằng lãng tử không có gì trói buộc chứ, càng không có khả năng cưới vợ.”
“Rốt cuộc họ đã đi đâu? Tại sao đột nhiên lại biến mất, tại sao không có một chút tin tức nào……” Tần Phong thì thào tự hỏi rồi rời đi.
Trong mưa, mỗi bước đi của hắn đều vô cùng nặng nề, căn bản không giống người có võ công bí hiểm như cao thủ giang hồ, bóng dáng hắn lộ ra ưu thương và cô đơn nồng đậm, thật sự không giống một lãng tử phong lưu lỗi lạc……
Sau khi thân ảnh Tần Phong biến mất, Bạch Đông mới mở bọc vải ra xem, trang giấy đã ố vàng, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Cha, đây là võ công lợi hại nhất trong chốn giang hồ ư?”
“Không phải.” Tay Bạch Thiên Sinh vuốt chòm râu lắc đầu: “Đây chỉ là một bí kíp bình thường mà thôi.”
“Sao có thể như vậy ạ? Không phải Tần Phong chưa bao giờ thất bại?”
“Hắn lợi hại là ở nội công bí hiểm, ra chiêu biến chiêu có tốc độ và trí tuệ, cộng thêm bảo kiếm có một không hai hắn cầm trong tay.”
“Kiếm ư? Thanh kiếm mà hắn cầm trong tay ấy ạ? Con thấy nó có gì đặc biệt đâu.”
“Đương nhiên con không nhìn ra rồi, hai mươi mấy năm trước, thanh kiếm ấy đã làm cho cha hắn – Tần Nghĩa Phàm nổi tiếng giang hồ, cũng bởi vậy mà khiến cho vô số người trong võ lâm mơ ước, cuối cùng mẹ hắn mất sớm, cha hắn ôm nỗi hận tự sát.”
Bạch Đông chậc lưỡi, cẩn thận bao lại cuốn bí kíp võ công, cất vào ngăn tủ.
“Cha, nói vậy chúng ta thua thiệt rồi.”
“Không sao, có thể hắn sẽ lại đến, chỉ cần ta biết tin tức của Lạc Vũ Minh, hắn nhất định sẽ đến đổi.”
Nói xong, Bạch Thiên Sinh tiếp tục viết ghi chép của mình, Bạch Đông đọc tiếp quyển sách trong tay, trang thứ nhất viết:
Tần Phong, huyền thoại bất hủ trên giang hồ, theo giang hồ đồn đại hắn có khuôn mặt mà không nữ nhân nào có thể kháng cự……
Võ công bí hiểm, một đêm đã tiêu diệt sạch sẽ Du Mính môn, môn chủ thần bí khó lường biến mất vô tung vô tích, sống ૮ɦếƭ không rõ……
Cá tính phóng khoáng không kềm chế được, bên người vô số nữ nhân, lại chưa bao giờ dừng bước vì nữ nhân nào……
Giở sang trang thứ hai, tràn đầy những ghi chép về Tần Phong, nhưng tin đồn vĩnh viễn là tin đồn, có thu hút đến mấy, cũng chỉ là câu chuyện trong mắt người khác, sự thật, chỉ có người đã trải qua mới có thể hiểu được nỗi chua xót ấy.