Giày Thủy Tinh Của Lọ Lem - Chương 05

Tác giả: shunshine_phuong223

Xin Lỗi
Sáng hôm sau…
Nó đến trường với khuôn mặt lạnh lùng như mọi ngày. Hôm nay có cái gì đó khác khác thì phải, không phải là mấy đứa con gái nhìn nó bàn tán mà là cả trường đều nhìn nó. Mặc kệ, nó lạnh lùng bước đi. Theo sau là những lời bàn tán “nghe nói hôm qua Thiên Phong đã thừa nhận cô ta là vợ sắp cưới của mình đúng không” “ừ, mấy người có mặt ở đó đã nói vậy mà, cô ta ghê thật, mới vào đây không bao lâu mà đã mồi chài được hotboy số 1 của trường rồi.”…..
Bước vào lớp, ánh mắt mọi người lại càng soi mói hơn làm nó khó chịu, Vẫn thản nhiên đi vào lớp, mặc kệ mấy lời bàn tán, nó lôi sách vở ra học bài. Nó đang làm dở mấy bài tập Tiếng Anh thì hắn bước vào, mấy đứa con gái thấy hắn vào lại nhao nhao cả lên, nó không quan tâm, tiếp tục làm bài.
Hắn mặc kệ mấy con nhỏ nhiều chuyện, bước đến bàn của nó và hắn ngồi xuống, nó không có phản ứng gì, tiếp tục tập trung vào chuyên môn.
Thấy nó vậy hắn khó chịu lắm, thực lòng thì hắn muốn xin lỗi nó chuyện tối qua, nhưng ở đây đông người quá, nói xin lỗi thì không phải phong cách của hắn, mà hắn cũng chưa biết xin lỗi nó như thế nào, trước giờ hắn chưa từng xin lỗi đứa con gái nào bởi vì làm gì có ai dám giận hắn mà xin với chả lỗi. Ôi đau đầu thật!
Suốt cả buổi học, nó và hắn chẳng nói với nhau câu nào, bình thường thì đã chí chóe lên rồi.
Tan học, nó đứng lên xách cặp đi về thì hắn kéo tay nó lại:
- Đứng lại nói chuyện với tôi một lát.
- Tôi không có gì để nói cả, Mạnh Long đang đợi tôi.
- để cậu ta về trước cũng được, nói chuyên xong tôi sẽ đưa cô về.
- Không cần. – nó quay lưng định bỏ đi nhưng hắn đã kéo tay nó lại.
- Anh làm gì vậy? – Nó khó chịu gắt lên.
- Đừng đi, tôi….tôi…tôi xin lỗi vì chuyện tối qua. - Hắn ngập ngừng.
- ………
- Thực sự thì tôi chưa bao giờ nghĩ cô như vậy, chỉ là không biết tại sao tôi lại thấy bực bội khi cô quen biết Quốc Hạo thôi. Xin lỗi cô, tôi chưa bao giờ coi thường cô cả. Đừng giận tôi nữa có được không? -Hắn nói luôn 1 tràng,( có lẽ là đã suy nghĩ cả đêm mới thuộc được chừng đó.)
- Anh….thả tay tôi ra trước đi.
- À, xin lỗi!
Thấy hắn lúng túng thả tay nó ra, nó bật cười, trước giờ nó chưa khi cười với hắn cả, không biết sao từ khi nghe hắn lúng túng nói ra mấy câu xin lỗi nó thì tự nhiên nó hết giận, nhìn hắn bây giờ thật không giống với Thiên Phong trước đây, cao ngạo, không bao giờ xin lỗi ai.
Thấy nó cười, hắn như thấy bình minh vậy (mặc dù bây giờ là gần trưa), nó cười, như vậy là nó hết giận rồi.
- Này, cô cười như vậy là không giận tôi nữa đúng không?
- Được rồi, tôi sẽ không giận nữa nếu anh chịu nói 3 lần câu “Linh Thư, tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi”
- Chuyện này…..
- Sao? Không làm được à, vậy tôi về đây.
- Khoan đã! - hắn chần chừ, dù gì cũng là do hắn có lỗi, thôi thì chấp nhận vậy, lời nói không mất tiền mua mà.
- Sao?
- ……Thôi được rồi, Linh Thư, tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi. Linh Thư, tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi. Linh Thư, tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi.
Thấy hắn thành tâm như vậy, nó cũng không nỡ làm hắn mặc cảm tội lỗi.
- Thôi được rồi, thấy anh có lòng vậy tôi cũng không giận nữa. Tôi về đây.
- Khoan đã, để tôi đưa cô về! Dù sao Mạnh Long cũng về trước rồi.
- Sao anh biết Mạnh Long về trước rồi?
- Thì….tôi bảo cậu ta về trước để cô ở lại nói chuyện với tôi mà.
- Thật là….thôi được rồi, về thôi.
Chuyển Nhà
Tới nhà, nó bước xuống xe, định bảo hắn về nhưng hắn đã xuống xe và tiến tới bấm chuông.
- Này, anh làm gì vậy?
- Bấm chuông!
- Ôi trời, bấm chuông làm gì?
- Vào nhà cô!
- Làm gì?
- Làm gì thì lát nữa sẽ biết, nhớ là phải ngồi im và nghe tôi nói thôi biết chưa! Hôm nay tôi sẽ bắt đầu thực hiện hợp đồng giữa chúng ta.
- Nhưng…
Nó chưa nói hết câu thì cửa mở, hắn và nó cùng bước vào.
Bà, mẹ và Mạnh Long đều đang ngồi trong phòng khách. Hắn bước vào:
- Chào mọi người!
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, ngay cả nó còn ngạc nhiên nữa là…
- Cậu chủ tập đoàn Black star, cậu đến đây có chuyện gì vậy? - Mẹ và bà nội nó đều đứng dậy.
- Mọi người cứ ngồi đi ạ! Hôm nay cháu đến đây là có chuyện muốn xin phép với bác gái và phu nhân.
- Có chuyện gì vậy?
- Linh Thư, lại đây đi. –hắn gọi nó tới ngồi xuống (nãy giờ nó còn đang ngơ ngác vì không biết hắn định làm gì )- Thực ra, hôm nay cháu đến đây là muốn xin phép mọi người cho cháu đón Linh Thư về ở nhà cháu.
- Cái gì? - Mọi người cùng ngạc nhiên., nó thì ngơ ngác chẳng hiểu gì nhưng cũng không hỏi,vì lúc nãy hắn đã dặn nó ngồi im rồi.
- Chắc mọi người cũng biết cháu và Linh Thư đang quen nhau, và cháu cũng đã từng nói cô ấy có thể trở thành phu nhân của Black Star trong tương lai, vì vậy cháu muốn đón cô ấy về nhà cháu để làm quen với việc công ty và quen với cách sống của gia đình cháu.
- Nhưng…..bây giờ nó chỉ mới học 11, liệu có sớm quá không?- mẹ nó lên tiếng
- Không đâu ạ, để chuẩn bị cho tương lai thì cháu nghĩ bây giờ là được rồi ạ!
- Nếu cậu đã suy nghĩ chu đáo như vậy thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì! – Bà nội nó nói, lâu nay bà ấy không muốn nhìn thấy nó trong căn nhà này, bây giờ nó đi vừa khỏi nhìn mặt nó, vừa được lòng với tập đoàn Black Star, có gì mà không đồng ý chứ.
- Nếu vậy thì “em” lên phòng dọn đồ đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. -Hắn quay qua nói với nó một cách rất chi là nhẹ nhàng.
- Hả? Gì? Anh vừa nói gì? – Nó như người mất hồn hỏi lại, hắn làm cái gì vậy chứ, tự nhiên lại bắt nó chuyển sang nhà hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, nó đang nghĩ gì mà không nghe hắn nói chứ.
- Anh nói em lên phòng dọn đồ đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.
- À, ừ, được rồi! Con xin phép lên phòng ạ!
Nó nói rồi đi lên phòng, thật sự thì nó không hiểu hắn đang làm gì, tất cả chỉ vì bản hợp đồng đó mà nó phải chịu nghe lời hắn. Đang dọn đồ thì Mạnh Long bước vào:
- Chị!
- Có chuyện gì vậy?
- Chị với Phong quen nhau thật sao?
- Ừ!
- Nhưng 2 người mới quen nhau mà đã qua nhà cậu ấy ở thì không phải là nhanh quá sao?
- Không sao đâu,em không cần lo cho chị, chị là chị em mà, ai bắt nạt được chị chứ. Thôi xách đồ xuống giùm chị đi. – Nó cười nhẹ, đưa túi đồ cho Mạnh Long.
Mạnh Long thấy nó nói vậy thì không hỏi gì thêm, xách đồ xuống nhà cho nó.
Thấy nó và Mạnh Long đi xuống, hắn đứng dậy.
- Xong rồi à? Vậy chúng ta đi thôi! Xin phép mọi người! - Hắn nói rồi cúi đầu chào, đưa tay xách hành lý cho nó. Nó cũng cúi đầu chào rồi theo hắn ra xe.
- Cậu không được bắt nạt chị ấy đấy, nếu không thì ૮ɦếƭ với tôi! –Mạnh Long đứng trước cửa xe nói với hắn, hắn chỉ khẽ cười rồi cho xe chạy đi. Thật là, nó chỉ qua nhà hắn ở thôi mà cứ như bị gả về nhà chồng vậy.
Trên xe, giấu thắc mắc nãy giờ làm nó khó chịu.
- Này, tại sao anh lại muốn tôi qua ở nhà anh, thực ra thì anh muốn gì?
- Tôi biết thế nào cô cũng hỏi mà.
- Đừng có đánh trống lảng, trả lời đi.
- Thì tôi muốn ở với với vợ sắp cưới của tôi thôi, có gì đâu.
- Đừng đùa nữa, mau nói đi!
- Thôi được rồi, cô nên nhớ hợp đồng của chúng ta có điều là cô phải nghe lời tôi, vì vậy những việc tôi làm thì đừng có hỏi, tôi không làm gì cô đâu.
Nghe hắn nói vậy nó cũng không hỏi nữa, thực ra nó cũng không muốn ở trong căn nhà đó, bức bối và khó chịu. Nhưng nó đâu biết có 1 người vì hôm qua thấy nó bị đối xử phân biệt như vậy nên mới có ý định đưa nó ra khỏi cuộc sống đó, cuộc sống mà nó không hề muốn.
Trước Nhà Hắn…
Nhà hắn là 1 ngôi biệt thự màu trắng, to ơi là to và thật sự rất đẹp, nhưng mà….
- Anh ở đây 1 mình thôi sao?
- Ừ! Thì sao?
- Ờ, không có gì, chúng ta vào thôi.
Nó nói rồi bước nhanh vào, không để hắn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng lên của mình, thực ra nó hỏi vậy là vì nó nghĩ căn nhà rộng vậy mà chỉ có hắn và nó ở nên cũng hơi lo lắng. (Đầu óc đen tối)
Thấy thái độ nó vậy thì hắn chỉ khẽ cười, nó thật là dễ thương, không như thường ngàu luôn tỏ vẻ lạnh lùng. Hắn thấy nó thật sự rất thú vị, vì vậy phải kiếm trò chọc nó mới được.
Chap 10: Sống thật với chính mình…
Nó bước vào phòng và bắt đầu dọn đồ, căn phòng màu xanh lam với rèm cửa màu trắng làm nó thấy thích, phía dưới cửa sổ là một vườn hoa hồng, thật đẹp. Đứng ngẩn ngơ rồi tự cười 1 mình, nó không biết hắn đã bước vào…
- Làm gì mà cười một mình vậy, được ở cùng tôi thích thế cơ à?
Nó giật mình quay lại, hóa ra là hắn.
- Này, tôi nói đúng nên cô mới giật mình đúng không?
- Ai cho anh vào phòng tôi, lại còn không gõ cửa nữa chứ, thật bất lịch sự. – Nó khó chịu lên tiếng.
- Đây là nhà tôi, tôi thích vào khi nào là quyền của tôi, còn nữa, không khóa cửa mà còn bảo người khác gõ cửa, thật là…Nhưng mà dù sao cũng mang danh là bạn trai cô, chúng ta có nên…..
Hắn bỏ dở câu nói rồi cười gian xảo nhìn nó, từ từ tiến lại gần nó, mặt đối mặt. Hắn định làm gì, tự nhiên nó thấy sợ
- Nên…. nên gì? Anh định làm gì?
- Thì cô nghĩ xem, 2 người yêu nhau thì phải làm gì? - Hắn mặt dày trơ tráo nói.
- Làm gì là làm gì? Anh đừng có lại gần đây, nếu không tôi la lên đó!- Nó cố gắng đe dọa, nhìn mặt nó bây giờ rất buồn cười, miệng thì đe dọa nhưng mặt thì lộ rõ vẻ sợ hãi. Thấy nó vậy hắn càng làm tới:
- Cô thích thì la đi, nhà này ngoài chúng ta ra thì không có ai đâu. - Hắn thích thú nói rồi tiến lại gần hơn.
- Này, anh….anh….định làm gì? – Thấy nó sợ vậy thì hắn bỗng phá lên cười, nó dễ bị lừa thật, mới có vậy mà đã cuống lên rồi.
Nó sững sờ, hắn cười sao, trước giờ chưa từng thấy hắn cười, thật sự trông rất lạ.
- Đùa cô tí thôi, chưa gì mà đã sợ, đầu óc cô cũng đen tối lắm đó, biết không hả?
Nhìn mặt cô bây giờ cứ như trái cà chua vậy, đúng rồi, từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là cà chua, được không?
- Anh…! Hoàng Thiên Phong! Hôm nay anh ૮ɦếƭ với tôi!
Nó hét lên rồi nhào tới định bắt hắn nhưng mà hắn đã nhanh chân chạy trước rồi, thế là nó đuổi theo. Hắn chạy trước, nó chạy sau, 2 đứa cứ thế mà rượt nhau chạy vòng vòng. Cho đến khi…
- Bắt được rồi! hôm nay anh ૮ɦếƭ với tôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc