Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta - Chương 09

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Nụ Hôn Dưới Bầu Trời Sao
Thời gian dường như đang dừng lại, trong miệng phảng phất hương hoa tường vi, những cơn gió nhẹ mang đến cái mát lạnh của ban đêm. Tình Mỹ cảm nhận được hơi thở của Dực Thụ, thật như anh đang ở bên cạnh cô, đây là cảnh tượng thường có trong mơ của cô suốt mấy ngày qua.
Mặt Dực Thụ đỏ bừng, đôi mắt sáng đến mức khiến người ta liên tưởng đến những dòng suối trong mát, Ⱡồ₦g иgự¢ săn chắc khẽ phập phồng, anh say đắm nhìn Tình Mỹ. Nép vào иgự¢ anh, cô thật sự hi vọng khoảnh khắc này là mãi mãi.
“Tình Mỹ…”
Anh khẽ gọi tên cô.
Tình Mỹ ngẩng đầu, toàn thân mềm như 乃ún, dồn cả sức nặng cơ thể lên người Dực Thụ, lắng nghe giọng nói của anh.
Cánh tay anh thật khỏe, thân thể anh thật ấm áp, nằm trong vòng tay anh, cô thật sự cảm thấy khoảng cách giữa hai người như gần lại, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, gấp gáp và tràn đầy sức sống.
“Tình Mỹ, anh sẽ chăm sóc em cả đời, anh sẽ yêu thương em hết lòng!”
Tình Mỹ nghe thấy tiếng nói của anh thoảng qua tai, từng từ từng chữ đều như dòng nước mát chảy bên tai.
“Nhưng mà… hình như mẹ anh… không thích em lắm!”
Tâm trạng vui vẻ bỗng như rơi xuống vực thẳm, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt mẹ Dực Thụ. Tình Mỹ cúi đầu, giọng nói trầm đến mức chỉ có cô nghe thấy.
Dực Thụ khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ bất lực và buồn bã. Tình Mỹ thầm tự trách bản thân đã phá hoại không khí vui vẻ giữa hai người.
“Dực Thụ, anh biết không? Em có thể bất chấp suy nghĩ của người khác, em chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi… Được nhìn thấy anh cười hàng ngày, được anh dịu dàng quan tâm chính là động lực lớn nhất của em, em yêu sức mạnh kiên định và dịu dàng trong lòng bàn tay anh, nó luôn mang lại cho em rất nhiều hi vọng… Vì vậy anh đừng buồn, em chỉ cần có anh là đủ rồi”.
“Nhưng anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ khiến mẹ anh thích em!”. Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt buồn bã của Dực Thụ, đôi mắt ấy như một vì sao sáng trong đêm, khiến cô đắm say. Gió nhẹ thổi qua, đôi lông mày của anh từ từ dãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.
“Tình Mỹ, giờ anh chẳng còn chỗ nào để đi nữa! Cho nên…”, Dực Thụ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói bằng giọng làm nũng.
Tình Mỹ mở to mắt nhìn nụ cười tinh quái của anh: “Cho nên…”
“Cho nên anh sẽ theo em về nhà!” Theo mình về nhà ư?
Tình Mỹ kinh ngạc nhìn Dực Thụ, đôi mắt anh lúc này như đang phủ một lớp sương mù.
Tình Mỹ ngạc nhiên hỏi lại: “Dực Thụ, anh muốn về nhà em á?”
“Đúng thế, anh trốn ra khỏi nhà, giờ chẳng còn chỗ nào để đi nữa, vì vậy anh phải ở chung với Tình Mỹ, sau này tiện thể chăm sóc em luôn!”
Nụ cười của Dực Thụ như một bông pháo hoa đang nở xòe trên bầu trời đêm, lấp lánh bắt mắt. Tình Mỹ không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh, chỉ có điều cô không biết dùng lời nào để thể hiện cảm xúc của mình lúc này.
Cô ngây ra không biết làm thế nào, Dực Thụ đến nhà mình, nếu là như vậy, chẳng phải là sống chung hay sao?
Tình Mỹ hoảng hồn trước cái ý nghĩ này của mình.
Cô nuốt nước bọt, xác nhận lại lần nữa: “Anh nói anh muốn đến nhà em sao? Cùng ăn cơm, cùng ngủ… dưới một mái nhà ư?”
“Sao thế? Tình Mỹ không hoan nghênh anh à?”
“Không phải, không phải!”, Tình Mỹ vội vàng xua tay.
“Nếu như Tình Mỹ không thu nhận anh, vậy anh sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi…”, anh vừa nói vừa làm ra vẻ đáng thương.
Nhìn Dực Thụ ủ rũ, tội nghiệp như đứa trẻ trước mặt, trái tim Tình Mỹ như tan ra.
Hơn nữa, cứ nghĩ đến việc có nhiều thời gian ở bên Dực Thụ, sáng sớm mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy Dực Thụ, hai người có thể cùng nhau nằm thu mình trên ghế sô pha, ăn đồ ăn vặt, xem ti vi vào mỗi cuối tuần… là trái tim Tình Mỹ lại đập liên hồi.
“Tình Mỹ, em nghĩ kĩ chưa? Chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh lang thang như chó mèo hoang ở bên ngoài? Anh nghĩ Tình Mỹ lương thiện của chúng ta chắc chắn không nhẫn tâm làm vậy đâu, đúng không?”
Tình Mỹ bật cười, nhón chân, đưa tay lên xoa đầu anh như xoa đầu một chú mèo con: “Thôi được rồi, miu con Dực Thụ của chị, chị sẽ nhặt em về nhà nuôi vậy…”
Dực Thụ cúi xuống, tránh ra khỏi bàn tay Tình Mỹ, lớn tiếng nói: “Giỏi lắm Tình Mỹ, em thật là xấu xa! Để xem anh xử lí em thế nào nhé!”
Anh nói rồi liền xông đến cù Tình Mỹ.
“Ha ha… em không dám nữa… không dám…”
Cô sợ nhất là bị nhột nên vội vàng bỏ chạy. Dực Thụ đuổi theo sát nút: “Tình Mỹ xấu xa kia, em mau đứng lại!”
Kẹt…
Tình Mỹ mở rộng cửa, Dực Thụ bước vào trong phòng, bỗng cảm thấy hơi do dự. Anh chắc cũng khá căng thẳng với cuộc sống chung sắp tới.
Tình Mỹ vừa hi vọng, thích thú lại vừa căng thẳng. Cô đi vào phòng Thuần Hạ, thấy Thuần Hạ đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết liền đến gần nói: “Thuần Hạ, tớ có chuyện này cần bàn bạc với cậu một chút!”
“Chuyện gì thế?”, Thuần Hạ dửng dưng hỏi, chẳng buồn ngẩng đầu lấy một cái.
“Chuyện đó… Dực Thụ trốn ra khỏi nhà, anh ấy không có nơi nào để đi, tớ định cho anh ấy ở đây một thời gian…”, Tình Mỹ còn chưa nói hết, Thuần Hạ đã nhảy dựng lên.
“Cái gì? Như thế có nghĩa là hai người định sống thử hả?”
“Không phải, không phải, cậu nói lăng nhăng gì thế? Dực Thụ chỉ là không còn nơi nào để đi nên mới ở lại chỗ chúng ta một thời gian. Thuần Hạ, xin cậu đấy!”
Tình Mỹ vội vàng giải thích, nhưng nghe có vẻ rất miễn cưỡng. Nhìn thấy Thuần Hạ trợn trừng mắt nhìn mình, Tình Mỹ gần như là làm nũng Thuần Hạ.
Bởi vì căn nhà này là tài sản đứng tên của một giáo viên trong cô nhi viện, mà cô giáo này đã ra nước ngoài cùng chồng, thế nên Tình Mỹ, Thuần Hạ và Sâm Trí đã sống ở đây suốt một thời gian dài. Căn nhà có hai tầng, bọn họ ở tầng hai, tầng một vẫn còn phòng trống.
“Như thế còn không phải sống thử thì là gì? Có gì khác biệt chứ?”
Thuần Hạ lườm Tình Mỹ, chẳng chút động lòng. Tình Mỹ biết Thuần Hạ đã hiểu lầm, nhưng Dực Thụ chỉ đơn giản là ở đây một thời gian chứ không phải là sống thử như các cặp tình nhân khác.
“Đương nhiên là có khác biệt rồi, tớ với cậu và Sâm Trí chẳng phải cũng ở chung đấy thôi?”
“Chuyện này lại khác nhé! Chúng ta cùng nhau lớn lên, giống như người một nhà, người nhà ở chung với nhau là chuyện đương nhiên, nhưng Dực Thụ thì khác. Cậu ấy là bạn trai của cậu đấy!”. Thuần Hạ vừa nói vừa nhìn Dực Thụ đang luẩn quẩn không biết nên đi ra hay đi vào.
Dực Thụ đứng bên ngoài cửa, nhún vai mỉm cười với Thuần Hạ.
Nhưng lần này, mỹ nam kế của anh đã thất bại.
Tình Mỹ vội vàng kéo Thuần Hạ ra xa một chút, bảo cô nói nhỏ thôi, tránh để Dực Thụ cảm thấy khó xử.
“Thuần Hạ, xin cậu đấy! Dù gì chỗ chúng ta cũng rất rộng! Cô Mary sẽ không quay lại, nếu Dực Thụ đến đây ở cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta mà!”
“Xin cậu đấy Tình Mỹ, anh ta còn chưa chuyển đến đã ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta rồi!”. Thuần Hạ cốc mạnh vào trán Tình Mỹ, Tình Mỹ á lên một tiếng, ấm ức ôm đầu, tỏ vẻ đáng thương.
Tình Mỹ tiếp tục lắc lắc tay Thuần Hạ năn nỉ: “Đi mà Thuần Hạ, năn nỉ cậu mà! Cậu nhận lời đi mà!”
Thuần Hạ nhìn bộ dạng của Tình Mỹ, chán nản nói: “Thôi được rồi, tùy cậu đấy, chỉ có điều anh ta mà dám làm bậy, Thuần Hạ này sẽ cho anh ta biết tay! Hừ!”
Lúc nói câu này, Thuần Hạ cố tình cao giọng, lại còn vung nắm tay lên ra oai.
“Nhưng mà Thuần Hạ này, như thế liệu Sâm Trí có vui không?”
Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào mắt Thuần Hạ, cô sợ sẽ nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô ấy.
Çap•Ñhat•Eb00k•Çom
Cô không thể đối mặt với sự quan tâm của Sâm Trí, cũng không thể đối mặt với nỗi buồn của Thuần Hạ. Nếu như tình yêu có thể trao đổi, nếu như tình yêu có thể chuyển hướng, không biết khi nào Sâm Trí mới chuyển tình yêu dành cho Tình Mỹ sang Thuần Hạ đây?
Thuần Hạ lại cốc mạnh lên trán Tình Mỹ: “Cô ngốc ạ, Sâm Trí cũng hi vọng cậu được hạnh phúc! Nếu như cậu vui, cậu ấy cũng vui. Sâm Trí cứ để tớ lo!”
Mặc dù Thuần Hạ nói vậy nhưng Tình Mỹ vẫn cảm thấy có lỗi với Sâm Trí. Nếu thật sự yêu một người, cho dù có hi vọng người ấy hạnh phúc thì khi nhìn thấy người ấy thân mật với người khác, chắc chắn cũng vẫn sẽ rất đau lòng.
Nhưng với tình hình lúc này, dường như cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Đến tận nửa đêm mới thấy Sâm Trí trở về. Lúc anh nhìn thấy Dực Thụ ngồi trên ghế sô pha, mặt Sâm Trí đờ ra vì kinh ngạc.
Tình Mỹ ái ngại hỏi: “Sâm Trí, cậu đi đâu thế? Sao muộn thế này mới về nhà?”
Sâm Trí tỏ vẻ rất bình tĩnh, đổi dép lê đi trong nhà rồi nói: “Tớ đi làm thêm. Hôm nay cửa hàng buôn bán được nên mới về muộn!”
Nói rồi anh nhìn sang Dực Thụ, mặt hiện rõ dấu hỏi chấm to đùng.
Dực Thụ nhìn thẳng vào mắt Sâm Trí, nói: “Sâm Trí, có thể sắp tới tôi sẽ phải ở nhờ trong nhà các cậu, làm phiền mọi người quá!”
Bộp!
Đôi giày trên tay Sâm Trí rơi bộp xuống đất. “Cái gì? Sống ở đây á?”
Mắt Sâm Trí như tóe lửa, đau đớn nhìn sang Tình Mỹ.
Tình Mỹ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ai oán của Sâm Trí, nhủ thầm trong lòng: “Sâm Trí, xin lỗi cậu!”
“À Sâm Trí, tớ có chuyện này muốn nói với cậu, cậu đi theo tớ một lát!”. Thuần Hạ nhìn thấy tình trạng này liền vội vàng chạy đến kéo Sâm Trí vào trong phòng, vừa kéo Sâm Trí vừa đánh mắt ra hiệu cho Tình Mỹ yên tâm.
Nhìn thấy Thuần Hạ kéo Sâm Trí vào phòng và đóng cửa lại, Tình Mỹ và Dực Thụ ngoảnh sang nhìn nhau.
Dực Thụ thờ ơ ngồi ăn hoa quả và xem ti vi. Tình Mỹ thì đứng ngồi không yên, căng thẳng dán mắt vào cánh cửa phòng ngủ, lắng tai nghe động tĩnh.
Thỉnh thoảng lại loáng thoáng có tiếng cãi cọ vọng ra.
Tình Mỹ cứ như kiến bò chảo nóng, lòng bàn tay toát mồ hôi hột, các móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, chỉ có nỗi đau thể xác mới có thể kéo cô ra khỏi sự căng thẳng lúc này.
Tâm trạng thấp thỏm bất an khiến Tình Mỹ nhón chân đến bên cửa, ghé tai vào lắng nghe động tĩnh bên trong…
Cửa không đóng chặt, Tình Mỹ vừa dựa vào cánh cửa liền mở ra, cô mất đà lao vào trong phòng.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Sâm Trí và Thuần Hạ mặt đang đỏ bừng.
Loading...
Đặc biệt là Sâm Trí, ánh mắt anh nhìn Thuần Hạ dường như không được tự nhiên, còn Thuần Hạ thì cố tránh ánh mắt của anh, mặt đỏ dừ, đôi mắt ngân ngấn nước.
Thuần Hạ liền giả bộ tức giận trợn mắt với Tình Mỹ: “Tình Mỹ, cậu làm gì thế hả?”
Phản ứng của Thuần Hạ khiến Tình Mỹ sinh nghi. Chẳng phải đang thảo luận vấn đề của cô với Dực Thụ hay sao? Tại sao mặt Thuần Hạ lại đỏ bừng lên thế nhỉ? Mặc dù là giả bộ nổi cáu nhưng rõ ràng chỉ là đang tìm cách lấp liếm sự xấu hổ của mình mà thôi.
Sâm Trí cũng tỏ vẻ bối rối. Vô vàn câu hỏi nảy ra trong đầu Thuần Hạ…
Lẽ nào… Thuần Hạ đang tỏ tình? Thuần Hạ cuối cùng đã tỏ tình với Sâm Trí sao?
“Thuần Hạ, có phải cậu tỏ tình với Sâm Trí không?”, Tình Mỹ do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
Mặt Thuần Hạ càng đỏ hơn. Cô khẽ gật đầu. “Thuần Hạ!”
Tình Mỹ reo lên vui mừng.
Sâm Trí thấy vậy liền vội vàng tránh đi. Thuần Hạ ngây người nhìn cái bóng cao lớn của Sâm Trí. Một lúc lâu sau, cô mới ngại ngùng nhìn sang Tình Mỹ.
“Sâm Trí trả lời thế nào?”
Thuần Hạ chu môi, nhăn mũi, hụt hẫng nói: “Còn có thể trả lời thế nào nữa? Cậu biết là cậu ấy thích cậu mà…”
Tình Mỹ bỗng thấy buồn buồn, đều là lỗi của mình cả.
“Cậu ấy từ chối à? Thuần Hạ, tớ xin lỗi…”
“Không phải lỗi của cậu, cần gì phải xin lỗi? Hơn nữa…”, Thuần Hạ nhìn cô, trong mắt ánh lên một tia hi vọng: “Hơn nữa cậu ấy cũng không từ chối. Cậu ấy chẳng nói gì cả, đúng lúc ấy thì cậu lao vào. Ha ha, tớ còn phải cảm ơn cậu nữa ý chứ! Giúp tớ đỡ bị ngượng, có thể tớ vẫn còn một tia hi vọng”.
Tình Mỹ khẽ ôm quàng qua vai Thuần Hạ, Thuần Hạ cũng vòng tay ôm lấy cô. Thực ra cho dù kết quả có thế nào, Tình Mỹ và Thuần Hạ mãi mãi vẫn là chị em tốt.
Dực Thụ đứng phía sau khẽ hắng giọng.
Thuần Hạ và Tình Mỹ vội vàng tách nhau ra, suýt nữa thì quên mất vẫn còn một người nữa đấy.
“Thuần Hạ, không cần phải buồn đâu! Sâm Trí cũng rất quan tâm cậu mà, chỉ có điều có khi chính bản thân cậu ấy cũng không biết mà thôi!”
Thực ra Sâm Trí là người rơi vào cái bẫy do chính mình đào ra. Thực ra chính anh đã quên mất rằng, trong cái đêm Thuần Hạ bị ốm, chính anh đã đội mưa rét buốt đưa Thuần Hạ đến bệnh viện ngay trong đêm, chính anh đã ngày đêm túc trực bên Thuần Hạ. Ánh mắt anh nhìn Thuần Hạ cũng dịu dàng như hơi thở. Chỉ có điều anh hoàn toàn không nhận ra những điều nhỏ bé này mà thôi.
Sâm Trí là người đối xử với cô tốt nhất trên đời này, vì vậy Tình Mỹ nôn nóng hi vọng anh sớm được hạnh phúc. Mỗi lần vô tâm gây tổn thương cho anh, cô đều vô cùng áy náy và tự trách.
Nhưng Sâm Trí có hiểu rõ nội tâm của mình không?
“Tớ không buồn đâu! Nói ra là để tâm trạng của mình dễ chịu hơn thôi, hơn nữa lúc ấy đang cãi nhau với cậu ấy nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều…”, Thuần Hạ thè lưỡi, bịt miệng cười hi hi: “Cậu biết không, cái tên Sâm Trí ấy hình như hoảng hồn lên đấy!”
“Chuyện của Dực Thụ, Sâm Trí nói thế nào?”
Tình Mỹ chợt nhớ ra mục đích ban đầu, vội vàng chuyển chủ đề.
“Ha ha, cậu ta sợ đến đần ra rồi, đương nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà phản đối nữa! Chỉ có điều cậu ấy rất lo lắng cho cậu! Cậu dám chắc tên đó không có mưu đồ bất chính với cậu đấy chứ? Mặc dù cậu ấy rất đẹp trai, nhưng có những chuyện vẫn phải thận trọng mới được!”
“Này!”
Chuyện này là chuyện quái quỷ gì vậy? Mặt Tình Mỹ đỏ lựng lên, cô bẽn lẽn nhìn sang Dực Thụ. Mặt anh cũng đang đỏ bừng, xem ra cũng rất bối rối.
“Thôi được rồi, tớ trêu cậu đấy!”
Thuần Hạ bật cười khanh khách: “Tớ với Sâm Trí đã bàn với nhau rồi, cậu chuyển xuống tầng một, ở chung một tầng với Dực Thụ. Đương nhiên không phải bảo hai người ở chung một phòng đâu! Sâm Trí và tớ ở tầng hai, sinh hoạt thường ngày tách biệt hẳn ra…”, rồi Thuần Hạ còn bổ sung thêm: “Đây là ý của Sâm Trí”.
Xem ra Sâm Trí vẫn còn rất để bụng đấy.
Nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải từ từ thích nghi, hi vọng lần này Sâm Trí có thể nghiêm túc nhìn nhận Thuần Hạ. Tình Mỹ biết, Thuần Hạ rất thích Sâm Trí, tuyệt đối không ít hơn tình cảm mà Sâm Trí dành cho mình.
“Chắc là Sâm Trí rất không vui?”, Tình Mỹ cắn môi, dè dặt hỏi Thuần Hạ.
“Cũng không hẳn! Thực ra cậu ấy luôn chúc phúc cho hai người, chỉ là nhất thời chưa vượt qua được mà thôi, qua một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”, Thuần Hạ nhìn một lượt khắp phòng khách, nói: “Vừa hay đống đồ đạc này là của Sâm Trí mua, hai người ở dưới tầng một, đồ đạc đỡ phải chuyển đi chuyển về. Tớ với Sâm Trí cũng chẳng có đồ đạc gì, phải leo lên tầng hai là điều chắc chắn rồi!”
Tình Mỹ muốn ôm Thuần Hạ thật chặt. Thuần Hạ có thể cãi nhau, nổi cáu hay không đếm xỉa đến Tình Mỹ, nhưng cô không bao giờ để Tình Mỹ phải chịu bất cứ ấm ức gì.
Mắt Tình Mỹ như mờ đi, nhớ đến chuyện trước đây của ba người, đột nhiên thấy vô cùng cảm động và buồn bã. Cảm động vì cho dù cô gặp khó khăn gì, hai người họ đều ở bên cô. Buồn bã là vì, cô đã làm tổn thường Sâm Trí, cũng làm tổn thương cả Thuần Hạ.
Cô đã làm tổn thương hai người quan tâm đến cô nhất.
Thuần Hạ nhìn Tình Mỹ mắt ngân ngấn nước liền hắng giọng, dường như muốn ℓàм тìин Mỹ cảm thấy vui hơn, Thuần Hạ liền nháy mắt: “Sau này tầng một là của cậu với Dực Thụ. Buổi tối trước khi đi ngủ cậu phải khóa chặt cửa đấy nhé!”
Nói rồi Thuần Hạ co giò vọt lẹ.
“Khụ khụ…”
Còn chưa kịp nói hết mấy lời cảm động, Tình Mỹ đã bị câu nói đó của Thuần Hạ làm cho nghẹn họng.
Tình Mỹ căng thẳng nhìn sang Dực Thụ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trở nên dịu dàng khiến cô cảm thấy mắt càng thêm ướt, nếu như có thể thế này mãi mãi, mãi mãi có Dực Thụ, Thuần Hạ, Sâm Trí… vậy thì đây chính là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.
Khoảnh khắc này, hình ảnh của Dực Thụ khiến Tình Mỹ liên tưởng đến những nụ hoa anh đào hé nở vào tháng ba, xinh đẹp và kiêu kì tung bay trong gió, tỏa hương thơm mát theo làn gió, hiện ra diễm lệ dưới ánh mặt trời, mang theo sức cuốn hút không thể chối từ.
Cô không tự chủ được nuốt nước bọt đánh ực một cái, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, chỉ tay vào một căn phòng ngủ phía bên trái, nói vẻ không mấy tự nhiên: “Dực Thụ, sau này anh ở trong phòng này nhé! Hôm nay anh ngủ tạm một tối, mai em dẫn anh đi mua ít đồ đạc cần thiết!”
“Ừ!”, Dực Thụ nhìn Tình Mỹ bằng ánh mắt yêu thương.
Sáng hôm sau, ngay cả quần áo cũng phải đi mua hết lại từ đầu, cũng may là mẹ Dực Thụ vẫn chưa có động tĩnh gì, thẻ tín dụng của anh vẫn có thể sử dụng. Tình Mỹ và Dực Thụ cùng nhau đi mua một số đồ dùng cần thiết, sau đó đến khu mua sắm mua mấy bộ quần áo để anh thay giặt hàng ngày, sau đó hai người xách túi lớn túi bé về nhà.
Vào trong phòng, Thuần Hạ đứng trên cầu thang, thích thú nhìn hai người.
“Tình Mỹ, cậu có biết trông hai người bọn cậu bây giờ giống gì không?”
Tình Mỹ ngơ ngác không biết là giống gì.
Dực Thụ nhìn Thuần Hạ, gần như đoán ra cô ấy định nói gì. Anh có vẻ hơi bối rối, khẽ hắng giọng, lấy chân đá cửa phòng ra, chuyển đồ vào bên trong. Nhìn bộ dạng lúng túng của Dực Thụ, Thuần Hạ càng thấy buồn cười.
Cô chạy xuống lầu, thì thầm vào tai Tình Mỹ: “Trông hai người bây giờ cứ như một đôi vợ chồng mới cưới ấy!”
Mặt Tình Mỹ đỏ bừng đến tận tai, cô ngại ngùng đẩy Thuần Hạ sang một bên: “Đừng có nói lung tung, mau giúp tớ chuyển đồ vào trong phòng đi, nặng ૮ɦếƭ mất!”
Thuần Hạ chu môi, đón lấy những túi đồ trên tay Tình Mỹ.
Ngày đầu tiên Dực Thụ chính thức chuyển đến đây ở, cả hai người bận tối mắt tối mũi với việc dọn dẹp phòng.
Lúc Dực Thụ và Tình Mỹ dọn dẹp phòng xong, trời đã sắp tối, người mệt muốn rũ ra. Thuần Hạ và Sâm Trí lại không có nhà, thật sự chẳng còn sức đâu mà nấu cơm, thế nên cô và Dực Thụ liền ra ngoài đi ăn.
Ăn xong về nhà đã khuya lắm rồi.
Mặt trăng hôm nay rất sáng, bầu trời trong xanh cao vời vợi, những ngôi sao như những đứa trẻ tinh nghịch chớp mắt với con người.
Tình Mỹ nằm trên giường, ngắm vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, không sao ngủ được.
Gió nhẹ luồn vào cửa sổ, hất tung tấm rèm cửa, phả hơi lạnh vào mặt cô.
Đột nhiên cô lại có cảm giác hơi thở của Dực Thụ đang ở rất gần, mặt Tình Mỹ bắt đầu nóng lên…
“Hi, bạn không phiền nếu tôi ngồi đây chứ? Ha ha… trong cửa hàng hết chỗ ngồi mất rồi…”
“Dực Thụ, cho bạn mượn cái ô này!” “Tình Mỹ, để tôi đưa bạn về nhé!”
………
Những hồi ức bắt đầu tìm về theo ánh trăng. Tình Mỹ nhớ lại lúc đầu hai người gặp cho đến lúc yêu nhau, có lẽ đấy chính là “duyên phận” mà con người vẫn nói đến.
Sau này có thể ở cùng Dực Thụ, ngày ngày có thể gặp mặt, có thể cùng thức dậy, ăn cơm, đi dạo…
Khuôn mặt của Dực Thụ ngày càng hiện rõ trong đầu Tình Mỹ, cảm giác ngọt ngào trong lòng cứ trực tuôn trào. Tình Mỹ ôm chặt lấy cái chăn, vùi mặt vào trong đó, bật cười khúc khích.
Đây chính là mùi vị của hạnh phúc ư?
Khoảng cách giữa trái tim với trái tim được rút ngắn lại nhờ tình yêu, nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim đối phương, từng nụ cười, từng động tác đều trở thành suối nguồn tươi mát cho trái tim người kia.
“Dực Thụ, đây chính là hạnh phúc thuộc về anh và em…”
Tình Mỹ lẩm bẩm gọi tên anh, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng thêm cao rộng, cô ngắm nhìn những vì sao lấp lánh, cảm giác thật gần…
Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Tình Mỹ chẳng biết mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào không hay.
Cốc cốc cốc…
Mới sáng sớm, Tình Mỹ vẫn còn đang mơ màng trong giấc mơ đi ngắm sao băng cùng với Dực Thụ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai thế?”
Tình Mỹ dụi mắt ngái ngủ bước ra, lòng thầm nghĩ ai mà mới sáng sớm đã đến gõ cửa phòng của cô, chắc chắn là Thuần Hạ rồi! Con ranh Thuần Hạ này định làm gì thế không biết? Mới sáng ra đã làm ầm lên rồi, không biết người đang ngủ ghét nhất là bị làm phiền hay sao?
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa càng to hơn, người bên ngoài cửa hình như chưa đạt được mục đích thì chưa chịu thôi.
“Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa!”
Tình Mỹ lớn tiếng nói, sau đó để nguyên mái tóc rối bù, vẫn mặc bộ quần áo ngủ, vừa đi vừa ngáp: “Thuần Hạ, cậu làm gì thế, mới sáng ra, ồn ૮ɦếƭ đi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, cô đã ngậm miệng ngay lập tức.
Trời ơi!
Người… người đứng ngoài cửa chính là Dực Thụ. Bộ dạng thảm hại của mình đã bị anh ấy nhìn thấy rồi, ôi thật là mất mặt! Nhìn thấy bộ mặt nghệt ra của Dực Thụ, Tình Mỹ vội vàng đóng sầm cửa lại trước mặt anh.
Dựa lưng vào cửa phòng mà tim cô vẫn đang đập thình thịch.
Anh đứng bên ngoài cửa, bộ dạng chỉnh tề và đẹp đẽ.
Tình Mỹ sờ lên môi mình, chợt nhớ lại nụ hôn ngày hôm qua, mặt lại nóng bừng lên.
Dáng vẻ của anh thật sự quá quyến rũ, chiếc áo sơ mi trắng như đang tỏa hào quang trên người anh. Dực Thụ quả là hoàn mỹ!
Nhưng thử nhìn lại mình đi!
Đầu tóc rối bù như tổ quạ, bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, mặt lem nhem, lại còn hai con mắt ngái ngủ nữa chứ, đúng là mất hình tượng quá…
Oa…
Sao cô có thể, sao cô có thể xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng bôi bác ấy?
“Tình Mỹ… Tình Mỹ? Sắp muộn học rồi đấy! Hôm nay em không định đi học à?”
Tình Mỹ đang ủ rũ thì bên ngoài lại vọng vào tiếng gọi của Dực Thụ.
“Vâng, em ra ngay đây!”
Cô ra sức xoa xoa mặt mình, thay quần áo và chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất, chạy đến trước gương kiểm tra độ hoàn mỹ của diện mạo rồi mới chịu mở cửa phòng.
“Hi Dực Thụ! Anh dậy sớm thế!”, Tình Mỹ cố cười thật tươi.
“Em…”, Dực Thụ trợn tròn mắt.
Tình Mỹ thầm nhẩm tính, ban nãy chuẩn bị trong vòng có năm phút, chẳng trách mà anh ấy kinh ngạc đến thế.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của anh, cô có hơi buồn cười, nhưng lại nhớ đến bộ dạng nhếch nhác của mình lúc nãy, cô lại thấy ủ rũ.
“Ha ha ha. Ha ha ha…”
Tình Mỹ vuốt vuốt tóc, cười ngại ngùng.
Dực Thụ ngây người một lát rồi mới từ từ định thần lại, thích thú nhìn ánh mắt cô: “Bộ dạng ngái ngủ của em thật là đáng yêu!”
“Đáng yêu á?”
Tình Mỹ chu môi, nói vẻ ngạc nhiên, thật chẳng hiểu sao anh đột nhiên nói như vậy, không biết có phải cố ý mỉa mai mình không?
“Đúng thế, anh chưa bao giờ nhìn thấy một Tình Mỹ như thế! Hơn nữa hành động của em… ừm, thực sự nhanh đến mức khó tưởng!”, Dực Thụ cúi đầu khẽ cười.
Biết ngay mà, thể nào cũng bị anh ấy cười nhạo, thật là mất mặt!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng rồi còn cùng đi học chứ!”, Dực Thụ 乃úng nhẹ mũi Tình Mỹ.
Cùng đi học…
Nghe anh nói vậy, mắt Tình Mỹ như sáng lên, bộ dạng hào hứng hẳn.
“Em đi ngay đây!”. Vừa nói dứt lời, Tình Mỹ liền lao như bay vào nhà vệ sinh, cảm giác có ánh mắt dịu dàng nhìn theo thật là ngọt ngào.
Ăn sáng xong, Tình Mỹ và Dực Thụ cùng ra ngoài. Dực Thụ đạp chiếc xe đạp của Sâm Trí, đèo Tình Mỹ đến trường.
Không khí buổi sáng còn phảng phất chút sương mù nhẹ, hương hoa phảng phất qua mũi, những chồi non trên cây đều ướt đẫm sương.
Trên đường vẫn còn rất ít người, thỉnh thoảng có một vài người đạp xe ngang qua.
Tình Mỹ ngồi ở đằng sau xe, ôm chặt lấy eo Dực Thụ, áp mặt vào lưng anh, cái mát lạnh trên làn da anh thấm vào làn da cô, lan đến tận từng sợi dây thần kinh trong người cô, cảm giác thật dễ chịu.
Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít thở thật sâu mùi hương của Dực Thụ, lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng của anh, đột nhiên cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm.
Nếu có một ngày mất anh, có khi nào trong lòng cô sẽ có một khoảng trống lớn, trống rỗng chẳng còn chút gì? Một cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến, cánh tay ôm anh càng thêm siết chặt.
“Dực Thụ, chúng ta liệu có thể mãi mãi bên nhau không?”
Dực Thụ ngoảnh đầu lại.
Những lọn tóc không ngừng tung bay trong gió. Anh mỉm cười: “Đồ ngốc, em lại nghĩ vẩn vơ gì thế? Đương nhiên chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để được ở bên cạnh em!”
“Nhưng nếu đã cố gắng rất rất nhiều mà chúng ta vẫn không thể ở bên nhau thì sao?”. Tình Mỹ cắn chặt môi, vẻ mặt ủ rũ, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Dực Thụ.
Mẹ anh ấy, gia đình anh ấy hoàn toàn không chấp nhận cô, đến lúc ấy cô phải làm sao?
“Thế thì anh sẽ dẫn Tình Mỹ bỏ trốn, tìm một thành phố nhỏ, yên tĩnh để định cư, sau đó sẽ kiếm tiền nuôi Tình Mỹ. Tình Mỹ sẽ ở nhà chăm sóc con của chúng ta, em thấy sao?”
“Con…”
Tình Mỹ ngây người, sao lại nói đến chuyện này rồi? Nhưng lần này cô sẽ không lùi bước, rõ ràng biết anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn gật đầu thật mạnh: “Ừ, Dực Thụ ở đâu, em sẽ theo đến đó! Em sẽ mãi mãi ở bên anh, nói như vậy, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em, đúng không anh?”
Tình Mỹ nghe thấy đáp án khẳng định của Dực Thụ rồi mới cảm thấy yên tâm.
“Đúng thế, cả đời này anh không thể rời xa Tình Mỹ được! Sự tồn tại của em còn quan trọng hơn cả trái tim anh, không chỉ kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa anh vẫn muốn ở bên em…”
Tình Mỹ khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Đúng thế, không chỉ kiếp này, mà còn kiếp sau, kiếp sau nữa đều muốn ở bên anh.
“Các cậu nhìn đi, đó chẳng phải là Dực Thụ sao? Sao cậu ấy lại đèo bạn nữ kia đi học? Bọn họ có quan hệ gì thế?”
“Nghe nói Dực Thụ luôn đối xử rất tốt với bạn nữ tên là Tình Mỹ cùng lớp cậu ấy, chắc là bạn ấy đấy!”
“Con bé đó á? Cậu nhìn xem, nó xấu thế kia cơ mà, sao xứng đôi với Dực Thụ đẹp trai hoàn mỹ được? Dực Thụ chẳng lẽ không nhận ra điều đó à? Ai lại đi thích một đứa con gái xấu xí thế không biết?”
Vô số những lời xì xầm, bàn tán xôn xao ập đến khiến Tình Mỹ như sắp bị nhấn chìm.
Thực ra những lời xì xầm bàn tán ấy có thể dự đoán được từ trước.
Dực Thụ quả thực quá hoàn mỹ, còn mình lại quá tầm thường…
Tình Mỹ phát hiện mặt Dực Thụ bỗng trở nên sầm sì, ánh mắt lạnh tanh nhìn đám con gái xung quanh.
Cánh tay ôm lấy eo Dực Thụ từ từ thả lỏng ra, cô cảm thấy trái tim mình đang đau nhói, khoảng cách giữa mình và Dực Thụ rõ ràng đến mức ai ai cũng nhìn thấy. Nỗi tự ti đã biến mất từ lâu nay bỗng âm thầm quay trở lại với Tình Mỹ.
Dực Thụ ngoảnh đầu lại nhìn Tình Mỹ, ánh mắt có phần lo lắng.
“Tình Mỹ, đừng nghe bọn họ nói bậy, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều… Chẳng phải chúng ta đã nói rõ sẽ cùng nhau cố gắng hay sao? Phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều để ở bên nhau!”
Tình Mỹ khẽ gật đầu, đợi Dực Thụ dừng xe, sau đó cúi đầu đi theo sau anh.
Thực ra trong lòng cô rất buồn, mặc dù ngoài miệng nói có thể bất chấp tất cả nhưng trong lòng thực sự vẫn cảm thấy rất đau. Dực Thụ trước mặt chói lòa như vậy, còn mình chẳng qua chỉ là một cái bóng núp dưới ánh hào quang của anh mà thôi.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt chỉ giống như một giấc mơ, đợi đến khi tỉnh giấc, tất cả liệu có tan biến như bong bóng xà phòng không?
“Oa, các cậu nhìn đi, là Dực Thụ, cuối cùng cậu ấy cũng quay lại trường rồi!”
“Cậu mau nhìn xem phấn trang điểm của tớ có bị nhòe không?”
“Này, cậu có lược không, cho tớ mượn cái… không thể để mất hình tượng trước mặt Dực Thụ được”.
“Này, đừng có nhìn nữa, các cậu nhìn sau lưng cậu ấy xem là ai?”
Đám con gái túm năm tụm ba, xôn xao bàn tán.
Khi Dực Thụ vừa bước vào lớp, bóng Tình Mỹ xuất hiện phía sau anh, tất cả ánh mắt trong phòng học đều đổ dồn về phía cô. Tình Mỹ cảm thấy toàn thân như bị gai nhọn đâm phải, vô cùng đau nhức và khó chịu.
“Sao lại là cô ta? Sao cô ta cứ bám riết lấy Dực Thụ thế? Thật đáng ghét…”
“Đúng thế, đáng ghét thật đấy! Thật chẳng biết thân biết phận gì cả! Cũng chẳng chịu xem mình là ai, dám mồi chài Dực Thụ, thật không thể chịu đựng được!”
“Nhưng sao Dực Thụ lại bị cô ta mê hoặc nhỉ?”
“Chắc chắn là cô ta giở trò gì rồi!”
Đủ các lời lẽ phỏng đoán truyền đến tai Tình Mỹ, cô đứng ngây ra cửa, hai tay bám chặt lấy vạt áo của mình, không dám ngẩng đầu lên.
“Tình Mỹ…”
Dực Thụ khẽ gọi tên cô.
Tình Mỹ sải bước vào lớp, không lên tiếng trả lời, trong lòng rối như tơ vò, cô cảm thấy Dực Thụ đang lo lắng cho cô, nhưng cô không dám ngoảnh đầu lại, chỉ im lặng đi thẳng vào chỗ ngồi của mình, lấy sách ra che mặt đi.
Tình Mỹ không thể để Dực Thụ trông thấy bộ dạng yếu đuối và tổn thương của mình, cô không muốn anh vì cô mà nhíu mày, cô thích anh mỉm cười, cô không muốn anh buồn…
Nhưng nỗi buồn cứ như con sóng lớn chồm lên nhấn chìm Tình Mỹ.
Tình Mỹ cuối cùng vẫn không thể tự chủ được ngoảnh sang nhìn Dực Thụ. Anh đang đứng ở đó, đẹp như một bức tượng, phong thái vô cùng lịch lãm, tao nhã, hệt như một hoàng tử trong truyện cổ tích lãng mạn.
Tình Mỹ cụp mi xuống, cảm thấy rõ sự nhỏ bé của mình. Cô giống như một hạt cát, thu mình trong góc tối, khoảng cách với anh càng lúc càng lớn.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ nắm chặt lấy tay Tình Mỹ.
Tình Mỹ ngẩng đầu lên, Dực Thụ đang nhìn cô đầy yêu thương: “Tình Mỹ, sao thế? Có phải những lời đó khiến em không vui không? Nếu như ở đây đã không vui như vậy, chi bằng chúng ta đi chỗ khác đi!”
Dực Thụ kéo Tình Mỹ ra nhà xe, trên đường đi, vô số những ánh mắt căm ghét, đố kị, khinh bỉ đều nhằm cả vào cô. Nhưng sự ấm áp từ bàn tay Dực Thụ như làm tan chảy hết tất cả, chỉ còn lại hơi ấm khiến cô thấy bình yên, giống như được bao bọc bởi lớp lông vũ của loài thiên nga, mềm mại và hạnh phúc.
Khi những ánh nhìn sắc nhọn ấy hướng về phía Tình Mỹ, anh nhíu mày, sau đó quay người lại, vòng tay ôm lấy Tình Mỹ trong ánh mắt thù địch của mọi người.
Tình Mỹ giật mình kinh ngạc.
Đây là trường học mà, sao anh dám công khai ôm mình như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không lo lắng gì sao?
“Dực Thụ, đây đang là trường học, nếu để bị các thầy cô trông thấy…”
“Anh không sợ!”
“Nhưng mà…”
“Chúng ta phải cố gắng để được ở bên nhau, em quên rồi sao?”
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước.
“Bọn họ… bọn họ đều không thích em ở bên anh!”
“Tại sao phải để ý đến việc họ có thích hay không? Chỉ cần anh thích là được rồi!”
“Nhưng mà…”
“Chẳng có nhưng mà gì hết, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!”
Nói rồi Dực Thụ liền hôn lên trán Tình Mỹ. Mọi người xung quanh như vỡ òa lên vì kinh ngạc.
Mắt Tình Mỹ mở to. Anh…
Anh dám hôn mình trước mặt bao nhiêu người?
Vô số những cánh hoa anh đào rụng lả tả trong không gian, nhẹ nhàng lướt qua bờ vai hai người, dịu dàng như một chiếc lông vũ. Bầu trời trong vắt như một tấm gương, một làn mây trắng mỏng tang bao trùm, càng làm cho chàng hoàng tử Dực Thụ trở nên tuyệt mỹ.
Anh làm như vậy là để chứng minh cho những người đó thấy. Nhưng mình đang làm gì thế? Muốn từ bỏ, bởi vì ánh mắt của người khác nên đã sợ hãi định từ bỏ ư?
Dực Thụ, anh ấy đã cố gắng rất nhiều để ở bên mình, còn mình lại tự ti mà chùn bước. Mình như vậy thật không xứng đáng với anh ấy.
“Trời ơi, Dực Thụ lại đi hôn cô ta kìa!”
“Hu hu… hoàng tử Dực Thụ của lòng em, sao chàng có thể đi hôn một đứa con gái xấu xí như vậy?”
Nghe những lời bình luận ấy, sự tự ti của Tình Mỹ dần biến thành căm phẫn, hơn nữa sự căm phẫn này lại càng lúc càng mãnh liệt. Khoảnh khắc này, Tình Mỹ cảm nhận được có một thứ gì đó đang sục sôi trong dòng máu của mình.
Đúng thế! Từ nhỏ cô đã là cái bóng núp trong góc tối, không thể thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng cô thích biến thành cái bóng, trốn trong góc nhỏ của mình, vui vẻ một mình, buồn bã một mình, tự Lเế๓ láק vết thương cho mình…
Nhưng tất cả những sự tầm thường ấy đều không thể ngăn được tình cảm của cô dành cho Dực Thụ.
Cô quyết không cho phép bất kì ai khinh bỉ và chà đạp lên trái tim mình dành cho Dực Thụ.
Tình Mỹ khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười dũng cảm và tự tin. Cô bá cổ Dực Thụ, sau đó hôn lên môi anh trong ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của tất cả mọi người.
Xung quanh ồ lên kinh ngạc, sau đó là tiếng bàn tán xôn xao…
Dực Thụ trợn tròn mắt nhìn Tình Mỹ, sau đó nhoẻn miệng cười hài lòng. Anh siết chặt vòng tay ôm cô, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy. Trong không gian tràn ngập cánh hoa anh đào, tất cả mọi thứ dường như trở nên hư ảo…
“Ừ, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi!”. Dực Thụ ngoảnh đầu lại, ánh mắt kiên định. Tình Mỹ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, siết chặt tay ôm lấy anh.
“Dực Thụ, chúng ta… không đi học nữa, có được không?”. Tình Mỹ nhìn thấy ngôi trường đang ngày càng xa dần, cô băn khoăn hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc